Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Untitled Part 79


Chương 117: Lãnh dân bạo loạn

Nadun Josh không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cho dù đã chuẩn bị vạn toàn, hắn vẫn cảm thấy nôn nóng và bất an.

Chiến tranh ở biên cảnh Obi và Seeger đã kết thúc rồi, thám tử hồi báo, đại quân Obi đã trở về vương thành, đại quân Seeger thì lại ở yên tại chỗ.

"Đây không phải dấu hiệu tốt."

Trước khi triều đình Sabisand chưa bị Obi công chiếm, giữa hai nước gần như cứ cách một thời gian, sẽ phát sinh chiến tranh, bất luận ai thắng ai bại, người Cary đều sẽ gặp tai bay vạ gió.

Kẻ chiến thắng sẽ đạt được thứ mình muốn từ tay kẻ chiến bại, kim tệ, lương thực, chiến mã, thậm chí nữ nhân.

Ánh mắt kẻ chiến bại, lại luôn luôn nhắm vào lãnh địa và tiểu thành biên cảnh của quốc gia phụ cận. Rất nhiều thành phố được xây dựng cùng lúc với thành Cary đã thay đổi chủ, hoặc dứt khoát hoang phế, trở thành một chỗ thê lương đổ nát bị cát phủ kín nơi biên cảnh.

Thành Cary có thể tồn tại tới nay, là một kỳ tích.

Nadun Josh không biết kỳ tích của thành Cary có thể duy trì hay không, nhưng hắn và gia tộc Josh đều đã như cưỡi trên lưng cọp.

Gia chủ Josh đã giao đầu danh trạng cho công tước Nelson, Nadun cũng đã ký hiệp nghị với người Grilan, bất luận là gia tộc hay bản thân Nadun, đều đã không còn đường lui.

Sự việc bại lộ, quốc vương Chisa và vương tử Calavi sẽ không bỏ qua cho gia tộc Josh, bất luận là lão Josh hay là Nadun, đều sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài, giống như gia tộc Lanca trước kia, tất cả thành viên gia tộc, đều bị giết chết, ngay cả công chúa vương quốc gả vào nhà Lanca, em gái ruột của quốc vương Chisa, cũng không thể chạy thoát một kiếp.

Quốc vương Chisa như thế, sẽ không bỏ qua cho gia tộc Josh. Đồ đao trong tay hắn, không phải đã vung lên rồi sao?

Nadun dừng bước, hít sâu một hơi, nếu đã thể hiện rõ quyết tâm của mình trong thư, thì, không thể tiếp tục do dự nữa.

Bất luận thế nào, hắn là Nadun Josh, thành viên gia tộc có năng lực nhất đời này của gia tộc Josh, một trong những người thừa kế được gia chủ đặt nhiều trông mong!

"Chấp chính quan đại nhân, có tình báo!"

Tiếng gõ cửa và giọng nói của văn quan trú quân ngắt đứt tư duy của Nadun Josh, người Seeger, đã sắp tới thành rồi!

Cửa thành Cary đóng chặt, tại công sự trú ẩn tạm thời xây dựng trên tường thành, trú quân tay cầm cung nỏ và thành dân bị chiêu mộ trốn trong đó, khẩn trương nhìn cát bụi nổi lên do chiến mã chạy tới.

Trên tường thành còn có mấy hàng lỗ châu mai, căn cứ theo kiến nghị của Harold, cải tạo thế này vừa không cản trở mũi tên bắn ra, lại có thể bảo vệ mức độ lớn nhất cho nhân viên bên mình, cùng công sự trú ẩn trên đầu tường thành, đều kỳ diệu như nhau.

Rất nhiều giả tưởng của Tống Mặc, đều được Harold thực hành tại thành Cary, Harold và Tống Mặc có suy nghĩ giống nhau, bất kể có hữu dụng hay không, cứ thử trước hãy nói. Nếu hữu dụng, sau này có thể võ trang Grilan, nếu vô dụng, tổn thất cũng không phải là mình.

Nếu Nadun biết chuyện này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Khi Nadun tới, trưởng quan cao nhất của trú quân đã hạ lệnh đẩy máy bắn đá ra, đá lớn và đạn dược đội thương buôn của Harold vận chuyển tới đã chất đày bên cạnh máy bắn đá, quân nhân và thành dân thao tác máy bắn đá đều cởi áo trên, năm ba người ôm một tảng đá lớn, bỏ vào lưới ném của máy bắn đá, kéo góc ngắm của đòn bẩy tới lớn nhất, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, thì có thể bắn tảng đá này vào giữa đám người Seeger đang tới xâm phạm.

Harold cũng tới, sau khi cùng Nadun Josh ký hiệp ước, tại thành Cary hắn đã có quyền phát ngôn và địa vị nhất định. Người Seeger tới xâm lược, hắn xuất hiện ở đây, cũng không kỳ quái.

Nadun đứng trên tường thành, nhìn đại quân Seeger, cho dù người Seeger bị người Obi đánh bại, thì thành Cary trong mắt họ, vẫn là giun dế dễ dẫm nát.

Tiếng vó ngựa ầm ầm, kỵ binh Seeger mặt mũi dữ tợn, khiến dũng khí trước đó của người Seeger, giống như quả cầu khí bị chích bể, nhanh chóng biến mất, tay bắt đầu run rẩy, trong mắt trào lên sợ hãi.

"Người Seeger, người Seeger tới rồi!"

Trong thành bắt đầu chìm vào hoảng sợ, Nadun Josh biết mình nhất định phải nói gì đó, làm gì đó, nhưng phát hiện giọng nói lại nghẹn trong họng, âm thanh khô khàn không phát nổi một âm tiết, chân cũng giống như nặng ngàn cân, căn bản không thể cất bước.

Harold không chút dấu vết nhìn Nadun một cái, trao đổi một ánh mắt với Gela sau lưng, là tiền thần côn từng bị giáo hội truy sát thời gian dài, luôn luôn chìm trong nguy hiểm, cửu tử nhất sinh mới có thể đứng ở đây, Harold và Gela có thể lý giải sự sợ hãi của Nadun, nhưng sẽ không tán đồng.

Bất cứ ai cũng có thể sợ hãi, nhưng Nadun không được!

Hắn là trưởng quan cao nhất của thành Cary, có thể nói, hắn hiện tại là xương sống của người Cary!

Nhìn Nadun hiện tại, đối với Tống Mặc Grilan trước kia dũng cảm đối diện với người Obi, Harold và Gela đồng thời không hẹn mà cùng trào lên cảm giác kiêu ngạo.

Harold bước tới một bước, cầm một thanh trường thương, đập mạnh xuống đất, một tiếng vang trầm đục truyền đi rất xa.

Trú quân và thành dân bị đại quân Seeger dọa sợ đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện, phổi nóng rát đau đớn, không biết từ lúc nào, bọn họ đã vì sợ hãi mà nín thở.

Harold nhìn quanh, lớn tiếng nói: "Sợ hãi, khủng hoảng, là rất bình thường! Đối diện với kẻ địch như thế, bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi!"

Trú quân và thành dân không tự chủ nhìn về hướng âm thanh truyền tới, thì thấy một nam nhân anh tuấn cao to, đang cầm trường thương, đứng thẳng tắp, "Nhưng, không thể vì sợ hãi, mà đánh mất dũng khí! Các ngươi không có đường lui, lui lại một bước, thì chính là tử vong! So với bị giết chết mà không chút phản kháng, không bằng liều chết một phen, còn có cơ hội sống tiếp!"

Nói rồi, Harold giơ cao trường thương, "Không có quân đội nào không thể đánh bại, bọn họ!" Trường thương chỉ vào người Seeger ngoài thành, "Cũng chẳng qua là bại quân bị người Obi đánh cho một trận thôi!"

Những lời của Harold tuy không thể tính là cao minh, nhưng đủ để khiến cho người Cary gần như bị sợ hãi đánh bại có lại lòng tin. Tiếp theo, Harold bước lùi một bước, nói với Nadun bên cạnh: "Chấp chính quan đại nhân, hiện tại, là lúc ngươi cổ vũ sĩ khí rồi."

Nadun vẻ mặt phức tạp nhìn Harold một cái, mím môi, khô giọng nói: "Cảm ơn."

Harold hơi gật đầu, hắn không phải không thể nói ra lời càng làm phấn chấn nhân tâm, cũng không phải không thể kéo toàn bộ trú quân và thành dân tới bên mình, là một chủ giáo kiến tập ưu tú, những gì Harold học, chính là làm sao 'lừa gạt'. Nhưng hắn không thể làm thế, ít nhất hiện tại không thể.

Chuyện lãnh chủ đại nhân giao phó chỉ còn thiếu một bước cuối, vào thời khắc mấu chốt này, hắn không thể để Nadun sinh nghi kỵ với mình, từ sau khi Nadun Josh dễ dàng tin rằng vương tử Calavi cố ý đưa hắn tới thành Cary chịu chết, Harold đã biết, người này, đa nghi thế nào.

Người như thế, vĩnh viễn không thể nào trở thành kẻ thượng vị ưu tú.

Nhưng, người thế này, lại lợi dụng tốt nhất.

Harold đứng sau lưng Nadun, nghe những lời khẳng khái hào hùng của hắn, buộc phải thừa nhận, về một số phương diện, Nadun vẫn rất ưu tú.

Gela đứng bên cạnh Harold, thấp giọng nói: "Chuyện đã an bài tốt rồi. Bao gồm quân quan trung hạ cấp, văn quan tùy quân, quan trị an trong thành, đều có người của ta. Một vài quan viên, và gia tộc của họ, cũng nguyện ý hợp tác với chúng ta."

Harold gật đầu, nhìn người Seeger càng lúc càng gần bên kia, trò hay, chỉ mới bắt đầu.

Lãnh chủ đại nhân, Harold từng bảo đảm với ngài, tất cả những gì ngài kỳ vọng, đều sẽ thành hiện thực!

Quốc vương Seeger Jiera thống lĩnh đại quân suốt đường tới thành Cary, thành Cary vốn nên kinh hoảng thất thố vì bọn họ sẽ tới, lại hoàn toàn tĩnh lặng, tĩnh lặng quái dị.

Jiera giơ tay phải lên, đại quân lập tức dừng lại.

"Bệ hạ?"

"Không bình thường!"

Jiera nhíu mày, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn.

Đột nhiên, một trận xé không truyền tới, từ trong thành Cary bay ra mười mấy tảng đá to, trực tiếp nhắm thẳng vào người Seeger.

Con ngươi Jiera đột ngột co rút, các quan quân lập tức lớn tiếng la lên: "Máy bắn đá, tản ra!"

Vừa nói xong, tảng đá cực lớn đã trực tiếp bay vào giữa đội ngũ người Seeger, máu tươi tung tóe...

Người Seeger đã ăn đủ khổ từ máy bắn đá và đủ loại vũ khí cỡ lớn trong tay người Obi, hiện tại, thành Cary trước kia căn bản không được bọn họ đặt vào mắt, lại mang tới cho họ một 'kinh hỉ' như thế, người Seeger không nén được cơn giận, giống như đàn sói bị chọc tức, nhờ kinh nghiệm tích lũy khi chiến đấu với người Obi, nhanh chóng tản ra, trong tiếng đá bay vù vù, nhanh chóng lao tới thành Cary, lửa giận của họ, nhất định phải dùng máu tươi mới có thể dập tắt!

Đàn sói phẫn nộ không biết, cách đó không xa, dưới cỏ hoang và đất cát ẩn giấu từng hố bẫy địa tinh đã đào sẵn, trong hố bẫy cắm trụ gỗ đủ để xuyên thủng bụng ngựa, mà trước hố bẫy, còn có một vùng dây cản ngựa...

Tin tức thành Cary bị người Seeger tiến công truyền về vương đô Chisa, quốc vương Chisa sớm đã sứt đầu mẻ trán, so với nội loạn đang diễn ra trong nước Chisa, thành Cary bị người Seeger tập kích, căn bản không tính là gì.

Đất đai cướp được của Angris, hiện tại, toàn bộ lan tràn chiến tranh.

Nguyên nhân sự việc, là một quan viên chiếm lãnh địa, cướp một nữ nhi của lãnh dân vào trong phủ đệ của mình. Cha già tóc bạc tang thương, lưng còng, ở trước đại môn quan viên gào khóc cầu xin, nhưng bị quan viên đó dùng tội danh không hề có tống vào đại lao, không lâu sau liền truyền ra tin đã chết trong lao.

Chuyện này, trở thành dây dẫn lửa cho cả câu chuyện. Nhà cửa bị chiếm cứ, nô dịch, thuế nặng, sỉ nhục, toàn bộ đều bùng phát vào lúc này.

Lãnh dân phẫn nộ tấn công trú quân Chisa đi tuần, cướp đoạt vũ khí, tấn công vào phủ dệ của chấp chính quan nơi đó, nhìn quan chấp chính trước kia cưỡi trên đầu họ, tác oai tác quái, chỉ cần đạp một cái là có thể đạp họ vào bùn, giờ lại giống như con chó nằm liệt dưới đất, mặt tàn khốc bạo ngược nhất trong con người hoàn toàn bùng phát, chấp chính quan chết không toàn thây, gần như bị xé thành mảnh vụn.

Tiếp theo, các lãnh dân đỏ mắt phá nhà kho, cướp sạch kim tệ trong kho và tài vật trong phủ đệ. Các lãnh dân vẫn không chịu thôi, đưa mắt nhắm vào thị nữ và nô bộc trong phủ đệ của chấp chính quan, bọn họ, đều là người Chisa!

Khi trú quân Chisa gần đó nghe được tin tức đuổi tới, phủ đệ của chấp chính quan đã trở thành một đống phế tích, không còn lại một người sống...

Tuy lãnh dân tham gia vào chuyện tập kích bị đưa lên đoạn đầu đài, nhưng, cũng đã triệt để đốt cháy lửa giận trong lòng các lãnh dân bị chiếm lãnh địa. Bọn họ sẽ không quan tâm người bị giết chết rốt cuộc đã làm gì, bọn họ chỉ biết, người bị giết chết, đều là người Angris! Người Chisa đem nam nhân Angris trong cả lãnh địa này, thậm chí một vài nữ nhân, giết sạch!

Tiếp theo đó là hoảng sợ. Bọn họ bắt đầu lo lắng, người bị giết tiếp theo, có phải là mình chăng? Khi sợ hãi chồng chất tới một trình độ nhất định, cuối cùng như núi lửa phun trào.

Bị chiếm lãnh địa, bạo loạn liên tiếp phát sinh. Quân đội Chisa chạy khắp nơi như đội cứu hỏa, nhưng hiệu quả cực nhỏ. Luôn luôn là một nơi bị trấn áp rồi, nơi khác lại nổi lên.

Kẻ bạo loạn chỉ cần bước lên hô cao, thì có thể tập hợp một đám người, thậm chí có người Chisa, cũng tham gia vào đó.

Quốc vương Chisa trong một đêm gần như già đi mười tuổi, chiến tích trước kia được hắn hăng say kể lại, đủ được viết vào đại sự ký vương tộc, hiện tại lại trở thành một phiền phức, phiền phức thật lớn.

Lãnh dân bạo loạn, so với khi chính diện đối chiến với quân đội Angris còn muốn khiến quốc vương Chisa đau đầu hơn.

Đạo lý rất đơn giản, ông có thể giết chết toàn bộ địch quân, nhưng lại không thể đưa lãnh dân lên đoạn đầu đài. Một phần ba quốc thổ Angris, chứ không phải là một hai thành phố. Nhưng nếu không giết chết toàn bộ kẻ bạo loạn, đời sau của họ sẽ ghi nhớ kỹ mối hận này, rồi một ngày nào đó....

"Nhất định là âm mưu của lão Julien!" Vương tử Calavi tức giận nắm chặt trường kiếm ở thắt lưng, "Phụ vương, chúng ta không thể để mưu kế của lão hồ ly đó thành công!"

Quốc vương Chisa mệt mỏi lắc đầu, ý bảo vương tử Calavi yên lặng, nhưng cũng đã hung hăng ghi hận lão Julien, ông sẽ không để lão già đó đắc ý quá lâu!

"Đi mời tể tướng tới đây."

Thực ra, lão quốc vương Julien của Angris, không hề xuân phong đắc ý như trong tưởng tượng của quốc vương Chisa. Chuyện tập kích ban đầu, quả thật là người hắn an bài làm, nhưng phát triển sau đó, lại thoát khỏi sự khống chế của hắn.

"Quốc vương bệ hạ, thần hoài nghi, có một lực lượng khác tham gia vào, lực lượng này, rất mạnh."

Lão Julien nhận được báo cáo của thám tử, ngồi trên vương tọa, thật lâu không nói. Người bên dưới không biết, nhưng lão lại rất rõ, có thể làm ra chuyện này, trừ Grilan, không còn ai khác. Nhưng khiến lão Julien không hiểu là, chỉ dựa vào lực lượng của một lãnh địa, làm sao làm được tất cả? Cho dù Grilan có dũng khí chống thuế, nhưng dù sao đó cũng là trong nước Angris, Tống Mặc Grilan, làm sao vươn vòi tới tận Chisa? Lẽ nào, sau lưng còn có bóng dáng của quốc vương Obi? Nếu thật sự là thế, Tống Mặc Grilan ban đầu tại sao còn muốn tìm mình hợp tác?

Lão Julien càng nghĩ càng không hiểu, trước đó lão muốn đẩy Tống Mặc Grilan ra, áp chế y, có phải, đã làm sai rồi không?

Lão Julien có chút hối hận, nhưng tên đã bắn không thể quay đầu, bất luận thế nào, lão tuyệt đối không thể rút lui vào lúc này! Bị lão Grilan đặt bẫy, lẽ nào còn phải cúi đầu với tiểu Grilan? Lão Julien làm không được.

Huống hồ chuyện chưa chắc đã tồi tệ như lão nghĩ. Quốc vương Obi chưa chắc sẽ giúp đỡ Tống Mặc trong chuyện này, như vậy đối với hắn không có ích lợi gì.

Chuyện quả thật đúng như lão Julien nghĩ, Hắc Viêm không lợi không làm, nhưng bên cạnh Tống Mặc, còn có Rhys Myers. Từ một mặt ý nghĩa nào đó mà nói, hậu quả ma tộc chen chân vào, so với cự long động thủ, còn khiến người ăn không tiêu hơn.

Khi Chisa loạn như nồi cháo, trong nước Angris cũng xuất hiện phản loạn, dù sao, nước láng giềng của Angris, không phải chỉ có mình Chisa, quốc gia từng phát sinh chiến tranh với Angris, cũng không chỉ có một Chisa.

Nói cách khác, Angris, cũng có lãnh địa bị chiếm của quốc gia khác...

Tống Mặc nhận được tin ma tộc truyền về, ngồi trong thư phòng, trầm mặc rất lâu.

Trong thư Rhys chỉ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tống Mặc có thể tưởng tượng ra, tại Chisa, tại Angris, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

"Lãnh chủ đại nhân." Lão John gõ cửa đi vào, "Ngài nên nghỉ ngơi đi."

Tống Mặc mù mờ ngẩng đầu nhìn lão John một cái, quay đầu đi, ngoài cửa sổ đã tối thui. Thì ra, y đã ngồi lâu như thế rồi sao?"

"Quản gia." Tống Mặc cắn cắn môi, "Ta có chút bất an."

"Bất an? Tại sao?"

"Ta không biết." Tống Mặc gãi đầu, "Chuyện thành công, ta nên vui vẻ. Nhưng..."

Lời chưa nói hết, bị Tống Mặc nuốt về.

"Lãnh chủ đại nhân." Lão John ôn hòa nhìn Tống Mặc, giống như trưởng bối dạy dỗ y, "Ngài từng nói, chúng ta cô lập không nơi trợ giúp. Chỉ có khiến lòng mình trở nên kiên định, mới có thể tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn."

"Vậy sao?"

Tống Mặc ngẩng đầu lên, nhìn lão John.

"Đúng, lãnh chủ đại nhân, xin tin tưởng tôi."

Lão John đứng trước bàn, cúi đầu nhìn Tống Mặc, ngọn nến trong tay ông là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm, chiếu sáng một bên gương mặt ông, bên kia, bị bóng tối nhấn chìm.

Chương 118: Dự cảm không hay

Tấn công của người Seeger với thành Cary duy trì cả một ngày, trừ hơn một trăm di thể để lại trước cửa thành, thì không đạt được cái gì.

Màn đêm buông xuống, Jiera không thể không hạ lệnh ngừng tấn công, người Cary mưu kế đa đoan, ở ngoài cửa thành, người Seeger đã chịu đủ khổ, tuy số người tử vong không nhiều, nhưng tổn thất của chiến mã thì đạt tới ba trăm, cộng thêm tổn thất trong trận đấu với người Obi, Jiera dù có tài đại khí thô, cũng bắt đầu đau lòng.

Người Seeger bắt đầu do dự, tiếp tục tấn công, hay lui binh?

Tiếp tục tấn công, không biết còn gặp phải cái gì, nếu lui binh, khẳng định sẽ mất sạch mặt mũi! Bại cho người Obi không tính là gì, nhưng bại cho thành Cary... Jiera giơ rìu chiến lên, bổ lên bàn vuông trong lều, đó là sỉ nhục!

"Đây không giống tác phong của người Cary." Thư ký quan tùy quân sau khi báo cáo tổn thất với John, nói tiếp: "Trong thành nhất định có cổ quái."

"Cổ quái?"

"Đúng, bệ hạ." Thư ký quan tiếp tục nói: "Người Cary sẽ không có ý chí phản kháng kiên định như thế, cũng sẽ không có thủ đoạn gian xảo như thế."

"Vậy thì, là ai?!"

Jiera trừng to mắt, hiển nhiên đã bị lửa giận thiêu đốt.

Lúc này, ngoài lều truyền tới âm thanh của một tướng quân Seeger, "Bệ hạ, thành Cary gởi tới một bức thư."

"Cái gì?" Jiera nhanh chóng đi ra trước lều, vén rèm lên, "Thư?"

"Đúng, bệ hạ." Tướng quân giao bức thư cột trên một mũi tên cho Jiera, hắn đã để y quan kiểm tra, trên mũi tên và bức thư, không có giở trò gì.

Jiera cầm thư, mở ra, xem rõ nội dung trong đó, chân này càng nhíu càng chặt.

"Một trăm kim tệ, hai ngàn con dê?"

Cùng lúc này, trong phủ chấp chính quan trong thành, Nadun cũng nhíu chặt mày, nhìn Harold ngồi đối diện, "Một trăm kim tệ, hai ngàn con dê, gần như bằng tiền thuế nửa năm của thành Cary."

Harold nhún vai, nói: "Chấp chính quan các hạ, ngài sẽ không cho rằng, chỉ đựa vào một thành Cary, mười mấy cỗ máy bắn đá, là thật sự có thể cản được đại quân do quốc vương Seeger đích thân thống lĩnh sao?"

"Ta..."

"Thấy tốt liền thu." Harold ngồi thẳng đậy, thu lại biểu tình thả lỏng, nghiêm túc nhìn Nadun, "Ngài cũng thấy biểu hiện của người Seeger hôm nay, chúng ta đã chuẩn bị vẹn toàn, gần như mỗi mắc xích đều suy nghĩ tới, giăng dây cản ngựa và hố bẫy, sử dụng máy bắn đá và cung nỏ, sử dụng hầm trú ẩn, triệu tập thành dân, nhưng tổn hại gây cho đối phương căn bản không tính là gì. Ngược lại, người Seeger chỉ dùng mũi tên phản kích, tổn thương của chúng ta, đã đạt hơn hai trăm người!"

"..."

"Nếu như Seeger bất chấp mọi giá, ngày mai, thành Cary sẽ bị công phá."

"Cho nên, ngươi mới bảo ta viết bức thư đó?"

"Đúng." Harold gật đầu, "Hiện tại là thời cơ tốt nhất. Người Seeger nhất định cũng đang do dự, tiếp tục đánh, hay lui binh. Mục đích của họ không phải hủy diệt thành Cary, thành Cary chủ động dâng kim tệ và gia súc, nhân lúc người Seeger chưa quyết tâm tiếp tục tấn công, sẽ là một bậc thang cho người Seeger leo xuống, hết tám chín phần, bọn họ sẽ lui binh. Nếu không, đợi khi bọn họ nắm rõ hư thực trong thành Cary, chính là lúc chết của tất cả mọi người trong thành Cary."

"Nếu là vậy, tại sao còn phải kháng cự?"

Harold cười lạnh một tiếng, "Nếu không để người Seeger biết thành Cary có năng lực phản kháng, ngươi cho rằng chút tiền và đồ này có thể xua họ đi được sao?"

Nadun trầm mặc, hắn không phải người không có óc, hắn thừa nhận, Harold nói đúng.

Đã nói tới đây, không tất yếu tiếp tục nói nữa. Harold đứng lên, "Thư đã đưa đi rồi, có muốn nuốt lời cũng vô dụng. Huống hồ, đây là biện pháp có thể bảo mạng duy nhất trước mắt."

"Đợi đã!"

Thấy Harold định đi, Nadun vội gọi lại, "Tại sao ngươi phải giúp ta như vậy?"

"Giúp ngươi?" Harold quay đầu, nhìn Nadun, không trả lời vấn đề của hắn, "Xin nghỉ ngơi sớm chút đi, chấp chính quan đại nhân, ngày mai, ngài phải đích thân đi gặp quốc vương Seeger."

Nadun không lên tiếng nữa, Harold cong lưng hành lễ xong liền đi.

Trở về nơi ở, hai địa tinh sớm đã đợi trong phòng hắn.

Harold không phí lời, trực tiếp mở ngăn tủ, lấy giấy ra viết một bức thư ngắn, dùng nến phong lại, giao cho địa tinh, "Nói với lãnh chủ đại nhân, ta đã làm theo phân phó của y, kế hoạch rất thuận lợi, người Seeger chắc có thể chấp nhận điều kiện, thành Cary an toàn."

Địa tinh thận trọng gật đầu, cất thư của Harold đi, trực tiếp lật thảm trên sàn lên, dưới thảm là một cái hang động đen thui, địa tinh nhảy vào.

Nhớ tới lai lịch của cái hang này, khóe môi Harold không khỏi giật giật, nhìn địa tinh còn lại, nó vừa mới từ Grilan trở về.

"Lãnh chủ đại nhân có dặn dò gì mới không?"

Địa tinh không nói gì, trực tiếp giao một bức thư cho Harold, nội dung thư rất ngắn, không có quá nhiều nội dung về kế hoạch, chỉ nói cho Harold, một khi chuyện có biến, bất luận thế nào, nhất định phải dẫn người Grilan an toàn rời khỏi thành Cary.

"Mạng sống là quan trọng nhất. Harold, ta không hy vọng ngươi và mọi người xảy ra bất trắc gì."

Ngắn ngủi vài cây, Harold lại xem đi xem lại, đợi khi hắn hoàn hồn lại, địa tinh đã không còn ở đây, đứng trong phòng, đổi thành Gela.

"Gela?"

"Lãnh chủ đại nhân giao phó nhiệm vụ mới sao?"

"Không có, không, cũng có thể xem như là một nhiệm vụ."

Harold giao thư cho Gela, "Ngươi tự xem đi."

Gela nghi hoặc nhận bức thư, xem xong, phản ứng giống hệt Harold.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Gela cười, "Ta thấy mừng vì mình có tín ngưỡng mới."

Harold lấy thư lại, gấp kỹ, không để lên nến đốt sạch như mọi lần, mà cất bên người, thầm thì nói: "Lãnh chủ đại nhân, tuyệt đối sẽ không phụ tín nhiệm và kỳ vọng của ngài..."

Ngày hôm sau, người Seeger không tiếp tục tấn công, như vậy đã thể hiện rõ thái độ của họ.

Thấy phản ứng của người Seeger, Nadun Josh hạ lệnh nâng một cái giỏ treo thật lớn lên đầu thành, dựng cờ một mặt màu trắng, đây là tín hiệu đã hẹn với người Seeger trong thư.

Nadun từng hỏi Harold, tại sao nhất định phải giơ cờ trắng, Harold cười thần bí, cái gì cũng không nói, vì hắn cũng không hiểu rốt cuộc là tại sao.

Thực tế, tất cả đều tới từ gợi ý của Tống Mặc, còn về tại sao lãnh chủ đại nhân lại làm như thế... chỉ có mình y rõ ràng.

Người Seeger ngoài thành thấy cờ trắng trên tường thành, lập tức báo cáo với Jiera, Jiera phái một đội kỵ binh và thư ký quan tùy quân ra, đồng dạng giơ cờ trắng, đi tới gần thành Cary.

Nadun hít sâu một hơi, ngồi vào trong giỏ treo. Lúc này, người trên tường thành đã biết Nadun muốn đi đàm phán với người Seeger, xin bọn họ lui binh, đều kích động nhìn Nadun, cho dù hôm qua bọn họ đánh lùi tiến công của người Seeger, nhưng cũng không bị thắng lợi hun mờ đầu, không ai là đồ ngu, tiếp tục đánh nữa, kết cục duy nhất của thành Cary, chính là bị người Seeger công phá.

Có thể không đánh tiếp, đương nhiên tốt nhất.

Mấy trú quân phụng mệnh cùng Nadun đi xuống, bọn họ không có giỏ treo, chỉ cột một sợi dây thừng ở thắt lưng, may là tường thành Cary cũng không cao lắm, tốc độ xuống dưới cũng nhanh, sẽ không khiến bọn họ quá khó chịu.

Khiến Nadun cảm thấy bất ngờ là, Harold cũng định đi cùng hắn.

"Harold?"

"Chấp chính quan đại nhân, kế hoạch này là ta đưa ra, ta tự nhiên phải cùng ngài đi gặp người Seeger."

Harold cười cười, như thể hắn chỉ đi ra ngoài tản bộ một vòng, chứ không phải đi gặp người Seeger tay cầm đao kiếm.

Nadun khẽ động môi, nhìn Harold, trong mắt trào lên thần thái không tên. Harold một lòng hướng về em gái, trừ đó ra, chỉ có lãnh chủ đại nhân, tự nhiên sẽ không để ý tới tâm tình của Nadun lúc này. Nhưng Gela bên cạnh hắn lại chú ý thấy, nhìn nhìn gương mặt anh tuấn, thân hình cao to của Harold, lại nhìn nhìn Nadun, xem ra, muốn lấy thành Cary, cột gia tộc Josh lên chiến xa của lãnh chủ đại nhân, dễ hơn tưởng tượng nhiều...

Mỹ nhân kế gì đó, tuyệt đối không phải là độc quyền của người thiên triều.

Nếu Harold biết những gì Gela nghĩ lúc này, khẳng định sẽ trực tiếp rút kiếm, đâm cho hắn một lỗ.

Hắn đối với anh trai, không có hứng thú, hoàn toàn không có!

Mỹ nhân kế gì đó, toàn bộ đi chết đi!

Đàm phán cùng người Seeger tiến hành rất thuận lợi, Nadun tuy tại vài phương diện thì hơi chân ngắn chút, nhưng trên bàn đàm phán, lại biểu hiện vô cùng thông minh. Người Seeger dù sao cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi, ngược lại khi người Seeger và Nadun đàm phán, Harold chủ động nói vài câu với thư ký quan tùy quân của Seeger, thư ký quan quái dị nhìn hắn, "Ngươi là người Cary?"

"Không." Harold lắc đầu, "Ta là người Grilan."

Thư ký quan hiểu ra gật đầu, "Được, ta biết rồi."

Đàm phán kết thúc, từ một trăm kim tệ và hai ngàn con dê, người Seeger cũng mang đi hơn mười cỗ máy bắn đá trong thành Cary. Nadun không có lập trường ngăn cản, theo như cách nói của Harold, "Chấp chính quan đại nhân, ngài đã không có đủ kim tệ để chi trả cho số còn thiếu của những vũ khí này nữa. So với vậy, không bằng trực tiếp bán cho người Seeger, bù vào món nợ của đội thương buôn." Một câu nói nói rõ hoàn cảnh của Nadun hiện tại.

Tiền bán máy bắn đá, lý đương nhiên đều vào trong túi Harold. Chẳng qua, Nadun vẫn phải trả cho đội thương buôn một khoản tiền. Máy bắn đá bán lại cho người Seeger theo giá của hàng đã qua sử dụng, khoảng chênh lệnh, tự nhiên phải do Nadun tới bù.

"Đương nhiên, ngài cũng có thể không trả khoản tiền này." Harold đứng trước mặt Nadun, vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại thiếu đánh, "Nhưng, cũng hy vọng ngài có thể nghĩ kỹ, hậu quả khi làm thế."

Người Seeger đã lui binh, thành Cary gần như đã nắm trong tay hắn, trong thư lãnh chủ đại nhân nói, lãnh địa của công tước Nelson đã tới tay, gia tộc Josh không thể nào phản giáo nữa, phản bội làm một lần còn được, làm hai lần, căn bản không được người ta yêu thích.

Chuyện đã tới mức này, hắn tự nhiên không tất yếu phải quá mức khách khí với Nadun nữa.

Nadun không biết làm sao, chỉ đành đáp ứng.

Hôm đó, chấp chính quan liền ban lệnh trưng thu thuế mới, người Cary dưới sự kinh ngạc, trong lòng cũng trào lên bất mãn, sau khi trưng binh, chính là trưng thuế sao?

Khi sự bất mãn này tích lũy tới một trình độ nhất định, thành Cary, đã nằm trong tay.

Chuyện phát sinh tại thành Cary đối với một vài người mà nói, giống như bọt sóng không bắt mắt, không thể tạo nên bất cứ phong ba nào, chẳng hạn quốc vương Chisa. Nhưng đối với Tống Mặc mà nói, thì lại là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch của y.

Sau khi địa tinh đưa thư của Harold về, Tống Mặc xém chút nhảy cỡn khỏi ghế, y không thể không cao hứng, chuyện lần này, hoàn toàn là dựa vào bản thân y để hoàn thành. Không mượn sức ma tộc, không mược sức cự long, y một mình độc lập giành lấy một thành phố!

Đây không phải là một trò chơi, mà là hiện thực, hiện thực rành rành!

Từ khi kế hoạch bắt đầu tới nay, thư liên lạc của y và Harold đã chất đầy hai ngăn kéo, tuy người chấp hành kế hoạch là Harold, nhưng mỗi một bước của kế hoạch, đều là tâm huyết của Tống Mặc.

Sao y có thể không cao hứng, sao có thể không hưng phấn?

Cái này hoàn toàn khác với hỗn loạn Rhys tạo nên tại Chisa và Angris, đây là y, dựa vào năng lực của mình để làm được!

Rhys vừa từ Chisa trở về, thấy chính là Tống Mặc đang ngồi trên ghế, bộ dáng cười vui vẻ.

Rhys cảm thấy rất thú vị, cong khóe môi, bước tới, tì lên tay vịnh của ghế, tay vòng lên vai Tống Mặc, thổi hơi vào tai Tống Mặc, "Thân ái, ta về rồi, ngươi liền cao hứng như vậy sao?"

Tâm tình của Tống Mặc rất tốt, kéo móng vuốt sắp sửa thò vào trong cổ áo sơ mi của mình ra, nghiêng đầu nâng cằm Rhys, nói: "Mỹ nhân, thành Cary lập tức sẽ là của ta rồi."

Ánh mắt Rhys lấp lóe, "Thành Cary?"

"Đúng, thành Cary." Tống Mặc ôm cổ Rhys, ngón tay vuốt qua làn da mịn màng đó, "Ngươi không vui mừng cùng ta sao?"

Chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi." Rhys chớp chớp mắt, kéo tay Tống Mặc qua, hôn lên mu bàn tay y, "Nếu ngươi muốn, ta có thể mang Chisa và Angris cho ngươi."

"Cái này không giống." Tống Mặc lắc đầu, "Ngươi cho ta, và tự ta giành lấy, hoàn toàn khác nhau."

"Vậy sao?" Rhys nghiêng đầu, gương mặt yêu diễm, trông vậy mà lại có chút đáng yêu, "Vậy thì, ngươi cũng không muốn lấy lãnh địa ta cướp được từ tay quốc vương Chisa và Angris sao?"

"Ta muốn!"

Tống Mặc đứng bật dậy, ấn vai Rhys, "Đã nói từ đầu rồi, những thứ đó phải cho ta!"

"Ngươi xác định muốn hết?"

"Muốn!" Rhys đáp ứng giúp Tống Mặc cướp hai vùng lãnh địa vốn đã nhắm sẵn từ Chisa, còn về Angris, coi như một giáo huấn cho lão Julien.

"Vậy được."

Rhys ngồi thẳng dậy, búng tay một cái, một ma tộc đột nhiên xuất hiện trong phòng, trong tay cầm một cuộn giấy.

"Đại nhân, các hạ."

Ma tộc toàn thân bọc trong áo trùm, âm thanh cũng khó phân biệt nam nữ, nhưng lại không khiến người ta nảy sinh cảm giác chán ghét.

Rhys lại búng tay một cái, cuộn giấy trong tay ma tộc bay lên, mở ra trước mắt Tống Mặc, là một tấm bản đồ, trên đó dùng mực màu đỏ, vẻ lại biên giới ở giữa Chisa, Angris và Grilan.

"Thân ái, những nơi đường đỏ vạch ra, hiện tại đều là của ngươi." Rhys nói, lại chỉ vị trí thành Cary, "Nơi này, hiện tại cũng phải thêm vào."

Tống Mặc xoa mắt, cho rằng mình nảy sinh lỗi giác.

"Ngươi xác định không phải đang giỡn với ta?"

"Sao ta lại làm như thế?"

"Nhưng..."

Trong tay Tống Mặc còn một tấm bản đồ mà ma tộc vẽ trước đó, biên giới giữa lãnh địa đều vô cùng rõ ràng, đối với tấm trước mặt, Rhys gần như đã khoanh nửa Chisa, hơn nửa Angris vào trong rồi!

Địa bàn lớn thế này, y không cần phải kéo cờ tạo phản, võ trang chiếm đất, trực tiếp mặc hoàng bào lên người, đăng cơ xưng vương là được rồi.

"Nếu ngươi muốn làm thế, cũng có thể."

Tống Mặc: "..."

Rhys tựa lên người Tống Mặc, tay vén tóc đen của Tống Mặc lên, nhẹ giọng nói: "Thân ái, ta còn một chuyện phải nói với ngươi."

"Cái gì?"

"Mẹ của ta đã rời khỏi ma giới rồi, rất có thể cũng tới đại lục Quang Minh."

Cái giề?!

Mắt Tống Mặc đột nhiên trừng lớn, vị vương phi có thể đánh cho thân vương ma tộc tới mức bỏ nhà mà đi đó?!

Không biết tại sao, Tống Mặc đột nhiên có một dự cảm rất không hay...

//////Ίtf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: