Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em vẫn luôn đợi anh


Khi Lee Minhyeong bước vào tuổi 18, một cảm giác mới mẻ và mạnh mẽ đã dâng lên trong trái tim cậu. Đó không phải là sự ngây ngô của tuổi trẻ, mà là tình cảm chân thành và sâu sắc dành cho Lee Sanghyeok, người đã ở bên cậu qua bao năm tháng.

Một chiều tà mát mẻ, khi hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời, hai người họ đứng bên nhau trong một không gian yên tĩnh những đám mây nhẹ trôi qua. Sanghyeok nhìn Minhyeong, đôi mắt anh kiên định và đầy quyết tâm, như muốn gửi gắm tất cả tâm tư vào từng lời nói.

"Hãy chờ anh, Minhyeong," anh nói, giọng trầm và ấm, đầy sự chân thành. "Bốn năm sau, anh sẽ về đây đón em."

Những lời nói đó như một lời hứa, vững vàng như chính con người anh vậy. Minhyeong đứng im, lòng cậu bỗng nhiên rối bời, nhưng lại có một sự bình yên lạ kỳ. Cậu ngước nhìn Sanghyeok, đôi mắt không giấu nổi cảm xúc. Ánh mắt ấy chứa đựng bao niềm tin và sự yêu thương, không cần phải nói ra cũng hiểu được sự quan trọng của những lời hứa ấy.

Cậu mỉm cười nhẹ, nụ cười của sự chấp nhận, của niềm tin vào một tương lai mà cậu biết sẽ có anh, Minhyeong khẽ gật đầu.

"Em sẽ chờ anh," Minhyeong thì thầm, giọng nói vang lên như một lời cam kết, dù đơn giản nhưng lại tràn đầy ý nghĩa. Cả hai đứng đó, im lặng, nhưng trong ánh mắt và nụ cười của họ, tình cảm của họ đã nói lên tất cả. Thời gian có thể chia cắt họ, nhưng tình yêu sẽ luôn là ngọn lửa sáng trong lòng mỗi người.

Năm Minhyeong 22 tuổi, bốn năm đã trôi qua kể từ ngày anh hứa sẽ quay lại đón cậu. Thời gian dường như chảy rất chậm, mỗi ngày trôi qua, cậu đều đếm từng giây, từng phút, với hy vọng rằng một ngày nào đó, Sanghyeok sẽ trở về.

Minhyeong vẫn đứng nơi họ đã từng hẹn ước, dưới bầu trời chiều nhuộm vàng. Đã bốn năm, và anh vẫn chưa trở lại. Những buổi chiều tà, cậu vẫn đứng đợi, ánh mắt lướt qua từng bóng người, hy vọng một ngày sẽ thấy hình bóng anh xuất hiện, như một điều kỳ diệu. Nhưng không có gì thay đổi. Mỗi lần mặt trời lặn, Minhyeong lại cảm thấy lòng mình trống rỗng hơn bao giờ hết.

Những tin nhắn cậu từng gửi, những lời nhắn nhủ từ trái tim cậu, đều không được hồi đáp. Cậu không còn nghe thấy giọng anh nữa, cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào. Những ngọn gió mùa thu lạnh buốt, những cơn mưa rả rích, đều là những dấu hiệu của sự vắng mặt, sự cô đơn mà cậu không thể thoát ra.

Ngày hôm nay, khi trời chuyển sang chiều tối, Minhyeong lại đứng ở nơi họ từng hẹn, nơi những kỷ niệm của cả hai vẫn còn vẹn nguyên. Cậu đã cố gắng giữ vững lời hứa, nhưng trong lòng, cậu cảm thấy một nỗi buồn âm ỉ không thể dập tắt. Những lời hứa ấy giờ đây như những chiếc bóng lướt qua, nhạt nhòa dần theo thời gian.

Minhyeong nhìn về phía xa xăm, đôi mắt cậu đã không còn ánh sáng hy vọng như ngày nào. Cậu mỉm cười nhẹ, nhưng đó là một nụ cười chua xót, như một lời tạm biệt không nói ra. Cậu vẫn chờ, vẫn tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ về. Nhưng khi thời gian đã qua lâu như vậy, Minhyeong không còn chắc chắn nữa, chỉ còn lại niềm tiếc nuối, một niềm tin mờ nhạt trong lòng.

Năm Minhyeong 24 tuổi. Một buổi chiều, trời xanh trong vắt, bầu không khí nhẹ nhàng như một giấc mơ, Minhyeong đứng đó, nơi họ đã từng hứa hẹn, chờ đợi. Cậu không biết mình còn hy vọng gì nữa, chỉ là thói quen đã ăn sâu vào lòng. Nhưng hôm nay, mọi thứ khác lạ.

Khi Lee Sanghyeok bước vào tầm mắt cậu, hình bóng anh không còn là hình ảnh mà Minhyeong đã tưởng tượng suốt bao năm qua. Anh vẫn vậy, với dáng vẻ mạnh mẽ, đầy sức sống, nhưng không chỉ có một mình. Bên cạnh anh là một cô gái, mái tóc dài, dáng người thanh thoát, nụ cười dịu dàng. Cô ấy nắm tay Sanghyeok, cử chỉ gần gũi, thân mật. Một phần trong Minhyeong đã vỡ vụn khi thấy hình ảnh ấy. Cậu nhìn họ, không nói gì, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo, như thể không thể tin vào mắt mình.

Sanghyeok nhìn thấy cậu, đôi mắt anh sáng lên, giống như những ngày xưa, nhưng lần này, có gì đó khác biệt. Anh bước lại gần, nhưng không chỉ có mình anh. Cô gái đó đi theo sau anh, đứng lặng lẽ, như một phần trong thế giới mà cậu chưa từng biết.

"Minhyeong..." Giọng của Sanghyeok vẫn trầm ấm, như một lời chào cũ. Anh dừng lại trước mặt cậu, đôi mắt ấy không còn sự gần gũi như trước, như một khoảng cách vô hình đã kéo dài qua bao năm tháng.

Cô gái đứng bên cạnh anh mỉm cười, hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không thiếu sự tự tin. "Chào anh" cô nói khẽ, rồi quay sang nhìn Sanghyeok với ánh mắt đầy tình cảm. Cả hai rõ ràng là một đôi.

Minhyeong chỉ đứng im lặng, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Cậu cảm thấy như cả thế giới quay cuồng, sự đau đớn, thất vọng, tất cả ùa đến chỉ trong khoảnh khắc ấy. Cậu đã chờ đợi rất lâu, đã giữ lại tất cả những hy vọng, những giấc mơ về một tương lai bên anh. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Anh đã trở lại, nhưng không phải như những gì cậu mong đợi.

"Em là Jiwon," cô gái nói, nụ cười vẫn nhẹ nhàng, như thể muốn Minhyeong hiểu rằng, giờ đây, cô là người quan trọng trong cuộc sống của Sanghyeok.

Minhyeong chỉ im lặng, không thể nói lên lời. Cậu nhìn Sanghyeok, đôi mắt anh như muốn giải thích, như muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra lời. Thời gian dường như ngừng lại. Cảm giác mất mát và sự cô đơn lại đến, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Anh..." Minhyeong mở miệng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cậu muốn hỏi, muốn hiểu, nhưng cuối cùng chỉ có một câu hỏi duy nhất trong lòng: Tại sao?

Sanghyeok nhìn cậu, ánh mắt như có điều gì khó nói, nhưng rồi anh lặng lẽ cúi đầu, không nói gì thêm. Minhyeong hiểu, có lẽ anh cũng không biết giải thích như thế nào. Những gì đã qua, những lời hứa cũ giờ đây chỉ còn là những ký ức mờ nhạt.

Minhyeong không hỏi thêm. Cậu không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa. Một sự im lặng kéo dài giữa hai người. Cậu không cần biết tại sao, không cần biết lý do. Cậu chỉ biết rằng, mọi thứ đã thay đổi, và cậu không còn vị trí trong cuộc sống của Sanghyeok nữa.

Sau đó, họ chia tay, nhưng không ai nói một lời. Không có lời tạm biệt, không có lời hứa hẹn. Chỉ có sự im lặng giữa họ, như một kết thúc không lời.

Minhyeong quay lưng bước đi, không nhìn lại. Cậu cảm thấy như đã mất đi tất cả, nhưng cũng như đã buông bỏ được một phần của mình. Những giấc mơ, những hy vọng về Sanghyeok giờ đây đã không còn nữa. Tất cả chỉ còn lại những bước đi trong sự trống rỗng, không còn mục đích. Cậu không cần lý giải nữa, bởi trái tim cậu đã hiểu. 

__________

Cùng năm đó khi vừa chia tay không bao lâu, khi Lee Minhyeong đang chìm trong nỗi buồn, cậu nhận được một tin. Lee Sanghyeok, người con trai mà cậu đã yêu thương suốt bao năm qua, đã ra đi mãi mãi. Nỗi đau này như một nhát dao cứa vào tim cậu. Trong lúc Minhyeong đang lặng lẽ cố gắng đối diện với sự mất mát, thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.

Đó là bạn gái của Sanghyeok, người con gái mà cậu đã gặp ngày hôm đó. Cô ấy đến mang theo  một món đồ mà Sanghyeok đã chuẩn bị cho Minhyeong trước khi rời đi mãi mãi.

"Chiếc nhẫn này là món quà mà anh ấy muốn tặng cậu từ rất lâu rồi" cô gái nói, ánh mắt kiên quyết, pha lẫn sự chân thành và nỗi buồn sâu thẳm.

Minhyeong nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trong tay cô gái, cảm thấy nghẹn ngào. Cậu đưa tay lên, rồi lại rụt lại. Cảm giác như chiếc nhẫn này mang theo một phần hồn của Sanghyeok, nhưng trong lòng Minhyeong chỉ có một cảm giác trống vắng không gì lấp đầy được.

Cậu nhìn cô ấy, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi đẩy chiếc nhẫn về phía cô: "Xin lỗi, tôi không biết cô đang nói gì và chiếc nhẫn này... nó không thuộc về tôi."

Nhưng cô gái ấy không hề lay chuyển, ánh mắt cô vẫn kiên định. "Chiếc nhẫn này ngay từ đầu đã là của cậu, tôi chắc chắn như vậy," cô khẳng định, và rồi cô lấy từ trong túi ra một bức thư và một tờ bệnh án, đưa cho Minhyeong.

Minhyeong nhận lấy, nhưng trong lòng vẫn đầy ngổn ngang. Bức thư trong tay cậu dường như đang mang đến một thứ cảm xúc rất khác biệt, có lẽ là lời cuối cùng từ Sanghyeok.

Cậu mở bức thư, đọc từng câu chữ của người mà cậu yêu thương sâu đậm.

"Cho đến giây phút cuối cùng, anh chưa từng phản bội lại tình cảm của chúng ta. Kiếp này, anh không thể ở bên em, không thể là người mang lại hạnh phúc cho em như em mong muốn. Em hãy quên anh, bắt đầu một cuộc sống mới và tìm một người thật sự yêu thương em. Đừng vì anh mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình, như vậy anh mới có thể yên lòng ra đi. Kiếp sau, anh sẽ tìm em, và nhất định người đem lại hạnh phúc cho em là anh, chứ không phải là một ai khác. Anh hứa đó, vậy nên kiếp sau hãy đợi anh đến tìm em nhé.

 Tình yêu của anh!"

Những dòng chữ ấy như một nhát dao cắt vào trái tim Minhyeong. Cậu không thể ngừng rơi nước mắt, chúng cứ tuôn trào một cách vô thức, không thể kiểm soát. Nỗi đau này, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt, một cảm giác nhói buốt đến tận xương tủy, khó lòng diễn tả bằng lời. Nó như một vết thương sâu hoắm, tê tái và dai dẳng đến mức không thể nào lành lại.

Minhyeong thì thầm trong nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Đồ ngốc... anh không nói thì em vẫn luôn đợi anh đấy thôi. Đã từ rất lâu rồi, em vẫn luôn đợi anh đến đón..."

Dù Sanghyeok đã ra đi mãi mãi nhưng Minhyeong vẫn cảm nhận được hơi ấm và tình yêu của anh trên từng dòng thư. Cậu biết rằng dù có thế nào, tình yêu giữa hai người vẫn sẽ còn mãi.


________________

lần đầu viết truyện kiểu này nên không có kinh nghiệm, mong mọi người góp ý ạ

tui vừa thi thử xog và tui nghĩ là tui tạch toán rồiiiii :<



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro