sóng 25.
trần đăng dương x đặng thành an
giả, nhảm nhí, ngắn củn cỡn
ooc
không có gì trong này là thật
không đem ra khỏi wattpad dưới bất kì hình thức nào.
thuộc về @chengan0401_
được viết trong lúc high ke nắm tay
đang trong giai đoạn viết báo cáo cuối kì nhưng mắc đẻ hàng otp
xin hãy thông cảm
1.
Thành An không phải kiểu người dễ ngượng. À không, phải nói là chả biết ngượng mới đúng. Ai quen Thành An rồi đều công nhận: thằng nhóc này như được trời ban cho một loại siêu năng lực – không biết mắc cỡ.
Đến mức mà cạ cứng của Thành An, dù có lì cỡ nào, đôi khi vẫn phải tìm cách né tránh mấy pha "tấu hài" quá trớn của nhóc con. Nhưng Thành An thì tỉnh bơ, tự tin vô đối, cơ mặt không hề nhúc nhích, cứ như thể: "Ủa? Mắc gì phải ngại?"
Thế mà hôm nay, ngay khoảnh khắc đó, giữa sân khấu rực rỡ ánh đèn của Sóng 25, Thành An lần đầu tiên trong đời chính thức hiểu thế nào là... toàn thân hóa đá.
2.
Phần giao lưu năm nay náo nhiệt hơn mọi năm. MC Trấn Thành vẫn cầm trịch chương trình, tung hứng với khán giả bằng những câu hỏi dí dỏm. Tiếng cười, tiếng reo hò vang lên như sóng biển vỗ bờ, khiến sân khấu như bùng cháy.
Thành An đứng ở một bên, dáng vẻ thoải mái như mọi khi. Thằng nhóc vừa nhún nhảy theo nhạc nền, vừa nghịch ngợm nghía sang Đăng Dương.
Đăng Dương – đồng nghiệp thân thiết kiêm "anh bạn trai" của Thành An hôm nay – lại không được thoải mái như vậy. Dương đứng thẳng tắp, tay giữ chặt mic, mặt hơi căng thẳng.
Thành An thấy vậy, không nhịn được bật cười. Nhóc con nhích lại gần, hích nhẹ vào vai Dương:
"Ủa anh Dương mắc gì run dữ dzạ? Hết show rùi, xả vai đi anh ơi!"
Thằng nhóc cười gian, tay khều khều áo Dương, cố ý trêu để chọc cho vui.
Đăng Dương không đáp, chỉ liếc Thành An một cái – cái liếc không nóng, không lạnh, mà lại khiến thằng nhóc bất giác khựng lại.
Ủa? Gì dzạ? Mắc gì hôm nay nhìn người ta kiểu căng thẳng dữ dzạ?
Ánh mắt của Đăng Dương hôm nay khác lắm. Không phải kiểu nhìn mọi khi – nhẹ nhàng, đùa giỡn, cưng chiều, hay lúng túng. Mà là một ánh mắt sâu thẳm, trầm mặc, như cơn sóng ngầm đang cuộn trào dưới đáy biển.
Ghẹo chút xíu thôi mà... Bộ tính ăn tươi nuốt sống tui luôn hả?
3.
Thành An nuốt khan, bỗng dưng thấy hơi... chột dạ. Thằng nhóc vừa định lùi lại một chút, để tránh ánh nhìn quá đỗi áp lực ấy, thì bất thình lình, Đăng Dương bước lên trước một bước.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ như ngưng đọng.
Trước hàng trăm ánh mắt khán giả, trước cả ánh đèn sân khấu rực rỡ, Đăng Dương đưa tay ra và nắm lấy tay Thành An.
Không phải kiểu chạm nhẹ lén lút hay nắm hờ hững. Mà là một cái nắm thật chặt. Bàn tay Thành An nhỏ nhắn, lọt thỏm trong tay Đăng Dương. Những ngón tay Dương siết nhẹ, vừa đủ để không khiến thằng nhóc đau, nhưng cũng chẳng cho nhóc con cơ hội rút tay lại.
Đố mày chạy thoát đó, An.
Bên dưới sân khấu, khán giả bắt đầu ồn ào. Một vài người để ý đến cái nắm tay, rồi lập tức những tiếng hét phấn khích bắt đầu vang lên. Nhưng Thành An không nghe thấy gì cả.
Thế giới của nhóc con dường như chỉ còn lại một thứ duy nhất: Đôi mắt của Đăng Dương.
"Dương..." Thành An mở miệng, nhưng giọng nói thằng nhóc bị nghẹn lại giữa chừng.
Đăng Dương không đáp. Dương hơi cúi xuống, để mặt mình gần sát với Thành An. Trước những ánh mắt tò mò từ đám đông, Đăng thì thầm, chỉ đủ để thằng nhóc nghe thấy:
"Thành An nhỏ xíu, lọt thỏm trong tay anh luôn."
"...!"
Bà mẹ! Trần Đăng Dương học đâu ra cái kiểu này vậy?
Trái tim Thành An lỡ nhịp. Thằng nhóc ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Cả cơ thể cứng đờ, chẳng nhúc nhích nổi.
Rồi Đăng Dương lại tiến thêm một bước nhỏ nữa. Dương ghé sát hơn, hơi thở nhẹ phả lên tai Thành An.
"...Cảm giác này tốt hơn một ngàn nụ hôn trong bóng tối, em nhỉ?"
5.
Khán giả bên dưới, những người theo dõi hành động của Đăng Dương và Thành An, như muốn nổ tung. Thành An đỏ bừng cả mặt, nhưng không dám rút tay lại.
Thằng nhóc không biết làm gì khác ngoài việc ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Đăng Dương.
Đăng Dương nhìn nhóc con, đôi mắt như đang mỉm cười. Ánh đèn sân khấu đổ xuống khuôn mặt Dương, khiến nụ cười ấy càng thêm rực rỡ.
Và trong khoảnh khắc ấy, Thành An cảm thấy như mình đang lạc lối trong ánh nhìn ấy.
Một nhịp.
Hai nhịp.
Thành An bỗng siết chặt tay Đăng Dương.
"Dương ơi," Thằng nhóc lên tiếng, giọng nhỏ xíu. "Đăng Dương biết là... tao yêu anh lắm không?"
Đăng Dương bật cười.
"Có." Dương đáp, cũng nhỏ xíu, chỉ đủ để hai người nghe thấy. "Anh yêu em bé."
6.
Giây phút ấy, Thành An biết mình không còn đường lui. Nhưng thật ra, thằng nhóc cũng chẳng muốn lùi.
Bởi vì, chỉ với một cái nắm tay công khai giữa sân khấu, Đăng Dương đã khiến nhóc con cảm nhận được thứ cảm xúc mãnh liệt hơn bất kỳ lời nói nào.
Một cái nắm tay công khai, hóa ra, ấm áp hơn cả ngàn nụ hôn trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro