10.Tuổi 18-tuổi 28,hạ đỏ-thu tàn (END)
"Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh."
(Nguyễn Phan Hách)
*
Tháng năm ấy, khi từng vòng xe quay đều trên con đường nhỏ, trong cái mùi hoa sữa thoảng đưa dịu ngọt vấn vương trên sống mũi của hai đứa, tớ thích khoảnh khắc cậu dựa vào bóng lưng của tớ vô cùng, tớ có cảm giác vô cùng ấm áp, vô cùng tin tưởng, tớ chỉ mong một đời có cậu ở bên dựa vào tớ thế này. Mùi hoa sữa, lắc rắc rơi rụng, vào tim tớ, rồi chẳng biết từ khi nào, nó lấp đầy khoảng trống trái tim tớ và gọi thành tên là "tình đầu"
Tớ thích mùi hoa sữa, tớ thích cậu. Hay là tớ thích mùi hoa sữa vì có cậu ở đó ?
Khi tớ sinh ra, mùa hè đã không còn ở đó, dù có níu kéo thế nào, dù có dùng dằng ra sao, thì mùa hè vẫn cất bước ra đi, chỉ còn sót lại là một vài tia nắng hanh vàng. Tớ là cuối hạ chớm thu, còn cậu lại là đầu hạ. Nhưng dường như lại có sự trái khoáy ở hai đứa mình nhỉ ? Khi tớ hừng hực như mùa hạ, còn cậu lại mang cái uể oải, cái hơi lụi tàn của lá vàng khô khi thu tới. Thế mà lại hợp nhau đến kỳ lạ.
Tớ chưa nghĩ rằng mình lại thích mùa thu nhiều như thế, tớ chưa từng nghĩ bản thân lại mắc vào vướng nợ với mùa thu nhiều như thế.
Chỉ là... tớ bắt gặp bản thân mình với thứ tình yêu ngây dại chớm nở qua từng câu thơ tình mùa thu
Chỉ là... bị lôi kéo vào những ngôn từ cùng lời kể tâm tình khi học văn "Dưới bóng hoàng lan" của Thạch Lam năm ấy, cứ mắc kẹt và hỗn độn hoài trong cái nhẹ nhàng như chất chứa nỗi niềm bất tận không thể nói ra, mà cứ mãi nghẹn ứ trong họng, chỉ đơn giản là nỗi niềm bộc lộ cảm xúc qua ba chữ "Tớ thích cậu" mà cũng thật khó, một thứ tình cảm trong vắt như miếng thuỷ tinh mỏng manh, dễ tan biến khi ta chỉ cần chạm nhẹ. Tuổi 17, tuổi 18, khi con người mới bóc tách được lớp vỏ cảm xúc, dại khờ, run rẩy với những rung động đầu đời. Tất cả trào nên sự nôn nao tựa như hàng ngàn cánh bướm bay trong khoang phổi và hàng ngàn cánh hoa ở nơi thanh quản.
"Có hàng ngàn cánh bướm trong dạ dày của tôi"
"There are thousands of butterfly wings in my stomach"
Chỉ là bất chợt cảm thấy tình cảm của mình giống như là mùa thu, là tưởng như có thể lụi tàn hôm nay, vậy mà mai lại vàng rực hoa cúc. Là khi tớ cùng cậu đứng dưới tán cây hay nơi sân trường lộng gió, dòng hồi tưởng ấm áp lại bao bọc tớ đến nghẹt thở. Tớ chỉ mong khoảng thời gian năm ấy cứ ngưng đọng như vậy. Khi tớ và cậu, cả hai chỉ là hai đứa nhóc mới lớn, là thanh xuân rực rỡ, là thơ ngây ngọt lành.
Nhưng chúng mình cũng không thể chỉ mãi là thiếu niên của năm ấy được, bởi thời gian chưa từng dung thứ hay khoan nhượng cho bất kì một ngoại lệ nào cả.
Nhìn chúng mình xem, hạ đỏ năm nào, giờ đã thành thu tàn cả rồi này. Chúng mình cũng đã trở thành những ông chú rồi đấy chứ nhỉ. Nhìn lại quãng thời gian ấy, cậu có thấy tiếc không ?
Tuổi 18 em là hạ đỏ trong tà nắng, tuổi 28, lại trở về với đất là những hoe vàng
Thời gian giống như giấc ngủ của một đứa con nít, đứa nhỏ vừa mới cựa mình ngủ dậy ấy thôi, mà ngơ ngác, mà đờ đẫn. Đã 10 năm trôi qua rồi đấy.
Vậy mà những tháng ngày này cũng thật đẹp, bởi vì tớ đã đến kịp, lá vàng rơi thật nhiều, chúng mình gặp nhau thật đúng lúc phải không ?
Thật ra là, chẳng có gì là thứ ấn định sự "đúng lúc" này, chỉ bởi vì, cậu vẫn ở nơi đó đợi tớ, và trái tim tớ chẳng thể xoá nhoà được bóng hình của cậu. Dù tớ đã trải qua thật nhiều thứ, dù Sài Gòn này với tớ thật hỗn độn, bộn bề, nhưng điều đó đâu thể làm lấp đi khoảng trống đặc biệt tớ dành cho cậu được
Vì vậy, sáng thu hôm đó, tớ đã để lại tất cả, tớ đã hoàn thành được điều mà mọi người kì vọng vào tớ rồi, đã đến lúc tớ trở về bên trái tim thổn thức đợi chờ, bên những nhung nhớ hoài niệm xưa cũ.
*
"Nhìn những mùa thu đi
Em nghe sầu lên trong nắng
Và lá rụng ngoài song
Nghe tên mình vào quên lãng
Nghe tháng ngày chết trong thu vàng
Nhìn những lần thu đi
Tay trơn buồn ôm nuối tiếc
Nghe gió lạnh về đêm
Hai mươi sầu dâng mắt biếc
Thương cho người rồi lạnh lùng riêng
Gió heo may đã về
Chiều tím loang vỉa hè
Và gió hôn tóc thề
Rồi mùa thu bay đi
Trong nắng vàng chiều nay
Anh nghe buồn mình trên ấy
Chiều cuối trời nhiều mây
Đơn côi bàn tay quên lối
Đưa em về nắng vương nhè nhẹ
Đã mấy lần thu sang
Công viên chiều qua rất ngắn
Chuyện chúng mình ngày xưa
Anh ghi bằng nhiều thu vắng
Đến thu này thì mộng nhạt phai..."
Tiếng nhạc Trịnh rè rè với âm hưởng nhạc của Khánh Ly quen thuộc chạy đĩa phát ra từ một chiếc đài cũ đã bám bụi. Anh ngồi trong quán nhỏ của một góc Hà Nội, nhìn cảnh vật cứ lững lờ trôi nhè nhẹ, ly café sóng sánh đã vơi dần một nửa. Một bài thơ, một điệu nhạc cứ đang không ngừng nhảy nhót trong đầu anh.
"Này, chú ý vào tớ chút nào"
Đột ngột, bàn tay siết chặt lấy bàn tay, trở nên thật ấm áp,nhẹ nhàng và thành thực. Anh quay mặt sang, gã đàn ông vươn đầu tới, dụi mặt vào người anh làm nũng. Anh nhìn gã âu yếm, và có lẽ cái hạnh phúc nắm trong lòng bàn tay đối với Vương giờ đây trở nên quý giá vô ngần. Anh đưa bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình lên, nhẹ nhàng siết lại và đặt lên nó một chiếc thơm mỏng
"Tớ đang chú ý vào bé đần của tớ mà..."
"Cậu toàn nhìn đi đâu ấy, đừng nghe mấy bài sầu thảm này nữa. Phải nghe mấy bài vui tươi lên ấy"
"Thế cậu thử nói xem bài nào phù hợp với chúng mình ?"
"Nhạc cưới..."
Đôi nhẫn bạc lấp lánh lấp lánh tựa ngàn sao. Đôi tình nhân trẻ lại cùng nhau làm trò con bò, cùng nhau cười khúc khích
*
"Vì vậy, cũng không biết bao giờ là độ tàn thu..."
Là những lời khi anh quay lại chốn này để nhớ. Nhưng giờ anh đã biết độ tàn thu ấy đã lấp ló bên ngoài ngưỡng cửa. Độ tàn thu bước tới, là bước chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá ghé ngang. Tàn thu, mà mắt long lanh đọng toàn khúc tiễn biệt. Cả đất, cả trời đều ngấm mùi chia phôi.
Nhưng em không đi đâu cả, mùa đông này đã có người bên em, đã có người nắm tay em và trao cho em hơi ấm thật đậm.
Đợi anh đến lúc chớm thu, và ở bên anh biết bao mùa tàn thu...
Là em đợi anh, khi trái tim thiếu niên muốn lên tiếng nói cho tình yêu ngây dại
Là anh đợi em mới phải, khi trái tim đủ đông cứng chờ một người thì bất luận có là bao lâu cũng vẫn không thể dời đổi.
Đợi anh đến lúc chớm thu...
Nhé? Để đôi mình lại được se tơ duyên...và để tháng năm bên nhau mãi chẳng xa rời...
END
1h30'
24/05/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro