Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5.NHƯ MỘT GIA ĐÌNH(2)

Lúc này thì Doyeon dừng tay, ngước lên nhìn Yoojung bằng ánh mắt khó hiểu: "Sao lại phải có bạn trai?"

"Vì cô gái nào cũng vậy mà." Yoojung suy ngẫm một lúc, rồi cười gian: "Chả nhẽ cậu muốn có bạn gái?"

"Ừ!"

Câu trả lời của Doyeon làm cho nụ cười của Choi Yoojung tắt ngấm. Trái tim khó bảo của Yoojung lại tự giác đánh thịch một cái. Cô thầm tự nhủ mình dạo này thật kì lạ, không biết có phải tim vó vấn đề gì không nữa. Chắc sang tuần phải đi kiểm tra thôi.

Thấy Yoojung tự dưng nghệt mặt ra chẳng nói năng gì, Doyeon cười xòa, xua xua tay: "Tôi đùa thôi, làm gì mà căng thẳng thế." Nói rồi lại tiếp tục công việc.

Yoojung hắng giọng một tiếng, len lén nhìn Doyeon, thấy nó không có biểu hiện gì đáng ngờ cả, vẫn khuôn mặt cương nghị và lãnh đạm. Yoojung có chút hụt hẫng, mà lại càng không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy. Giây tiếp theo,cô phụng phịu đứng trơ mặt trước mũi xe , nhìn Doyeon đầy ấm ức.

"Muốn nói gì sao?" Doyeon phun nước lên nóc ô tô, lau rửa thật cẩn thận. Cô gái kia cứ đứng ì ra đó, lại khiến nó tưởng Yoojung đã mệt, bèn nói: "Hay nghỉ nhé!"

"Không!" Yoojung ngúng nguẩy đuôi tóc, đi tới bàn làm việc của Doyeon rót chén nước tu ừng ực. Lại rót thêm một chén nữa nhưng lần này cô mang đến bên cạnh Doyeon, đưa ra trước mặt nó:)).

Kim Doyeon cũng không có ý từ chối , lau tay vào chiếc khăn sạch nhận lấy cốc nước, vừa uống nhưng mắt vẫn dán lên chiếc xe ô tô, quan sát tỉ mỉ. Rồi kéo tay Yoojung, ngạc nhiên chỉ vào đuôi xe: "Chiếc ô tô này từng va chạm không nhẹ đâu."

"Ủa sao cậu biết?"

"Chủ nhân của chiếc xe này bất cẩn thật, đuôi xe chỗ này bị hõm nè." Doyeon đập đạ lên một chỗ , quả thật có lõm, nhưng đã sửa sơ sài qua loa rồi, "Với cả nhìn kĩ, chỗ này là như một vết nham nhở ấy, màu sơn mới không hề đồng màu với sơn cũ của xe."

Yoojung cúi xuống nhìn thật kĩ. Đúng là nhìn qua thì chẳng thể nhận ra nổi, phải cúi sát người vào, nhìn ngắm một lúc mới có thể thấy được một mảng có vẻ tối hơn mảng kia. Cô nhìn Doyeon, khâm phục sát đất. Dù biết dối với Doyeon , đây cũng chỉ là một việc cỏn con thôi, nhưng với một người chả biết tí gì về xe cộ như Yoojung, đây lại là một phát hiện cực kì quý giá, làm tăng niềm hào hứng của cô về cái xưởng xe của Doyeon.

"Thôi nghỉ tay, lát nữa để tôi liên lạc thử với khách hàng, xem người ta có định sửa lại không." Doyeon vỗ vỗ lên chiếc xe.

"Ưm, hay quá đi, Doyeon. " Yoojung không nhịn được, nhìn Doyeon cười tít cả mắt. Bao nhiêu cái giận hờn vớ vẩn ban nãy tan biến thành mây khói hết cả rồi.

"Đói chưa?" Doyeon nhìn đồng hồ , cũng hơn mười một giờ trưa rồi.

"Hơi hơi... "

"Hơi hơi mà sao nghe bụng đánh trống ầm ì vậy?"

"Kệ tôiiiiiiiiii! Xí!!"

Doyeon định chọc quê Yoojung thêm vài câu nữa, nhưng sớm thấy mình hình như có hơi khác thường, nên lại thôi. Ngẫm lại, đây là lần đầu có người dám liên thiên phá đám khi mà nó đang tập trung làm việc. Mà chính là nó không hề có chút nào cáu giận, càng không thấy một tí phiền phức. Ngược lại, thấy vui vẻ nhiều hơn khi Yoojung hỏi chuyện tếu táo, có chút lo lắng sợ người kia không cẩn thận lại bị thương, và giờ còn quan tâm đến cái bụng kêu ọc ọc của cô gái đó nữa.

"Tôi đi nấu cơm." Doyeon dọn qua đồ đạc trên đất, đi vào trong gian bếp.

Chính là ở chỗ, Choi Yoojung từ nhỏ đã được người ta nấu cơm, bưng đến tận miệng cho ăn. Nên mấy việc bếp núc đối với cô quả là một cực hình. Vì vậy khi Yoojung lăng xăng bên cạnh Doyeon, cũng chả biết làm gì cả. Cuối cùng lại trở thành chân sai vặt, hết lấy cái thìa, rồi lấy mì chính, gia vị... Tuy là cứ đứng sau lưng nhìn Doyeon xào nấu, nhưng tự dưng trong lòng Yoojung dấy lên một cảm giác hạnh phúc khó tả được. Thế là cô cứ vậy cười toe toét. Nhiều lúc Doyeon quay lại, thấy đôi mắt mèo con nhìn mình chớp chớp, còn tưởng cô bị dở hơi, nhíu mày một chặp rồi mới lại làm bếp tiếp.

Đợi mãi cuối cùng. Cũng được ngồi vào bàn ăn, Yoojung hào hứng sắp bát đũa chỉnh tề cho ba người. Doyeon bày cẩn thận lên bàn những món ăn cực kì đạm bạc nhưng tỏa khói thơm lừng. Mẹ Kim cười nói: "Con thông cảm nha. Nhà bác chỉ có hai mẹ con, nên ăn vậy quen rồi. Không biết có hợp khẩu vị của con không."

"Bác yên tâm, cib không kén ăn đâu ạ, hihi." Yoojung cắn cắn đầu đũa, coi bộ đã đói lắm rồi.

Doyeon bới cơm ra chén, lại được đà chọc ngoáy: "Vậy nên ngày đầu tiên cướp cơm của người lạ ăn ha!"

"Xí. Chả qua nhìn ngon quá...nên muốn thử!"

"Thử hết phần của người ta?!"

"Thù dai là hông có tốt!"

Mẹ Kim thấy hai người vừa ngồi vào bàn ăn đã đấu khẩu, lại xua tay cười: "Thôi được rồi được rồi, hai đứa ăn đi, cơm nguội hết rồi."

Doyeon không nói gì, nhẹ giọng mời cơm mẹ và Yoojung, bắt đầu chậm rãi ăn. Yoojung thì hào hứng dõng dạc mời hai người, rồi bắt đầu gắp thức ăn vui vẻ thưởng thức. Món trứng chưng cà chua gì mà ngon ấu trời! Thế là Yoojung ăn như được mùa, cười tít cả mắt.

Mẹ Kim cũng buồn cười. Cô gái này tưởng khó gần nhưng lại cực kỳ dễ thương và thuần khiết. Thật tốt khi Doyeon được làm bạn với một người như vậy. Bà nói: "Hai đứa bảo ban nhau mà học hành, đừng quá mải mê vào xưởng xe. Chuyện ở đây cũng đã có anh chị nhân viên phụ giúp mà."

Yoojung vẫn đang mải mê với cơm ngon canh ngọt, chỉ "Dạ!" một tiếng rồi lại tiếp tục tập trung chuyên môn.

Doyeon nhíu mày nhìn cô tiểu thư trước mặt. Thật sự không hiểu nổi, lúc thì giống mèo con, lúc thì giống như con heo vậy. Liệu có phải động vật ăn gặp không? Mèo lai heo sao? Nhưng nghĩ là vậy, Doyeon cũng không lên tiếng. Chỉ là tay đã kịp rót một cốc nước lọc, đẩy về phía Yoojung. Đây là lần thứ hai nó và cô gái này chung một bàn, dù không muốn để ý, nhưng mà nó cũng rút ra được nhận định: Yoojung thật sự dễ ăn.

Mà nhất cử nhất động của Doyeon lúc này đều lọt vào mắt của mẹ nó. Khi Doyeon tự mình rót nước cho Yoojung, bà có hơi chút bất ngờ. Vì từ trước tới nay, Doyeon không hề chủ động quan tâm đến ai, tất nhiên là từ bà. Hành động này của Doyeon khiến bà cảm giác như nó đang âm thâm chăm sóc cho Yoojung. Đương nhiên có thể do bà nghĩ quá. Nhưng nên hiểu là trực giác của một người mẹ chỉ có duy nhất một đứa con gái là người thân thì không bao giờ có thể sai được. Bà nhẹ nhàng mỉm cười. Thì ra con gái bà không phải người hời hợt như mọi người vẫn nghĩ. Đúng là,chỉ cần người mẹ hiểu đứa con của mình, là quá đủ rồi ...

"Yoojung, ba mẹ con chắc là người có học vấn rất cao, lại còn đẹp nữa, nên mới sinh ra một cô gái đáng yêu như con vậy." Mẹ Kim cười,dịu dàng đánh giá về gia đình Yoojung.

"Dạ. Thật ra ba con là hiệu trưởng trường Đại học của Doyeon và con. Nhưng thật sự là con không thích mấy đâu." Cô phồng má nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng : "Làm gì cũng phải giữ thể diện cho gia đình. Rồi còn bị không ít bạn học đàm tiếu này nọ vì là con gái hiệu trưởng nữa. Người ta nghĩ con sẽ được nâng đỡ mà không cần học hành gì. "

"Vớ vẩn. Đó chỉ là suy nghĩ của những người cổ hủ và hay ghen tị thôi!" Doyeon bất chợt lên tiếng. Tự dưng nó thấy bực mình sau khi nghe Yoojung nói thế. Điều này là Doyeon không muốn Yoojung phải suy nghĩ đau đầu về những lời chối tai đó, nhưng lại chả biết diễn đạt như thế nào. Thành ra lời nói cứ như là nửa khó chịu, nửa quát tháo.

Trái lại, Yoojung không những không buồn, mà còn cười tít mắt nhìn Doyeon. Tự dưng cô thấy thật ấm lòng.

"Con đừng buồn, chỉ cần những người con yêu quý nghĩ con như thế nào thôi. Con không cần chứng tỏ gì với người ngoài, chỉ cần sống đúng với bản thân, thù chắc chắn con sẽ có được hạnh phúc! "

Yoojung nhìn mẹ Kim đầy cảm động, cô mỉm cười gật đầu. Liếc mắt sang nhìn người kia, khóe miệng như đang cong cong lên một đường hoàn hảo, cô bất giác bật cười. Không khí ấm áp bao trùm quanh mâm cơm đạm bạc. Đúng là, thật giống như một gia đình...

______________
Nói chung là mất bản thảo chương này các bác ạ.
Em chép xong rồi quên lưu🙂
Buồn😶
Nhớ vote cho em nha
Nay sẽ ráng💪💪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro