Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Uy nghiêm đại tiểu thư.

Hôm nay Cửu Phỉ được xuất viện, ngoài bộ váy được quản gia cất công đem đến thì không có đem về thứ gì nữa. Cô soạn mọi vật dụng cá nhân bỏ vào túi xách, chiếc điện thoại của người phụ nữ mặc áo blouse trắng Cửu Phỉ cũng cẩn thận cho vào túi. Cô giấu nó dưới gầm giường bệnh, dùng loại băng dính cố định nó lại.

" Cửu Phỉ" trước kia mẹ mất sớm, cả nhà ai cũng ruồng bỏ, trong mắt người khác chỉ được xem là phế vật, riêng chỉ có quản gia là biết phép tắc, cư xử rất đúng mực.

- Ba năm qua mọi chuyện thế nào?

Cửu Phỉ lên tiếng hỏi, mắt vẫn nhìn đăm đăm ra ngoài. Quan gia có phần chột dạ, dè dặt không dám lên tiếng.

- Quản gia Triệu, tôi đang hỏi ông đấy?

- Tôi... tôi xin nói. Lúc cô nằm viện, Nam Cung phu nhân và lão gia đã cùng nhau làm bảng khế ước giả, nhân cơ hội cô bất tỉnh thì lợi dụng dấu vân tay của cô. Còn Nhan thiếu gia và nhị tiểu thư... hai tháng nữa kết hôn...

Quản gia cẩn thận quan sát nét mặt cô, thế nào cũng gào khóc lên đây, thế nào cũng luôn miệng kêu gào tại sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy. Nhưng biểu hiện của Cửu Phỉ khiến ông rất ngạc nhiên, vẻ mặt điềm tĩnh cùng ánh mắt lạnh nhạt... rất giống Nam Cung cố phu nhân.

- Quản gia, chuẩn bị cho tôi luật sư thật giỏi, ba ngày nữa đem bảng khế ước ra công chứng. Tôi muốn cho bọn họ biết ai mới là chủ nhân thật sự của Nam Cung, tìm luật sư thật giỏi, tiền bạc không vấn đề.

- Vâng... tôi đã hiểu...

Quản gia không ngừng cảm thấy kì lạ, Cửu Phỉ từ bao giờ đã thay đổi rồi? Nhưng như vậy không tốt sao, thế mới là khí chất của kẻ nắm quyền.

Cô nhắm nghiền mắt, trong mơ, cô lại nghe thấy tiếng cười đùa khúc khích của trẻ con. A Phượng níu váy cô, miệng không ngừng kêu hai tiếng " Mẫu hậu... mẫu hậu...".

Cửu Phỉ bừng tĩnh, cảm thấy rất tội lỗi. Thoáng cái xe đã về tới Nam Cung gia, Cửu Phỉ đi trước, quản gia theo sau, đám người hầu thấy cô lập tức cười khinh miệt, có người to gan dám lên tiếng.

- Ây dô, phế vật cuối cùng cũng xuất viện... vậy là chúng ta đỡ tốn công nuôi.

Quản gia lên tiếng liền bị Cửu Phỉ ngăn lại, cô bước đến gần con nữ hầu đó, chậm rãi lên tiếng.

- Nói lại xem!

- Đồ phế vật!

- Lần nữa!

- Cô bị điếc sao, tôi nói cô là phế vật, cô nghe không hiểu tiếng người hả?

CHÁT.

Khuôn mặt cô ta in hằn năm ngón tay của cô, da thịt bắt đầu rớm máu. Con người hầu ôm mặt, thật không nghĩ tới phế vật này còn biết đánh người, vì Nam Cung kế phu nhân và Hạ Nhu đã cho ức hiếp thoải mái nên nó mới dám làm lừng.

Cửu Phỉ lấy khăn tay trong túi ra, cẩn thận lau sạch tay, vừa lau vừa nhàn nhạt lên tiếng.

- Quả nhiên là cẩu mới nghe lời đến vậy, tôi bảo nhắc lại liền nhắc lại. Có phải cô sống trên đời lâu quá nên không biết trời cao đất dày là gì? Nhà Nam Cung bỏ tiền ra mướn người giúp việc chứ không phải để đè đầu cưỡi cổ chủ, hiểu chưa? Hạ nhân?

Cửu Phỉ ném khăn tay vào người cô ta, đám người giúp việc khác bắt đầu dè chừng, phế vật này hôm nay bị chập mạch rồi sao, để xem Nam Cung phu nhân xử cô thế nào.

- Quản gia, ông tự biết phân phó. Nếu có thể thay hết người làm cho tôi!

Giọng nói lạnh nhạt của Cửu Phỉ vang lên khiến bọn họ sững người, quản gia lập tức vâng dạ. Mới trở về liền nghe tiếng chó sủa, thật là nhức nhối đầu óc. Theo như kí ức mà " Cửu Phỉ" để lại thì cô nhanh chóng tìm được phòng mình.

Nhưng vừa tới cửa phòng liền nghe những lời mật ngọt truyền vào tai.

- Khiết Hi, anh phải đi sao? Không nghỉ làm được sao?

- Bảo bối ngoan, hai ngày anh lập tức về với em.

Nhan Khiết Hi hôn lên môi Hạ Nhu, giọng nói rất cưng chiều. Cô cảm thấy thương hại " Cửu Phỉ", lúc còn sống thì một lòng một dạ với anh, nhưng cuối cùng nhận lại là sự lạnh nhạt của Nhan Khiết Hi.

- Hạ Nhu, đây là phòng chị!

Cửu Phỉ đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hai người. Hạ Nhu bối rối, lời nói ra cũng ấp úng.

- Em... em tìm đồ... chị... chị vào sao không gõ cửa...

- Thứ nhất, đây là phòng chị, không có lí gì chị phải gõ cửa. Thứ hai, hai chúng ta đều có phòng riêng, lại càng không có chuyện đồ em lạc vào phòng chị.

- Cửu Phỉ, em ấy chỉ là tìm đồ, cô không cần phải làm quá lên như vậy.

Nhan Khiết Hi khó chịu lên tiếng. Khó chịu về việc Hạ Nhu bị nói nặng là một phần, điều anh khó chịu nhất chính là sự thay đổi này của cô.

- Tôi có hỏi anh chưa mà anh lên tiếng. Phép tắc đâu hết rồi, dù sao hai tháng nữa anh cưới Hạ Nhu, một chút lễ độ với chị vợ còn không có. Mang tiếng Nhan thiếu tá, nhưng sao hiểu biết nông cạn thế nhỉ?

- Đại tiểu thư cũng nhìn cho rõ, khi nào tôi chính thức cưới Hạ Nhu thì một tiếng chị vợ đối với cô tôi sẽ không tiếc.

- Hai người đừng cãi nhau nữa mà.

Cửu Phỉ lườm hai người một cái, cẩu nam cẩu nữ thật quá hợp đi. Nhan Khiết Hi như nổi giận, cả Nhan gia chưa có ai dám nói chuyện với anh kiểu xấc xược như vậy, không chỉ Nhan gia, không một ai dám đắc tội với anh. Vậy mà con nha đầu phế vật này lại dám độc miệng với anh, được lắm, anh bây giờ thấy cô không có điểm nào ưa nổi.

Vừa hay có giúp việc đi vào gặp Hạ Nhu, lúc đi qua không ngừng giương ánh mắt mỉa mai nhìn Cửu Phỉ. Cô liếc một lượt căn phòng này, phải thay hết, có mùi của cẩu làm sao sống nỗi.

- Cô chuyển đồ của tôi sang phòng khác nội trong hôm nay.

- Phế vật đang ra lệnh kìa, sợ quá cơ. Cô tự đi mà làm!

- Cô bước một bước nữa, tôi liền đánh gãy chân cô.

- Hoang đường. Tôi cứ bước đấy, cô làm gì được tôi.

Con người hầu cười đắc ý, sẵn tiện một phen hạ nhục cô trước mặt Hạ Nhu, Hạ Nhu làm ra vẻ không bằng lòng, lúc giả vờ lên tiếng chỉ thấy con người hầu nằm sõng soài trên mặt đất. Cổ chân cô ta hình như bị gãy mất rồi.

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Cẩu phản chủ còn xem được, người phản chủ há chẳng phải cũng là cẩu sao? Tôi là gì của cô, cô lấy đâu ra cái quyền kháng lệnh.

Nếu so với thời cô còn làm hoàng hậu, những hạ nhân này sớm đã bay đầu rồi.

- Cửu Phỉ, chị sao lại đánh người. Cô ta dù sao chân yếu tay mềm... lỡ như...

Nhan Khiết Hi vội kéo cô khỏi con người hầu, nếu để Cửu Phỉ đèn lên người cô ta nữa chắc xương khớp gãy hết. Anh nhìn lên chỗ xương gãy của người hầu thì không khỏi kinh ngạc, một người chân yếu tay mềm như Cửu Phỉ sao có thể làm gãy chân người khác được.

Ánh mắt sắc bén của Cửu Phỉ nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhu khiến cô ta giật thót người. Cô hất tay anh ra, cảm thấy cánh tay mình thật dơ bẩn.

- Thân phận của em là gì? Là nhị tiểu thư Nam Cung gia mà bênh vực cho người thấp kém như thế, khí chất tiểu thư đâu rồi. Hay... cô ta làm tay sai của em... nên em xót... chị bị sỉ nhục như vậy cũng đều là lỗi tại em... thân làm chủ tại sao không biết dạy dỗ người hầu?

Cửu Phỉ nói ra lời nào thì Hạ Nhu lập tức câm nín. Cô ta nắm chặt vạt váy, quyết không chịu thua Cửu Phỉ, nhưng vì ánh mắt của Nhan Khiết Hi nhìn cô ta chằm chằm nên Hạ Nhu đành im bặt, cô ta không muốn mất hình tượng trước mặt anh.

- Được rồi, chúng tôi xin lỗi vì đã mạo phép vào phòng cô! Việc cô gây ra tự cô giải quyết.

Nhan Khiết Hi kéo tay Hạ Nhu rời khỏi phòng, trước khi họ đi cô còn buông một câu.

- Sau này còn bắt gặp hai người vào phòng tôi, tôi lập tức báo cảnh sát bắt các người.

- Cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không dám mạo phép đại tiểu thư.

- Biết thế là tốt.

Mặt anh tối sầm, mắt không ngừng trừng cô một cái. Cửu Phỉ ngồi xuống, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nữ hầu.

- Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì ngay từ đầu đã không có cái kết như vậy rồi.

- Đại tiểu thư... tha cho tôi... tôi không dám xúc phạm cô nữa...

Cô ta lắp bắp lên tiếng, xương chân đau như sắp vỡ vụn, Cửu Phỉ cười cười, ánh mắt mỗi lúc một sâu.

- Cô cũng đừng nghĩ đến chuyện tung tin đồn Đại tiểu thư Nam Cung đánh người. Các người gọi ta là phế vật mà, vừa hay kẻ vừa mới thoát khỏi cuộc sống chân yếu tay mềm như ta làm gì nổi ai!

- Tôi biết... tôi biết...tôi sẽ ngậm miệng tuyệt đối... cầu xin cô tha cho tôi.

- Ngoan lắm!

......

Nhan Khiết Hi mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Cứ nghĩ đến Cửu Phỉ trước đây và bây giờ khiến anh muốn điên lên, có lúc cô sướt mướt trước mặt anh, bộ dạng yếu đuối đến chán ghét. Còn bây giờ, ánh mắt cô không chỉ lạnh nhạt mà hình như còn rất hận anh nữa.

CÒN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tieungoc