chap5
Sáng sớm hôm sau, Tướng phủ thủ vệ mở ra đại môn, cả người điều sợ đến ngây người!
Một rương vàng bạc châu báu, trãi dài toàn bộ bãi đất trống Tướng phủ, liền kéo dài bên ngoài đường, liền nhìn điều xem không thấy đầu.
Cái gì là núi vàng bạc?
Cái này là núi vàng a!
Đôi mắt như bị ánh vàng rực rỡ lấp lánh hoảng mù!
"Mau tới đây! Mau đi kêu lão gia đến đây! Tướng phủ chúng ta bên ngoài thật nhiều vàng bạc châu a!" Thủ vệ la lớn.
"Chuyện gì?"
Chương di nương mấy ngày nay bị Tô Vân Ca chọc tức điều ngủ không được, mới sáng ra liền bị đánh thức, sắc mặt thập phần khó coi.
"Di nương, bên ngoài, bên ngoài có thật nhiều vàng!!" Nha hoàn kích động nói.
Chương Vân nghe có vàng xong lập tức ngồi dây, liền trang điểm chảy chuốt gì đó điều không rảnh lo, mang giày xong liền phóng như bay ra ngoài.
Nhưng thời điểm nàng đến, thì tất cả mọi người cũng đã tới.
"A! là vàng thật nha! Là ai lấy như vậy nhiều vàng bạc a! Chẵng lẽ là đem đến sính lễ, muốn lấy nhi nữ ta?
Chương Vân nhếch môi cười to.
"Nương! Ngày nói cái gì đâu." Tô Dung Hoa then thùng nói
"Ta không có nói bậy bạ, ta hai cái nữ nhi điều đẹp như thiên tiên, khí chất phi phàm, điểm này sính lễ tính cái gì?" Chương Vân ngạo mạn nói.
Trong đám người liền có người bẹp miệng nói: "Này đó vàng bạc tài bảo, ít nói cũng được với ngàn vạn, nữ nhi nhà ngươi liền tính là thật như tiên nữ hạ phàm, cũng không có khả năng có người lấy nhiều tài bảo như vậy tới cầu thú!"
Chương Vân không vui nói: "Kinh thành ai không biết Hoa nhi nhà ta là đệ nhất tài nữ? Đừng nói là ngàn vạn, chính là nói mấy cái trăm triệu sính lễ, kia cũng là bình thường!"
Tô Dung Hoa và Tô Lục Bảo trong lòng cũng nhận thức lời Chương Vân, các nàng như vậy xinh đẹp, tài giỏi, hiền thục, phải gả há là người bình thường? Sính lễ đương nhiên không có khả năng sẽ thiếu.
Tuy rằng Tô Lục Bảo vừa đến tuổi cập kê, nàng tạm thời sẽ không lấy chồng, nhưng sẽ không tỏ vẻ chán ghét có người tới cửa cầu thân, bởi vì này đại biểu cho rằng có nhiều người muốn lấy nàng.
Nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc ai lấy ra nhiều sính lễ như vậy tới cầu cưới nàng?
Trong kinh thành có thể lấy ra nhiều như vậy tài bảo, không phải là người hoàng thất đó chứ?
"Phụng mệnh cửu vương gia, đem toàn bộ sính lễ này đối với đại tiểu thư Tô Vân Ca!" Đột nhiên một thị vệ tuấn tú đi đến chỗ Tô Cảnh Khải lên tiếng nói.
Lời nói này vừa thốt ra liền như một cái tát vang dội, đánh vào trên mặt Chương Vân cùng hai chị em Tô Dung Hoa.
Người người chung quanh đều cười vang lên.
Vừa rồi Chương Vân còn ở đó khoe ra, hiện tại mặt này đánh đến thật vang dội a!
Nhân gia chính chủ còn chưa tới, Chương thị chính mình ở đó đã nhảy hoan lên.
Bất quá nhiều tài bảo như thế, cư nhiên đều là của Tô Vân Ca sao?
"Như thế nào là cửu vương gia!"
"Là cửu vương yêu cầu cưới Tô Vân Ca?"
"Vậy là nói cửu vương gia thích đại tiểu thư điêu ngoa tướng phủ là thật sao?"
Mọi người một bên này lui, một bên nghị luận nói, tất cả mọi người điều bàn tán xôn xao về đại tiểu thư nhà Tướng phủ.
Nghe mọi người nghị luận Tô Cảnh Khải và Vân Ca hai gương mặt khó hiểu nhìn nhau muốn quay qua hỏi thiếu niên tuấn tú vừa rồi lại không thấy người đâu, liền dời ánh mắt về phía Chương Vân
"Chương Vân, chuyện này là thế nào?" Tô Cảnh Khải vẻ mặt khó hiểu nói.
Chị em Dung Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi. Con tiện nhân Tô Vân Ca đó có cái gì hơn nàng. Chẳng qua là đích nữ nên mới tốt số như vậy.
Nếu như, niếu như nàng là đích nữ thì.....
Chương Vân hận đến ngứa răng, mắt thấy nhiều vàng như vậy cư nhiên không phải của nàng. Nhưng không sao, số vàng đó nhất định sẽ đem đến nhà kho, mà chìa khóa nằm trong tay nàng, về sau nếu Vân Ca đó có muốn tiêu sài không phải cũng sẽ nhìn đến sắc mặt nàng sao?
Nhiều vàng như vậy tất cả đều sẽ là của nàng.
Nghĩ tới đây Chương Vân nhất thời đắc ý, nhất thời không che dấu được nét cười trên mặt.
Chương Vân chạy đến kéo áoTô Cảnh Khải tủm tỉm cười nói: "Lão gia trước hết cho người đem hết tiền vào nhà cái đã, rồi từ từ vào nhà thiếp sẽ nói rõ cho ngày nghe!"
"Được" Tô Cảnh Khải vẫy vẫy tay cho bọn hạ nhân đem hết tất cả mấy rương vàng vào, sau đó bảo Chương Vân cùng Vân Ca đi đến thư phòng.
----------------
Đến thư phòng, Tô Vân Ca ngồi chống càm trên ghê, ánh mắt như ép cung nhìn về phía Chương Vân đang đứng đó.
Thấy thế, Chương Vân cũng không vội, mà đứng dậy đến bên cạnh lư hương đồng, bỏ thêm một khối tử đàn hương vào, châm khảy, nhìn khói trắng lượn lờ bay lên, mới đóng kín nắp đỉnh, hương thơm dịu nhẹ bay trong không khí làm người ta ngưng thần tĩnh tâm. Sau đó nàng lại lấy bộ pha trà cũng tiểu hỏa lô ra, châm nước nấu sôi, rót hai ly trà, hai tay bưng đến cho Tô Vân Ca và Tô Cảnh Khải đang thở dài, tay chống trán trên ghế bành tử đàn dài, vẻ mặt tựa không muốn nhiều lời.
Tô Cảnh Khải ngẩng đầu, tiếp nhận ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nghiêm túc nói: "Nói đi!"
Tô Vân Ca cũng nhận lấy ly trà cho mình, ngồi xuống bình tĩnh chậm rãi uống trà. Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, chỉ có nặng nề cùng áp lực.
"Tháng trước Cửu vương gia đột nhiên nói muốn lấy đại tiểu thư, từ đó mọi người điều cho rằng Cửu vương gia có hôn ước với Tô Vân Ca, không ngờ nhanh như vậy liền đem sính lễ tới cầu hôn!" Lại nghĩ kết hôn là chuyện tốt nên Chương Vân tươi cười nói tiếp: "Chúc mừng đại tiểu thư có được hôn sự tốt a!"
Tô Cảnh Khải nghe vậy suy nghĩ một chút, nhớ tới khi ấy Chương Vân có nói qua Cửu vương gia tặng băng cẩm cho Tô Vân Ca nhưng lúc đó ông không suy nghĩ nhiều, Nghĩ tới đây Tô Cảnh Khải thần sắc nghiêm trọng nhìn Tô Vân Ca nghiêm túc nói: "Ca nhi, con đã gặp qua Cửu vương gia sao?" Tuy là ông hỏi Vân Ca nhưng Cửu vương gia là người nào chứ, tùy tiện cũng có thể gặp qua sao?
Tô Vân Ca cặp mắt to tròn, vẻ mặt vô tội nhìn về Tô Cảnh Khải, để tăng thêm phần thuyết phục nàng còn giơ hai ra nhún vai nói: "Chưa gặp."
Kỳ thật là nàng đã lục tung hết ký ức của nguyên chủ cũng chưa từng gặp qua cũng như không có bất kì thông tin gì về vị Cửu vương gia này.
Nhưng tại sao hắn lại muốn cưới nàng? Hẳn là phải biết nàng tiếng xấu đồn xa, khắp kinh thành này ai mà không biết đại tiểu thư nhà Tướng phủ hà khắc thứ muội, đanh đá chua ngoa, dung mạo tầm thường không tài không đức, đã vậy còn ốm yếu bệnh tật quấn quanh người không sống quá 17 tuổi. Mà hình như chỉ còn 2 tháng nữa là thân thể này tròn 17 tuổi, tên vương gia này cưới một độc phụ sắp chết về nhà làm gì?
Thiểu năng sao?
Đáng sợ thật!
................
Trong hoa viên Vương phủ.
"Biểu thúc, Tô Vân Ca kia có gì tốt mà người lại muốn cưới nàng ta, nàng ta là một cái độc phụ, không tài không đức, lại còn sắp chết!! Có gì hơn ta chứ?" Một thiếu nữ xinh đẹp giận dữ nói
Ta là cháu gái ruột của đương kim hoàng hậu, là đích nữ Diệp gia Diệp Minh Châu, trên đời này còn ai xứng ngồi vào vị trí Cửu vương phi đó hơn ta chứ. Nghĩ tới đây gương mặt thiếu nữ dịu đi một chút sau đó nói tiếp: "Biểu thúc chỉ có ta mới xứng với ngày, chi bằng bây giờ hai chúng ta đi gặp hoàng thượng, nói ngày chỉ nhất thời hồ đồ nên mới nói muốn cưới Tô Vân Ca, người ngày muốn lấy là ta, nhất định hoàng thượng sẽ đồng ý!" Bỗng nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu, nàng giả vờ trong lúc tức giận, đầu choáng váng, ôm trán ngã vào lòng hắn. Chỉ cần nằm trong ngực hắn, đến lúc đó nàng cao giọng làm ầm ĩ dẫn người đến nhìn. Sự thật rõ ràng trước mắt, Cửu thúc không thể không lấy nàng làm phi!
Nam tử đang chăm chú đọc sách, vô tình bị nàng chạm vào vẻ mặt vô cùng chán ghét, không quan tâm người ta là nữ tử yếu đuối, liền hất nàng ra.
"Bùm" một tiếng. Nữ tữ xinh đẹp chưa hiểu gì cả đã bị rơi ngã vào trong hồ, nàng sợ đến mức hồn bay phách tán, cao giọng hét ầm lên, cung nữ thái giám. Cung nữ thái giám hầu cạnh nhanh chóng chạy tới hoa viên, luôn miệng hỏi: "Sao vậy? Sao vậy? A, Cửu vương gia có chuyện gì vậy?"
Vũ Mặc Thâm nhàn nhạt nói: "Không có gì, Diệp cô nương chỉ là thấy hoa sen trong hồ nở đẹp nên muốn xuống hái!"
Các cung nữ thái giám ngơ ngác nhìn nhau.
Mới đầu tháng ba mùa xuân thì lấy đâu ra hoa sen? Vương gia à niếu người có bịa lý do thì cũng nên tìm một lý do nào hợp lý chứ? Nhưng bọn họ là nô tài, cái gì cũng không nên biết chỉ có thể đem những thắc mắc này đặt sâu vào trong lòng.....
Khi Diệp Minh Châu được vớt lên đã lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, Mọi người bận rộn không ngừng đưa nàng về cung rồi nhanh chóng truyền thái y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro