Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

quán cafe tình đầu

Thành An rảo bước trên đường, đưa mắt nhìn những hàng quán khách khứa đông đúc. em vừa học xong ca chiều của mình ở trường đại học, giờ thì đang lượn lờ. muốn tìm cho mình một quán cafe yên tĩnh để ngồi uống gì đó rồi chill chill. nhìn quanh một hồi thì mắt em va vào một quán cafe gần đó, tên quán rất thú vị quán cafe tình đầu. có lẽ là một quán cafe mới mở, vì em chưa thấy quán này trước đây. mà lại chẳng thấy có mống khách nào nên Thành An nhanh chân chạy lại. đẩy cửa vào quán, tiếng chuông gió leng keng vang lên.

trong quán chẳng thấy bóng dáng ai, đang định cất giọng hỏi thì em nghe thấy tiếng lục đục ở quầy thu ngân. hướng mắt về phía đó, có một anh chàng cao chắc phải trên m8, giao diện đẹp trai vô cùng phủi phủi áo rồi đứng dậy, có lẽ anh đang làm gì đó. nhìn quanh một lượt ngắm ngứa cách set up của quán, đầu em chợt lóe lên câu chuyện của mấy đứa con gái cùng lớp mà em nghe được. tụi con gái tíu tít kể nhau về một quán cafe mới mở ở gần trường đại học của em, anh chủ quán vừa đẹp trai lại còn biết đàn hát. nhưng anh lại khá ít nói và kiệm lời, hình như thấy bảo là anh sinh năm 2000.

không lẽ em mới nghe chuyện ban sáng mà giờ đã gặp được anh, nghĩ ngợi một lúc em mới đến quầy oder một cốc cafe muối. suốt quá trình cũng chỉ có một mình em nói, còn chàng trai kia cũng chỉ gật đầu đáp lại em. Thành An gọi đồ xong thì tìm cho mình một góc thoải mái, em ngồi xuống rồi ngẫm lại. làm việc mà cứ im như hến vậy thì sao quán có khách được, nhưng em cũng phải công nhận nhìn anh khá đẹp trai, đúng kiểu gu mấy đứa con gái trong trường em. kiểu bad boy ấy, em tặc lưỡi. lắc đầu ngao ngán, nhưng mắt vẫn hướng về quầy làm đồ uống. quán chỉ có một mình anh thôi thì phải, nghĩ đến đây đột nhiên mắt em sáng lên.

- anh ơi, không biết quán mình có cần tuyển nhân viên part time không ạ?

suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu là em liền lên tiếng luôn. nghe thấy em hỏi vậy thì chàng trai kia mới dừng hành động hiện tại lại.

- à, có. cậu muốn xin việc thì đợi tôi chút nhé.

cuối cùng em cũng cạy được mồm của cái cây xào ấy ra, nhưng Thành An suýt nữa đã ồ lên vì bất ngờ. giọng của anh trầm ấm và ngọt ngào vô cùng, đỉnh thế này thì mấy đứa con gái lớp em xôn xao như thế là đúng rồi. người gì đâu mà đã cao, đẹp trai, giọng ấm lại còn biết đàn hát nữa chứ. như này thì hỏi sao tụi con gái không mê cho được, đến em còn mê nữa là. một lúc sau, đồ uống của em được mang ra. nhìn anh ở cự ly gần hơn thì em lại càng muốn chửi thề, vì tỉ lệ cơ thể anh quá tuyệt vời đi.

anh kéo ghế ngồi xuống đối diện em, Thành An thấy vậy thì liền ngồi thẳng lưng ngay ngắn.

- ơ chết, em không mang hồ sơ.

em vừa nói vừa gãi đầu khó xử, câu nói ban nãy là em tức thì nói ra nên chẳng có một sự chuẩn bị nào cả. đang khó xử thì chàng trai kia lại lên tiếng.

- không cần đâu, chỉ cần cậu có kinh nghiệm từ trước là được rồi.

em nghe xong thì ngơ ngác mất vài giây, có cái kiểu phỏng vấn dễ dàng thế này sao. nhưng thôi, không bị làm khó thì càng tốt.

- dạ, em có.

em gật đầu lia lịa, mặt tươi như hoa.

- vậy thì mai cậu có thể đến làm luôn.

anh gật đầu rồi vươn tay ra để bắt tay với em. Thành An nhanh chóng bắt lấy tay anh lắc lắc, em không ngờ bản thân lại được nhận một cách dễ dàng như thế.

- tôi là Trần Đăng Dương, 23 tuổi. là chủ quán cafe này. chào mừng cậu.

- dạ, em tên Đặng Thành An em 22 tuổi ạ.

thế là em được nhận, thậm chí bây giờ Thành An có đủ tự tin để nói to một câu rằng xin việc không khó. ca làm của em khá linh hoạt, tại Đăng Dương gần như ăn ngủ ở quán và anh cũng rất dễ tính. nên nếu hôm nào có lịch học Thành An chỉ cần nhắn với anh thôi, thì lịch làm của em sẽ được rời sang buổi sáng, chiều hoặc tối. dù quán set up rất đẹp nhưng đơn hàng chủ yếu là online, việc giao hàng thì cũng có shipper nên công việc của em cũng rất nhàn. pha đồ uống hoặc nếu có khách tới quán thì phục vụ thôi.

Đăng Dương thậm chí cũng chẳng trừ lương nếu em đến muộn, Thành An cảm thấy như thể anh đi làm vì đam mê ấy. nhưng nói vậy cũng không đúng vì em thấy đam mê của anh là ca hát thì đúng hơn.

em đến làm ở quán cũng đã gần 1 năm, những lần nghe anh đàn hát chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cụ thể là chưa hết nổi một bàn tay. nhưng lần nào nghe anh hát xong thì em cũng nhớ mãi, giọng Đăng Dương ngọt ngào cùng tiếng đệm guitar nhẹ nhàng. ôi tình đầu, tình đầu là đây chứ còn đâu nữa. đẹp trai, tốt bụng lại còn rất nhẹ nhàng, ấm áp. qua 1 năm tiếp xúc em đã rút ra được những nhận xét như vậy về anh. nhưng tuyệt nhiên, với cái nhan sắc ấy Đăng Dương lại chẳng có lấy nổi một cô người yêu.

hay vì anh quá ít nói, Thành An không chắc. có ít nói mà được cái mã như anh thì cũng phải có khối vệ tinh chứ.

Hôm ấy cũng như bao ngày, sau khi xong ca làm của mình em dọn đồ xong xuôi cả rồi. Thành An ra khỏi quán, ngoài trời thì đang đổ mưa lớn. em mở điện thoại định gọi taxi để về nhà, nhưng nhìn màn hình điện thoại hiện 9h50. Thành An thở dài, dứt khoát đút điện thoại vào trong túi rồi đẩy cửa vào lại quán. Đăng Dương thấy em thì có chút bất ngờ.

- ơ, chưa về à?

- Dương cho em ở nhờ hôm nay nhá, mai em không có lịch học. trời thì cũng đang mưa, gần 10h rồi em về nhà cũng lười nấu đồ ăn lắm.

Thành An nói một tràng đầy đủ mọi lý do thích hợp để ở lại quán, mà em nghĩ chỉ cần em bảo em muốn ở lại thôi thì Đăng Dương cũng sẽ gật đầu. vì anh dễ tính mà, và kết quả thì dĩ nhiên em được ở lại. Đăng Dương bảo em vào ăn cùng anh luôn. Thành An hí hửng tháo balo xuống đặt sang một bên rồi ngồi vào bàn. ăn uống xong em xung phong đi rửa bát, nhưng Đăng Dương vẫn vào phụ em. em thề là sau này ai mà lấy được anh chắc cũng phải tu 10 kiếp đấy.

dọn xong thì anh ra ngoài kéo cửa cuốn ở ngoài quán xuống. cả hai kê bàn ghế dẹp sang một bên, rồi trải thảm để ngồi. em vào quầy mang chút nước ngọt cùng snack ra, đặt xuống thảm rồi ngồi đó đợi anh. sau đó thì Đăng Dương cũng ngồi xuống đối diện em trên tay anh là một cây đàn, cả hai ngồi tâm sự với nhau về những câu chuyện của bản thân. Đăng Dương còn kể rằng anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có cảm giác đặc biệt với ai cả.

em nghe xong cũng thấy khó tin, thời đi học ai mà chẳng có cho mình một mối tình tuổi học trò. em thì không có vì nhìn em có lẽ không hợp gu của tụi con gái, nhưng Đăng Dương mà cũng không thì rất khó tin. chẳng lẽ con người này hoàn hảo quá nên không ai dám cưa à. nghĩ trong lòng vậy thôi chứ em nào dám nói. buổi hôm ấy sau khi tâm sự anh còn đàn hát cho em nghe, Thành An nghe rất chăm chú. tại anh hát hay lắm, không đi làm ca sĩ thật sự rất phí.

- em nghĩ anh nên làm ca sĩ đấy

- anh có viết một bài, muốn nghe không?

- có chứ.

Giữa mê cung thế gian ngàn lối
Mình tìm thấу nhau giữa muôn vạn người
Dưới không gian chẳng thể giả dối
Chỉ muốn thêm một điều nữa thôi

Bên em hết tối naу thôi, để mai thức giấc bớt chơi vơi
Bên em hết tối naу thôi, để bình minh sẽ ghen với đôi môi
Nói chi tương lai quá xa, chờ câu saу уes thôi mà
Bên em hết tối naу thôi, còn ngàу mai như hôm naу là tuуệt rồi

.

Đăng Dương đang thiu thiu ngủ trên cái ghế gập ở phía trong quầy thu ngân, mấy hôm nay quán luôn trong tình trạng đông khách. quán thì mới mở anh cũng chưa có thời gian để tuyển nhân viên nên chỉ có một mình anh vừa làm nước vừa phục vụ kết quả là tay chân đều rã rời. định bụng sẽ đánh một giấc rồi dậy làm việc tiếp, ai mà ngờ vừa vào giấc tiếng chuông gió quen thuộc lại vang lên.

leng keng

anh bị đánh thức, vội chỉnh lại đầu tóc rồi đứng dậy. cố gắng tươi tỉnh để đón đợt khách mới, nhìn lên thì chỉ thấy duy nhất một người. anh thở phào trong lòng, nhưng sự chú ý của anh lại nhanh chóng đổ về phía vị khách nọ. một cậu trai nhỏ con, mắt tròn xoe mặt nhìn búng ra sữa. nước da trắng hồng, khuôn mặt dễ thương vô cùng. lại còn thấp hơn anh chắc phải hơn một cái đầu, nhìn như một cậu học sinh cấp 3 vậy. giọng thì ngọt ngào thôi rồi, nghe đáng yêu y như giao diện vậy.

nhận được oder anh liền vào quầy làm luôn, vừa làm lại vừa nghĩ đến em. nhìn dễ thương vậy mà cũng biết uống cafe cơ đấy, anh cứ nghĩ em sẽ gọi một cốc sữa trắng hoặc một món gì đó ngọt ngào đến mức quán của anh không có luôn. đang làm thì anh lại nghe thấy tiếng em vang lên. em muốn xin việc ở đây, tội gì mà anh không nhận em vào làm. quán anh cũng chưa có nhân viên, có thêm người chắc chắn anh sẽ dễ thở hơn chút. với lại nhìn em đáng yêu như vậy anh cũng không muốn từ chối.

đặt đồ uống xuống bàn, rồi kéo ghế ngồi đối diện em. ánh nắng của buổi xế chiều hắt qua cửa kính của quán chiếu sáng nhè nhẹ lên khuôn mặt em, như đang tôn lên nét trong trẻo của em vậy. thế nên khi em bảo em không đem theo hồ sơ anh cũng chẳng có vấn đề gì. em xinh em được tha thứ, anh còn đang muốn mau chóng đẩy nhanh quy trình để đưa được em vào quán làm đây. đúng rồi, là đưa được em vào quán để có thể gặp em nhiều hơn đấy.

lần đầu tiên anh biết rung động là gì, Thành An là tình đầu của Đăng Dương. anh cứ nghĩ là bản thân sẽ sống một mình cả đời vì trước đây anh chưa từng có cảm xúc với ai cả, cái thứ tình cảm yêu đương chưa từng tồn tại trong anh suốt khoảng thời gian trước kia. nói trắng ra anh cũng chẳng có hứng thú yêu đương. mở quán cafe để tên quán là quán cafe tình đầu cũng chẳng ngờ là anh sẽ có được tình đầu của đời mình.

cứ vậy anh ở cạnh em, tình cảm lớn dần theo từng ngày. Đăng Dương còn viết tặng cho em một bài hát, bài hát ấy như một lời tỏ tình anh dành cho em. anh cũng đã hát cho em nghe vào lần đầu tiên cả hai ngồi lại tâm sự với nhau. nhưng có lẽ Thành An hơi vô tư quá, vì em thậm chí còn chẳng nhận ra bài hát ấy dành cho em.

Thành An có vài lần bảo anh nên đi hát, em động viên anh rất nhiều. giúp anh củng cố sự tự tin, cùng anh trên từng chặng đường anh phát triển. việc kinh doanh quán cafe anh giao lại một người quen tiếp quản, doanh thu vẫn sẽ về túi anh. qua đó Đăng Dương cũng có thêm vốn để theo đuổi đam mê, cũng nhờ có em mà anh dám theo đuổi đam mê của chính mình. công việc ổn định xong xuôi cả rồi, cuối cùng là đến em, dễ gì mà anh buông tha cho người đã đi cùng anh suốt một chặng hành trình dài như vậy. anh phải cưa em về thôi để yêu thương em thôi.

và còn một điều cuối, Đăng Dương thề nếu anh có thể quay ngược trở về lần đầu anh gặp Thành An. chắc chắn anh sẽ nói với em rằng. "cafe không dành cho em bé đâu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro