Chương 3: Gặp lại.
Vì được nghỉ nên Phương Thanh Vy ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, lâu rồi cô mới được ra ngoài. Ngoài lúc đi học thì hầu như Phương Thanh Vy chỉ đều ở trong nhà, không hề bước chân ra ngoài nửa bước.
Phương Ngụy chỉ khó khăn với con gái mình trong việc học hành, những việc khác ông không hề cấm cản. Thậm chí số lượng "tình cũ" của cô cũng đã gần đạt được năm mươi người nhưng ông vẫn không nói gì. Chỉ cần Phương Thanh Vy vui thì Phương Ngụy đều cho phép.
Phương Thanh Vy đi vào trung tâm thương mại để mua chút đồ, đột nhiên có một bàn tay kéo cô vào con hẻm. Phương Thanh Vy giật mình, muốn đẩy bàn tay đó ra nhưng không được, sức cô không thể so với người này.
"Này, làm gì vậy. Buông ra."
Phương Thanh Vy đánh liên tục vào bàn tay to lớn ấy nhưng mãi chẳng thấy hắn buông ra. Trong con hẻm nhỏ này tối như thế, Phương Thanh Vy lại bị cận, không thể nhìn thấy được mặt mũi hắn như thế nào. Chỉ nghe tiếng thở dốc giống như đang sắp đứt hơi đến nơi.
"Cô bé... Cứu tôi."
Phương Thanh Vy khựng lại một chút, chất giọng trầm ấm này... Sao lại nghe quen như thế? Dù cô vẫn chưa nghe lần nào nhưng lại cảm thấy rất quen.
"Cứu? Cứu cái gì cơ chứ?"
Người đàn ông đó không nói gì nữa mà gục xuống, Phương Thanh Vy lấy điện thoại ra rồi bật đèn flash lên. Máu!! Tên này là đang bị truy đuổi! Phương Thanh Vy không cần biết hắn ta là người tốt hay người xấu, liền gọi điện cho Phương Ngụy nhờ ông lái xe đến theo định vị cô đã gửi.
Phương Thanh Vy dù có ương bướng nhưng bản chất vẫn rất tốt bụng, thấy người gặp nạn là phải cứu. Mặc kệ đó là người tốt hay người xấu, cô phải cứu họ cho bằng được.
"Này, đừng có chết đấy nhé."
Phương Thanh Vy đành phải để hắn tự đầu vào vai mình trong lúc đợi Phương Ngụy tới.
Đợi tầm mười lăm phút, cuối cùng cứu tin của cô cũng đã đến. Phương Ngụy nhanh chóng chạy vào con hẻm đó, nhìn quần áo con gái mình đang dính nhiều máu, người đàn ông ngồi bên cạnh thì đang bị thương. Phương Thanh Vy gọi cho ông đến nhưng làm gì có nói lý do. Phương Ngụy cũng đoán trước được một phần, con gái của ông chắc lại ra tay nghĩa hiệp để cứu người rồi.
"Con gái, cậu ta bị sao vậy?"
Phương Thanh Vy lắc đầu, cô đang đi thì tự nhiên bị kéo vào đây. Cô làm sao biết hắn ta lúc trước đó đã bị gì để dẫn đến tình trạng nguy kịch như thế này chứ. "Con không biết, ba đừng nói nữa. Không mang anh ta đến bệnh viện là anh ta chết thật đó ba."
Cô sốt sắng kêu Phương Ngụy đưa hắn đến bệnh viện, thực chất khi nhìn sơ qua người đàn ông đó thì có lẽ ông cũng đoán được một phần. Người này chắc hẳn có lai lịch không đơn giản, nếu đơn giản thì làm gì bị đâm như thế này.
Thấy con gái mình lo lắng cho hắn như vậy, Phương Ngụy đỡ cả hai ngồi dậy rồi khoác áo khoác lên vai cho Phương Thanh Vy.
"Con bắt taxi về nhà trước đi, đưa cậu ta đến bệnh viện xong ba sẽ về sau."
Phương Thanh Vy cũng nghe lời ba mình mà bắt taxi đi về trước. Ngồi trên xe cô luôn suy nghĩ, sao cảnh lúc nãy lại quen thuộc đến như vậy? Khuôn mặt điển trai và chất giọng trầm ấm của hắn, cô cũng thấy rất quen thuộc. Nhưng trong khi cô còn chưa gặp hắn lần nào thì làm sao có thể quen biết nhau được chứ?
Hàng vạn câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu cô, Phương Thanh Vy thật sự thắc mắc, rất thắc mắc. Những nghĩ lại thì... Người lúc nãy quả thật rất đẹp trai, một cô gái mê trai như cô thì làm sao có thể không mê mẩn trước nhan sắc đó.
Nhưng Phương Thanh Vy nhanh chóng vỗ tay vào mặt mình cho tỉnh, cô đã có bạn trai rồi. Không nên nhìn đến người đàn ông nào khác ngoài ba và bạn trai cô.
___________________________
Về chỗ của Phương Ngụy, sau khi đưa hắn đến bệnh viện thì ông nhanh chóng gọi điện cho người của mình để điều tra về hắn.
Khi biết được kết quả thì Phương Ngụy khẽ cười, quả đúng như dự đoán. Người đàn ông khi nãy là Quách Vương Thần, là một ông trùm mafia khét tiếng, có rất nhiều kẻ thù. Vì thế nên khi nãy mới bị đuổi cùng giết tận như vậy.
Con gái của ông một lần nữa làm được việc tốt nhưng lai lịch của người cô cứu được đúng là không tầm thường. Chỉ mong tên này không lấy oán báo ơn, Phương gia từ xưa đến nay chỉ làm việc tốt, giúp người cứu người. Chưa từng bị lấy oán báo ơn bao giờ, chỉ mong lần này cũng như thế.
Ngồi suy nghĩ một chút thì cuối cùng bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu. Phương Ngụy nhanh chóng đi lại để hỏi tình hình của Quách Vương Thần hiện tại.
"Bác sĩ, cậu ta sao rồi?"
Nhìn biểu cảm của bác sĩ cũng không có gì gọi là thất vọng, có lẽ đã phẫu thuật thành công rồi. "Cũng may là đưa cậu ấy đến bệnh viện kịp thời. Nếu không thì tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Mời ngài đi theo tôi để thanh toán viện phí."
Phương Ngụy nghe thấy thế thì mừng cho Quách Vương Thần, cũng hên là anh gặp được con gái của ông. Nếu không thì có lẽ anh đã chết trong con hẻm đó thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro