Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG III. CẢM GIÁC LẠ

I am sorry 😔
Mình đăng chậm mất mấy ngày
Cơ bản là máy mình vừa bị lão phật gia tịch thu tới hôm qua mới đc nhận lại xong lại bị mất bản thảo😩😩
Thành thử đăng chậm mất mấy ngay
Xin lỗi các bạn nhìu 😔😔
Mai mình sẽ đăng thêm một chap, bữa kia một chap nữa
Coi như bù đắp vậy ha
Giờ thì .....đọc lẹ thôi😊😊
---------
Cho dù tới năm giờ chiều vẫn còn nắng nhẹ, trời trong xanh êm đềm, ấy thế chỉ hơn hai mươi nhăm phút đồng hồ, nước mưa bắt đầu rơi lộp bộp xuống đất. Doyeon nhanh chân chạy lại trạm xe buýt đứng đợi. Trễ mất một chuyến xe, lúc này chỉ còn mình nó đứng đợi. Trễ mất một chuyến xe, lúc này chỉ còn mình nó đứng đợi. Doyeon nhìn ra màn mưa rơi rả rích, thả lỏng người xuống chiếc ghế chờ. Nó vuốt nhẹ mái tóc, hất về đằng sau một cái rồi đội chiếc mũ snapback ngược lên đầu. Khuôn mặt trái xoan cùng chiếc mũi dọc dừa thanh tú, nhìn thế nào cũng ra, Doyeon là một cô gái khá xinh xắn. Nhưng vì cái bản mặt lạnh tanh không biểu cảm cùng lối ăn mặc cực kì giống con trai, Doyeon nhiều lần bị mọi người tưởng nhầm là biến thái, là bê đê, là con trai chuyển giới.=)))( đứa nào độc mồm độc miệng dễ sợ hà😂). Mới đầu nghe thấy kì cục khó chịu, nhưng dần dần cũng thành quen, mặc kệ xung quanh nói gì, nó vẫn phong cách như vậy.

"Doyeon? " Tiếng gọi nhè nhẹ vang lên trong không gian. Kim Doyeon ngoái cổ nhìn sang phải. Đứng dưới mái hiên trạm xe buýt, cách nó vài bước chân, trong chiếc áo ướt nhem và mái tóc cũng ướt, cô gái chân ngắn nhìn nó đầy ngạc nhiên.

"Biết tên tôi sao?" Doyeon thoáng ngạc nhiên, lại nhìn cái dáng run lẩy bẩy vì lạnh của cô gái mà nhíu mày: "Sao không mũ nón gì cả?"

Choi Yoojung không đáp, nhưng thật là lạnh chết mất. Chỉ vì không muốn về chung với Park Ham Dong, nên cô đã chạy thẳng ra bến xe buýt này. Cũng chẳng ngờ cơn mưa nhìn như vậy lại vô cùng nặng hạt, kết quả là ướt như chuột lột, run rẩy đứng nhìn cô gái có khuôn mặt lãnh đạm đang đợi xe buýt.

"Ngồi xuống đây, đứng đó mưa bắn vào người!" Kim Doyeon vỗ cái ghế bên cạnh mình, dáng vẻ như dụ mèo con đến cho ăn vậy.

Yoojung bĩu môi, nhưng cũng ngồi xuống cạnh Doyeon. Hai người chẳng nói năng gì một hồi lâu. Vẫn là Yoojung lên tiếng trước:"Không hỏi tên tôi sao?", cái vẻ giận dỗi không giấu diếm được trên khuôn mặt.

"Có cần thiết không?" Doyeon vu vơ đáp.

Choi Yoojung im lặng,rõ ràng cô biết là cũng chẳng liên quan gì mà tự nhiên lại muốn người ta biết tên của mình. Nhưng khi nghe Doyeon nói như vậy, trong lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Doyeon đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Cái mặt xịu xuống cùng hai chân không ngừng di di trên mặt đất làm nó có chút buồn cười. Cuối cùng nó lên tiếng: "Tên cậu?"

Dù là câu hỏi cộc lốc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm cho Yoojung phấn chấn hẳn lên. Cco cười tít mắt: "Choi Yoojung. Cái tên không ý nghĩa gì hết, vì ông nội trong lúc làm khai sinh cho tôi nghĩ bừa ra đó!".

Doyeon bật cười. Cô gái này khoe chiến tích của ông nội chỉ trong vài giây nghĩ bừa cáu tên sẽ gắn với mình hết cuộc đời một cách tự hào, có vẻ cũng chẳng phải người hay để bụng.

Là lần đầu tiên thấy nụ cười Doyeon dành cho mình, Choi Yoojung coa chút ngẩn ngơ. Chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng cô cũng đủ thấy một nụ cười thuần khiết và vô tư. Tuy không hẳn là một nụ cười đẹp như mấy idol trong phim ảnh của giới trẻ bây giờ, nhưng lại măng cho người ta cảm giác ấm áp và gần gũi. Vì vậy, Yoojung cũng nhoẻn miệng cười theo một cách ngốc nghếch.

"Hắt xì ì ì ì ì!!!!" Yoojung xoa xoa cái mũi hồng hồng của mình. Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cô run rẩy.

Kim Doyeon nhìn cô gái, thở dài không hài lòng chút nào. Rồi nhanh cởi áo khoác ngoài của mình ra, trùm nhẹ lên người Yoojung.

"Ơ..." Choi Yoojung hơi bất ngờ vì hành động của Doyeon. Cô ngơ ngác nhìn chiếc áo thể thao trên đang trùm qua vai, cảm nhận được hơi ấm của Doyeon trên đó.

"Khoác tạm vào, không cảm lạnh!" Chính là lời nói ra của người kia cũng chẳng thèm nhìn sang Yoojung đến một cái, nhưng vẫn khiến cô cười tít mắt, kéo khóa áo kín lên tận cổ.

Cứ như thế hai người ngồi yên lặng dưới trạm xe buýt hơn mười phút nữa, rồi cuối cùng cũng thấy chiếc xe màu vàng đỏ tấp vào bên lề đường. Cả hai nhanh chóng bước lên xe. Không ai nói vơi nhau câu nào, nhưng vẫn là cùng ngồi xuống hai ghế cạnh nhau.

Nhà của Choi Yoojung nằm giữa trục đường xe buýt chạy qua, tức là sẽ đi qua hơn sáu chặng dừng chân nữa. Cũng bởi vì nơi ở của Yoojung thuộc khu biệt thự cao cấp trên trục đường chính, nên giờ này đi xe buýt cí hơi chậm rãi vì xe cộ tan tầm. Vì thế khi mà ngồi xuống ghế chưa được bao lâu, mắt cô díp lại rồi thiếp đi lúc nào không hay. Chỉ là lúc mơ màng hình như cản thấy mình đang tựa vào một bờ vai vững chắc nhưng êm ái vô cùng.

Kim Doyeon nhìn cô gái đang tựa đầu và ngủ ngon lành trên vai mình, cũng chẳng nói lời nào, chỉnh tư thế để cô gái kia được ngủ thoải mái hơn, sau đó mở điện thoại nghe nhạc. Cho tới khi gần đến điểm dừng của Yoojung, nó mới lay nhẹ người để cô tỉnh. Yoojung nửa tỉnh nửa mê, lại nhìn lên khuôn mặt có nét dịu dàng đang nhìn mình, nhoẻn miệng cười ngây ngô. Cô ngồi thẳng dậy vươn vai vài cái, sau đó lại nhìn đến cái điện thoại của Doyeon, tự nhiên cầm lên, bấm số nháy sang máy của mình.

Doyeon có hơi cau mày, nhưng cũng không bài trừ hành động của Yoojung. Đợi cô lưu tên cua cả hai trong điện thoại mỗi người nó mới từ từ nhét lại điện thoại vào trong túi.

"Là để giặt áo xong để liên lạc mang trả." Yoojung có thấy hành động của mình quá bất hợp lí, bèn kiếm đại lí do phù hợp nhất nói ra, hi vọng Doyeon không thấy khuôn mặt đang nóng dần lên của mình.

"Ừm. Tới rồi kìa, mau xuống đi. Cẩn thận nhé!"

Choi Yoojung xuống xe, đứng nhìn theo chiếc xe buýt khuất dần sau ngã rẽ mới lặng lẽ đi vào nhà.

"Cô chủ đã về!" Bác quản gia già cùng một loạt những người giúp việc kính cẩn cúi chào Yoojung khi cô ngẩn ngơ bước vào nhà, "Ông bà chủ cùng cậu Park Ham Dong đang đợi cô trong phòng."

"Park Ham Dong? Sao anh ấy lại ở đây?" Yoojung ngạc nhiên, không khỏi cảm thấy phiền phức.

Bác quản gia vẫn cung kính đáp:"Cậu ấy lo cho cô chủ nên đã rẽ ngang nhà ạ!"

"Mọi người cứ làm việc đi." Choi Yoojung phẩy phẩy tay. Tất cả những người giúp việc trong nhà đều cúi đầu lần nữa rồi lặng lẽ làm tiếp công việc của mình.

Riêng bác quản gia là tịnh ý, phát hiện trên người cô chủ có chiếc áo lạ: "Cô chủ, chiếc áo này..."

"À... Là..."

Yoojung sực nhớ ra, đang định vui vẻ lên tiếng giải thích thì một giọng nói khàn khàn của một người von trai vang lên cắt ngang: "Em về rồi sao? Có bị ướt không vậy?"

Cô chán ghét nhìn người con trai đang đứng dựa lưng vào bộ bàn ghế được điêu khắc tinh xảo trong phòng khách. Nụ cười kiêu ngạo cùng hàm răng trắng bóng làm Yoojung phát ghét lên được. Tuy Park Ham Dong nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai thật, nhưng với cco, anh ta lại giống gã lưu manh chuyên đòi nợ thuê hơn là con trai của tổng giám đốc ngân hàng XX.

"Cái áo này là sao? Của con trai?" Park Ham Dong quét ánh mắt lên người Yoojung, nheo đôi mắt một mí lại, không khỏi tức giận.

Choi Yoojung phớt lờ, đi ngang qua người Park Ham Dong bước thẳng vào phòng ăn. Cô thực sự không muốn nói chuyện với anh ta. Đúng là thực sự mệt mỏi!

"Yoojung, sao con không có chút lịch sự gì vậy. Ham Dong cũng là muốn tốt cho con mà." Choi phu nhân đặt đĩa thịt bò bít tết xuống mặt bàn, nhẹ nhàng quở trách con gái yêu.

"Mẹ, con đói!"

"Còn chưa chào hỏi đó nha." Ông Choi Wi Inđặt tờ báo sang bên cạnh, bỏ cặp kính xuống mặt bàn và nhìn cô con gái rượu.

Yoojung bĩu môi, cố tình kéo dài giọng: "Ba mẹ con đã về và bây giờ con rất đóiiiiiiiiiiiiiiii"
"Thôi thôi, cùng ngồi xuống ăn cơm nào." Mẹ Yoojung bật cười nhìn cái miệng chóp chép của cô, lại quay sang Park Ham Dong nói: "Nào, ngồi xuống đi Ham Dong."

"Mẹ, anh ấy đâu có đói!"

"Yoojung! "

Choi phu nhân nhéo nhẹ vào cánh tay cô con gái, lại tươi cười niềm nở với Park Ham Dong. Cô lè lưỡi làm mặt quỷ, chẳng thèm để ý nữa, mời một lượt cả nhà rồi bắt đầu mở màn ăn uống.

"Ăn từ từ không nghẹn!" Vẫn là mẹ Yoojung lên tiếng nhắc nhở.

"Ăn vậy con trai chạy hết đó." Choi Wi In nói đùa, ông cực kì kiệm lời. Nhưng mỗi khi nói chuyện với Yoojung thì sẽ luôn làm cho cô buồn cười.

"Sao cô chú lại nói vậy. Yoojung còn có cháu mà haha." Park Ham Dong cười tươi rồi quay qua nhìn Yoojung nói. Cả ba người đều bật cười vui vẻ.

Thật ra Yoojung cũng chả qua tâm đến lời của Park Ham Dong. Là vì sau khi nghe mẹ nói, cô chợt nhớ đến Kim Doyeon. Cũng ngày đầu tiên gặp mặt, Doyeon đã nói với cô như vậy: "Ăn từ từ không nghẹn." Bất giác cô nhoẻn miệng cười, vui vẻ gắp thêm mấy miếng mực chiên.

Ấy nhưng nụ cười của đó của Yoojung lại khiến ba người còn lại lầm tưởng cô vì câu nói của Park Ham Dong nên vui mừng, nên bắt đầu rôm rả nói chuyện gán ghép hai người với nhau.

"À mẹ, anh con đâu?" Yoojung sau khi lưng lửng cái dạ dày, bắt đầu mới nghĩ đến ông anh yêu quý.

"À, hôm nay công ty có cuộc họp gấp nên anh con sẽ về muộn."

"Cháu nghe nói bên công ty luật của anh JiNam dạo gần đây xó cực nhiều vụ tốt. Lần trước anh ấy đã bảo vệ thành công cho thân chủ của mình, nghe nói là con của bộ trưởng nào đó nên bây giờ mọi người cực kì coi trọng. Thành ra việc càng ngày càng nhiều không xuể." Park Ham Dong sực nhớ ra khi Yoojung nhắc đến anh trai.

"Ôi dào cũng có gì lớn lao. Thằng con bác vẫn còn non kém mà." Choi phu nhân cười cười, lịch sự đáo lại Park Ham Dong.

"Anh ý thực sự có tài!" Park Ham Dong lại được thêm một bước lấy lòng.

"Bởi vì nó giống ta." Ông Choi Wi In kết luận, cả ba lại phá ra cười. Không khí cực kì vui vẻ.

Yoojung lại lè lưỡi, không muốn tham gia vào cuộc tranh luận. Cô buông bắt đũa xuống, xin phép cả nhà lên phòng thay đồ. Lúc này Choi phu nhân mới để ý đến chiếc áo màu xanh.mà con gái đang khoác trên người. Bà nhẹ nhàng hỏi: "Yoojung, ái của bạn hả con?"

"Dạ!"

"Bạn nam sao?"

Yoojung định bụng trả lời có để cái tên Park Ham Dong kia bớt làm phiền, nhưng lại sợ ba mẹ nghĩ lung tung, nên thành thật trả lời: "Dạ không. Là của một bạn nữ. Bạn ấy thấy con bị ướt nên bạn ấy cho mượn."

Choi phu nhân mỉm cười. Bà biết con gái không bao giờ nói dối. Lại quay sang bác quản gia, nhẹ giọng nói: "Bác Sol, bác mang chiếc áo bảo mấy ngườu giúp việc giặt sạch sẽ là lượt gọn gàng để còn trả người ta nhé."

Choi phu nhân vừa dứt lời, Yoojung đã nhảy dựng lên, xua xua tay: "Không, không cần. Tự con giặt!"

Ông bà Choi cùng Park Ham Dong nhìn Yoojung ngạc nhiên. Hình như biết mình vừa phản ứng hơi quá đà, cô lí nhí ấp úng: "Con... Con hơi mệt... Xin phép con lên phòng trước... Anh... Ham Dong lát về cẩn thận!" Thế rồi cô quay đầu, chạy thẳng kên phòng của mình, đóng cửa lại rồi nhào lên giường, hai chân quẫy quẫy như chú vịt vậy.

"Ôi chết mất, mình bị gì vậy chứ!!!" Yoojung tự béo véo vào hai cái má của mình, véo đến đỏ thảm thương. Sau đó mới nhẹ nhàng cởi chiếc áo của Doyeon đặt phẳng phiu lên giường, ngắm nhái hồi lâu. Xong rồi phát hiện ra mình có chút kì cục, cô tự "Hừm" một tiếng, ngúng nguẩy đi vào phòng tắm. Hôm nay đúng là một ngày kì lạ!

~o0o~

Kim Doyeon thả phịch cơ thể xuống chiếc giường êm ái sau khi đã chiến đấu với núi bài tập toán cao cấp cùng sơn phủ bạc cho chiếc xe ô tô của khách hàng. Nó gần như mệt rũ người, chẳng buồn tắt điện nữa. Cứ nằm ì ở trên chiếc giường nho nhỏ. Ngó đồng hồ đã quá mười hai giờ đêm, Doyeon thở dài. Sáng mai là ngày đầu tiên học bộ môn tâm lý học đại cương. Thật ra môn này nhà trường mới bắt đầu cho giảng dạy từ năm ngoái nên giáo viên lên lớp chỉ có hai người. Mà bộ môn này đòi hỏi lớp nào khoa nào cũng phải học, thế nên một nửa lớp cơ khí của Doyeon sẽ học cùng với lớp kế toán A1. Vì khoa Cơ khí chỉ có một lớp, số lượng lại ít nên hai thầy chia lớp ra, nhập vào hai lớp khác có số lượng học sinh thấp hơn mặt bằng chung để dạy luôn cho tiện. Thật ra hai lớp mà khoa Cơ khí học ghép vào chính là hai lớp ưu tú nhất, học sinh được chọn vào hai lớp đó đều có số điểm đậu vào đại học cực cao. Còn lớp Cơ khí của Doyeon tạp nham đủ loại, cho nên hôm trước nó đã phải hằm hè đưa ra cảnh cáo, đứa nào gây rối phá đám lớp học sẽ bị chém! Tất nhiên ai cũng sợ xanh mặt và ngoan ngoãn dạ vâng sếp trưởng.

Đang thiu thiu ngủ, tự dưng điện thoại đổ chuông báo có tiên nhắn. Kim Doyeon nhíu mày với lấy cái điện thoại đầu giường, thầm khó hiểu không biết ai lại nhắn tin vào cái giờ này. Cơ mặt có giãn ra đôi chút khi nhìn thấy người gửi, là Yoojung. Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ " Ngủ chưa vậy?"

Doyeon nhanh trả lời, chả biết viết gì, nên chỉ nhắn lại độc một chữ: "Chưa"

Chỉ chưa đầy một phút sau, điện thoại lại rung lên. Tin nhắn lần này có vẻ dài hơn: "Ngủ đi nha. Muộn rồi. Ngủ ngon nhé!"

Tuy thấy kì cục nhưng Doyeon không nhịn được nở một nụ cười mỉm. Nó trả lời Yoojung: "Ừm, chúc ngủ ngon!"

Thật lâu sau không còn thấy tin nhắn lại, Kim Doyeon an tâm chìm vào giấc ngủ và sẽ chẳng biết lúc này vẫn còn người nằm ôm gối ôm, đọc lại tin nhắn có vài chữ mà cười tủm tỉm, trằn trọc tới hơn một giờ sáng mới thiếp đi.

~o0o~

Choi Yoojung chạy huỳnh huỵch trên hành lang tòa nhà B1. Bây giờ là 7h20 và cô đã muộn gần nửa tiếng rồi. Chỉ vì đêm qua nằm trằn trọc mãi không ngủ được, báo hại sáng nay khi chuông điện thoại kêu reng reng lúc sáu giờ sáng , Yoojung trong cơn mơ màng đã tắt đi và ngủ tiếp. Xô thở hồng hộc, suýt nữa còn định ném luôn đôi giày cao gót sang một bên để chạy. Cũng may khi có ý định đó thì cũng vừa chạy đến cửa lớp. Ái ngại ló đầu vào trong lớp, lí nhí xin phép thầy giáo cho vào, cũng may thầy giáo dễ tính, mỉm cười gật dầu đồng ý ngay chứ không bao nhiêu ngườu như vậy lại mang tiếng con gái hiệu trưởng, có mà Yoojung đào hố mà chui xuống trốn.

Len lén đi dọc dãy bàn phía cửa bên phải, tránh gây ảnh hưởng tới mọi người, cuối cùng thì Yoojung cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Lớp hôm nay hình như đông hơn bình thường, mà lại còn lòi ra cả một đống những tên con trai lạ hoắc mấy dãy bàn phía sau nữa. Đang nhíu mày tìm kiếm dáng người nhỏ của cô bạn Minyi, chợt phát hiện ra ngay đầu bàn thứ năm, gương mặt lạnh lùng quen thuộc. Yoojung ngớ người ra một chút, không hiểu sao Doyeon lại có mặt trong lớp mình. Cái mặt lãnh đạm không tí biểu cảm đang chăm chú nhìn về phía thầy giáo, cũng chẳng màng đến biến cố xung quanh. Chính chỗ của Doyeon ngồi lại có một vài ánh nắng tinh nghịch từ cửa sổ hắt vào, làm nổi bật lên mái tóc nâu hạt dẻ tự nhiên cùng với nước da trắng mịn màng. Bỗng dưng, tim Yoojung đánh đến thịch một cái, đứng ngẩn tò te một cách ngốc nghếch.

"Em chưa tìm được chỗ ngồi sao?" Giọng thầy giáo nhẹ nhàng nhắc nhở cũng đủ làm Yoojung sực tỉnh. Cả một loạt ánh mắt đổ dồn lên người cô, khiến cô nhất thời lúng túng. Nhất là, người kia, cũng đã bắt đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên rồi lại cúi xuống quyển sách trược mắt như chưa có gì xảy ra. Giây phút đó, Yoojung có chút thất vọng khó tả. Cô lần nữa xin lỗi thầy, hơi cúi thấp người xuống thấp hơn, di chuyển xuống cuối lớp một cách gấp gáp.

Ngang qua bàn Doyeon ngồi, cô có chút lưỡng lự, nhưng rồi lại quyết định sẽ ngồi bên dưới cùng. Đang tính đi qua thật nhanh, ai ngờ ngườu tưởng chừng chẳng bao giờ mở miệng, lại kéo tay cô, nhẹ giọng lên tiếng: "Ngồi đây!"

Yoojung có chút sửng sốt, nhìn Doyeon đang nhích người vào trong nhường chỗ cho mình. Vẫn cái thái độ ngẩn tò te đứng đó, lần nữa Doyeon nhíu mày, kéo Yoojung ngồi xuống bên cạnh. Rốt cuộc cũng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn lấy sách vở của mình, bày lên mặt bàn. Quay sang thấy Doyeon đang cắm cúi ghi chép, nét chữ ngiêng ngiêng thanh mảnh trên trang giấy làm Yoojung nhất thời không muốn mở miệng phá quấy. Dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của Yoojung, Kim Doyeon bất quá lại thở dài nhìn gương mặt ngây ngốc của cô gái bên cạnh, nói: "Ngồi sau không thấy được bảng đâu!"

Lúc này Yoojung mới liếc nhìn ra phía sau, một loạt những gương mặt con trai lạ hoắc, người nào người nấy cao to cũng ngang với Kim Doyeon, cô mà ngồi sau họ, chắc chỉ nhìn thấy mấy cái đầu ngườu cao ngất.

"Nhưng sao lại học ở đây?" Cuối cùng cũng bỏ được vẻ ngu ngơ và hỏi rõ vấn đề.

"Một nữa lớp tôi học ghép với lớp cậu môn này."

"Ồ... Giờ mới biết!"

Coi như giải tỏa được khúc mắc, lúc này Yoojung mới ngó nghiêng xung quanh để tìm Wang Minyi. Một bàn nhét tới bốn đến năm người, tìm cái dáng nhỏ hơn cả bản thân cô cũng thấy khó. Thấy Yoojung quay ngang quay dọc chưa chịu ngồi yên thân, một lần nữa Kim Doyeon lại chạm nhẹ vào bàn tay phải của cô, chỉ về phía dãy bàn thứ ba góc bên phải. Yoojung nhìn theo cánh tay của Doyeon, thấy được cái lưng quen thuộc của cô bạn thân, cũng vắt đầu ngừng quay như chong chóng.

Lúc này cô mới bắt đầu để ý, chính là bàn tay của Doyeon đang chạm nhẹ vào tay cô một cách vô tình. Nhiêu đó cũng chỉ chừng mười mấy giây, nhưng nó lại khiến cho Yoojung có cảm giác xốn xang đến kì lạ. Cô rụt tay laijmootj cách tự nhiên nữa, bắt đầu cầm bút viết. Đang cũng chẳng để ý nhiều, khuôn mặt lại trở về trạng thái lãnh đạm, chăm chú nhìn lên bảng.

Yoojung cố gạt đi cảm giác ngượng ngùng khi ngồi cạnh Doyeon, cố tập trung ghi chép bài của thầy giáo.

"Được rồi, vì mỗi tuầng chỉ có một buổi nên lượng kiến thức chúng ta phải học cũng là kha khá. Tuần tới chúng ta sẽ học tiếp hết chưng hai và tuần tiếp theo nữa chúng ta sẽ thảo luận." Thầy giái gấp giáo án, bắt đầu phổ biến: "Hiện tại lớp mình cũng khá đông vù là lớp ghép nên việc chia nhóm để làm bÌ cũng không được khả quan cho lắm. Theo thầy thì thế này, lớp trưởng lớp cơ khí cũng có mặt ở đây phải không? Em và một bạn trong lớp Kế toán sẽ cùng nhau làm Power Point trình chiếu và ngược laijlopws trưởng lớp Kế toán sẽ làm cùng với một bạn trong lớp Cơ khí. Những người còn lại sẽ trả lời câu hỏi và đưa cho hai bạn lớp trưởng vào buổi tiếp theo. Các em tổng hợp đưa câu trả lời hoàn chỉnh để chiếu slide."

"Như vậy sẽ có hai Power Point khác nhau ạ?" Lớp trưởng lớp Kế toán có ý kiến.

"Thưa thầy, em sẽ cùng một bạn nữa tổng hợp chương hai." Doyeon vừa lật sách vừa xem xét, rồi vẫn giọng nói điềm đạm nhưng không kém phần khí thế, Doyeon mang ánh mắt cương nghị rót lên người lớp trưởng Kế toán: "Cậu và một bạn lớp tôi sẽ tổng hợp chương 1, tức là những gì đã học hôm nay, được không?"

Một khi lời nói đã được thốt ra thì rất có oai lực áp đảo đối phương. Cho nên đương nhiên là từ thầy giáo đến những học sinh có mặt, không ai dám phản bác lại Kim Doyeon. Vậy là kế hoach cứ thế mà thực hiện.

"Lớp Kế toán có bạn nào đã từng làm Power Point?" Doyeon lại lên tiếng, vẫn là chất giọng lãnh đạo ấy.

Cả lớp Kế toán im lìm, chẳng một ai lên tiếng. Thật ra có từng làm rồi cũng chẳng dám hi sinh để rơi vào miệng cọp. Khí thế của Doyeon đàn áp như vậy, chắc phải có hơn mười lá gan mới dám mạo phạm, hoặc cùng lắm cũng chỉ có kẻ ngốc mới hi sinh. Và đương nhiên, cái người được cho là kẻ ngốc nghếch nhất thời điểm bấy giờ, lại ngồi ngay cạnh Doyeon.

Choi Yoojung lay lay cánh tay của Doyeon, chỉ chỉ vào mình, ý muốn nói rằng tôi có thể làm cùng cậu. Doyeon gật đầu hài lòng, thu lại ánh mắt nghiêm khắc. Nhưng rốt cuộc quay lại phía lớp mình, Doyeon dở giọng du côn: "Thằng nào trốn việc ăn đòn!". Cả lớp hơn trăm con người đồng loạt nổi da gà, đến thầy giáo cũng lạnh cả sống lưng. Thế là sau câu nói đầy uy lực chém giấy của sếp trưởng, cả lũ con trai cơ khí nhao nhao lên, ai cũng tự nhận mình có thể làm tốt.

"Một đứa thôi!" Lại tiếp tục đe dọa.

Thế là cuối cùng, ngườu sẽ chịu trách nhiệm là slide với lớp trưởng lớp Kế toán là lớp phó học tập Kang Seok. Mọi việc coi như êm xuôi. Cũng chính là, sau một buổi học, cả lớp Kế toán đã chứng kiến khí thế áp đảo của lớp trưởng khoa Cơ khí và tự ngầm hiểu với nhau đừng nên đắc tội. Và hơn hết là, Yoojung phát hiện ra Doyeon cực kì đặc biệt. Dù là tính nết quá kì cục so với người khác, nhaungw lại rất có tài năng lãnh đạo, và không hề lạnh lùng như bộ dạng bên ngoài. Chỉ là, cô cảm thấy, Doyeon khác ngườu là ở chỗ đó! Thế nên, càng lúc cô càng thấy tò mò về con người này.

"Đi xe buýt về nữa hả?" Yoojung khều khều lưng của Doyeon.

Kim Doyeon xoay người lại nhìn cô gái chân ngắn, không trả lời. Phải để đến lúc Yoojung bĩu môi, "hừm" nhẹ một tiếng, nó mới nhíu mày lên tiếng: "Tôi đang nghĩ."

"Nghĩ là không trả lời nữa đó hả?"

"..."

"Lại không trả lời!"

"..."

"Nghĩ cái gì?"

"Thực ra tôi cũng muốn biết mình đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn mặt cậu mắc cười nên tôi quên rồi!"

Choi Yoojung tức muốn ói máu. Ai bảo quay lại nhìn người ta làm gì, bây giờ lại còn nói mặt người ta mắc cười. Thật đúng là sỉ nhục gián tiếp mà!

"Tôi chưa muốn về nhà." Kim Doyeon quay bước chầm chậm. Yoojung cứ như chú mèo nhỏ lon ton chạy theo sau, nhưng cũng không bực mình, mà còn hỏi líu lo: "Ủa sao chưa?"

"Về nhà lại làm việc."

"Việc gì?"

"Việc cần làm!"

"Cậu làm biếng chứ gì? Xíííí!!!" Yoojung cố kéo dài giọng.

"Tôi đi công viên."

"Hửm?"

Choi Yoojung cũng chả kịp nhiều lời, chỉ biết là cứ lon ton chạy theo dáng người đằng trước. Đến khi đã chạy không nổi nữa rồi, Kim Doyeon mới đi chầm chậm lại bên cạnh cô. Yoojung hừ một cáu giận dỗi, lại cố gắng ổn định nhịp thở.

"Chạy theo làm gì cho mệt?"

"Kệ tôi!"

"Tôi kệ thật nhé!"

"Ừ, kệ đi!"

Lời Yoojung vừa dứt, Doyeon lại tăng tốc đi thật nhanh, bỏ xa cô cả một đoạn, rồi dần mất hút trong công viên um tùm cây cối. Yoojung phụng phịu, oán thán người kia quá đáng, liền đó ngồi bệt xuống đường. Thật muốn biết tại sao cô lại muốn khóc ngư vậy, nhưng mà cứ nghĩ là lại thấy ấm ức. Người ta đã đi theo một đoạn dài như vậy, cuối cùng lại bị bỏ mặc luôn. Thế là nước mắt cứ dâng lên ầng ậc quanh khóe mắt, Yoojung vội vàng quẹt lấy quẹt để. Lại nghe có tiếng chân ở đằng sau, rồi tiếng thở dài nhè nhẹ sau gáy. Yoojung cảnh giác quay lại nhìn. Dương mặt lãnh đạm kia sát sàn sạt ngay cạnh cô.

"Hâm!"

Choi Yoojung nhìn Doyeon, nước mắt nước mũi nãy giờ cố ngăn lại, cuối cùng lại chảy ra tùm lum.

"Nào, tự dưng lại khóc?" Kim Doyeon nhíu mày, vụng về lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên hai cái má phúng phính.

"Sao không đi luôn đi?" Yoojung giận dỗi, nước mắt lại chảy thành dòng.

Kim Doyeon không trả lời, lặng lẽ rút trong túi màu đỏ đang cầm trên tay ra một chiếc móc điện thoại hình con mèo bằng bông cực kì dễ thương, đặt vào lòng bàn tay của Yoojung.

"Là thấy nó hợp với cậu, nên tôi muốn rẽ qua để mua."

Yoojung sững sờ nhìn chiếc móc điện thoại đang trong tay, rồi lại nhìn nét ưu tư trên gương mặt người kia. Tự nhiên thấy mình quá vô lí với người ta, lại nước mắt ngắn nước mắt dài thút tha thút thít. Kim Doyeon cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh Yoojung. Cho đến khi thấm mệt, Yoojung khịt mũi, ngước đôi mắt còn rơm rớm lên nhìn Doyeon: "Mua cho tôi hả?"

Doyeon gật nhẹ, mỉm cười.

Thế là Yoojung quên hết muộn phiền, toe toét cười, đem cái móc gắn luôn vào điện thoại của mình. Rồi cũng qquen cả cám ơn người ta, tung tăng tí tởn bước lên xe buýt, vừa ngân nga vừa khoái chí kéo Doyeon lên xe thật nhanh.

"Sao lai chon khoa Cơ khí?" Yoojung vừa nhìn con mèo trên móc điện thoại, vu vơ hỏi.

"Vì thích."

"Vì sao mà thích? Khoa đó chả có lấy một nữ sinh viên!"

Kim Doyeon im lặng, hồi sau mới trả lời: "Nhà tôi có một xưởng sửa chữa xe."

Yoojung tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô gái bên cạnh, suy nghĩ một hồi rồi lại láu táu: "Vậy ba cậu chính xác là chủ một doanh nghiệp đó chứ."

Doyeon quay mặt ra phía cửa kính xe buýt. Mái tóc dài che hết nửa khuôn mặt làm Choi Yoojung không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt Doyeon. Ngừng một lát yên lặng, Kim Doyeon mới thở dài lên tiếng, ánh mắt vẫn như cũ hướng ra phía bên ngoài cửa kính" "Ba tôi mất lau rồi."

Lại một lần nữa Yoojung sửng sốt. Cô cắn môi, tự nhận thấy mình quá vô duyên rồi. Bỗng dưng tâm trạng tụt dốc, chẳng còn thấy cm ui vẻ thay vào đó là sự xót xa khôn tả. Cô lại cốc vào đầu mình, thầm chửi mình một tiếng ăn hại, rồi lại quay sang nhìn Doyeon, cắn cắn môi.

Cảm nhận được ánh mắt đang chòng chọc nhìn mình, Doyeon quay sang phía Yoojung. Lại thấy cái mặt cụ xuống của người kia, cùng cái kiểu cắn môi như cố làm mình đau, Doyeon không hài lòng, đưa thay xia nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Yoojung: "Đừng cắn môi nữa!"

Chỉ là cái chạm nhẹ hờ hững, nhưng Choi Yoojung thấy tim mình đang đập thình thịch. Hai má cô đỏ ửng, thầm thấy Mình thật kì cục. Yoojung dứt khoát cúi đầu nhìn xuống đầu gối của mình, tránh khỏi bàn tay ấm áp của Doyeon, lí nhí nói : "Xin... Xin lỗi..."

Cũng là Kim loại lần nữa khó hiểu, khuôn mặt lại trở về vẻ lãnh đạm, không nói gì nữa, nhắm mắt tựa vào cửa kính. Yoojung nhìn khuôn mặt lạnh lùng ủa ngườu ngồi bên cạnh, tự muốn đánh cho mình vài cái. Hình như cô đã làm gì ngốc nghếch lắm! Chỉ thoáng vài giây, cô đã kịp thấy gương mặt kia trở nên dịu dàng và quá đỗi bình yên. Vậy mà cô lại phá vỡ những giây phút hiếm có như thế. Thở dài thườn thượt, Yoojung cũng bắt đầu buồn ngủ, tự tiện cho phép mình dựa hẳn vào vai người ngồi cạnh.

Đợi cho đến khi hơi thở của Yoojung đã trở nên đều đều, Kim Doyeon mới từ từ mở mắt. Ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa kính nhưng miệng đã không tự chủ nhoẻn lên cười.

———————
Ay doo~~~
Tay muốn cứng đơ luôn á
Sorry nha
Sẽ ráng đăng sớm nhất có thể nha
Những 5400 từ. Nghĩ sao số nó tròn vãi.
Bye 👋👋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro