
Phần Không Tên 91
Chương 141: Lãnh chủ đại nhân cường hãn
Trên mặt đất, ma tộc và cự long đã bắt đầu khai chiến. Từng cơn rung động như động đất, kèm với tiếng rồng gầm truyền vào mặt đất, Tống Mặc có thể tưởng tượng, cho dù cuộc chiến này có thể phân định thắng bại trong thời gian ngắn nhất, Grilan cũng sẽ tái diễn lại bi kịch hơn một ngàn bảy trăm năm trước, không, nhất định còn thảm hơn.
Nhớ tới lần trước, thảm trạng của Grilan sau khi Hắc Viêm còn chưa biến thành cự long, cùng Rhys chưa thành niên đấu với nhau, Tống Mặc cắn chặt môi, trong mắt lóe lên sát khí.
"Lãnh chủ đại nhân, ngài đây là?"
Lão John mang theo Airth và Bobbys an bài lãnh dân xong, lập tức chạy tới cạnh Tống Mặc. Airth và Bobbys khi cách Tống Mặc năm mét đã nhất tề dừng bước, không biện pháp, sát khí trên người lãnh chủ đại nhân, thực sự quá rõ ràng, là hai hán tử đã từng chịu thiệt lớn từ Tống Mặc, rất biết nhận định, lúc này đi tới, khẳng định không có chuyện tốt.
Lão John là ngoại lệ duy nhất.
"Quản gia." Tống Mặc hít sâu một hơi, "Grilan là nhà của ta, ta không thể để người khác tới nhà ta giở trò lưu manh, càng không thể để người khác xem chủ nhân ta đây không hề tồn tại!"
Ai dám khiến y sống khó khăn, y liền khiến cả nhà, cả hộ hắn sống khó khăn!
"Cho nên?"
"Ta muốn cho bọn họ." Tống Mặc giơ tay lên, chỉ chỉ đỉnh đầu, ý tứ rất rõ, "Ta muốn những tên dám xem thường ta, đánh nhau trong nhà ta biết tay! Mở mắt cho rõ!"
Tống Mặc nói xong, lão John trầm mặc, ông biết thực lực của lãnh chủ đại nhân, nhưng đó là cự long và ma tộc!
Cho dù quan hệ của Tống Mặc và Rhys không bình thường, nhưng không có nghĩa là Laurent và thân vương Myers nhất định sẽ đối đãi khác với y.
Vạn nhất họ đánh đỏ mắt rồi, Tống Mặc đột nhiên chen chân vào, tám phần sẽ mất mạng. Càng không cần nói tới cự long, mấy con to lớn đó, trước giờ không sợ trời không sợ đất, hễ là nơi bọn họ đi qua, trừ mấy chủng tộc ít ỏi, những người khác đều sẽ cúi đầu xưng thần, chịu kiếp ngũ thể chạm đất.
"Lãnh chủ đại nhân, ngài tốt nhất nên suy nghĩ một chút." Lão John muốn khuyên giải Tống Mặc: "Uy lực của những vũ khí này đúng là lớn, nhưng không nhất định có thể phát huy tác dụng trên chiến trường của ma tộc và cự long. Đặc biệt là cự long, đại bác căn bản không thể nào tổn thương tới họ."
"Vậy sao?" Tống Mặc cười, trong nụ cười che giấu giảo hoạt và gian manh, "Nếu ta nói, ta căn bản không muốn bắn lỗ, hay rạch đường trên người họ thì sao?"
"Hả?"
Lão John ngây ra, ông không hiểu ý của Tống Mặc lắm, nếu mục đích của lãnh chủ đại nhân không phải là vậy, thì y dự định làm gì?
"Quản gia, tin ta, ta sẽ không đánh trận không nắm chắc! Chỉ cần ta thắng, Grilan lập tức lại có thêm không ít lực lao động miễn phí."
Tống Mặc nói rất nhẹ nhàng, lão John thì bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, có lẽ, lãnh chủ đại nhân lần này thật sự tức lắm rồi, lý trí cũng ném bỏ luôn rồi...
Tống Mặc tự cho rằng đã thuyết phục lão John, lập tức hạ lệnh triệu tập đội ngũ, các hán tử Grilan phụ trách vận chuyển đại bác lên mặt đất, những người khác vận chuyển đạn pháo, xương khô chu nho cũng đã chuẩn bị xong, mọi người đều nghe lời lãnh chủ đại nhân, Grilan là nhà của mình, không thể cho người khác tới diễu võ dương oai trong nhà mình. Các lãnh dân và lãnh chủ đại nhân cùng chung kẻ địch, ruộng bị hủy trước đó, khiến bọn họ phẫn nộ không ít hơn Tống Mặc bao nhiêu.
Đoàn kỵ sĩ giáo hội cũng mặc áo giáp lên, cầm trường thương, bọn họ hiện tại không còn chiến đấu vì giáo hội, mà chiến đấu vì Grilan, vì bản thân!
Sau khi đại bác được đưa lên, Tống Mặc tìm mấy tu sĩ, các tu sĩ đi theo người Grilan cùng lánh nạn trong thành ngầm, Tống Mặc nói vài câu đơn giản với các tu sĩ, các tu sĩ lập tức vỗ ngực bảo đảm, lại dựng ngón cái lên, chỉ vào mấy rương đạn pháo có ký hiệu đặc biệt bên trên, biểu tình kiên định bảo đảm gì đó với Tống Mặc.
Do khoảng cách quá xa, phần lớn mọi người đều không nghe rõ lời của họ, chỉ có lão John nghe được vài câu, một tu sĩ trong đó rõ ràng nói: "... Ngài yên tâm, chúng tôi bảo đảm... khẳng định ngã!"
Lão John nhíu mày, nhìn Tống Mặc một cái, tiếp theo quay đầu tìm ma pháp sư Houma, đây cũng là lãnh chủ đại nhân dặn dò.
Trên mặt đất, ma tộc và cự long vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Ma quân không ngừng được triệu hoán từ đất lên, giống như sóng biển màu đen, trầm mặc, vô thanh, chiến ý và sát khí cuồn cuộn khiến người nghẹt thở. Mấy con rồng cái lùi ra khỏi vòng chiến, 'bảo vệ' Hắc Viêm. Cự long đực được các rồng cái gọi tới, lợi dụng thân thể khổng lồ và sự cường hãn nghịch thiên chắn đỡ, trực tiếp tấn công ma quân, phả ra long khí đáng sợ, thoáng chốc đã dung hóa hết mọi thứ trên đất.
Thân vương Myers và vương phi Laurent đều đang chiến đấu, đối với hai ma tộc thực lực cường đại này, các cự long không dám sơ ý. Rhys trước đó cùng Tống Mặc vào thành ngầm, không biết đã lên mặt đất từ lúc nào, gia nhập vào chiến đấu. Ba ma tộc cường đại, kết thành trận tam giác màu đen, phù văn đen như xích sắt vòng quanh đỉnh đầu và xung quanh ba người, các cự long suy nghĩ nát óc, nhưng không cách nào tiếp cận họ, mà vũ khí trong tay họ giống như có mang theo phù văn gai góc, tạo nên uy hiếp không nhỏ với cự long.
Một con cự long màu đỏ tính khí nóng nảy, muốn dùng móng vuốt túm phù văn, lập tức bị ma lực trên phù văn làm bỏng, chấn cho lùi lại, cự long đỏ phát ra tiếng gầm phẫn nộ, lại lần nữa lao tới. Laurent và thân vương Myers đứng nguyên tại chỗ, không di động, Rhys giơ ngang tay phải, một cây trường cung màu đen có quấn tơ vàng xuất hiện trong tay hắn, mũi tên màu đen, như một con gió mạnh nhắm thẳng vào mắt phải của cự long màu đỏ.
"Yule, tránh ra!"
Theo tiếng gầm tức giận, một con cự long màu đen lao tới, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, dùng thân mình đẩy cự long màu đỏ đi, mũi tên màu đen kia, cũng chệch khỏi quỹ đạo, mất đi mục tiêu, rớt xuống đất.
Ngay khi rớt xuống đất, ma lực trên mũi tên phát ra tia sáng chói mắt, một cụm khí tức màu đen xoay chuyển trên thân mũi tên.
Cự long màu đỏ vẫn còn sợ hãi, ánh mắt cự long màu đen nhìn Rhys vô cùng bất thiện. Rhys nhún vai, trường cung trong tay biến thành một thanh trường kiếm màu đen, không tiếp tục tấn công cự long trước mặt nữa, mà chuyển mắt lên người Hắc Viêm đang bị mấy con rồng cái vây chặt, căn bản không thể lại gần vòng chiến.
Nhướng một bên mày, ánh mắt Rhys nhìn Hắc Viêm tràn đầy khinh thường và khiêu khích, mở miệng nói một câu với Hắc Viêm, cho dù nghe không rõ tiếng hắn, Hắc Viêm cũng có thể từ khẩu hình phán đoán được hắn đang nói gì.
Tên mặt nữ nhân đáng chết này đang nói: Rồng mập, còn chưa dứt sữa sao?
Hắc Viêm tức giận, cái giá chọc giận cự long, là rất nghiêm trọng!
Hắc Viêm tức giận quên luôn hoàn cảnh của mình hiện tại, trực tiếp tung hai cánh, muốn lao tới xé nát Rhys dám khinh thường hắn, nhưng không ngờ gáy lại bị cắn lại, tiếp theo, mấy đôi móng vuốt mạnh mẽ trực tiếp ấn lên người hắn.
"Bảo bối, nơi đó nguy hiểm, đừng qua. Nghe lời nha."
Nói rồi, móng vuốt 'lấy công mưu tư' hung hăng vò vài cái lên bụng và lên mặt Hắc Viêm.
Rhys thấy cảnh này, chế nhạo trong mắt càng đậm, sắc mặt Hắc Viêm triệt để biến đen. Hắc long vốn chính là cường hãn nhất trong cự long, bị khinh thường như thế, bất luận là cự long, hay là một quốc vương, Hắc Viêm cũng không thể nhẫn nhịn.
"Buông ta ra!" Âm thanh Hắc Viêm trở nên vô cùng lạnh lẽo, trong đôi mắt vàng ngưng kết băng sương, mấy con cự long đang áp chế hắn nhìn mà ngẩn người.
Nhóc con này, rất không đơn giản nha...
Hắc Viêm nhân lúc các cự long ngẩn người, giãy thoát khỏi móng vuốt của họ, trực tiếp lao tới tấn công Rhys trong chiến trường, Rhys nhàn nhã đợi tại chỗ, vẻ mặt nhìn Hắc Viêm, như cười như không, nhưng trong mắt lại vụt qua sát ý đáng sợ. Nhớ tới chiếc nhẫn trên ngón út tay phải của Tống Mặc, nhớ tới ý nghĩa của chiếc nhẫn đó, tay cầm kiếm của Rhys siết chặt, cự long này, nhất định phải chết!
Trong không trung, vang lên từng tiếng sấm nổ, tình thế trong chiến trường, tiến thêm một cấp nữa. Các cây trồng nông canh trước kia diễu võ dương oai tại Grilan cũng toàn bộ yên hơi lặng tiếng, cho dù chúng muốn uy võ một chút cũng không làm được, ruộng trồng lương thực gần như đã bị ma tộc và cự long hủy hết.
Động vật được nuôi cũng chạy ra khỏi hàng rào đã bị phá, bất ngờ là, dẫn đầu lại là bì bì thú, những động vật khác, bất luận là bay trên trời, hay chạy trên đất, toàn bộ đều đi theo sau lưng cục thịt trắng này, vùi đầu chạy tới. Lao bừa lao đại, vậy mà thật sự chạy được khỏi chiến trường, chạy tới sau lưng đám pháo Grilan đã chuẩn bị tốt, đang nghiêm trận chờ đợi.
Tống Mặc mặt không biểu cảm nhìn chiến trường phía trước, nhìn lãnh địa chỉ trong thời gian ngắn đã không còn nguyên vẹn, trong lòng nhỏ máu, hận tới nghiến răng nghiến lợi. Lão John và Houma bên cạnh y cũng sắc mặt ngưng trọng, các xương khô chu nho ai đứng chỗ nấy, ngọn lửa đen u trong mắt nhảy múa vài cái, đủ thấy chúng hưng phấn cỡ nào.
Ma tộc và cự long trong chiến trường vẫn không chú ý tới đội ngũ này, trong ấn tượng của họ, nhân loại, cho dù có là nhân loại cường hãn, chỉ cần có não và mắt, thấy ma tộc và cự long đánh nhau, cũng phải chuồn thật xa, tránh khỏi bị liên lụy mất luôn mạng nhỏ.
Chủ động tìm bọn họ gây phiền... cho tới nay, trừ Quang Minh giáo hội ngu xuẩn, không có tên nào không cần mạng như thế nữa.
Tống Mặc thấy thế, cười lạnh một tiếng, rút súng lục ở eo ra, bắn ba phát lên trời.
Sau tiếng súng, tiếng đại bác liên tiếp vang lên, ngọn lửa họng pháo phun ra như từng tiếng gầm chấn trời, nói cho những kẻ đang đánh nhau ở nhà người khác, quá mức tự đại, là phải chịu báo ứng!
Trừ Rhys và Hắc Viêm, ma tộc và cự long đều chưa từng được hiểu biết về uy lực đại bác, nghe tiếng pháo vang, Rhys và Hắc Viêm hơi ngừng lại, nhớ tới sự thê thảm khi bị pháo bắn lần trước, trong đầu đồng thời lóe lên một suy nghĩ, chết rồi!
Ma tộc và cự long đồng thời nhìn về hướng đạn pháo bắn ra, phát hiện, thế nhưng là một nhân loại sinh sống ở đây!
"Nhân loại?"
Các cự long lại lần nữa ý thức được mình thật sự là trạch ở long đảo quá lâu rồi, hoàn toàn thoát ly xã hội, từ lúc nào, nhân loại trên đại lục Quang Minh đã dám chủ động tấn công cự long rồi?
Thân vương Myers và Laurent đồng dạng nghi hoặc, tiếng pháo khiến vợ chồng thân vương nhớ tới tình cảnh khi thân vương Myers bị địa tinh cho nổ ra, bọn họ đã từng nghe về thứ này từ miệng Rhys, "Đạn pháo?"
"Cha, mẹ, đây là pháo." Rhys trở lại bên người vợ chồng thân vương, "Xin cùng con rời khỏi chỗ này. Ngoài ra, đưa ma quân về ma giới đi."
Laurent nhíu mày, thân vương Myers cũng không hiểu lời Rhys, cần phải như vậy sao?
"Những con cự long đó vẫn còn đây."
Rhys kiên trì, Laurent dứt khoát chỉ những cự long cũng nằm trong phạm vị bị đạn pháo ngập trời tấn công, ý rất rõ, đưa đội quân này về, chỉ dựa vào họ, không thể đối phó với những con cự long này.
"Mẹ..."
Rhys còn muốn khuyên, hắn đã ý thức được, Tống Mặc hoàn toàn tức giận rồi, một khi Tống Mặc tức giận, chuyện sẽ khó liệu. Hắn không để ý bị bà xã đánh, nhưng không muốn bị bà xã giết!
Khi một nhà ba người thân vương ma tộc nói chuyện, tấn công của đại bác lại bắt đầu đợt nữa, lần này, pháo hỏa tiễn cũng khai hỏa. Tuy tầm bắn không đủ xa, nhưng đạn pháo liên tục bắn ra vẫn uy lực cực lớn!
Cự long và ma tộc sẽ không bị những đạn pháo này giết chết, nhưng bị mảnh vỡ bắn trúng, thì vẫn đau! Thân hình to lớn của cự long trở thành mục tiêu tấn công tốt nhất, Tống Mặc vung súng lục, lớn tiếng kêu: "Bắn hết sức cho ông! Nã vào cái bụng bự của họ!"
Các xương khô chu nho hơi ngừng động tác lắp đạn một chút, ngẩng đầu nhìn Tống Mặc đang hưng phấn, cằm răng rắc hai cái, vẫn quyết định làm theo mệnh lệnh của lãnh chủ đại nhân.
Thế là, các ma tộc phát hiện, đạn pháo trước đó cũng tấn công họ, đột nhiên toàn bộ tấn công cự long, mà mục tiêu chính xác nhất, là bụng cự long!
Trong nhất thời, tiếng binh binh không dứt bên tai, phần bụng các cự long, chịu tẩy lễ của đại bác.
Các cự long bị mưa bom bão đạn tấn công choáng váng mất phương hướng, một con không cẩn thận, liền vấp hố đạn ngã, kẻ thảm liệt hơn, thì trực tiếp ngã vào hố, khi leo ra, lại là một viên đạn pháo bay vút từ trời xuống, lại bắn mục tiêu rớt vào hố.
...
Các ma tộc ở một bên nhìn trợn mắt nghẹn họng, không khỏi nuốt nước miếng, không tự chủ liên tưởng những cự long đang khổ bức trước mắt thành mình, sau đó, tập thể run rẩy.
Tuy không chết được, nhưng cũng quá chịu tội...
Thân vương Myers và vương phi Laurent lặng yên nửa ngày, quả đoán tiếp nhận kiến nghị của Rhys, lập tức đưa quân đội về ma giới. Đùa à, lực phòng ngự của cự long đệ nhất đại lục, còn bị ngược thành như thế, chiến sĩ thủ hạ của họ, không có da dày nghịch thiên như thế.
Đáng tiếc, thân vương và vương phi nghĩ rất tốt, nhưng chuyện không thể như nguyện.
Đạn pháo như mưa, lại nhắm về phía bọn họ!
Xung quanh người thân vương Myers vòng hàng phù văn đen, trong khói pháo gầm lên với con trai của mình: "Rhys, con không thể quản nổi bà xã mình sao?!"
Rhys không khách khí gầm lại: "Cha quản được bà xã của mình sao?!"
Thân vương Myers: "..."
Cuối cùng, cự long bị nã thật sự tức giận, bọn họ không để ý ma tộc nữa, chịu hứng đạn pháo, trực tiếp lao tới chỗ đám người Tống Mặc. Mọi người đứng bên đại bác, bao gồm xương khô chu nho, chân cũng bắt đầu mềm đi.
Tống Mặc hét lớn một tiếng: "Houma!"
Houma bước tới một bước, giơ pháp trượng trong tay lên, thấy ma pháp sư nhân loại này, trong mắt cự long đồng thời lóe qua khinh thường, chẳng qua là một ma pháp sư, mà vọng tưởng ngăn cản bọn họ sao?
"Đổi pháo, đổi đạn dược!"
Hai mươi mấy khẩu pháo cối được đẩy ra, trừ xương khô chu nho ra, tất cả mọi người đều đeo lên một cái mặt nạ hình dáng kỳ quái, rương có ký hiệu đặc biệt được mở ra, các xương khô chu nho dùng tốc độ cực nhanh lắp đạn pháo.
Tốc độ của các cự long rất nhanh, Houma múa may pháp trượng, cuồng phòng nổi lên, tiếng pháo bắn của pháo cối vang lên sau đó, đạn pháo bay tới bên người các cự long, chạm đất, nhưng không nổ ra, khói mù bốc lên, một hương vị gây mũi nhanh chóng lan tràn theo gió, mũi các cự long chua xót, trước mắt mơ hồ, lập tức, nước mắt tuôn như thác.
Dưới tình huống nước mắt nước mũi cùng tung tóe, không cần nói phát động tấn công, ngay cả nhìn rõ đường dưới chân cũng là vấn đề. Cho dù bay trên trời, cũng lập tức rơi tự do...
Tống Mặc thấy một kích hiệu quả, lập tức phát động vòng tấn công thứ hai!
Tiếng pháo cối lại vang lên, lần này, các cự long chỉ cảm thấy mùi vị tràn vào mũi, mang theo mùi hương mê người, ý thức cũng theo mùi hương này bắt đầu trở nên mơ hồ, trước mắt dường như nở ra từng đóa hoa khắp núi khắp đồi, cánh hoa đều là kim tệ chói mắt, khiến bọn họ chỉ muốn lăn lộn, rong chơi trong ruộng hoa vàng này....
Đại lục Quang Minh lại lần nữa xuất hiện kỳ cảnh ngàn năm khó gặp, hai mươi mấy con cự long, hai mắt mông lung, vẻ mặt tươi cười, bước loạn một hồi, toàn bộ ngã xuống, dùng sức vặn mình thành từng cục tròn lớn, lăn tới lộn lui, lăn qua lăn lại, lăn tới mức sảng khoái lâm li, toàn thân đất cát....
Người Grilan ngây ra, ma tộc sững ra, địa tinh đờ người, chu nho ngẩn người, ngay cả xương khô nã pháo cũng ngây ra, cằm vang răng rắc, rớt xuống đất.
Tống Mặc lau mũi, ngẩng đầu, đạn hơi cay cộng thuốc gây mê, em mi, cự long vẫn ngã như thường!
Giơ tay phải lên, hạ lệnh ngừng tấn công, pháo cối nhanh chóng được đẩy ra, đoàn kỵ sĩ giáo hội tập kết bước tới hai bước, áo giáp chói sáng, cước bộ chỉnh tề. Khiến Tống Mặc cảm thấy đáng tiếc là, cự long thực sự nghịch thiên, chiến mã Grilan cách bọn họ mấy trăm mét đã mềm chân, không thể làm gì, chỉ có thể để kỵ binh biến thành bộ binh.
Nghĩ tới vật cưỡi Osafei của Hắc Viêm, độc giác thú tinh linh dùng kéo xe, Tống Mặc xoa cằm, đợi khi thành thương nghiệm ngầm bắt đầu kinh doanh, nhất định phải mua mấy con độc giác thú từ chỗ tinh linh.
"Airth, Bobbys, nhiệm vụ gian nan tiếp theo, liền giao cho các ngươi!"
Hai người trịnh trọng gật đầu, đồng thời giơ trường thương với cự long trước mặt, gầm lên: "Vì lãnh chủ đại nhân, vì Grilan, lao lên!"
Cùng tiếng gầm, hơn một ngàn kỵ sĩ giáo hội và các hán tử Grilan đã võ trang, trực tiếp lao tới các cự long đang lăn lộn trên đất, lao gần rồi, đều lũ lượt ngửa ra sau, dùng sức phóng trường thương trong tay ra, mũi thương dù có sắc nhọn, cũng rất khó tạo nên tổn thương cho cự long, nhưng mục đích của các kỵ sĩ không phải là thế, bọn họ chỉ dùng trường thương vây thành một hàng rào đơn giản, tạm thời hạn chế sự lăn lộn của cự long, sau đó lấy mấy hạt giống cây mây trong ngực ra, rải lên đất, dây mây màu xanh và màu đỏ chạm đất liền bắt đầu mọc lớn, men theo trường thương và thân thể cự long leo lên, một vòng tiếp một vòng, trực tiếp cột những cự long mơ hồ thành xáp ướp. Những dây mây này là tinh linh lưu lại, chắc vô cùng!
Một con rồi một con cự long bị cột lại, giữa chừng có cự long tỉnh lại muốn kháng cự, tiếp theo các hán tử Grilan lập tức tiến tới, giơ súng gây mê trong tay lên, nhắm vào bộ vị yếu ớt nhất trên người cự long cho một phát! Còn về bộ vị yếu ớt nhất là chỗ nào... xin tự mình tưởng tượng.
Các kỵ sĩ và hán tử dịch chuyển liên tục, leo lên leo xuống, bận rộn ngập trời.
Thân vương Myers quan sát rất lâu quay đầu lại nhìn Rhys một lát, vỗ vỗ vai hắn, trong mắt tràn đầy vẻ đồng tình. Nhớ lại năm đó, khi ông dẫn Laurent tới trước mặt lão thân vương Myers, lão thân vương Myers, cha của ông, đã nhìn ông như thế.
"Con trai, nén bi thương thuận biến hóa. Có bà xã cường hãn như thế, không phải chuyện xấu." Nói rồi, tràn đầy thần bí sáp lại bên tai Rhys, "Phải biết, đây cũng là một loại tình thú."
Rhys: "..."
Chương 142: Cái gọi là vấn đề bồi thường
Phần lớn cự long đều đã ngã xuống, chỉ có Hắc Viêm và mấy con rồng cái vây quanh hắn còn đứng ở không xa, cảnh giác nhìn Tống Mặc và đám hán tử thủ hạ của y.
Còn về ma tộc, trải qua tấn công của đại bác vừa rồi, chứng kiến được biện pháp Tống Mặc đối phó cự long, bất luận là thân vương Myers hay là vương phi Laurent, đều có nhận thức mới vè Tống Mặc, muốn lập tức đưa ma quân về ma giới là không có khả năng, ít nhất, trước khi Tống Mặc hạ lệnh xương khô chu nho dừng tấn công, là không thể.
Tống Mặc đảo mắt nhìn các ma tộc vẫn chịu nã một cái, đợi y tính nợ với cự long xong, sẽ tới phiên họ. Dám đánh nhau trong địa bàn của y, phá hủy hoa màu của y, thì phải chuẩn bị trả giá! Bất kể là ai, đều như nhau! Không sử dụng thuốc hơi cay pha thuốc gây mê với bọn họ đã là nể mặt Rhys rồi.
Sau khi các cự long bị trói hoàn tất, giữa lúc đó gần như một chút phản kháng cũng không có. Nồng độ của loại thuốc gây mê này đã tăng gấp chục lần so với lúc đối phó đoàn kỵ sĩ giáo hội, cho dù là cự long, một mũi, không ngủ một ngày một đêm, cũng đừng mơ tỉnh lại.
Tống Mặc không cần bọn họ ngủ lâu như vậy, chỉ cần mấy tiếng, cho y đủ thời gian bàn vấn đề bồi thường kim tệ với các cự long còn lại là đủ rồi.
Tống Mặc chỉ muốn cho cự long một giáo huấn, biết ở nhà người khác đánh nhau là không đạo đức, không muốn kết thù với cự long. Tống Mặc tự biết rõ mình, y có thể đánh ngã nhiều cự long như thế, thuần túy là đánh bất ngờ, lại thêm lực chú ý của cự long đều trên người ma tộc, chuyện mới tiến hành thuận lợi như thế, lần sau, mọi chuyện tuyệt đối không còn đơn giản như thế.
Một khi kết thù quá lớn với cự long, Tống Mặc có thể khẳng định, Grilan, tuyệt đối không thể giữ.
So với như thế, còn không bằng lấy chút ích lợi trong phạm vi cự long có thể chấp nhận, có lẽ, còn có thu hoạch ngoài lề.
Tống Mặc sờ cằm, nhìn các cự long đã ngã, chậm rãi cười.
Lãnh chủ đại nhân cười vô cùng thuần lương, nhưng người hiểu rõ y, đều có thể từ nụ cười này, nhìn ra được tính toán che giấu dưới sự thuần lương.
"Thả ta ra."
Hắc Viêm lại mở miệng. Các rồng cái nhìn nhau, không buông vuốt, một con trong đó thậm chí còn muốn ngậm Hắc Viêm lên. Nhân loại đó quá nguy hiểm, bọn họ suy nghĩ, trực tiếp mang Hắc Viêm về long đảo, thỉnh trưởng lão ra khỏi đảo đi cứu đồng bọn.
Hắc Viêm nghiêng đầu, tránh khỏi cự long muốn ngậm hắn, bị ngậm vài lần, hắn đã rất có kinh nghiệm.
Động tác của cự long chạm vào khoảng không, hơi ngạc nhiên, cự long màu đen nhân cơ hội tránh ra vài bước, hình rồng nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ mắt người thấy được, biến về nhân loại.
Khác với trước, Hắc Viêm đã có được một phần ký ức kế thừa của cự long, lần biến hóa này, trên người hắn có mặc y phục.
Trường bào màu đen, thắt lưng màu vàng, giống y lúc Tống Mặc gặp hắn lần đầu. Khác ở chỗ, Tống Mặc không còn nảy sinh sợ hãi với quốc vương uy nghiêm tuấn mỹ trước mắt nữa, ít nhất, sau khi thấy hắn giống như một con thú con bị các cự long ngậm lên, Tống Mặc làm không được.
Nhưng, lịch sự nên biểu hiện, Tống Mặc vẫn không bỏ qua.
Nhẹ ho một tiếng, Tống Mặc bước tới một bước, vô cùng lịch sự nói: "Bệ hạ, xin chào, lại gặp mặt rồi."
Tống Mặc dám vỗ ngực bảo đảm, y tuyệt đối không có ý chế nhạo gì, nhưng sắc mặt Hắc Viêm lại không dễ coi gì. Hắn từ ký ức kế thừa của mình hiểu ra những cảm giác của hắn với Tống Mặc lúc trước là gì, cũng hiểu hành động hắn làm trong vô thức đại biểu cái gì, trước mặt đối tượng ngưỡng mộ bị đối đãi thế này thế kia... ánh mắt đảo qua chiếc nhẫn trên ngón út tay phải Tống Mặc, đôi mắt vàng vụt qua tia sáng phức tạp.
Tống Mặc không để ý Hắc Viêm nghĩ gì, y chỉ ruộng đồng đã bị san bằng xung quanh, mở miệng nói thẳng: "Bệ hạ, ngài cũng thấy được, những hoa màu này, là lương thực một năm tới của người Grilan."
Hắc Viêm nhíu mày, không nói gì.
"Là bạn hợp tác, ta không muốn làm khó ngài, cũng không muốn khiến ngài có quá nhiều khó chịu, nhưng, lương thực không có rồi, thì đại biểu không sống nổi. Một khi không sống nổi, con ngươi sẽ mất đi lý trí, một khi mất lý trí, sẽ làm ra hành động quá mức, đó là chuyện không có gì phải kỳ lạ, ngài nói đúng không?"
Hắc Viêm nhìn Tống Mặc một cái, lại nhìn cự long ngã dưới đất, mất đi lý trí?
"Bệ hạ, ta xin lỗi long tộc vì những hành động vừa rồi." Tống Mặc đột nhiên trịnh trọng cong lưng hành lễ với Hắc Viêm và các cự long đứng sau lưng hắn, khi các cự long kinh ngạc nhìn y, y thẳng người dậy, ngẩng đầu lên, thành khẩn nói: "Ta không phải muốn đối phó cự long, ta chỉ là trong lúc cấp thiết, hy vọng chư vị có thể lý giải."
Mấy con rồng cái dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Mặc, cự long cường hãn, tùy tính vọng động, nhưng không ngu ngốc, nhân loại này biểu đạt mình chịu tổn thất lớn trước, tiếp theo là xin lỗi vì hành động vừa rồi, cuối cùng muốn làm gì, bọn họ đã có thể đoán được một chút, chẳng qua, nếu nhân loại này thật sự đúng như bọn họ nghĩ, chỉ muốn đạt được vài ích lợi, cũng không phải không được.
Một con cự long màu đen bước tới một bước, thân thể to lớn không ngừng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một mỹ nhân tóc đen môi đỏ, thân hình nóng bỏng.
"Nhân loại, đưa yêu cầu của ngươi ra đi."
Mỹ nhân tóc đen đi tới bên cạnh Tống Mặc và Hắc Viêm, Tống Mặc lúc này mới phát hiện, mỹ nhân này, tướng mạo có hai ba phần tương tự Hắc Viêm.
Cự long nói thẳng thừng, Tống Mặc cũng không định vòng vo nữa, trực tiếp mở miệng: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, bồi thường hoa màu và nhà ở bị hủy hoại của ta theo giá, ngoài ra trả thêm tiền chuộc nhất định, ta không yêu cầu quá nhiều, mỗi người năm ngàn kim tệ, thế nào?"
Suy nghĩ của Tống Mặc rất đơn giản, lần đầu gặp Hắc Viêm, đã bị hắn lừa mất năm ngàn kim tệ, hiện tại, y đòi lại bồi thường từ người thân của hắn, cũng coi như trút giận cho mình.
Yêu cầu này thực sự không tính là cao, năm ngàn kim tệ đối với cự long mà nói còn không đủ số lượng một vuốt nắm lấy. Hiện tại cự long nằm dưới đất có hai mươi con, tính theo đầu người, đối với cự long mà nói, vẫn không là gì. Nhưng đối với Tống Mặc, thì tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Mấy rồng cái thương lượng một chút, cảm thấy yêu cầu của Tống Mặc không quá đáng, cự long quả thật không nói lý, nhưng cũng phải phân đối tượng. Tình huống trước mắt là, bên mình đã rơi xuống hạ phong, chọi cứng là không thể, nếu làm như dự định, trở về long đảo cầu cứu cũng quá tốn thời gian, nếu nhân loại này không há mồm sư tử, thì không bằng đáp ứng điều kiện của y.
Tống Mặc nhận được đáp án mình muốn, lập tức bảo các hán tử Grilan cởi dây mây, đồng thời trao đổi khế ước với các rồng cái, y đã học ngoan rồi, giao thiệp với người thế giới này, nhất định phải ký khế ước, đặc biệt là những chủng tộc phi nhân loại, một khi ký khế ước, muốn nuốt lời, còn khó hơn lên trời.
Người làm chứng khế ước trực tiếp tìm thân vương Myers và vương phi Laurent, như thế, cự long muốn nuốt lời càng khó.
Tống Mặc hạ lệnh xương khô chu nho dừng bắn pháo, để các ma tộc được thở.
Sau khi ký khế ước với cự long, Tống Mặc lại cố ý bàn kế hoạch thành thương nghiệp ngầm với Hắc Viêm, không ngoài ý muốn dẫn lên hứng thú của các cự long, trên đại lục này chủng tộc nào yêu kim tệ nhất? Tuyệt đối là cự long không cần nghi ngờ.
Thấy các cự long cảm thấy hứng thú, Tống Mặc cũng không che giấu, phơi bày kế hoạch thành thương nghiệp ngầm ra. Các cự long nghe xong, biểu thị hứng thú thật lớn. Không cần Tống Mặc nói nhiều, đã biểu thị mình cũng muốn tham gia một vuốt. Tống Mặc vẻ ngoài có chút khó xử, nhưng đã âm thầm cười nở hoa, lại cò kè một chút, cuối cùng thương lượng ra điều kiện khiến hai bên đều khá thỏa mãn.
Tống Mặc bỏ ra một phần lợi nhuận, nhưng lại đạt được một đám tay sai cường đại. Quả nhiên, đối với cự long mà nói, chỉ cần có kim tệ, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết. Có phần khế ước hợp tác này, kim tệ cự long đạt được sắp vượt gấp trăm ngàn lần số đã trả cho Tống Mặc, bọn họ cũng sẽ không vì số tiền chuộc và tiền bồi thường trả cho Tống Mặc mà cảm thấy đau lòng.
Tống Mặc thầm thở phào một hơi, đây cũng coi như đã giải quyết một mối họa ngầm cho Grilan. Nếu không làm thế, ai biết cự long liệu có đột nhiên thấy khó chịu vào một ngày nào đó, cảm thấy mình đã chịu thiệt trong chuyện trả tiền chuộc và tiền bồi thường, muốn tới Grilan đòi lại thì sao?
Cho nên nói, phòng ngừa chu đáo, luôn không phải là chuyện xấu.
Tống Mặc lại soạn một phần khế ước, giao cho cự long, cự long nhìn qua, cho rằng không có vấn đề gì, mấy cự long chia nhau ký tên lên khế ước. Tống Mặc lúc này mới biết, trong long tộc, quyết định đại sự đều là rồng cái.
Lãnh chủ đại nhân sờ cằm, đây tính là xã hội mẫu hệ phiên bản dị thế sao?
Sau khi ký khế ước, Tống Mặc bảo quản gia bưng rượu nho trong hầm ra, thời gian các cự long đợi đồng bọn tỉnh lại cũng sẽ không quá nhàm chán. Đương nhiên, khi thấy các cự long uống xong rượu nho trong ly, ánh mắt phát sáng, nụ cười trên mặt Tống đại lãnh chủ, càng thêm thành khẩn.
Giải quyết vấn đề cự long xong, Tống Mặc quay sang ma tộc.
Thân vương Myers và vương phi nhìn tận mắt dũng khí nhanh nhẹn dứt khoát 'sát giá' với cự long của Tống Mặc, trong lòng đã bắt đầu đánh trống.
Bất ngờ là, Tống Mặc lại không làm khó họ.
"Dù sao, hai vị là cha mẹ của Rhys, sao ta có thể làm khó các vị, đúng không?" Ngữ khí của Tống Mặc vô cùng thành khẩn, "Nhưng, các vị cũng thấy đó, hiện tại lãnh địa đã ra thế này... thành lũy ngầm cũng bị hủy vì Rhys... cho nên, là trưởng bối, có phải cũng nên có chút biểu thị không?"
"Kim tệ?"
"Không không không." Tống Mặc xua tay, "Bàn tiền quá tổn thương tình cảm, lại nói, hai vị là cha mẹ của Rhys, cũng tương đương trưởng bối của ta, sao ta lại tiện đòi tiền các vị chứ?"
Thân vương Myers và Laurent nhìn nhau, Tống Mặc càng nói thế, trong lòng họ càng thấy không chắc, luôn cảm thấy, trước mặt đang là một cạm bẫy chờ họ nhảy vào.
"Bàn tiền không tốt, nhưng." Ánh mắt Tống Mặc chuyển sang các ma quân vì bị nã pháo mà không thể được đưa về ma giới, "Xây dựng lại Grilan, hiện tại rất cần lực lao động."
Tống Mặc nói xong, liền cười híp mắt nhìn thân vương Myers và vương phi Laurent, biểu tình đó, nhìn thế nào cũng thấy rất ngốc rất ngây thơ. Đùa à, không phải vì những lực lao động này, y làm gì phải cho xương khô chu nho lãng phí nhiều đạn pháo như thế, nã pháo liên tục không để thân vương và vương phi có cơ hội đưa họ đi, đây đều là tiền nha!
Lực lao động?
Thân vương Myers và vương phi Laurent nghĩ một lát, mới phản ứng lại mục đích của Tống Mặc là gì.
Bảo binh sĩ tinh nhuệ của ma tộc, đi trồng ruộng làm nhà?!
Tống Mặc thấy vợ chồng thân vương đã hiểu, cười mở miệng nói: "Cự long là người ngoài, chúng ta chỉ có thể đòi tiền họ. Quan hệ của ta và Rhys đã bày ra ở đó, chúng ta coi như người nhà, cho nên, hai vị đều hiểu, đúng không?"
Thân vương Myers và vương phi: "..." Nhân loại này, đối xử với người nhà như thế sao?
"Nhìn mấy người khỏe mạnh này đi, cơ bắp này, thân hình này, tuyệt đối lao động tốt!" Tống Mặc vừa khen, vừa nói với Rhys vừa rồi ở bên cạnh giả làm bối cảnh: "Nhìn đi, so với những thủ hạ ngươi mang tới hữu dụng hơn nhiều! Dù sao cũng là thân vương và vương phi a! Học nhiều chút, đây mới là người sống tốt."
Rhys sờ mũi, nhìn cha mẹ đã hóa đá, quả đoán chọn lựa ngậm miệng trầm mặc.
Tối hôm đó, cự long lục tục tỉnh lại được biết đầu đuôi sự tình, tuy không cam tâm, ngặt nỗi khế ước đã ký, lại nhìn con số trên một khế ước khác, cũng chỉ có thể buông chuyện này xuống, không đi tìm Tống Mặc gây phiền. Mang rượu nho mà Tống Mặc tặng cho họ vỗ cánh bay đi.
Mục đích bọn họ rời khỏi long đảo chủ yếu là tìm được cự long thức tỉnh, hiện tại đã tìm được Hắc Viêm, nhất định phải nhanh chóng trở về long đảo báo cho trưởng lão. Còn về nên làm sao mang Hắc Viêm về, đây là vấn đề của cự long, hoàn toàn không liên quan tới Tống Mặc.
Các ma quân ở lại Grilan, Tống Mặc tốt bụng phát cho mỗi người một xẻng công binh, đứng bên ruộng, nhìn tịch dương, vung tay: "Chư vị, đánh nhau ẩu đả là không được, lao động, mới là chuyện vinh quang nhất!"
Các ma quân: "..."
Vợ chồng thân vương sớm đã không thấy bóng dáng, Rhys đứng bên cạnh Tống Mặc, toàn thân tắm trong ánh mắt lên án của các ma quân, nhịn không được mở miệng nói với Tống Mặc: "Thân ái..."
Tống Mặc đột nhiên quay dầu, nắm tay Rhys, "Thân ái, ta biết mà, ngươi yêu ta nhất, hiểu ta nhất!"
"Ta..."
"Nào, cái này cho ngươi!" Tống Mặc không biết lấy từ đâu ra một sợi roi, nhét vào tay Rhys, "Nhiệm vụ đốc công gian nan này, liền giao cho ngươi! Không cần nể mặt ta, roi cứ quất!"
Tống Mặc nói xong, Rhys cầm cây roi trong tay, chỉ cảm thấy ánh mắt chọt chọt lên người mình, đột nhiên thăng cấp, đã sắp chọt mình thành cái rổ...
le(a,b,��tNUy�
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro