Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Chia tay bình yên

Rảo bước trên con đường Avenue Gustave Eiffel vào buổi đêm, Doyeon dừng chân trước công trình vĩ đại của Paris. Đứng dưới tháp Eiffel, một loạt cảm xúc nhớ nhung khó tả chiếm lấy tâm trạng Doyeon lúc này. Tia cảm xúc không tên lướt nhanh qua đáy mắt cô, làm những màng nước trong suốt, mỏng manh bao quanh lấy con ngươi đen láy chực chờ được trào ra, tự do rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. Cô và em đã hứa với nhau rằng sẽ đứng ngay đây, trước ngọn tháp Eiffel này, cùng nhau trở nên hạnh phúc. Nhưng cuộc chia tay ấy đã xảy ra, không nằm ngoài dự đoán của cô, bình yên, nhưng lại đau lòng đến lạ.

- Doyeonie! Bây giờ đã bắt đầu lạnh hơn rồi, về thôi - Sejeong đặt tay lên vai cô, nhỏ giọng.

...

Doyeon ngả tấm lưng phiền muộn xuống chiếc ghế xoay, lấy từ trong vali ra một quyển sổ dày đã viết hết một nửa. Lật lại những dòng đầu tiên, cô hít một hơi thật sau, song đưa mắt đọc.

...

Em này, cô bạn thân tôi hôm nay vừa mới chia tay. Bạn tôi là một cô gái nông nổi và giản đơn
Seoul. Quán vắng. Trời lạnh. Đường phố không người. Tôi và người bạn thân ở góc bên trái, nơi có bản sao bức tranh Mùa thu vàng của Levitan trong ánh nến nhập nhoạng buổi đêm. Bản hòa tấu Piano đã đến những nốt cuối cùng, rồi bạn khóc. Chính lúc ấy tôi bắt đầu nhớ về cuộc chia tay của chúng ta.

Tôi và em, giữ nhau hơn 2 năm và buông nhau chỉ hai tháng. Tôi tạm biệt Seoul, còn em thì ở lại. Hai tuần sau em gửi một tin nhắn, tôi gật đầu. Em xin lỗi, tôi gượng cười. Thế là chúng ta chia tay nhau. Hai ngày sau, trên Insta của em xuất hiện một chàng trai mới.

Em, kính trên mắt và ba lô trên vai, vẫn là cô sinh viên thông minh, lém lỉnh. Thi thoảng đăng lên những bức ảnh cười tươi rạng rỡ, đôi lúc có thêm sự hiện diện của "một ai đó" mới toanh. Em vẫn giữ thói quen lên mạng khoảng 1 giờ trước khi ngủ và mở Instagram ngay sau khi thức dậy. Em vẫn chưa có bằng lái xe, vẫn say cà phê và say tàu, và vẫn ngồi bên cạnh một ai đó để đi khắp các nẻo đường của Seoul. Chỉ khác rằng người đó không phải là tôi.

Tôi, trở lại với những buổi đêm chỉ có một mình, quen dần với việc về đến nhà mở máy tính và nhận ra bạn bè người thân đã ngủ từ lúc nào. Có những ngày một mình giữa châu Âu, tôi chẳng nói được câu nào bằng tiếng Hàn. Rồi tôi bắt đầu đến trường, tập nghĩ ra và bảo vệ ý tưởng của mình. Mùa này trời đã vào xuân. Những ngày cuối tuần, tôi xách ba lô đi men theo tuyến xe buýt đến ngoại thành, qua những cánh đồng hoa vàng cỏ xanh, qua vườn bồ công anh chỉ đợi chờ một cơn gió thổi lên là những cánh hoa tung bay trắng xóa.

Em và tôi, thi thoảng vẫn gõ cho nhau vài câu hỏi, lan man về những việc vụn vặt, có đôi lần em bảo rằng người yêu em không thích thế. Em nói chuyện vượt qua kỳ thi tốt thế nào, tôi khoe đôi giày mới mua ra sao. Những câu chữ chẳng chút hờn giận, ngụ ý hay mỉa mai. Những bức ảnh tôi chụp, đôi lúc vẫn nhận được một "like" từ em. Tôi tự cười với mình, ừ thì có vẫn còn hơn không em nhỉ?

Một cuộc chia tay bình yên. Đó là lý do tại sao tôi ngồi đây với cô bạn, chuẩn bị sẵn sàng tâm thế dỗ dành và sẻ chia, như một người chiến thắng đến trao cái ôm an ủi nhẹ nhàng cho kẻ không may thất thế trong cuộc thi xem ai chia tay êm đẹp nhất.
Nhưng tôi lầm.

Lần đầu tiên trong một buổi cà phê, tôi không biết làm gì ngoài việc chỉ ngồi đấy mà chìa khăn giấy, đưa vai ra cho bạn tôi khóc ngất tựa vào. Tôi rất muốn nói gì đó để chia sẻ hoặc động viên, nhưng tất cả chỉ còn là sự im lặng như chính cuộc chia tay của chúng ta. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thèm được nông nổi, được phá tung mạng xã hội, được nhắn tin đôi lời châm biếm mỉa mai nhất, bình luận những câu sáo rỗng nhất, tàn nhẫn nhất vào những bức ảnh gần đây em đang tay trong tay cùng người mới kia, tôi tự hỏi em có thật sự yêu anh ta không?

Lần đầu tiên trong đời tôi ước mình được làm kẻ xấu trong câu chuyện tình không lành lặn ấy...

Khoảnh khắc ảo tưởng ấy rồi cũng biến mất. Thực tại chỉ còn lại vẫn là tôi, ngồi yên bên ly cà phê nhạt nhẽo nguội lạnh từ bao giờ. Em vẫn đẹp quá đỗi trong tôi, và để ghét em, để đập tan vẻ đẹp đó, chẳng khác nào tự dùng tay giày xéo trái tim mình. Trong ánh nến trầm mờ của quán cà phê tuyệt đẹp nhưng lại luôn vắng người vào buổi tối, lần đầu tiên, tôi thấy mình tan vỡ, thù ghét với bản thân biết chừng nào.

Em ạ, giờ đây lòng tôi đang đứng giữa ngổn ngang hiện tại và quá khứ. Tôi tin là em bây giờ vẫn ổn, nhưng dấu hiệu của hoang mang đã bắt đầu tìm đến trong tôi. Trong lúc bạn vẫn vừa khóc vừa nhấn nút xóa dần đi những bức ảnh đã từng là niềm vui từng, là tất cả trong bạn. Ừ thì, tôi biết rằng sau cơn vật vã miên man này, bạn sẽ lại bình thường ngay ngày mai, hoặc tuần sau, hoặc tháng sau, đại loại thế. Rồi bạn sẽ lại bước vào một chặng đua mới, khi những vết thương đã liền sẹo, mạnh mẽ hơn, kinh nghiệm hơn. Vậy còn tôi, kẻ thắng cuộc vĩ đại của ngày hôm nay? Còn cuộc đua nào cho tôi, hay yêu thương trong tôi sẽ cứ thế trôi đi, trôi mãi trong thinh lặng?

Ngay giây phút này đây, tôi bắt đầu đối diện với những câu hỏi của riêng mình, rằng chúng ta đã trao nhau thứ tình cảm gì trong những năm tháng qua?
Và trong một cuộc chia tay bình yên thì ai sẽ là người phải khóc....

...

Đóng sổ lại, lòng nặng trĩu. Doyeon cất thứ mang nhiều tâm tư ấy vào vali, nằm dài xuống bàn, mặc kệ những dòng ký ức không mấy vui vẻ kia vồn vã rược đuổi nhau trong tâm trí cô, nước mắt cứ thi nhau kéo dài trên má, rơi từng hạt. Cô cho phép mình khóc lần cuối vì em, vì một cuộc tình không trọn vẹn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro