Phần Không Tên 81
giờ không cùng bà xuất hiện tại một nơi... là y nghĩ nhiều sao?
Chương 121: Vương phi tới 3
Saivans quả thật tới đưa kim tệ cho Tống Mặc.
Hai thánh vật giả trong tay Hắc Viêm, trực tiếp đổi về hai triệu kim tệ từ giáo hội, kết quả khi giáo hội muốn thử trả giá là, cự long quốc vương không vui, vung vuốt, giá trực tiếp từ một triệu năm trăm kim tệ tăng tới hai triệu.
Các đại chủ giáo thương lượng một chút, vẫn dứt khoát bỏ tiền, ai biết tiếp tục trả giá giữa, quốc vương Obi tham lam có tiếp tục ném ra một cái giá không thể ngờ nổi nào không?
Chủ giáo Luca thân gánh trọng nhiệm lại lần nữa tới thăm vương cung của Hắc Viêm, nhìn hai con cự long toàn thân đen kịt được khắc trên cửa lớn vương cung, Luca xém chút nước mắt đầy mặt, đen, thật sự quá đen!
Nhưng người ta có thực lực đen như thế, giáo hội chỉ có thể nhận mệnh.
Cùng chủ giáo Luca vào vương cung, còn có hai mươi cái rương. Quang Minh giáo hội có tiền, nhưng lập tức lấy ra hai triệu kim tệ, cũng vẫn thương gân động cốt. Trong rương trừ kim tệ, còn có bảo thạch và kim khí định giá. Quang Minh giáo hội rất biết điều, không muốn thử động tay chân gì, Hắc Viêm vừa lòng, kiếm kỵ sĩ và bình bạc thánh nữ cuối cùng trở về vòng tay của giáo đình.
Vừa lấy thánh vật về, sáu đại chủ giáo tuyên bố với bên ngoài, trải qua nỗ lực bền bỉ của đoàn kỵ sĩ giáo hội và các tu sĩ, cuối cùng tìm về được hai thánh vật. Hắc Viêm khinh thường vạch trần trò dát vàng lên mặt của Quang Minh giáo hội, chỉ cần tiền tới tay, cho giáo hội mặt mũi cũng không ngại. Hiện tại còn chưa thể triệt để trở mặt, cự long đã phát hiện, giáo hội là một đường cung tiền không tồi, so với đuổi họ đi, còn không bằng giữ lại tiếp tục vắt, kim tệ, không bao giờ chê nhiều.
Hai triệu kim tệ và các loại kim khí bảo thạch, không tới mức khiến Hắc Viêm đếm tiền tới rút gân, cũng đủ cho cự long yêu thích kim tệ vui vẻ nửa ngày. Nhưng, Hắc Viêm vẫn nhớ một phần ba trong đó thuộc về Tống Mặc, dù sao hai thánh vật giả này, đều tới từ Grilan.
"Sáu trăm ngàn."
Hắc Viêm đứng trước hàng rương đã mở, cong lưng bốc một nắm kim tệ lên, mở lòng bàn tay, nhìn từng đồng kim tệ từ kẽ tay trượt xuống, rớt lại vào rương, tạo nên tiếng va chạm động nhân, đôi mắt màu vàng híp lại. Nhớ tới đôi mắt như màn đêm đó, bất giác cảm thấy thân thể hơi nóng.
"Tống Mặc Grilan..."
Quốc vương cự long hiếm khi hào phóng một lần, trừ một phần ba đã hẹn, đặc biệt thêm vào một trăm ngàn, tổng cộng bảy trăm ngàn kim tệ, chất đầy năm chiếc xe ngựa, do hắc giáp kỵ binh đưa đi, cả ngày lẫn đêm, không mất mấy ngày, đã tới hành tỉnh tây bắc.
Các quan viên lớn nhỏ trong hành tỉnh tây bắc đều rất hiếu kỳ với năm xe ngựa tới từ vương đô, từ vết xe lún sâu có thể thấy, trong xe ngựa tuyệt đối không phải chứa đồ bình thường. Nhưng huy hiệu vương thất trên xe ngựa, và hắc giáp kỵ binh hộ tống xe ngựa, đã đánh tan hiếu kỳ của họ. Không ai có gan tới dò hỏi, càng không cần nói tới tra xét, không cần mạng nữa à?
Đối với chuyện quốc vương bệ hạ đưa tiền cho lãnh chủ Grilan, Saivans tổng đốc không tiết lộ ra ngoài một câu. Sau khi xe ngựa và kỵ binh tới, cả quá trình dỡ xe cũng miễn, trực tiếp được tổng đốc đại nhân đưa tới Grilan.
Tống Mặc nhìn năm chiếc xe ngựa trước mặt, lão quản gia John đã kiểm qua số lượng, trọn bảy trăm ngàn kim tệ!
Đây không phải số nhỏ.
Tống Mặc nhíu mày, cứ cảm thấy số tiền này hơi phỏng tay. Tin tức y nhận được là, Hắc Viêm chỉ đòi từ giáo hội hai triệu kim tệ, y có thể đạt được nhiều nhất là sáu trăm ngàn! Mà Hắc Viêm lại chia cho y bảy trăm ngàn... con rồng bụng bự đó từ lúc nào đã hào phóng như thế?
"Tổng đốc các hạ." Tống Mặc quay đầu, nói với Saivans, "Bệ hạ có nhắc tới yêu cầu nào khác không?" Nếu Hắc Viêm nhân cơ hội đòi chút vũ khí hoặc kẹo rượu nho, Tống Mặc ngược lại có thể tiếp nhận. Nếu không, đột nhiên cho y nhiều tiền như thế, Tống Mặc luôn cảm thấy trong lòng không chân thật.
Saivans nhìn Tống Mặc một cái, không nói gì. Trực tiếp lấy một bức thư viết tay của Hắc Viêm ra, trên giấy viết thư màu trắng, thể chữ phóng túng, trên dấu nến màu đỏ, có ấn huy hiệu vương thất.
Tống Mặc chần chờ một chút, cầm thư, mở ra trước mặt Saivans, xem xong nội dung trên thư, sợ hãi.
Mọe, nếu không phải khả năng lý giải của y có vấn đề, chính là phương thức viết thư của Hắc Viêm có vấn đề, đây tuyệt đối là một bức thư tình!
Tống Mặc xoa xoa mắt, cho rằng mình bị hoa mắt, nhưng bất luận xem lại mấy lần, đều là một bức thư tình không hơn không kém!
Trong hàng chữ tràn đầy khí tức mờ ám, ngay cả dấu câu cũng đều bốc bong bóng màu hồng. Tống Mặc suốt cả hai đời, đây là lần đầu tiên nhận được thư tình.
Con rồng bụng bự viết thư tình, thế giới này huyền ảo rồi sao?
Saivans thấy thần sắc Tống Mặc biến tới biến lui, nhưng chung quy không nói một lời, bắt đầu hiếu kỳ trong thư của quốc vương bệ hạ rốt cuộc viết cái gì, có thể khiến lãnh chủ Grilan biến sắc.
Vẻ tìm tòi của Saivans Tống Mặc có thấy, đột nhiên nổi lên tâm tư tàn ác, Hắc Viêm dọa y nhảy dựng, y tìm bồi thường từ chỗ tổng đốc thủ hạ của Hắc Viêm, không tính là gì chứ?
Lãnh chủ đại nhân cười híp mắt ngoắc ngoắc ngón tay với tổng đốc đại nhân, thấp giọng nói: "Muốn biết quốc vương bệ hạ viết gì trên thư không?"
Tổng đốc đại nhân nghi ngờ nhìn lãnh chủ đại nhân, rốt cuộc lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, gật đầu, lập tức, hắn bắt đầu hối hận quyết định này của mình.
"Đây là một bức thư tình." Tống Mặc thần bí nói, sau đó hất đầu, "Đẹp trai quá, hết cách a!"
Nói xong, chắp tay, bước đi hiên ngang, để lại cho Saivans một bóng lưng tiêu sái 'không cần sùng bái anh, anh chỉ là truyền thuyết'.
Quản gia bắt đầu chỉ huy nô bộc dỡ năm chiếc xe ngựa xuống, vận chuyển kim tệ về thành ngầm.
Còn lại Saivans bị dập dìu trong gió, hóa đá rạn nứt.
Quốc vương bệ hạ viết thư tình?
Tổng đốc đại nhân đồng dạng cảm thấy thế giới này huyền ảo rồi.
Bức thư tình quái lạ khó hiểu của Hắc Viêm không khiến Tống Mặc khốn quẫn quá lâu, có câu binh tới tướng ngăn, nước tới đắp đê, cho dù đối phương có dẫn binh tới Grilan giở trò lưu manh nữa, y cũng sẽ không để cho con rồng bụng bự đó chiếm bất cứ tiện nghi nào nữa.
Nói cho cùng, Tống Mặc căn bản không tin Hắc Viêm thích y. Con rồng bụng bự đó lần đầu tiên gặp mặt đã bịp mất của y mấy ngàn kim tệ, tiếp theo lại dẫn binh tới lãnh địa của y gây phiền, giở trò lưu manh xong, gần như uống sạch rượu nho trong hầm, sự thật rành rành, bất luận Hắc Viêm làm gì, đều sẽ bị Tống Mặc phủ lên màu sắc âm mưu. Cho nên, quốc vương cự long hiếm khi muốn lãng mạn một lần, nhưng mị nhãn của hắn lại ném cho người mù, bi kịch từ đầu tới đuôi.
Chuyện này không thể che giấu được Rhys, ma tộc vẫn còn nhớ tình hình lần trước Hắc Viêm xuất thủ mạnh bạo tại Grilan, cũng nhớ câu nói mà Hắc Viêm để lại trước khi đi, Tống Mặc không tin, không có nghĩa là hắn không rõ, trong đầu con cự long lại giống kia rốt cuộc đánh chủ ý gì.
Cự long là chủng tộc khiến ma tộc đều liếc xéo, một khi bọn họ muốn thứ gì, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông xuôi, một khi không như ý, trực tiếp cướp lấy. Ma tộc bị hình dung thành chủng tộc hắc ám, nhưng ít nhất kẻ bị người ta nắm được chỗ yếu, huênh hoang cướp kim tệ cướp công chúa, vĩnh viễn đều là cự long tính tình không tốt.
Hắc Viêm chính là huyết mạch của cự long từng cướp công chúa, để lại vương thất Obi. May mắn là, huyết thống cự long lại giống, khiến hắn có sự cường hãn người bình thường không thể sánh bằng, bất hạnh là, sự tham lam của cự long, luôn cùng sinh với cường hãn.
Chiếc nhẫn đại biểu vương thất Obi trên ngón út của Tống Mặc, càng khiến Rhys nghẹn ở cổ họng. Hắn lại không thể cưỡng ép Tống Mặc tháo xuống, Tống Mặc và Hắc Viêm còn có quan hệ hợp tác, có Hắc Viêm ở đây, có thể giúp Tống Mặc cản không ít phiền phức. Cho dù Rhys tự nhận hoàn toàn có thể bảo đảm Tống Mặc an toàn, nhưng thân phận ma tộc của hắn, dù sao vẫn là một chướng ngại.
"Rồng mập đáng chết!"
Rhys hận nghiến răng, Laurent đi tới cạnh Rhys, gác tay lên vai Rhys, ngữ điệu mang theo mê hoặc, chậm rãi lan tỏa trong phòng, "Con trai của ta, đồ mình thích, thì phải nắm trong tay, lo trước lo sau không phải là phong cách của gia tộc Myers."
Rhys đẩy tay Laurent ra, "Mẹ, đừng dùng mị thuật với con." Nói tới đây, đột nhiên chuyển giọng, "Còn nữa, trước đó tại sao dùng mị thuật với y? Mẹ biết rõ y là người yêu của con."
Laurent biết y trong miệng Rhys là chỉ ai, ngón tay trắng tinh có sơn móng tay đỏ chói điểm điểm lên đôi môi căng đầy, nói: "Đây chỉ là cách ta biểu đạt hảo hữu."
"Biểu đạt hảo hữu?" Rhys nhìn Laurent, "Con không cảm thấy vậy."
"Thế sao?"
Laurent không bận tâm nhún vai, động tác có thể coi là thô lỗ, khi bà làm, lại mang mùi vị khó diễn đạt.
"Mẹ." Con mắt màu biển xanh của Rhys biến thành đỏ sậm, âm thanh trở kên cứng ngắt, "Con là người kế thừa thân vương Myers, gia chủ tương lai của nhà Myers. Tống Mặc Grilan là bạn đời con chọn lựa, con không hy vọng có bất cứ ngoài ý muốn nào xảy ra với y. Mẹ nên hiểu ý con."
"À." Laurent cười đầy sâu xa, "Vậy thì, con trai của ta, con có thể cho ta biết, tìm được cha con chưa? Lấy được nhẫn quyền lực chưa?"
"..."
"Chưa, đúng không?"
Nụ cười của Laurent càng sâu, thân hơi nghiêng tới, dùng giọng nói thấp tới mức khó thể nghe thấy, nói bên tai Rhys, "Người yêu của con, trong thân thể có máu của cha con đúng không? 'Thánh vật' phong ấn ma lực của cha con cũng tới tay rồi, nếu đã vậy, còn do dự cái gì chứ?"
"Mẹ..."
"Nhanh tìm được cha con, chồng của ta, lấy được nhẫn quyền lực, kế thừa nhà Myers, không phải là việc con nên làm hiện tại sao?"
"Không!" Rhys kiên định lắc đầu, "Con từng lừa y, sẽ không lừa y lần thứ hai, cũng không muốn tổn thương y, con thích y!"
"Thích?"
Nụ cười trên mặt Laurent biến mất, trở nên lạnh lẽo, con mắt màu biển xanh giống Rhys cũng biến thành đỏ sậm, "Con sẽ hối hận, con trai của ta."
Phù văn màu đen bắt đầu lưu động bên chân, Rhys biết tính cách của mẹ mình hỉ nộ vô thường, hắn lập tức lùi lại một bước, trước khi Laurent bùng nổ, đẩy cửa sổ nhảy xuống.
Laurent ngây ra, đường đường người kế thừa gia tộc Myers, vậy mà lại nhảy cửa sổ bỏ trốn? Đây là chuyện mà trước kia Rhys Myers tuyệt đối sẽ không làm!
Thời gian hắn ở Quang Minh đại lục, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Laurent đi tới cửa sổ, nhìn Rhys an toàn tiếp đất, ngửa đầu nhìn bà, trong đôi mắt đã hồi phục màu biển xanh, ngưng kết ý chí không thể dao động.
"Thích... sao?" Laurent nhẹ thầm thì, yên lặng cười.
Orlando, đây chính là con trai của chúng ta...
Laurent đứng bên cửa sổ, nhìn Rhys quay đầu đi tới chỗ Tống Mặc đang chỉ huy nô bộc vận chuyển kim tệ, Tống Mặc thấy Rhys, cũng cười lại đón, Laurent hứng thú nhìn hai người, bà không thể không thừa nhận, con trai của mình, thật sự thích lãnh chủ nhân loại trong thân thể kế thừa máu của thân vương ma tộc, mà nhân loại tóc đen đó, cũng dùng phương pháp riêng biệt của mình, để thích con trai của bà.
Xem ra, cho dù bà muốn làm người xấu, cũng làm không được.
Laurent chống hai tay lên bệ cửa sổ, lắc đầu, bỏ đi, dù sao đã hơn một ngàn bảy trăm năm rồi, không cần phải vội nhất thời.
Lúc này, ánh mắt Laurent đặt lên một thân người thẳng tắp đi sau lưng Tống Mặc, thân hình cao to, mái tóc màu bạc, ngũ quan bị năm tháng để lại vết tích, vẫn khiến bà cảm thấy quen thuộc.
Ánh mắt Laurent chậm rãi híp lại.
Dường như cảm ứng được ánh mắt đặt trên người mình, lão quản gia John vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Laurent đang đứng bên cửa sổ. Hai người yên lặng nhìn nhau một lát, rồi lão John dời mắt đi trước.
Tống Mặc phát giác được lão John bất thường, quay đầu lại hỏi: "Quản gia, ông sao vậy?"
"Không có gì, lãnh chủ đại nhân." Lão John trả lời đâu ra đấy, "Tôi chỉ đang nghĩ, phố thương nghiệp ngầm ngài nói, lúc nào sẽ khởi công."
"Đợi Harold truyền tin về, thì có thể khởi công." Tống Mặc cười híp mắt nói: "Nhắc mới nhớ, đến lúc để Nelson về nước rồi."
Trong nước Chisa đã hỗn loạn vô cùng, trừ lãnh địa chiếm được, một vài lãnh địa quý tộc của Chisa, cũng liên tiếp xuất hiện vấn đề, trừ gia tộc Josh và Camer đã có nhận thức chung với Tống Mặc, hai gia tộc quý tộc khác mà Nelson từng liên hệ cũng không còn dao động nữa, lục tục ném cành ô liu cho công tước đại nhân, các quý tộc có liên hôn với những gia tộc này, hoặc ít hoặc nhiều cũng hiểu được bọn họ nên âm thầm làm gì.
Một đề chọn lựa bày ra trước mặt mọi người, ủng hộ công tước Nelson, hay kiên định đứng về phía quốc vương? Hội họp thầm kín chưa từng dừng lại. Hiện kẻ vẫn còn bị bịt trong trống, đại khái chỉ có cả nhà quốc vương Chisa.
Tống Mặc mới đầu cho rằng đây không phải là hiện tượng tốt, mưu phản gần như đã bày ra mặt rồi, còn có thể thành công sao? Nhưng phát triển tiếp theo lại nằm ngoài dự liệu của Tống Mặc, không ngừng có gia tộc quý tộc liên hệ với Nelson, trên bàn công tước, đã bày một chồng thư dày.
Tống Mặc ý thức được, nếu để công tước Nelson ra sáng, thì càng đạt được nhiều ích lợi.
Lãnh địa bị chiếm trong nước Chisa, bao gồm quốc thổ của Angris trước kia, và mấy chỗ khác cướp được trong tay quốc gia khác, đều đã được nắm trong tay Rhys, cũng có nghĩa là, những địa bàn này hiện tại đều do Tống Mặc vò nắn. Thế lực quý tộc ủng hộ công tước Nelson cũng bắt đầu hình thành quy mô nhất định, đủ để đối chọi với quốc vương.
Nghĩ liền làm, hôm đó Tống Mặc và Nelson tiến hành một cuộc mật đàm trong phòng nhỏ của phủ lãnh chủ, mật đàm kéo dài tới nửa đêm. Ngày hôm sau, công tước trên mặt mang hai cái vòng mắt đen, bước ra khỏi phòng nhỏ, gần như không thể đè nén niềm vui trong lòng.
Hắn sắp trở thành quốc vương Chisa!
Tất cả, đều là do Tống Mặc Grilan cho hắn!
Bất luận Nelson sau này sẽ ra sao, vào lúc này, hắn thành tâm thành ý cảm kích Tống Mặc.
Còn về Tống Mặc, y đang lật xem hiệp nghị vừa mới ký với Nelson, cười vô cùng vui vẻ. Lão John đứng sau lưng y, lại hơi không tập trung, Tống Mặc gọi ông hai tiếng, ông mới hoàn hồn lại.
"Quản gia, ông sao vậy?"
"Không có gì, lãnh chủ đại nhân, từ hôm qua tới giờ, ngài đều không ăn gì, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài."
Lão John nói xong Tống Mặc liền thật sự cảm thấy đói, gật đầu, cất khế ước đi, cùng lão John ra khỏi phòng. Giữa đường, gặp Laurent đang đi tới. Trên người bà vẫn là bộ đầm dài màu đỏ rượu, mái tóc dài màu nâu vấn lên, lộ ra cần cổ ưu mỹ như thiên nga trắng..
Vương phi ma tộc xinh đẹp, đi về phía hai người, từng bước từng bước, giống như đang tiến hành một nghi thức nào đó, Tống Mặc cảm thấy kỳ quái, vừa định mở miệng, Laurent lại nhẹ gật đầu với y, sau đó quay sang nhìn lão John, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tôi chỉ là quản gia của lãnh chủ Grilan, phu nhân."
"Vậy sao?"
Laurent hiển nhiên không tin, nhưng lão John không nói nữa.
Tiếp theo, một hàng phù văn đen dâng lên từ dưới chân Laurent, một làn gió lốc màu đen bao quanh toàn thân vương phi, gió đen tan đi, vương phi xinh đẹp cao quý, biến thành thanh niên tóc dài thân hình cao lớn.
Laurent cười lạnh một tiếng, nhảy vọt lên, trực tiếp tấn công vào lão John, lão John kéo Tống Mặc sang một bên, nghiêng người, né khỏi công kích của Laurent.
Laurent vẫn không chịu thôi, lại quét một cước qua, lão John cũng nhấc chân lên, binh một tiếng, hai chân chạm nhau, Laurent nhíu mày, "Ngươi còn không thừa nhận sao?"
Lão John thu chân lại, lùi ra sau một bước, vẫn không nói gì.
Tống Mặc nhíu mày lấy làm lạ, rốt cuộc là chuyện gì?
Chương 122: Thân phận của quản gia
Lão quản gia John và vương phi ma tộc Laurent quyền cước tới lui quên trời đất. Mọi người trong phủ lãnh chủ đều bị tiếng đánh nhau thu hút tới, Tống Mặc nhíu mày, phất tay, ý bảo mọi người tản ra. Tuy Tống Mặc không giống những lãnh chủ quý tộc khác, luôn bày vẻ cao cao tại thượng, nhưng sự kính sợ của người Grilan đối với y, thì không hề ít.
Mọi người lại vội vàng tản đi như lúc tới, trong đại thính chỉ còn lại Tống Mặc, quản gia, và Laurent.
Tống Mặc nhìn lão John và Laurent hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, chân mày càng nhíu chặt, kết hợp với bí mật mà Rhys từng tiết lộ với y, và thái độ của Laurent, Tống Mặc đột nhiên có một suy đoán to gan.
"Quản gia, lẽ nào chính là thân vương ma tộc hơn một ngàn bảy trăm năm trước, dùng năm mươi đồng kim tệ lừa tổ tiên Grilan?"
Lời thì thầm của Tống Mặc không lớn, nhưng Laurent và lão John lại nghe được rõ ràng, động tác của hai người đồng thời ngừng lại, biểu tình trên mặt hệt như một khuôn, đồng thời lớn tiếng gào lên: "Làm sao có thể!"
"Chồng của ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, yêu mị động nhân mỹ mạo như hoa, sao lại là lão già nhăn nheo này?!"
"Lãnh chủ đại nhân, ta là nhân loại!"
Lúc lão John nói chuyện lộ ra sơ hở, Laurent nhân cơ hội đá một cước vào ngực lão John, đúng ngay vị trí trái tim. Sức mạnh của Laurent kinh người, lão John lùi liền vài bước, khóe môi chảy xuống dòng máu đỏ.
Tống Mặc lập tức biến sắc, tính cách của y không thể tính là tốt, cũng có hơi ích kỷ, nhưng có một điểm, y cực kỳ bao che khuyết điểm.
Lão John là quản gia của y, là người thân cận nhất y nhìn thấy đầu tiên sau khi tới thế giới này, bất kể thân phận của ông là gì, bất kể ông là nhân loại hay ma tộc, Tống Mặc vẫn xem lão John là người thân!
Người thân của mình bị ức hiếp, Tống đại lãnh chủ làm sao có thể bỏ qua cho được?!
Cho dù là mẹ của Rhys, cũng vậy!
Tay thò vào eo, móc ra khẩu súng 54 không rời thân, giơ lên, nhắm vào Laurent. Người đều có ranh giới cuối, nếu phải chọn lựa, Tống Mặc không chút do dự chọn lão John!
"Dừng tay!" Tống Mặc lạnh giọng, "Ta nói, dừng tay!"
Tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua bên tai Laurent. Tống Mặc là cấp bách không chờ được, chút võ lực nhỏ bé đáng thương của y trước mặt hai người này căn bản không đủ nhìn, trừ nổ súng, y không có cách nào ngăn cản bọn họ tiếp tục đánh nhau.
Laurent lần đầu tiên được hiểu biết về uy lực của súng lục, ánh mắt đảo qua lỗ đạn trên tường, lại xoay về Tống Mặc, con mắt màu đỏ sậm, không có bất cứ cảm xúc dao động nào, không nhìn ra được bà đang tức giận, hay đang nghĩ tới chuyện khác. Lão John lâu vết máu trên khóe môi, đứng thẳng dậy, cũng nhìn Tống Mặc, trên mặt lộ ra vẻ an ủi, đây là đứa trẻ ông chính tay nuôi lớn!
Rhys Myers đột nhiên xuất hiện, nắm cổ tay Tống Mặc, thấp giọng nói: "Thân ái, bà là mẹ của ta."
Tống Mặc nghiêng đầu nhìn Rhys một cái, "Đúng nhỉ, mẹ của ngươi."
Tống Mặc dùng ánh mắt bất thiện nhìn Rhys chằm chằm, tên này không lý nào không nghe thấy động tĩnh vừa rồi, nhưng vẫn không xuất hiện, hắn đang có ý định gì?
Rhys lúng túng giật khóe môi, hắn không thể nói với Tống Mặc, đối với thân phận lão John, hắn vẫn luôn hoài nghi, Laurent có thể thăm dò ông một chút, cũng là hy vọng của hắn. Laurent hạ thủ cũng có chừng mực, bà sẽ không thật sự làm lão John trọng thương, càng sẽ không giết chết ông, Tống Mặc chỉ là quan tâm nên loạn.
Tống Mặc nhìn Rhys, đoán được suy nghĩ của hắn, cười nhạo một tiếng. Y có thể nổ súng vào Laurent, lão John đối với Rhys mà nói, cũng đồng dạng không phải là gì. Hoặc nên nói, trong mắt Rhys, ông chỉ là quản gia, một nô bộc thân phận hơi cao một chút, chỉ thế mà thôi.
"Quản gia, chúng ta đi."
Tống Mặc nói với lão John, y còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian lãng phí ở đây. Còn Laurent và Rhys đang hoài nghi lão John gì đó, chẳng liên quan tới y.
Lão John nói mình là nhân loại, thì y liền tin, quản gia của mình, là nhân loại!
"Đợi đã!"
Laurent đột nhiên lên tiếng, nói với Tống Mặc: "Ta xin lỗi vì hành động của mình vừa rồi."
Tống Mặc hơi quái dị nhìn Laurent một cái, phải rồi, đánh chó còn phải nể mặt chủ nhân, y và Rhys hiện tại là người yêu, tuy đây chẳng phải quan hệ bền chắc gì, Laurent tại Grilan, nhiều lắm chỉ là khách, đến nhà người ta làm khách, không nói hai lời, đã cùng quản gia người ta đánh nhau, quả thật là có lỗi. Cho dù bà có hoài nghi cỡ nào, cũng không nên vượt qua chủ nhân, trực tiếp động thủ với quản gia.
Nói nghiêm trọng chút, thậm chí có thể xem như là đang khiêu chiến với chủ nhân. Cho dù Tống Mặc là nhân loại, là chủng tộc Laurent vẫn không đặt vào mắt, nhưng lời xin lỗi của Laurent, cũng là cần thiết.
Tống Mặc nhếch môi, "Vừa rồi ta cũng có chỗ không nên, cũng phải nói một tiếng xin lỗi với ngài."
Nghe Tống Mặc nói thế, biểu tình Rhys xuất hiện biến hóa, y quá khách khí rồi, giống như trong một thoáng, đã vẽ một đường ranh giới phân biệt rõ ràng giữa bọn họ.
Laurent cũng nghe ra được sự xa lạ trong ngữ khí của Tống Mặc, nhìn Rhys một cái, rồi lại quay sang nhìn Tống Mặc, nói: "Ta có một chuyện, muốn xác nhận với quản gia của ngươi, hy vọng ngươi có thể cho phép ta xác nhận."
Tống Mặc không lập tức trả lời, mà dò hỏi lão John, "Quản gia, ý của ông thế nào?"
Lão John nhẹ gật đầu, đi vài bước tới trước mặt Laurent, một tay đặt trước ngực, cong lưng, dùng thái độ vô cùng hoàn mỹ, nói với Laurent: "Đã mạo phạm ngài, vô cùng xin lỗi, vương phi điện hạ. Nhưng, tôi có thể khẳng định với ngài, tôi là một nhân loại không hơn không kém."
"Vậy sao?" Laurent vẫn có chút không tin, nhưng bà lại không thể tiếp tục thản nhiên động võ với lão John nữa, "Vậy ông có thể giải thích dùm, rằng tại sao trên người ông, lại có dao động ma lực của ma tộc?"
Lão John hơi suy nghĩ một chút, giơ tay phải lên, cởi bao tay màu trắng ra, lộ ra bàn tay lớn mạnh mẽ, gân xanh trên mu bàn tay thể hiện rõ sức mạnh, ngón tay thon dài, trên eo bàn tay và cạnh trong ngón tay còn có vết chai do cằm vũ khí, đây không nên là tay của một quản gia, mà giống như một võ giả, một đấu sĩ cầm kiếm.
Chân mày Laurent nhíu lại, sau đó, con người co rút, bà gần như mất khống chế nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón cái lão John. Chiếc nhẫn đơn giản tới mức mộc mạc, trên đó không khảm bất cứ bảo thạch nào, chỉ có khắc phù văn cổ xưa trên mặt, đó là tộc huy của gia tộc Myers.
Laurent nắm cổ tay lão John, "Đây là nhẫn quyền lực, sao lại ở trong tay ông?!
Lão John rút mạnh tay mình ra, tháo chiếc nhẫn trên ngón cái xuống, "Đây là thân vương Myers giao cho tôi bảo quản. Các người có thể cảm nhận được ma lực dao động của nó, giáo hội cũng có thể, giáo hội hơn một ngàn bảy trăm năm trước, không phải là những kẻ giá áo túi cơm như bây giờ."
Tống Mặc cũng có chút kinh ngạc, thân vương Myers, cha của Rhys? Rhys đến Grilan, trừ tìm cha của hắn, còn lại là vì chiếc nhẫn này thì phải?
"Orlando đang ở đâu?"
"Nơi ông ta ở, cách các ngươi không xa, hơn nữa, vẫn đang ngủ yên, không có bất cứ ai tới quấy nhiễu. Muốn tìm ông ta, thì tự mình nghĩ cách đi. Nhưng, đừng đánh chủ ý với lãnh chủ đại nhân nữa, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Vương phi tôn kính, và con trai của ngài!"
Laurent truy vấn, nhưng lão John vẫn mang vẻ gió thổi không động, trực tiếp tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, tùy ý ném cho Rhys, Rhys vội đón lấy. Chiếc nhẫn rời khỏi lão John, một dòng ma lực cường đại lập tức trào ra từ chiếc nhẫn, cho dù là Tống Mặc, đều có thể cảm nhận được sức mạnh thoáng chốc bùng phát đó.
Tống Mặc quái dị nhìn quản gia của mình, lão John một tay chống lan can, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, một chân khuỵu chạm đất, rồi đứng lên, vỗ bụi vốn không tồn tại trên vai, rồi đeo bao tay lại, đi tới trước mặt Tống Mặc, "Lãnh chủ đại nhân, rất xin lỗi, khiến ngài kinh ngạc rồi."
"Vết thương trên người ông?"
"Không quan hệ, chỉ là cắn rách lưỡi mà thôi."
Khóe môi Tống Mặc giật giật, quản gia của y, thật sự là thâm tàng bất lộ nha.
Laurent và Rhys đều bị chuyển biến bất ngờ làm cho choáng váng, cũng nảy sinh một hoài nghi khác với thân phận của lão John, lão John quay đầu lại, nhìn Laurent, "Không cần đoán nữa, John đích thật là tên của ta, ta cũng là nhân loại không hơn không kém. Tên đầy đủ của ta là, John Rand."
Rand?
Theo tiếng thông dụng đại lục, ý nghĩa của cái họ này, là quang minh?
Tống Mặc ra khỏi phủ lãnh chủ, trở về thành lũy ngầm, lặng lẽ ngồi trong phòng, trong đầu vẫn còn vang ong ong, đừng thấy y vẻ ngoài bình tĩnh như thế, thật ra, trong đầu đã loạn thành nồi cháo.
Lão John thì bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
"Quản gia." Tống Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ta từng nói, ông là người ta tin tưởng nhất trên thế giới này."
"Lãnh chủ đại nhân..."
"Đừng để ta thất vọng."
Trong giọng nói của Tống Mặc ẩn ẩn mang theo một chút khẩn cầu, y rất ít khi thể hiện yếu đuối với người khác, nhưng, nếu lão John từ đầu tới cuối toàn nói dối với y, y không biết, mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trong phòng yên tĩnh dị thường, tĩnh tới mức có thể nghe thấy được nhịp tim đập của mình. Tim Tống Mặc vọt lên cổ họng, cuối cùng, lão John chậm rãi mở miệng nói: "Lãnh chủ đại nhân, tôi tên John Rand, hơn một ngàn bảy trăm năm trước, là kỵ sĩ vàng thuộc đội kỵ sĩ Quang Minh giáo hội."
Kỵ sĩ vàng?
Tống Mặc ngạc nhiên nhìn lão John, thần sắc lão John không giống như giả vờ, chứng minh ông không nói dối.
"Ông là, người của giáo hội?"
"Trước kia là vậy." Lão John cười một cái, "Hiện tại, tôi chỉ là quản gia trung tâm của ngài."
Tống Mặc nhìn lão John, nhịn không được nhớ tới hai cái mai rùa vất vả bôn ba trong ruộng đồng của Grilan, đồng dạng là kỵ sĩ vàng, sao khác biệt lại lớn như thế chứ?
Nhưng, lão John vừa nói là hơn một ngày bảy trăm năm trước?
Vậy hiện tại ông bao nhiêu tuổi rồi?
Một nhân loại, có thể sống lâu như thế sao?
Biểu tình của Tống Mặc tràn đầy hoài nghi, lão John nói tiếp: "Tôi là nhân loại, không cần nghi ngờ, còn tại sao tôi lại sống lâu như thế... vì tôi cùng thân vương Myers, cũng ký khế ước."
"Khế ước?"
"Đúng, năm đó, thân vương bị giáo hội và ma tộc liên thủ phục kích, tôi chính là một thành viên trong đó, thân vương các hạ rất cường đại, ngặt nỗi đã bị thương, một mình không địch nổi số đông, cuối cùng bị chúng tôi đánh ngã."
Tống Mặc há miệng, rốt cuộc cũng không nói gì, dùng ánh mắt ý bảo lão John tiếp tục.
"Giáo hội dùng thánh vật giam cầm phần lớn ma lực của thân vương, nhưng thân vương Myers vẫn chạy thoát. Chúng tôi suốt đường truy sát, truy thẳng tới Grilan, lúc đó thân vương đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng may là gặp được lãnh chủ Grilan, cùng lãnh chủ ký khế ước, giữ được tính mạng, nhưng cũng chìm vào giấc ngủ."
"Vậy ông?"
"Tôi tìm được ông ta trước khi thân vương ngủ say, cũng gặp được tổ tiên của ngài, một thanh niên xinh đẹp cũng tóc đen mắt đen, khi cười lên, dường như có thể xua tan tất cả bóng tối thế gian."
Ngữ khí của lão John tràn đầy hoài niệm, nhưng Tống Mặc lại từ trong đó nghe ra được một chút vị đạo không tầm thường.
Xua tan tất cả bóng tối, xinh đẹp, ừm?
Ánh mắt của Tống Mặc trở nên kỳ quái, lão John thở dài, "Ngài không cần nghi ngờ, ta đối với tổ tiên của ngài, vừa gặp đã yêu, tình yêu, là thứ mỹ diệu đến thế..."
Mắt thấy chủ đề của lão John bắt đầu từ chiến đấu tàn khốc nghiêm túc chuyển ngoặt sang phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn, Tống Mặc vội ho nhẹ một tiếng, "Xin nói trọng điểm."
"Lúc đó, tôi thân mang sứ mạng, phải triệt để tiêu diệt thân vương Myers!" Ánh mắt lão John trở nên sắc bén, giống như lưỡi đao tuốt khỏi vỏ, "Nhưng ai ngờ được tên ma tộc gian xảo đó, đã ký khế ước với tổ tiên của ngài, lấy một giọt máu của ông ta, dung nhập vào trong người tổ tiên ngài! Chỉ cần ông ta chết, nhà Grilan, cũng sẽ diệt vong!"
"Cho nên, ông bỏ qua cho ông ta?"
"Đúng, vì bảo vệ người yêu của tôi, tôi và thân vương ma tộc ký khế ước, sau đó tất cả hành động của Quang Minh giáo hội, càng khiến tôi không hối hận quyết định này của mình!"
Lời tiếp theo, không cần lão John nói, Tống Mặc cũng có thể tưởng tượng, đây chắc là phẫn nộ phá ải vì hồng nhan phiên bản Quang Minh đại lục? Nói thế, hình như cũng không đúng lắm...
Nhưng, thân vương Myers sẽ dễ dàng tin tưởng một kỵ sĩ vàng của giáo hội sao? Còn là hung thủ mai phục ông ta?
"Ông ta không có chọn lựa khác. Cho dù ông ta đã ký khế ước với Grilan, nhưng lúc đó người đang tìm ông ta trừ giáo hội, còn có ma tộc. Trên người ông ta có nhẫn quyền lực của nhà Myers, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Lúc đó nhà Myers đang vì thân vương không rõ tung tích mà chìm vào hỗn loạn, Laurent tuy cường hãn, nhưng dù sao không cách nào đơn độc áp chế tất cả những người có ý đồ bất chính, mà Rhys Myers, vẫn còn đang bọc tã."
Tống Mặc gật đầu, một khi thân vương Myers bị đào từ đất ra, chắc chắn nghẻo không cần hoài nghi, muốn đợi tới khi con trai của ông trưởng thành tới đào ông lên, ít nhất phải an toàn chôn được hơn một ngàn bảy trăm năm đã.
Đây quả thật là rất rầu người nha.
"Tôi chọn ký huyết khế với thân vương Myers, đây là khế ước và lời hứa không thể nào làm trái. Ông ta giao nhẫn quyền lực cho tôi bảo quản, chỉ có đấu khí vàng, mới có thể che giấu khí tức ma lực khổng lồ của nhẫn quyền lực."
"Vậy Laurent..."
"Bà ta từng thấy hình dáng của tôi lúc còn trẻ. Năm đó tất cả đại quý tộc ma tộc, đều từng tiếp xúc với đoàn kỵ sĩ Quang Minh giáo hội. Đại lục Quang Minh hơn một ngàn bảy trăm năm trước, không hòa bình như hiện tại."
Hòa bình?
Đỉnh đầu Tống Mặc hiện ba đường đen, thế đạo như vầy, còn gọi là hòa bình?
"Dù sao hiện tại chỉ có nhân loại đang đánh tới đánh lui. Năm đó thì hoàn toàn khác, tinh linh tuyên xưng yêu chuộng hòa bình, nhưng giết chóc thì không chút mềm tay, càng không cần nói có quá nhiều ma tộc không có quan niệm gì, chỉ thừa nhận kẻ mạnh. Ngay cả người lùn, cũng thường xuyên tới chen chân vào."
Nghe lão John nói thế, Tống Mặc có hơi líu lưỡi, chợt nghĩ lại, chuyện đã qua hơn một ngàn năm rồi, hiện tại không có bất cứ quan hệ gì với y, y còn lo lắng cái gì?
Hiện tại y hiếu kỳ nhất, là thân vương Myers rốt cuộc đang chôn ở đâu, tại sao ai cũng không tìm được?
"Vì ông ta không ở Grilan."
Không ở Grilan? Vậy vừa rồi lão John nói với Laurent, nơi thân vương ngủ rất gần, là gạt người sao?
"Không phải, tôi không gạt bà ta." Lão John cong khóe môi, Tống Mặc luôn cảm thấy ông cười rất không mang ý tốt, "Năm đó quả thật ông ta chôn mình tại Grilan, nhưng giáo hội đào ba tấc đất cũng tìm không được, là vì cái gì, lãnh chủ đại nhân, ngài muốn biết chứ?'
Tống Mặc theo bản năng gật đầu, "Vì cái gì?"
"Vì, trước khi giáo hội động thủ, tôi đã đào ông ta lên, chôn ở một nơi khác."
"Một nơi khác?"
Không phải Grilan, nhưng cách rất gần, còn không dễ bị phát hiện... đầu Tống Mặc chợt lóe linh quang, sẽ không phải là, "Rừng Phỉ Thúy?"
"Đúng." Lão John gật đầu, "Tôi chôn ông ta ở trong rừng Phỉ Thúy. Nơi chôn, tôi dùng đấu khí thiết lập vách ngăn, bất luận là giáo hội hay ma tộc, đều không thể tìm được ông ta."
Thân vương ma tộc, trong miệng lão John, giống như một món đồ, bị đào lên, chôn lần hai, sau đó giả bộ như không biết gì hết, trân mắt nhìn ma tộc và giáo hội đào ba tấc đất vốn là nơi chôn đồ, mệt tới đầu nổi gân xanh, đỉnh đầu bốc khói, chung quy không chút thu hoạch...
Dưới sự tô điểm của trí tuệ quản gia, giáo hội và ma tộc thật sự rất ngu rất ngây thơ.
"Lúc đó giáo hội và ma tộc đều không nguyện ý từ bỏ, chia nhau phái người ở lại Grilan, giám thị tất cả tại đây, tìm kiếm bất cứ đầu mối nào có thể."
"Người giáo hội lưu lại, là ông?"
"Đúng, là kỵ sĩ vàng, tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác!"
Lão John nói nghe chính khí lẫm liệt, nhưng Tống Mặc nghe lại đen mặt. Y đột nhiên nhớ tới một câu chuyện cười trước khi xuyên việt, bánh bao và gạo đánh nhau, không địch lại, tìm bánh chưng tới viện trợ, bánh chưng lại lột lá chuối ra, hét lớn 'ta là nằm vùng', lúc đó, bánh bao sẽ có tâm tình gì?
Sét đánh ầm ầm đi...
Quang Minh giáo hội lúc đó, làm sao cũng không ngờ được, kỵ sĩ vàng võ lực cao nhất, lại chơi trò gián điệp trong gián điệp với mình?
"Vậy ma tộc ở lại Grilan thì thế nào?"
Lão John nhe răng, "Bị tôi giải quyết rồi. Người của giáo hội hiện tại, cũng đã không biết tới sự tồn tại của tôi rồi."
Trong lòng Tống Mặc như có đàn ngựa chạy qua, lúc này chỉ có một suy nghĩ, ma tộc giáo hội gì đó đều yếu muốn chết, tổ tông Grilan không cần động gân não, đã có thể lợi dụng kỵ sĩ vàng cường hãn nhất trên lịch sử, mới là bá khí tung hoành, cường hãn uy võ chân chính!
Mà, vị lão tổ tông đó biết lão John thích ông không?
Biết đi...
Nhưng nếu ông thật sự có cái đầu này, còn bị ma tộc dùng năm mươi kim tệ lừa một vố sao? Còn lừa hơn một ngàn bảy trăm năm...
Lãnh chủ đại nhân xoắn xuýt.
{89$t5eC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro