chương 5: vụ án bế tắc.
- Thiếu gia, xe của anh bị gì thế này?
Nhan Khiết Hi vẫn đang mò mẫn trên vết lõm, kì lạ, suốt chặng đường không có sơ ý lùi trúng cái gì mà. Hay là lúc đó, lúc anh đứng trước nhà Cửu Phỉ đã có va chạm rồi, nhưng sau lưng anh không hề có chiếc xe nào khác.
- Để tôi đem nó đi bảo hành.
Anh không nói gì, bất chợt điện thoại reo lên, là của đồng nghiệp gọi đến.
- Nhan đội trưởng, vụ án giữa chừng lại bị đứt đoạn rồi, chẳng lẽ chúng ta đang đi sai hướng?
Vụ án về nữ bác sỹ Lâm Hạ bị rơi từ tầng năm bệnh viện đã gần một tuần nay vẫn chưa hề có manh mối. Nhan Khiết Hi lật sổ ghi chép, thời gian tử vong là 2h10p sáng. Không có dấu vết chống cự, chuyên gia tâm lí còn nói trước khi chết Lâm Hạ đã rất kinh sợ và sợ hãi tột cùng.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
......
Tin tức vẫn chưa nguội hẳn, người ta đồn bệnh viện có ma, lại có người nói bác sỹ Lâm Hạ ăn ở thất đức nên mới bị ám. Cửu Phỉ nhấp một ngụm cà phê, mắt tiếp tục bị thâm quầng vì cà đêm không ngủ nhưng vẫn nở nụ cười thích thú trên môi.
- Tìm ra hung thủ, tôi bảo các người hay!
Cửu Phỉ giết Lâm Hạ, người ta sẽ không bao giờ nghi ngờ cô, một người sống thực vật đi gây án? Hoang đường!
Hạ Nhu mở cửa bước vào, cô lập tức trừng mắt với cô ta.
- Vào phòng chị sao không gõ cửa?
- Em...em quên mất...
- Quên thì sao? Ra ngoài gõ cửa lại!
Cửu Phỉ hất hàm về phía cửa. Hạ Nhu tức tím mặt, không chịu nổi liền lên tiếng gai góc.
- Chị mắc bệnh tiểu thư vừa thôi, em quên thôi mà, sao chị cứ thích gây khó khăn cho người nhà vậy?
Cô đập tay xuống bàn cái chát khiến cô ta giật bắn người. Ánh mắt Cửu Phỉ lộ ra sự khinh thường.
- Cô quên chủ nhân của căn nhà này là ai sao? Có cần tôi dán hai chữ PHÉP TẮC trên đầu giường để cô không quên không? Ra ngoài gõ cửa lại cho tôi!
Hạ Nhu dằn xuống, thứ tiện nhân mắc bệnh hoang tưởng đúng là đáng ghét mà. Cô ta gõ cửa mấy cái nhưng không thấy Cửu Phỉ lên tiếng liền đập cửa rầm rầm.
- Em đã gõ cửa rồi, sao chị không cho em vào?
- Tôi nói ra ngoài gõ cửa, chứ đâu bảo gõ cửa rồi sẽ cho cô vào.
- Mặc xác chị, bố bảo tôi lên gọi chị xuống, đi hay không tùy chị!
Hạ Nhu nghiến răng, tức chết cô ta rồi. Cũng phải, lúc Cửu Phỉ nằm viện quen thói hống hách rồi, bây giờ sống dưới tay cô thì đâu có phục. Cứ ngông cuồng đi, ngày tháng được sống của Cửu Phỉ sắp kết thúc rồi. Hạ Nhu cùng mẹ cô ta đã chuẩn bị mọi thứ rồi, bắt cóc và sát hại một đứa con gái như Cửu Phỉ là chuyện quá dễ dàng.
Cửu Phỉ nhìn xuống chân bàn, gãy mất rồi. Ban nãy là cô không dùng toàn bộ công lực, nói không chừng là thủng đất luôn chứ chẳng vừa. Cửu Phỉ nắm mở bàn tay, không ngờ bàn tay mảnh mai thế này lại giết người dễ như trở bàn tay.
Hạ Nhu thô bạo đóng cửa phòng, cô ta vội lấy điện thoại gọi cho người đàn ông. Giọng nói khàn đặc lập tức vang lên.
" Có chuyện gì?"
- Bắt cóc cô ta, trước khi giết chết Cửu Phỉ ông cho người phụ vụ cô ta, làm đến chết cũng được.
Người đàn ông thoáng chột dạ, phụ nữ dùng kế với nhau quả nhiên thâm độc đến không ngờ. Ông ta gật đầu, nhưng nụ cười điển hình của những gả yêu râu xanh lại hiện lên.
" Được thôi, nhưng phí gấp đôi"
- Không thành vấn đề!
Hạ Nhu mạnh miệng đồng ý. Số tiền thuê người giết cô là 250 nghìn đô, nhưng có một sự thật là toàn bộ tài sản Nam Cung gia đã bị Cửu Phỉ khóa trái, một đồng ai cũng đừng hòng động tới. Hạ Nhu vẫn chưa biết chuyện này.
- Bố tìm tôi?
- Ừ, bố sẽ tổ chức tiệc mừng con khỏi bệnh, con thấy thế nào?
Lão gia mỉm cười hòa nhã, nhưng trong mắt Cửu Phỉ thì đó lại thành sự giả dối.
- "Sẽ"? Bố hỏi ý kiến tôi làm gì, bố đã quyết đinh trước mọi thứ rồi.
- Vẫn nên hỏi con trước một tiếng, mẹ sợ con không đồng ý. Nhưng nếu con không chịu có thể không tổ chức.
Kế phu nhân lên tiếng, cô lập tức trừng mắt nhìn bà ta, tuy đang tức giận đến đỉnh điểm nhưng giọng nói lại âm độ.
- Các người muốn thế nào cũng được, nhưng Nam Cung phu nhân....
Cửu Phỉ đứng dậy, ném ánh nhìn khinh miệt về phía bà ta.
- Bà nên biết chuyện một chút, mẹ tôi bây giờ đầu thai mấy kiếp rồi. Bà là vợ bố tôi, nhưng không đồng nghĩa là mẹ tôi, mong bà chớ quên!
Bà ta không tức giận ra mặt, nhịn một tí thì đâu mất mác gì, dù sao cô cũng sắp chết đến nơi rồi. Nam Cung phu nhân bày ra bộ mặt ủy khuất khiến lão gia thấy chột dạ.
- Em đừng buồn, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sau này sẽ quen thôi.
- Em không giận con bé đâu mà....
Đặc điểm của mấy kẻ hai mặt là luôn làm ra cái vẻ mặt tội nghiệp đây mà. Kiếp trước, mấy nha hoàn của cô một bụng xấu xa, thế mà trước mặt hoàng thượng lại như một tiểu bạch thỏ. Ông trời đúng là trêu ngươi, sống lại trong một gia đình bình thường có phải tốt không.
Quả nhiên lão gia đã sắp xếp mọi thứ, dưói sảnh lớn của Nam Cung gia với sức chứa gần một ngàn người bây giờ rất mĩ lệ. Khách khứa đến rất đông, nhưng cô nhìn vào ai cũng lạ hoắc, chắc là đến xem cô trở thành trò cười đây mà.
Cô diện mộ váy trắng xanh, đuôi váy được tô điểm bởi những bông hoa tuyết mỏng, không cầu kì nhưng rất quý phái. Từ cầu thang bước xuống, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về cô. Khách dự tiệc bắt đầu xì xào, không ngờ phế đại tiểu thư Nam Cung gia lại quyến rũ như vậy.
Chiếc váy cúp ngực để lộ vùng cổ trắng ngần của cô, dưới ánh đèn pha lê trên trần nhà càng thập phần quyến rũ. Hạ Nhu đi sau lưng cô, cô ta cười khẩy, định vờ trượt chân để kéo bộ váy của cô xuống.
Nào ngờ cô ta lại trở thành trò cười cho chính trò đùa của mình. Cô ta vờ sảy chân, nhưng lại bất cẩn trượt luôn xuống dưới. Cửu Phỉ túm tóc Hạ Nhu lại, còn quan tâm đỡ em gái của mình lên, cô lên tiếng hỏi han, khuôn mặt diễn như thật.
- Em có làm sao không? Em phải đi đứng cẩn thận chứ, mắt em vốn dĩ không được tốt mà. Phải chi...phải chi chị sống thực vật mãi thì đôi mắt có thể cho em rồi.
Hạ Nhu giật thót người, khuôn mặt bắt đầu tái mét. Dưới mái tóc xõa dài che gần nửa gương mặt, người ta không thể nào thấy được nụ cười độc ác của Cửu Phỉ. Hạ Nhu cố trấn tĩnh lại, nở nụ cười gượng gạo.
- Chị nói gì vậy chứ? Sao em có thể lấy đi mắt của chị, em không bao giờ làm vậy với người chị luôn yêu thương mình.
Khách dự tiệc không khỏi cảm thấy nghi ngờ trước lời nói của Cửu Phỉ. Người làm kinh doanh bọn họ rất nhạy bén, cũng từng có tin đồn là đại tiểu thư nhà Nam Cung đã bị bắt nạt bởi em gái của mình.
Tiếng xì xào dịu đi, từ cửa chính, một người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh bước vào. Nhan Khiết Hi lập tức trở thành nhân vật khiến người khác để ý.
CÒN.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro