chap 6
Thứ sáu, sơ kết học kỳ một, nhà trường thông báo lịch tổ chức cho các em học sinh đi dã ngoại và cắm trại 2 ngày
Cả lớp hò hét, riêng Kim Doyeon vẫn ngồi trầm tư như một cụ già. Mina và Sohye ngó vào cái mặt của Doyeon mà hỏi:
_Sao thế, không hứng thú hả 'tủ lạnh'?
_Không! _ Doyeon mỉm cười đáp
Đúng lúc đó cô chủ nhiệm bước vào. Cô vỗ tay yêu cầu mọi người trật tự vì cô có chuyện cần thông báo. Biết là chuyện quan trọng nên các 'tiểu quỷ' lập tức im lặng. Nhìn quanh lớp cô nói:
_Cô rất hài lòng vì kết quả học tập của lớp trong học kỳ qua. Các em đều rất đáng khen.
_Chúng ta sẽ chuẩn bị để thực hiện kế hoạch dã ngoại thật tốt, ming là các em sẽ tham gia đầy đủ.
_ Ngoài ra hôm nay cô sẽ thông báo với lớp 1 chuyện
Cô hơi ngưng lại vì xúc động và nói tiếp
_Tuần sau Kim Doyeon sẽ chia tay lớp ta để đến 1 ngôi trường mới
_Chúng ta chia tay Doyeon, một người bạn kiên cường với một nghị lực sống mãnh liệt.
_Một người bạ đã đấu tranh cho sự công bằng và tình yêu cuộc sống
_Cô và cả lớp chúc Doyeon gặp nhiều may mắn ở ngôi trường mới và chúc Doyeon thực hiện được ước mơ của mình
Mắt cô bắt đầu nhòe nước:
_Nào! My hero! Em nói 1 vài câu với lớp nhé
Doyeon đứng dậy, sau vài phút suy nghĩ, cậu nói 1 hơi:
_Tôi xin cảm ơn các bạn vì 2 năm rưỡi qua được làm quen, chơi và được học cùng các bạn
_Trong lớp, tôi biết có bạn ghét tôi nhưng xin các bạn hãy tin tôi, tôi chưa bao giờ lấy đó làm sự hận thù
Tôi sẽ tiếp tục chứng minh cho các bạn thấy sự thật về con người tôi!
_Trong những ngày qua, tôi sống trong khổ ải của những nỗi đau thể xác và tâm hồn, tôi đã hiểu rằng mình không được đánh mất đi tình yêu cuộc sống
_Trong số các bạn nếu có ai gặp khó khăn hãy luôn ngẩng cao đầu và hãy giữ vững niềm tin cho tương lai
_Cho dù chúng ta mất đi 1 số người quan trọng với tôi nhưng tôi không đầu hàng. Tôi đã chọn và tôi chấp nhận
_Mong rằng sẽ không ai khổ như tôi. Đặc biệt tôi xin cảm ơn cô giáo và 2 người bạn thân đã bên tôi
_Cuối cùng xin chúc mọi người ở lại học tốt và xin hẹn gặp lại các bạn ở giảng đường đại học
Bài diễn văn lưu loát được Doyeon trình bày rất truyền cảm, không biếy có phải vậy không mà khi Doyeon ngồi xuống im lặng bao trùm lớp học
Rồi một, hai, ba và rất nhiều tiếng vỗ tay nổi lên những cái vỗ tay dành cho con người can đảm. Doyeon thầm mỉm cười, cậu sẽ sống tốt vì những tiếng vỗ tay này
Phía trên lớp, Choi Yoojung bàng hoàng vì những gì đang diễn ra
Cuối giờ, Doyeon chọn lúc mọi người về hết mới thu dọn sách vở và là người ra khỏi lớp cuối cùng vì cậu muốn nhìn lại lớp học thêm lần nữa
Xốc chiếc balo trên vai, Doyeon chậm chạp tiến ra phía cửa bỏ lại 1 lời thầm thì " tạm biệt"
Vừa đến của lớp, Doyeon sững người, Yoojung đứng đó từ bao giờ, khôbg nhìn cậu, Yoojung hỏi:
_Tại sao?
_Không phải cậu đã từng muôn thế _ Doyeon trả lời
_Tôi hỏi cậu tại sao? Cậu đã thắng mà
_Thôi! Tôi không muốn nói nữa. Chấm dứt ở đây, cậu về đi, tất cả dù sao cũng đúng như cậu và tôi mong muốn
_Tôi muốn thắng và tôi đã thắng, cậu muốn tôi đi và giờ cậu toại nguyện, tôi và cậu không ai nợ
_Chúng ta đều thỏa mãn những điều mình mong muốn, 1 - 1 tỷ số hòa, nếy cậu không muốn trận đấu tiếp diễn thì hãy cầu nguyện để chúng ta không phải gặp nhau. Bye
---------------------------------------
4 năm sau
Giờ Kim Doyeon đã là sinh viên năm thứ 4 Đại học Seoul khoa Ngoại thương. Một trường đại học danh giá, nơi mà các sinh viên ra trường hầu hết đều tìm ngay được công việc tốt
Doyeon chọn ngoại thương vì câu nói 'phi thường bất phú'. Để thực hiện những hoài bão lớn đôi khi người ta phải từ bỏ những ước mơ nhỏ
Doyeon không chọn nhiếp ảnh gia nhưng cậu vẫn luôn thực hiện sở thích ấy như một tay nghiệp dư
Những ngày đầu sống 1 mình thật cơ cực. Mọi nhu cầu yếu phẩm đều thiếu thốn và phải dè xẻn. Các chi phí được cắt xuống mức tối thiểu
Đi học Doyeon cuốc bộ? Lý luận thế cho nó khỏe chân và coi như tập thể dục buổi sáng
Những bữa cơm của cậu đều do mẹ vội vàng mang đến vì còn phải đề phòng ông Kim phát hiện
Căn nhà Doyeon ở gọi là nhà cho nó lịch sự chứ thực ra chỉ là căn phòng nhỏ ẩm mốc chừng 9 mét vuông. Mùa thì như hũ nút, mùa đông thì buốt đến tận xương
Có những hôm mẹ bệnh vì không trốn bố đươc hoặc nhịn đói hoặc là Mina và Sohye mang cơm đến
Quần áo cũng không kêu ca gì chính xác là không thể kêu ca. Nhiều lúc thấy bạn bè cùng trang lứa có đôi có cặp, ấm áp trong những ngày lễ, cuộc sống thì nhàn nhạ cậu thấy cũng chạnh lòng lắm
Sau này các cô của Doyeon biết chuyện, không cầm lòng được, cô vẫn lén lút giấu anh giúp đỡ cháu
Cuộc sống vì thế cũng cầm cự được 1 chút
___________________________
#G
Vote
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro