Chương 2: Lười đi học.
Thế kỉ XXI.
Tại Phương gia.
"Con gái, dậy đi học nào."
Phương Ngụy bất lực gọi con gái mình để đi học, con gái ông năm nay mười sáu tuổi và vừa vào lớp mười một. Nhưng có điều, thành tích học tập của cô lại không được tốt bởi vì cô học không đúng tổ hợp sở trường của mình.
Phương Ngụy vì muốn cho tương lai của con gái mình tươi sáng nên đã một hai ép cô phải đăng kí vào tổ hợp tự nhiên, trong khi cô chỉ giỏi những môn xã hội. Còn tự nhiên thì... một chữ cô cũng không biết.
"Không chịu đâu, ba phải đổi tổ hợp môn cho con thì con mới đi học."
Phương Thanh Vy bướng bỉnh nấp dưới tấm chăn, không chịu thò đầu ra. Chỉ vì Phương Ngụy ép cô phải đăng kí vào tổ hợp tự nhiên nên cả năm lớp mười, dù cô có cố gắng bao nhiêu thì học lực cũng xếp loại trung bình. Nếu là tổ hợp xã hội thì có lẽ ít nhất cô cũng được xếp học lực loại khá.
"Không đời nào, ra đây tắm rửa, ăn sáng rồi đi học. Học không giỏi cũng phải cố gắng học hết lớp mười hai."
Phương Thanh Vy thật sự muốn giãy đành đạch lắm rồi, cái gì mà tương lai tươi sáng chứ? Ba cô toàn ép cô học những môn cô không thể nhét được chữ vào đầu. Lên được lớp mười một đã là rất may mắn rồi.
"Ba đi mà học, con không học đâu."
Cô cũng nằm lì dưới tấm chăn mà không chịu dậy. Nhìn đứa con gái rượu của mình mà Phương Ngụy chỉ biết lắc đầu bất lực. Từ nhỏ đã nuông chiều cô, chăm cô từ li từ tí nhưng ông lại khá gắt gao trong việc học. Như những cha mẹ bình thường, đưa con cái mình vào những lớp ưu tú để con cố gắng vượt lên cho ngang bằng bạn bè. Nhưng họ nào biết, thầy cô được chỉ định giảng dạy cho các lớp ưu tú giảng bài rất nhanh. Thậm chí còn không cho học sinh cơ hội để hỏi lại những chỗ không hiểu.
Vì đặc điểm của lớp ưu tú như thế nên những học sinh giỏi thì ngày càng xuất sắc hơn. Còn những học sinh xếp hạng khá, trung bình nếu vào những lớp này thì sẽ bị bỏ lại phía sau. Không theo kịp bạn bè.
Ở những lớp ưu tú lại thêm một khuyết điểm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Những học sinh giỏi chỉ tìm những người ngang bằng mình để giao lưu nói chuyện. Còn những học sinh có học lực không tốt thì liền bị đẩy ra, cô lập.
Giống như Phương Thanh Vy hiện tại, dù nhà cô có tiền, có quyền lực nhưng cũng ít ai chịu nói chuyện với cô. Đi học luôn bị bạn bè mình nhìn một cách khinh rẻ chỉ vì mình học không giỏi, Phương Thanh Vy cũng cố gắng nhưng thật chất những kiến thức đó cô không thể nhồi nhét vào đầu mình.
"Thôi nào, cố gắng một chút thì con sẽ đuổi theo kịp bạn bè. Chỉ cần con cố gắng thôi con gái."
Phương Ngụy thấy không ổn liền ra sức dỗ ngọt con gái mình. Phương Thanh Vy từ nhỏ đến lớn là một cô bé khá bướng bỉnh, chỉ thích làm những gì bản thân thích, có trời cũng không thể cản cô được. Nhưng lần này Phương Thanh Vy lại phải chịu thua ba của mình. Ông sau khi thuyết phục cô để cô chịu vào những lớp đứng đầu những cuối cùng sự cố gắng của ông vẫn bằng không. Vì thế nên ông đã nhờ vào sự quen biết của mình để sắp xếp cô vào những lớp ưu tú mà cô không hề hay biết. Khi biết tin thì Phương Thanh Vy cũng giận ba mình lắm chứ, nhưng cô có thể làm được gì. Dù sao Phương Ngụy cũng là ba của cô, cô cũng không thể cãi lời ông được.
"Ba chuyển trường cho con đi."
Học ở trường S cô luôn bị bạn bè xa lánh chì vì học lực không tốt, ra chơi cô cũng chỉ có thể ngồi tại chỗ, nằm ườn ra bàn. Thời đi học ai mà không muốn có kỉ niệm đẹp cùng bạn bè, cô bạn thân của Phương Thanh Vy đã qua đời trong một vụ tai nạn ở nước D. Trước kia còn có bạn thân để trò chuyện, bây giờ chẳng còn ai để cô có thể tâm sự nữa.
Bị bạn bè xa lánh khiến cô luôn có cảm giác khó chịu, thậm chí còn bị bọn họ nói xấu sau lưng. Là một người nhạy cảm, khi nghe được những lời nói không tốt đó, cô chỉ có thể nhắm mắt cho qua. Bỏ ngoài tai tất cả bởi vì cô không muốn làm lớn chuyện.
"Tại sao con lại muốn chuyển trường?"
Phương Ngụy bất ngờ khi thấy con gái mình không còn đòi chuyển lớp nữa mà thậm chí bây giờ còn đòi chuyển trường. Đang học ở trường S, đột nhiên lại muốn đổi trường khác. Phương Ngụy không phải không làm được, ông chỉ sợ cô không thể thích nghi được với môi trường mới.
"Con không có lí do, con chỉ muốn chuyển trường thôi. Con muốn đổi môi trường học, nếu không ba cho con nghỉ học rồi đi học ngoại ngữ cũng không sao. Ít nhất nói về ngoại ngữ, con còn biết được vài chữ."
Phương Thanh Vy từ nãy đến giờ mới chịu ra khỏi tấm chăn ấy. Hết đòi đổi lớp, đổi trường rồi bây giờ đòi nghỉ học. Phương Thanh Vy xoay ba mình như chong chóng.
Phương Ngụy ngồi suy xét lại một chút, thấy ý kiến của con gái mình cũng không tệ. Nhưng ít nhất cô phải học xong cấp ba, nếu không đậu đại học thì mới chuyển sang học ngoại ngữ.
"Nếu không thi đậu đại học thì ba cho con đi học ngoại ngữ, ít nhất cũng phải lấy được tấm bằng cấp ba."
Phương Thanh Vy nhìn đăm chiêu.
"Vậy từ giờ con không cần cố gắng học tốt nữa phải không ba? Chỉ cần học cho qua môn thôi đúng không ạ?"
Phương Ngụy mỉm cười, xoa đầu con gái mình.
"Bằng tốt nghiệp loại khá mới được nhé, nếu không thì con có đi học ngoại ngữ rồi đi xin việc làm. Bằng tốt nghiệp cấp ba loại trung bình cũng không có ai chịu nhận con vào làm đâu."
Phương Thanh Vy ngồi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nếu là loại khá thì cô chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa. Loại giỏi mới khó đối với cô còn loại khá thì có vẻ không khó lắm.
"Vâng ạ, mà ba cho con nghỉ hôm nay được không? Con lười đi học."
Phương Thanh Vy bày ra vẻ mặt phụng phịu làm Phương Ngụy mềm lòng. Ông xoa đầu cô, đứa con gái này luôn biết cách khiến ông mềm lòng. Đành phải chiều theo ý mà cho cô nghỉ học một hôm thôi.
"Được rồi, nhưng ngày mai không được nghỉ. Ngày mai phải đi học đấy nhé."
Phương Thanh Vy cười tít mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro