chap 9
Đã gần 3 tháng rồi, Yoojung vẫn chưa tìm cách liên lạc với Doyeon. Bỗng trong lúc u tối nhất, chợt nhớ đến bà Kim
Đúng rồi, bố có thể ghét cậu nhưng mẹ thì không, người mẹ thương con luôn theo bước con mình
Nói là làm, ngày hôm sau bỏ luôn tiết đầu, Yoojung đứng khuất sau lùm cây để tránh sự tò mò của hàng xóm
Thường những bà nội trợ hay đi chợ buổi sáng nên Yoojung biết giờ này có thể gặp bà Kim
Và quả nhiên Yoojung không lầm, bà kim xuất hiện sau cửa hàng thịt, đợi bà đóng cửa, Yoojung đi tới:
_Cháu chào bác ạ! Bác có nhận ra cháu không?
Dù ngờ ngợ nhưng bà Kim vẫn đề phòng, thời buổi này không thể nhìn ngoài mà tin được. Yoojung tưởng bà không nghe nên hỏi lại
_Bác không nhận ra cháu à!
Nhìn kỹ Yoojung, cô gái thật dễ thương, người đâu mà đẹp thế. Chắc không phải người xấu thật
_Cháu là ai, có cần gì không ? _ bà hỏi lại
Yoojung mừng rỡ vì bà đã chuyện bắt chuyện, cô giới thiệu:
_Cháu là bạn của Doyeon, cháu có chuyện cần gặp cậu ấy mà không thể liên lạc được, bác giúp cháu được không ạ
_Cháu tên gì?
_Dạ là Choi Yoojung, lớp trưởng 12AP ạ
Nghe tên Yoojung bà nhớ Doyeon có kể với bà về mối bất đồng giữa 2 người, lại 1 lần nữa bà đề phòng nói
_Nhưng cháu có việc gì? Doyeon nó bận lắm và không muốn cho ai biết địa chỉ của nó đâu
_Dạ vậy bác có số điện thoại của cậu ấy không?
_Doyeon không dùng điện thoại đâu
_Thế ạ
Thấy vẻ mặt thất vọng của Yoojung có vẻ không phải gây sự, bà dịu dàng lại
_Cháu viết đi: phòng số 303 nhà B khu chung cư X quận Cheondam
Yoojung như bắt vàng, mừng rỡ cảm ơn bà rối rít
Cô háo hức chờ đến mai. Tối mai nhất định cô sẽ gặp Kim Doyeon, chỉ 1 lần để gánh nặng trong tâm hồn bấy lâu nay được trút bỏ. Cô sẽ không phải ân hận về những gì mình đã làm nữa
-------------------------
Sau khi gặp Yoojung được 1 tháng thì Doyeon được chị Aille trưởng phòng kinh doanh gọi lên
_Tôi đang cần trợ lý, công việc bán thời gian thôi nhưng phải là 1 người có năng lực. Tôi đọc hồ sơ của em và cũng đã được nghe các đồng nghiệp nói về em. Ấn tượng ban đầu khá tốt, tôi muốn em trong vòng 3 tháng nếu ổn em sẽ tiếp tục làm còn không em quay về chỗ cũ. Ok
Doyeon gật đầu như muốn hất tung nó khỏi cổ
_Vâng ạ
Doyeon thầm nghĩ hay là Yoojung chính là" thần may mắn " của mình
Kể từ đó Doyeon được chuyển lên công ty mà không phải bốc vác nặng nhọc nữa. Sáng thì đi học đến 1 giờ có mặt ở công ty đến 6h 30 tối, lương tháng được trả khá hậu hĩnh
Tối những hôm khác, Doyeon về nhà sau khi làm 1 đĩa cho bữa tối. Nhìn lại đồng hồ đã gần 8h, không có tin nhắn nào rủ đi chơi, khỏe vậy tối tha hồ ngủ
Gửi xe xong, Doyeon đi ngang qua cô gái đang cắm cúi chiếc điện thoại, Doyeon thấy lạ lắm, chắc lại cô bạn gái mới của chàng đào hoa tầng cuối rồi
Hắn thế mà hay, đuổi đi không hết còn Doyeon thì chẳng có lấy 1 mảnh tình nào
Bất chợt như cảm giác có người đang nhìn mình cô gái ngẩng đầu lên Doyeon vội quay đi giấu sự tò mò của mình.
Đến bậc thang thứ 1, dường như ngờ ngợ thấy điều gì. Doyeon quay lại nhíu mày nhìn cô gái, giây lát Doyeon sững người, đó là Yoojung
Yoojung cũng lẵng lặng nhìn Doyeon, dáng Doyeon trong bộ áo vest làm cậu trông chững chạv hơn rất nhiều
Sau những phút đứng hình, Doyeon lấy hết can đảm bước lại gần Yoojung, giọng ấp úng
_Cậu quen ai ở đây à?
_Ừ! _ tim Yoojung vẫn còn đập thình thịch
_Phòng số mấy? Sao không lên đi
_Phòng số 303
_Hả? _Doyeon như bị điện giật, lắp bắp
_Vậy... vậy... cậu chờ mình lâu chưa?
_Từ lúc hàng xóm nhà cậu thổi cơm và bây giờ đã rửa bát rồi
_Hả? _ lâu vậy hả
Doyeon bị Yoojung cho quê 2 lần rồi. Nếu trận đấu tiếp diễn thì Doyeon chắc chắn sẽ là thủ môn tồi tệ vì cứ để thủng lưới liên tục
_Sao mà lắm lời thế? Không mời khách vào nhà sao?
_Có chứ, mời... mời khách à à cậu vào nhà
Doyeon dẫn Yoojung vào nhà, trong nhà rất ngăn nắp, đồ đạc bài trí đơn giản nhưng rất có mỹ phẩm. Doyeon có 1 giá sách khổng lồ, các ngăn đều được đánh dấu cẩn thận từng chủng loại, Yoojung thầm nghĩ "hắn" gọn gàng ghê
_Cậu uống gì không?_ Doyeon hỏi
_Có nhưng cho mình thứ gì không chưa nhé kẻo mình sợ thủng dạ dày mất
_Cậu bị đau dạ dày à?
_Ừ, nó mới đau từ lúc đứng chờ cậu thôi
_Vậy là sao?
_Là từ trưa cho tới tận lúc này mình mới chỉ ăn có 1 bữa thôi
_À à_ Doyeon giờ mới hiểu ra_ Cậu ăn gì không, sandwich nhé hay để mình xuống phố mua gì cho cậu?
_Thôi khỏi, qua cơn đói rồi, lát về mình ăn cũng được
_Ừ, hay để mình đưa cậu về rồi cùng ăn lun?
_Này! Mình không có nói sẽ ăn cùng với cậu đâu nhé
_Thế thôi vậy_ Doyeon nói giọng sợ sệt
Rồi cả 2 im lặng, chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện chính như thế nào. 2 đứa cứ ngồi nhìn khắp nhà. Bất chợt Yoojung nói:
_Cậu nhớ Yeonjung không?
_Bạn thân của cậu ấy à?
_Ừ, Yeonjung cậu ấy gửi lời cảm ơn cậu đấy
_Vậy nếu cậu gặp Yeonjung cho mình gửi lời hỏi thăm cậu ấy nhé!
_Muốn thì mình cho số, sao bắt mình gửi lời làm gì?
_Ơ, thế thôi vậy
Người gì mà ngốc thế không biết, Yoojung thầm nghĩ rồi lại hỏi:
_Thế cậu nhớ Hajin không?
_Hajin thì nhớ lắm, mới gặp tháng trước mà
_Cậu ấy nhờ mình cảm ơn cậu đấy
_Vậy à? Chuyện gì?
_Sao mình biết, nếu muốn biếy cậu tự đi mà hỏi nha
Nhìn Doyeon nghệt mặt ra, thấy tội Yoojung nói:
_Hajin cảm ơn cậu vì hôm ở trong bệnh viện cậu đã giúp đỡ 2 mẹ con cậu ấy
Doyeon nhìn Yoojung không để ý câu trả lời, cậu hỏi:
_Vậy hôm nay cậu đến đây cũng cảm ơn mình hả?
_Không, mình đến thì có gì mà phải cảm ơn_ rồi nhìn cậu, Yoojung nói một cách chậm rãi_ Mình muốn xin lỗi cậu
_Vì điều gì chứ?
_4 năm qua đi, để con người ta nhận ra những gì mình làm thời trẻ có thể nông nổi và hiếu thắng. Mình là 1 trong số người mắc phải, 4 năm mình biết cậu cũng trải qua nhiều chuyện. Mình thấy bản thân có lỗi trong việc đẩy cậu đến nông nỗi này, có thể giờ đây không còn kịp nữa để lấy lại những gì đã mất nhưng mình mong rằng cậu hiểu mình đang thành thật, thành thật xin lỗi cậu
Doyeon há hốc mồm vì ngạc nhiên, không bao giờ cậu nghĩ Yoojung lại đến đây vì điều đó
_Đúng là 4 năm những ngày tháng cô đơn, tủi nhục luôn dày vò lấy mình. Mà nhiều lúc mình nghĩ nếu không có những ngày tháng ấy liệu mình có đủ dũng khí xây dựng cuộc sống mới hay không?
_Giờ thấy cậu mình cũng yên tâm rồi. Mà cậu có tin gì về Somi không?
_Cũng có, mình nghe vài người bạn nói Somi có bạn trai mới rồi, chắc Somi sẽ định cư ở Anh sau khi học xong. Thực lòng mình mong Somi được hạnh phúc
_Cậu không buồn chứ?
_Không! Chuyện qua lâu rồi
Yoojung biết cậu đang nói thật lonf, rồi dè dặt Yoojung hỏi:
_Thế cậu có...... người yêu chưa?
_Chưa, kiếm được người yêu khó lắm nhưng mình vẫn đang tìm _ Doyeon ngượng cười mỉm cười nhìn cô_ Mà này, nói về cậu đi chứ nãy giờ toàn nói về mình thôi
Giọng Doyeon ấm áp làm Yoojung không thể cưỡng lại, cô không ngần ngại kể hết chuyện mình ra:
_Mình đang học Báo Chí, chia tay Jimmy ngay khi tốt nghiệp, giờ có bạn trai mới rồi
_Cậu ta may mắn đấy! Hôm nào giới thiệu nha
_Cậu định chấm chắc?
_Không! Để mình tặng cho cậu ấy ít quà khuyến mãi thôi
_Khuyến mãi gì?
_Vì can đảm yêu cậu ấy mà
_Cậu chán sống à!
Yoojung lườm cậu, rồi có ngắm kỹ cậu. Doyeon không còn trắng trẻo nữa, nhìm cậu chững chạc lên rất nhiều, khuôn mặt nhìn đáng yêu vô cùng
Ôi, Yoojung đang nghĩ gì thế! Doyeon đâu phải tuýp người cô thích
Yoojung bối rối nhìn đồng hồ:
_Thôi, muộn rồi.... mình về đây
_Để mình đưa cậu về
_Ai khiến!
_Ơ, nhưng mình cao hơn cậu
Yoojung phì cười:
_Thôi được rồi, dù sao đi 1 mình cũng buồn
Đến 1 quán mình 2 người chén xong đi dạo cũng gàn 10h tối, Doyeon đưa cô tới nhà, chợt Yoojung hỏi rất nhanh và nhỏ:
_Cho mình xin số đt cậu được không?
_Được! Đọc số cậu đi
Có được số Doyeon rồi, Yoojung bước nhanh vào nhà. Doyeon quay xe trở về nhưng tâm trạng lại hưng phấn cậu rong xe quanh sông Hàn 1 vòng. Đã lâu rồi có người đánh thức cảm xúc của cậu, không ngờ lại là Yoojung lớp trưởng kiêu kỳ, không đội trời chung
......
Trèo lên giường sau khi thay váy ngủ, Yoojung nghĩ về tối nay, về những chuyện 2 người nói với nhau
Doyeon là người thông minh, hóm hỉnh, những cậu chuyện cậu kể không nhàm chán, cậu ấy biết thay đổi đề tài và lái câu chuyện 1 cách rất hài hước
Chết rồi, mình sao thế này
Cố xui đuổi hình ảnh Doyeon ra khỏi đầu, Yoojung tự mắng bản thân mới lần đầu gặp đã xin số đt
Không, mình phải xóa số đt đó
Yoojung với tay với lấy đt tra danh bạ, không hiểu sao thay vì xóa cô lại gửi cậu tin nhắn
"Cậu về nhà chưa?"
"Chưa, mình đang ở sông Hàn"
"Sao không về? Khuya rồi đó! Bye"
Doyeon đứng đó mắt dõi ra xa phía mặt nước. Chỉ đến khi ánh sáng leo lét của ngọn đèn tắt lịm, bà cụ khom dọn đồ ra về thì Doyeon mới lên xe trở về
__________________________
#G
Vote
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro