Chương 25
Lộc Hàm nằm viện hai tuần thì được Ngô Thế Huân bế về nhà. Không biết rốt cuộc hắn đã nói gì với bé con mà Lộc Hàm sau này không còn đòi đi gặp cha nữa. Lộc Hàm ngoan ngoãn bám dính lấy Ngô Thế Huân, thậm chí đến công ty cũng theo sát không rời.
Nói về chuyện đến công ty?
Chính là sau sự việc xảy ra, Ngô Thế Huân cảm thấy để cho bảo bối nhỏ chạy loăng quăng ngoài đường không có gì là tốt cho nên mặc kệ ai nói cái gì mà kỹ-năng-giao-tiếp-xã-hội, hắn đều không quan tâm mà cương quyết đem Lộc Hàm cột chặt bên cạnh mình. Lộc Hàm không đến trường nữa mà được giáo sư trực tiếp đến giảng dạy, theo học chương trình home school giống như những diễn viên nhí nổi tiếng. Có điều "home" ở đây chính là căn phòng dành để nghỉ ngơi mỗi khi có dự án phải làm thâu đêm của Ngô Thế Huân ở tổng công ty. Buổi sáng sẽ cùng giáo sư học những môn văn hóa, buổi chiều tùy ý bé thích, lúc thì học vẽ, lúc thì học đàn, đôi khi chỉ đơn giản là ngồi cuộn mình trên ghế sofa đọc sách, đọc truyện hoặc chơi rubik.
Nếu nhàm chán thì đến cuối tuần,Ngô Thế Huân lại dẫn bé đi ra ngoài chơi, cũng không cần phải chú ý cẩn thận giống như trước đây nữa. Bây giờ cả trên thương trường lẫn trong băng đảng, từ sau vụ thủ lĩnh Hỏa Lò bị hắn xử "đẹp", nghiễm nhiên Thế Huân một bước trở thành nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất, ai ai cũng không dám đắc tội, cho nên việc hắn luôn mang theo Lộc Hàm cũng không ai dám hó hé gì. Ngay cả đám phóng viên "ruồi nhặn" cũng không dám chụp bất cứ một tấm ảnh nào của bé. Vì thế cũng chỉ có nhân viên cấp cao hoặc làm trong trụ sở chính của công ty mới biết đơn giản rằng người – đàn – ông – vạn – người – mê – Ngô Thế Huân đang nuôi một đứa bé con trong tay.
Lúc đầu,Lộc Hàm có thể nói rằng 24/24 giờ đều ở với Ngô Thế Huân, tuy nhiên có những buổi họp quan trọng và kéo dài, Thế Huân sợ bé mệt nên cũng đơn giản tìm người trông coi bé ở trong phòng làm việc của hắn tự chơi hoặc dẫn đi loanh quanh khắp công ty, nghịch chỗ này một ít, nghịch chỗ kia một tẹo.
Địa điểm "phục kích" yêu thích của Lộc Hàm chính là phòng nhạc cụ dành cho mảng giải trí của công ty, nơi "tọa lạc" của một cây piano màu đen to lớn.
Cây piano này dĩ nhiên không đắt tiền bằng cái ở nhà thế nhưng Lộc Hàm lại tỏ ra rất thích.
Một lần trong khi đang say sưa chơi một khúc nhỏ của Schumann, Lộc Hàm gặp được một người thanh niên da trắng, dáng người dong dỏng cao.
"Nhóc con, em là ai vậy?"
Người thanh niên lạ lẫm nhìn Lộc Hàm. Dĩ nhiên không hiểu được tại sao trong công ty lại xuất hiện một thằng nhỏ lạ như thế này?
"Nốt đô này em đánh sai rồi. Em phải ngân dài ra một chút nữa. Em thấy mặc dù trên bản nhạc nó là nốt đen nhưng nó còn có nốt ngân đằng sau nữa này."
Người thanh niên dùng cây bút bi trong tay chỉ chỉ vào bản nhạc trước mắt Lộc Hàm. Người thanh niên tự nhiên ngồi xuống cạnh Lộc Hàm, đưa tay lên thị phạm.
"Đây này, em phải đặt ngón tay như thế này..."
Thấy bé con bên cạnh ngước nhìn mình bằng đôi mắt to tròn, lạ lẫm, người thanh niên ngượng ngùng gãi đầu.
"A xin lỗi, hình như anh bị bệnh nghề nghiệp quá hả? Anh tên Trương Nghệ Hưng, còn em? Em tên gì? Sao em lại vô đây được? Đi theo ba mẹ hả?"
Lộc Hàm mắt to tròn nhìn Trương Nghệ Hưng, ngập ngừng đôi chút sau đó dứt khoát tụt phắt xuống khỏi ghế, chạy biến đi.
"Ê này này, bé ơi..."
Trương Nghệ Hưng tưởng rằng bản thân dọa sợ đứa nhỏ liền tung người chạy theo. Ra đến ngoài thì thấy Ngô Thế Huân đang bế bé con trong tay.
"Anh"
"Về rồi hả?"
Ngô Thế Huân cũng thấy ngạc nhiên khi gặp Trương Nghệ Hưng, tuy nhiên với ai kia tự dưng chạy phắt đến ôm chầm lấy mình lại còn ngạc nhiên hơn.
"Sao vậy bé con? Ai làm em sợ hả?"
"Người lạ."
Lộc Hàm lí nhí.
"Người lạ thì xấu. Không nói chuyện đâu."
Lộc Hàm vùi đầu vào vai Thế Huân, hai chân nhỏ tựa như khỉ con mà bám chặt lấy hắn.
Trương Nghệ Hưng quyết không để mang danh "người xấu" liều từ đằng trước chạy ra sau lưng Ngô Thế Huân nói chuyện với ai đó.
"Nhóc con, anh không phải người xấu đâu. Anh biết đánh đàn mà ha? Biết đánh đàn thì không phải người xấu đâu ha?"
Logic kiểu gì đây hả trời?
"Lộc Hàm cũng biết đánh đàn..."
Lộc Hàm ngẩng mặt lên nói nhỏ.
"Anh cũng biết mà. Em xem nãy anh còn chỉ em nữa đó."
"Anh không phải người xấu đâu, phải không? Anh sẽ không đánh Tiểu Lộc Lộc đâu, đúng không?"
Lộc Hàm hỏi nhỏ.
"Anh sao có thể đánh em được chứ a?"
Trương Nghệ Hưng oán thán.
"Về đây lâu chưa? Ngô Diệc Phàm đâu?"
Ngô Thế Huân xoay người hỏi. Bước chân từ từ tiến về phía thang máy.
"Diệc Phàm đi mua mì trộn rồi. Một lát nữa sẽ tới a. Anh, đây là Lộc Hàm hả? Oa quá dễ thương đi?"
Trương Nghệ Hưng rối rít. Tay không tự chủ được giơ ra nựng nựng má nhỏ, liền bị Lộc Hàm quay đi tránh né.
"Đừng, Nghệ Hưng, Lộc Hàm không thích người lạ đụng vào bé."
Ngô Thế Huân ôm lộc Hàm vào lòng, giấu đi gương mặt nhỏ của ai kia trong lòng mình.
"Là anh không cho em đụng vào thì có."
Trương Nghệ Hưng khóc thầm.
.
.
.
"Về lúc nào?"
Ngô Thế Huân nhìn thấy Ngô Diệc Phàm một thân áo sơmi ướt mồ hôi, tay vắt áo vest, tay xách theo hộp mì trộn thì cười khẽ.
Quanh năm thế nô vẫn hoàn thê nô a!!!
"Mới về hôm qua... Hưng Hưng bảo bối, mì trộn của em."
"Sao không gọi điện?"
Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm vào lòng, nói nhỏ.
"Em ở đây hay vào phòng chơi?"
"Em vào phòng."
"Ừ vậy em vào phòng chơi nhé. Anh có mua bánh ngọt với nước trái cây cho em đó."
"A, a, a Lộc Hàm, em đừng đi mà..."
Trương Nghệ Hưng gọi với theo.
"...cho anh vào chơi với a."
Lộc Hàm ngập ngừng nhìn Thế Huân.
"Tùy em thôi, bé con."
Ngô Thế Huân hiểu ý ai kia nhà mình. Ở với Lộc Hàm một thời gian, bạn sẽ biết khi bé ngước mắt nhìn bạn, nghĩa là trong lòng bé đã có quyết định riêng của mình rồi, chỉ là đơn giản hỏi ý bạn vậy thôi.
"Chuyện Lộc Viên thoát được không đơn giản đâu, Thế Huân. Lão ta thoát được tầm kiểm soát của mình, điều đó có nghĩa rằng hệ thống của mình chắc chắn có kẽ hở?"
"Nghĩa là, ý anh nói bên chúng ta có gián điệp?"
Ngô Thế Huân nhìn Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm lớn hơn Thế Huân một tuổi, nhưng lại là đồng học của Thế Huân. Thế Huân sau khi tốt nghiệp thì về nước kế thừa gia sản cũng như việc kinh doanh của gia đình còn Diệc Phàm thì ở bên Mỹ kế thừa gia sản của mẹ. Hai bên vẫn luôn có mối quan hệ ngầm, âm thầm hỗ trợ nhau trong mọi việc.
"Đúng vậy, vừa rồi anh đã rà soát lại tất cả những trụ sở của mình, không có bất kỳ sai sót gì. Điều đó cho thấy, người giúp cho Lộc Viên liên hệ được với Trình Kha nhất định phải là một tay gián điệp ngầm có chức cao trong tổ chức. Thế Huân, chuyện này không thể xem thường được, nếu như Trình Kha có thể thuận lợi xâm nhập vào hệ thống thì những người khác cũng không loại trừ khả năng..."
Ngô Diệc Phàm tiếp tục.
"Ngô Thế Huân, những năm qua em đã để quá nhiều người biết về chuyện chính sự của tổ chức, ý anh là những người 'ngoại đạo'..."
"Anh nói đến Bạch Hiền?"
Ngô Thế Huân nhíu mày. Diệc Phàm xưa nay luôn bài trừ sự xuất hiện của Bạch Hiền. Đơn giản vì cậu xuất thân từ bạch đạo.
"Đúng vậy.Có thể Xán Liệt là em họ em, thế nhưng anh chắc chắn một khi có chuyện nó sẽ đứng về phía Bạch Hiền. Anh nghĩ em nên dần tách dần ra Xán Liệt cùng Bạch Hiền trong chuyện chính sự của chúng ta..."
Ngô Diệc Phàm tiếp tục trầm ngâm.
"Nhưng mà anh cũng không hiểu sao. Rõ ràng là có nhiều sự lựa chọn như thế, thế mà em lại tự nhiên chuốc khổ vào thân, đi nuôi một thằng nhóc vắt mũi không sạch là sao?"
"Thế vì lý do gì anh lại chọn Nghệ Hưng đi theo anh chứ? Trong khi quanh anh không thiếu gì mỹ nam, mỹ nữ? Chọn Lộc Hàm bởi vì em thích sự hồn nhiên của bé, em muốn có một ai đó đề cưng chiều..."
Ngô Thế Huân bất mãn.
"....anh cũng nói rồi đó. Người lớn quá âm mưu, hiểm độc. Nếu bây giờ em chọn một người nào đó để cưng chiều giống như cưng chiều Lộc Hàm, chắc chắn sẽ làm người đó trở nên kiêu ngạo, không coi ai ra gì hoặc sẽ tính kế phản bội lại em. Lộc Hàm còn nhỏ, trí lực ngây thơ, non nớt, giống như cây non, em uốn thế nào thì là như thế ấy..."
"Em không sợ em chiều nó quá nó sẽ hư sao? Thằng bé dẫu sao cũng chỉ là con nít..."
"Chồng ơi."
Đương lúc nói chuyện, giọng nói non nớt của Lộc Hàm từ trong phòng vọng ra.
"Gì thế bảo bối?"
Ngô Thế Huân liếc nhìn Diệc Phàm, sau đó sải nhanh chân về phòng nghỉ của mình.
"Chồng ơi, anh Nghệ Hưng nói rằng anh ấy sẽ dạy đàn cho em."
Lộc Hàm phấn khích nói.
"Cách đây mấy phút em còn nói Nghệ Hưng là người xấu mà?"
Ngô Thế Huân xoa đầu bé cưng, rồi thuận tay bế bé lên.
"Ai vừa nói ấy nhỉ?"
"Người xấu thì không biết đánh đàn đâu. Hơn nữa vậy, anh Nghệ Hưng còn biết chơi rubik nữa."
Lộc Hàm chỉ chỉ tay về phía khối rubik đang nằm lăn trên giường.
"Anh ấy xoay nhanh lắm. Tiểu Lộc Lộc thua rồi."
Lộc Hàm cười khúc khích, sau đó dụi mặt vào lòng Thế Huân.
Ngô Thế Huân nhìn khối rubik còn chưa xoay hết, khó hiểu.
"Em nói sao?"
Rõ ràng là rubik vẫn chưa được xoay lại đúng vị trí mà.
"Haha, em đùa đấy. Anh Nghệ Hưng không biết chơi rubik đâu. Anh ấy nói anh ấy sẽ dạy em đàn, còn em sẽ dạy cho anh ấy chơi rubik. Nhưng mà anh ấy thật sự chậm lắm đó, em rõ ràng đã chỉ anh ấy cách dễ nhất mà."
"Lộc Hàm, đừng nói như thế. Anh Nghệ Hưng chỉ là trong thời gian ngắn vẫn chưa quen cách chơi thôi mà."
Lộc Hàm liếc nhìn Nghệ Hưng đang đứng gãi đầu bên cạnh, tự nhiên cảm thấy mình nói vậy ngộ nhỡ sẽ làm anh Nghệ Hưng buồn thì sao?
"Dạ. Em sẽ không nói như vậy nữa đâu."
Em sẽ không nói nữa đâu. Lộc Lộc là bé ngoan. Bé ngoan thì không được làm người khác buồn nhỉ?
"Ngoan lắm bảo bối. Anh đưa em về nhà nhé?"
Ngô Thế Huân xoa đầu Lộc Hàm, hoàn toàn không quan tâm bên kia Nghệ Hưng và Diệc Phàm đang bắt đầu "kèn cựa" nhau.
"Em nói sẽ dạy thằng nhỏ đó đàn là sao? Chẳng phải là tuần sau chúng ta sẽ bay đi Bali hay sao? Thế còn tuần lễ 'hâm nóng tình yêu' thì sao?"
"Dẹp ngay cái ý định biến thái của anh đi, Diệc Phàm."
Trương Nghệ Hưng không khách khí mà đá vào ống chân của gã "lang sói" nào đó.
Lý do gì cậu lại muốn dạy đàn cho Lộc Hàm ư?
Chính là để thoát khỏi cái tuần lễ gì mà "hâm nóng tình cảm" của hắn ta đó, chứ gì???
Thật là, con người này chỉ biết đến những chuyện "lang sói", "thiếu đứng đắn" mà thôi.
Thật tình.
Tình cảm của mình với hắn ta, một tháng 30 ngày đều sinh hoạt hết 24 ngày mà còn cần hâm nóng cái mông khỉ á!!!!! >"<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro