chap 3
1 ngày chủ nhật đẹp trời nhưng giông tố trước nhà Doyeon đã thực sự nổi lên
Doyeon vừa đi học thêm về đã thấy cô giáo chủ nhiệm ngồi trong nhà, không biết cô đã ngồi đó bao lâu và đã nói những gì
Chỉ biết bố cô quay qua nhìn cậu với cái nhìn căm giận, đôi tròng mắt ông đỏ quạch lên
Phải cố gắng lắm ông mới tiễn cô chủ nhiệm ra về 1 cách lịch sự
Cánh cửa vừa đóng xong thì ngay lập tức những ngọn roi mây vun vút bay lên người Doyeon
Loại roi này được ông nội truyền lại cho bố, nó được lấy từ cây mây cao, nhỏ như ngón tay út, loại cây này người ta trồng làm hàng rào vì gai nó rất nhọn, còn để dùng làm roi dạy con
Mỗi lần đánh vào người ta có cảm giác da thịt bị xé rách, mỗi ngọn roi quấy máu lăn đổ lên sau lằn áo Doyeon
Mỗi lần roi quất, giọng ông Kim lại khàn đi trước câu nói : " mày là đồ lạc loài"
Doyeon cắn răng, không hé môi van xin bố nửa lời. Bà Kim chạy đến ôm chân chồng cầu xin ông hạ bớt cơn nóng vì đứa con ngang nghạnh này
Ông Kim vẫn không dừng đánh, chỉ đến khi Doyeon từ từ gục xuống và có lẽ ông đã thấm mệt vì hò hét thì ông mới dừng cái hình phạt dã man kia lại
Bà Kim vội vàng lao đến bên đứa con tội nghiệp. Doyeon vẫn sống bà dìu con vào phòng, cởi áo, lau vết thương bằng nước ấm, bất chợt bà khóc lên
Bà ôm lấy tấm thân của con và rên lên :"Ôi! Con tôi"
Nhưng kể từ hôm đó, Kim Doyeon không còn tự đi học nữa. Ông Kim chở cậu đến trường và hết giờ lại đón cậu về
Mà về nhà không có nghĩa là cậu được ngồi net, xem TV hay chơi PS. Bố cậu mua 1 sợi xích to quàng cổ chân cậu vào 1 cây cột trong nhà
Mục đích của ông là để cho đứa con lạc loài này thấy nhục nhã mà phải sớm tỉnh ngộ hoặc khuất phục theo những gì ông sắp đặt
Nhưng ông đã lầm, ông hà khắc bao nhiêu con ông kiên cường bấy nhiêu
Ông cố chấp bao nhiêu thì con ông cũng vậy nhưng tính cách ấy được chuyển thành 1 xu hướng đẹp hơn, hoàn thiện hơn
Kim Doyeon không bao giờ gục ngã, quyết đi theo con đường mà mình đã chọn
Nhiều lúc chỉ còn có mẹ bên cạnh, Doyeon nhìn mẹ, lòng chợt chùng xuống
Cậu đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa buông xuống khuôn mặt hốc hác của mẹ, cậu thì thầm
_Mẹ à! Luôn yêu con mẹ nhé
Người mẹ, khuôn mặt ướt nhem nước mắt lấy xoa nhẹ lên tấm lưng bỏng rát của Doyeon, nghẹn ngào nói
_Con ngoan! Dù thế nào con cũng vẫn là con của mẹ
Lòng Doyeon ấm lên vì cậu nói đó, cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ đầu tựa vào cột, không biết cậu sẽ mơ thấy gì
Ông Kim không đơn giản dừng lại ở đó, thấy Doyeon ương nghạnh, ông giở chiêu khác
Ông mở khóa cho cậu ngồi đối diện cậu, giọng thuyết phục
_Nếu con từ bỏ con đường đó, lối sống lệch lạc đó
_ Bố sẽ cho con đi du học bất cứ nước nào con muốn và con cũng có thể có bất cứ gì con thích
Doyoen nhìn bố 1 hồi lâu không nói, đấu tranh tư tưởng đang diễn ra mạnh mẽ trong đầu cậu
Hồi ức những ngày qua đang vò xé tâm trí cậu
Là mình hoặc không là chính mình
Chọn hay không chọn
Bất chợt Doyeon ngẩng đầu nhìn bố giọng nói mạch lạc
_Thưa bố, con sẽ đi con đường mà con chọn, con muốn được sống với chính con người thật của mình
_Cảm ơn bố đã có ý tốt và xin lỗi bố vì con không theo được ý bố được
_Được_ ông gằn giọng
Sau chữ " Được" đó, sợi xích sắt lại nghiến vào chân cậu, vết thương lại rỉ máu
Ông Kim rút sợi mây trên tường, quấn chặt vào lòng bàn tay, ông vung lên
_Mày có nghe tao không?
_Không ạ!
_Vút! Vút
Lại những ngọn roi quất xuống, cứ như thế sau mỗi câu hỏi vẫn là câu trả lời
_K.h.ô.n.g!
Giọng Doyeon không dễ gì khuất phục, ông Kim bắt đầu nghĩ tới 1 kế hoạch khác
________________________________
#G
Vote
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro