chap27
Chương Vân cũng hết sức nhạc nhiên, "Bảo nhi con không sao chứ? Ôi nữ nhi đáng thương của ta!" Câm hận nhìn Tô Vân Ca, "Ngươi vì sao muốn giết chết nó chứ?"
Tô Cảnh Khải cũng không nén được giận, quăng ly trà xuống đất, "Vậy ngươi còn không thừa nhận ngươi đẩy ngã Lục Bảo sao?"
Vân Ca hừ lạnh một tiếng, "Ta đẩy đấy. Các ngươi định thế nào? Muốn đánh ta sao?"
Cứ như vậy liền bất ngờ thừa nhận sao? Vậy lúc nảy ngươi cố gắng phủ nhận để làm gì?
Tô Vân Ca xoay người rời đi, căn bản không cho bọn họ nói tiếng nào.
Tô Cảnh Khải nhíu mày, cho người mời đại phu.
Thấy Tô Cảnh Khải không có ý kiến, mọi người cũng đành chấp nhận.
Đêm đó, Vũ Phàm liền biết chuyện phát sinh ở Tướng phủ.
Vì sao hắn biết?
Chính là hai nha hoàn xách vỏ anh đào hắn tặng cho lão đại chạy về nhà báo tin.
Ừ hai nha hoàn đó tuy có nói thêm một chút để mong hắn giết người.
Nhưng hắn vẫn thấy thẩm thẩm thật đáng thương, cũng thấy nàng rất ngầu, ừ rất ngầu!
Ngươi không tin ta nói nhiều cũng vô dụng.
Nhưng cứ như vậy liền định tội ta sao?
Mơ đi!
Nói ta đẩy thì ta liền đẩy.
Các ngươi định thế nào?
Muốn đánh ta sao?
Ayz....
Tuy hắn rất muốn giúp nàng xả giận, nhưng chuyện nhà người ta đi xía dô thì không tốt cho lắm.
Vậy nên....
Phải đi báo tin cho Hoàng thúc biết mới được!
----
Hôm sao trời vừa sáng, Tô Cảnh Khải đang định đi vào thư phòng nghị sự, liền nghe có tin báo quản gia Vương phủ tới, điểm mặt muốn gặp vị trưởng sự quản việc nội trợ của Tô gia.
Tô Cảnh Khải cùng Chương Vân vội vàng ra gặp.
Chớ nhìn hắn là quản gia của Vương phủ mà khinh thường, người ta cũng là thuộc viên quan hàng ngũ phẩm, lần này đến đây đại biểu cho Vương gia đến tra hỏi, bọn họ đương nhiên cũng không dám thất lễ.
"Tam tiểu thư Tướng phủ vu tội cho Vương phi nhà ta đẩy nàng xuống hồ nước, ý đồ đem Vương phi biến thành bộ dạng lãnh huyết vô tình, giết hại người thân.... không biết quý phủ định xử trí như thế nào?"
Quản gia Vương phủ không biết xấu hổ nâng tầm tính chất nghiêm trọng của sự việc lên một tầm cao mới.
"....."
Ông cố tình nói 'tam tiểu thư tướng phủ' với 'Vương phi nhà chúng tôi' chính là nói Tô gia với Vương phủ không có nửa xu quan hệ.
Tô Cảnh Khải nghe ra ý tứ đó, tuy tức giận trong lòng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh chất vấn: "Vân Ca nó đã thừa nhận sao lại gọi là vu khống?"
Quản gia ngạc nhiên, "Ồ, vậy sao người của Vương phủ ta lại nói khác? Tô đại nhân đây là đang nói Vương phủ chúng tôi vu oan cho ngài sao?"
Tuy ông không biết sự tình như thế nào nhưng qua cách nói của 'đại tổ tông' kia thì chính là tận mắt chứng kiến Vương phi nhà mình bị người ta khi dễ.
Bạn hãy thử tưởng cảnh thiếu nữ cha không thương mẹ không có, bị muội muội ruột hãm hại nhém chết, bị cả nhà nghi oan, bản thân gào khóc trong sự vô vọng.....
Ừ, Vương phi nhà mình bị khi dễ đó!
Là bị khi dễ a!
Nghĩ tới đều này nên ông có không muốn đi cũng phải đi, nếu không để - Vũ - hóng - hách - kia đi ông sợ Vương gia trách mắng lại khổ mạng già ông!
Tô Cảnh Khải nhíu mày nhìn Chương Vân.
Chương Vân cũng vô cùng khó hiểu.
Quản gia không lòng vòng, "Nếu quý nữ Tô đại nhân đã nói Vương Phi nhà ta đẩy nàng xuống hồ, Vương phi lại nói tam tiểu thư đi không nhìn đường, là tự mình ngã, như vậy, đem mấy nha hoàn có mặt lúc đó đều dẫn đến đây. "
Nghe vậy Tô Cảnh Khải gật gật đầu.
Rất nhanh hai nha hoàn đi theo Tô Lục Bảo đã đến, vừa vào đã song song quỳ xuống giữa phòng, giống như phạm nhân đang quỳ trước công đường.
"Có thật là Vương phi nhà ta đẩy chủ nhân của ngươi xuống hồ hay không? Tốt nhất nên khai thật. "
Hai nha hoàn quỳ trên mặt đất đã nhìn thấy sự bạo lực của Vương phủ nên cực kỳ sợ hãi, nhưng nếu nói thật bọn họ sẽ không xong.
"Lúc đó nô tỳ không thấy rõ, hình như...hình như là Đại tiểu thư vô tình đẩy Tam tiểu thư xuống nước. "
"Bọn nô tỳ chỉ mơ hồ nhìn thấy, cái gì nô tỳ cũng không biết, xin đại nhân tha mạng."
Quản gia: "...." nhìn ông giống người xấu lắm ư?
Là ai cũng bảo ông hiền đấy từ có được không!?
'nhân chứng' của Vương phủ nghe vậy liền đi đến trước mặt 'phạm nhân' mỉm cười nói: "Phải không? Ta thấy rất rõ chính cô nương nhà ngươi tự mình ngã xuống nước, làm sao liền biến thành Vương phi đẩy nàng xuống hồ được?"
"Tốt nhất hai ngươi nên thành thật."
Mắt thấy bản thân không còn đường biện minh, lại nói Vương phủ làm lớn chuyện này chứng tỏ chức vị Vương Phi không dùng để chưng.
"Đại tiểu thư không có đẩy Tam tiểu thư xuống hồ, chính tam tiểu thư tự mình ngã."
"Đúng, chính là Tam tiểu thư tự mình ngã."
Hai nha hoàn thành khẩn dập đầu nói.
Quản gia hài lòng nói tiếp, " Chứng cứ đã được xác thực, không biết quý phủ định xử lý chuyện này ra sao?"
Tô Cảnh Khải nghe vậy có hơi luống cuống, " Cái này, nó, nó, còn nhỏ......" Ông không biết bản thân tại sao lại nói như vậy, nguyên nhân có thể là Vương phủ có nhân chứng, hai nha hoàn kia đã nói rõ.
"Đã còn nhỏ liền phải hảo hảo dạy bảo mới phải, như vậy lần sau nàng sẽ không tái phạm sai lầm nữa, ta nói như vậy có đúng không?"
"Là, là, là phạt cấm túc ba tháng, chép mười lần Nữ giới....." Chương Vân sắc mặt tái nhợt gấp gáp nói, "không là phạt nữa năm, chép Nữ giới.... một trăm lần!!"
Quản gia Vương phủ lắc đầu nói: " "Cấm túc cùng chép nữ giới, kia là quý phủ đối với tam tiểu thư dạy bảo, cũng không phải là trừng phạt, dựa theo quy củ của Vương phủ, dứt khoát nói xấu người khác là muốn vả miệng, huống chi là nói xấu vương phi nương nương tương lai. Bản quan mang theo ma ma phụ trách đến, còn xin đại nhân đưa tam tiểu thư quý phủ mời ra."
"Không, không cần phải khắc nghiệt như thế đi, tỷ muội các nàng chỉ là chơi đùa với nhau mà thôi..." Chương Vân nghe thấy muốn vả miệng, vẫn là người của vương phủ phụ trách hành hình, liền bị dọa sợ. Phải biết hình phạt vả miệng này, nếu ma ma lợi hại đánh người, thanh âm không lớn, bề ngoài nhìn tổn thương cũng không trọng, bên trong thịt lại có thể đập nát hết cả.
Quản gia cũng không làm khó Chương Vân "Đã phu nhân cho là Vương phủ xử trí bất công, vậy ta cũng chỉ còn cách đi mời Hình bộ đến xử trí thôi."
"Còn không mau lập tức gọi nó ra!" Tô Cảnh Khải tức giận nói.
Rất nhanh, một cái bà tử liền cõng Tô Lục Bảo ra, nàng còn đang dính phong hàn, bọc lấy một thân áo choàng thật dày, bà tử đưa nàng đặt ở trên ghế.
Tô Lục Bảo mơ mơ màng màng hỏi: "Nương, gọi ta tới làm cái gì, ta đang khó chịu đâu."
Ma ma của Vương phủ tới tiến lên một bước, hai bà tử phía sau nàng một trái một phải đỡ lấy bả vai Tô Lục Bảo, không cho nàng nhúc nhích.
"Ngươi, các ngươi muốn làm gì?!" Tô Lục Bảo hiện tại mới ý thức thấy không thích hợp.
Ma ma trầm mặt, "Ngươi nói xấu vương phi nương nương tương lai của Vương phủ, theo luật phải chịu vả miệng ba mươi cái."
"Ngươi, ngươi dám!" Tô Lục Bảo liều mạng giằng co, "Nương, nhanh khiến các nàng buông tay!"
Nàng rơi xuống nước đã bị bệnh, trên thân cũng không còn khí lực, vô luận như thế nào đều không tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hai vị bà tử, Chương Vân quay đầu đi, không đành lòng nhìn nàng.
Ma ma đứng ở trước mặt Tô Lục Bảo, âm thanh lạnh lùng: "Theo lý là phải dùng gậy gỗ lim vả miệng, tam cô nương dù sao thân phận cùng với nô tỳ bình thường khác biệt, lão thân liền trực tiếp dùng tay đến hầu hạ tam cô nương tốt lắm." Nàng nói dứt lời, liền nâng tay lên lại hạ xuống một bàn tay.
Không có âm thanh thanh thúy "ba" vang lên chỉ có âm thanh lộp bộp khi bàn tay cùng kiều nộn gương mặt tiếp xúc với nhau phát ra, Tô Lục Bảo lại đau đến thét chói tai đều không làm nổi.
Ma ma thủ hạ không ngừng, một hơi rút hai mươi lần, Chương Vân là mẹ ruột nhìn con mình đã hôn mê, khóe miệng uốn lượn một đầu tơ máu, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Xin ma ma thủ hạ lưu tình, lưu nàng một mạng đi!"
Ma ma kia lại nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một chút, chỉnh chỉnh tề tề đánh ba mươi lần, lúc này mới dừng tay, liếc mắt Chương Vân, "Phu nhân mau đứng lên, lão thân cũng không chịu nổi phu nhân hành đại lễ như vậy. Tam cô nương chỉ là bị vả miệng, tính mệnh là không lo, phu nhân đừng quá mức kinh hoảng."
Trong nội tâm nàng rất xem thường hai mẹ con này, kinh đô này người nào không biết Ngũ điện hạ là cái ngang ngược càn rỡ, hết lần này tới lần khác hai mẹ con này lại không để vào mắt,
Coi như điện hạ không thích Cửu vương phi, nhưng đó là mặt mũi của Vương gia, thân là cháu ruột đương nhiên đại tổ tông đó sẽ giúp hoàng thúc nhà mình gìn giữ thật tốt.
Ma ma cùng trưởng sử Vương phủ nhiệm vụ hoàn thành, liền cáo từ, Chương Vân liền vội vàng cho các bà tử đem Tô Lục Bảo cõng về viện, phái người đi mời đại phu tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro