Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?"

Ngô Thế Huân tức giận đến mức lật đổ cả bàn làm việc của mình. Xa xa nơi cuối phòng là Kim Chung Nhân,Phác Xán Liệt cùng một đám người mặc áo đen mặt mũi tái mét, mặt cắt không còn giọt máu nào.Không một ai không biết Ngô Thế Huân giờ phút này đây chính là con mãnh thú đang tức giận.

"Phác Xán Liệt, cậu nói rõ cho tôi nghe, tên Bạch Hiền đó rốt cuộc có đầu óc không hả? Tại sao lại đưa thằng nhỏ đi gặp tên khốn Lộc Viên? Cậu không nói cho thằng khốn nạn đó nghe quy định của tôi hay sao? Hay là nó muốn làm phản rồi? Hả?"

"Anh, Bạch Hiền..."

Phác Xán Liệt giờ phút này dĩ nhiên biết rõ Biện Bạch Hiền nhà hắn đã gây ra tội lỗi gì.

Thật là Bạch Hiền em náo loạn cũng phải biết lựa chỗ chứ.

"Anh...."

"Câm miệng lại cho tôi. Phác Xán Liệt tôi nói rõ cho cậu hay, tôi chẳng cần biết Biện Bạch Hiền là cái quái gì của cậu, nó phản bội tôi, vi phạm luật của tổ chức, thì nó sẽ phải trả giá. Trong vòng 1 tiếng tới, tôi muốn chính tay cậu cầm xác thằng đó đến trước mặt tôi! Nếu không cậu cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đi!"

"Anh, em biết là Bạch Hiền không cố ý, chắc chắn là lão Lộc đó đã dụ dỗ em ấy, anh em xin anh rộng lượng cho em ấy một cơ hội."

Phác Xán Liệt giờ phút này không màng gì đến danh dự mà quỳ xuống dập đầu. Cậu biết rõ lần này chính là Biện Bạch Hiền đã gây ra lỗi lầm lớn.

Mặc dù Ngô Thế Huân không giống như cha hắn. Một con người máu lạnh, sẵn sàng đưa tay bắn chết vợ mình vì lợi ích, Ngô Thế Huân không đi theo lối lãnh đạo cực đoan như vậy, thế nhưng dòng huyết mạch chảy trong người hắn vẫn là của Ngô gia. Dĩ nhiên khi đụng chạm đến lợi ích của mình, Ngô Thế Huân cũng sẽ bùng cháy, thậm chí, so với cha hắn, Ngô Thế Huân còn là con người thâm hiểm hơn.

Có câu không sợ kẻ ác, chỉ sợ kẻ ác có văn hóa.

Mà Ngô Thế Huân vừa hay chính là một kẻ như thế.

"Cho nó cơ hội?"

Ngô Thế Huân cười khẩy.

"Cho nó cơ hội, để rồi tạo thành tiền đề cho bọn dưới làm phản sao? Trên không nghiêm dưới sao có thể?"

"Anh, ai cũng biết Lộc Viên ranh ma, quỷ quyệt. Em nghĩ chính là Bạch Hiền bị hắn dụ dỗ nên mới gây ra cớ sự này. Cũng có khi hắn đã uy hiếp em ấy?"

Kim Chung Nhân dè dặt lên tiếng.

"Anh cả, phải rồi, em còn lưu đoạn hội thoại giữa Bạch Hiền và Lộc Viên trong máy. Ngày hôm đó chính Bạch Hiền đã gọi cho em."

Phác Xán Liệt hấp tấp lôi chiếc điện thoại ra.

"Nghĩa là cậu đã biết nó sẽ đưa thằng bé đến gặp Lộc Viên?"

Ngô Thế Huân nheo mắt liếc nhìn.

"Cậu biết? Và cậu che dấu cho nó? Chính cậu là người tiếp tay cho nó? Phác Xán Liệt cậu chán sống rồi?"

Ngô Thế Huân không kìm chế được bản thân mình nữa. Nòng súng đen chĩa thẳng vào đầu Phác Xán Liệt.

"Phác Xán Liệt cậu là em họ tôi. Tôi cho cậu hưởng lợi ích hơn bất kỳ người nào trong tổ chức và hôm nay cậu có ý định phản bội tôi?"

"Anh, em không dám...."

"Đại ca, có bưu kiện được gửi đến."

Một tên đàn em bước vô, trong tay cầm một gói bưu kiện màu vàng được gói kỹ, trên gương mặt hắn tỏ rõ sự lo sợ.

.

.

.

"Cha ơi, mình không về lại bệnh viện ạ?"

Tiểu Lộc Lộc lo lắng nhìn cảnh vật đang chạy nhanh sau lớp kính xe taxi. Giờ này sắp đến giờ ăn trưa rồi, nếu như không nhanh về nhất định chồng sẽ giận mất.

"Lộc Lộc muốn quay về bệnh viện sao? Lộc Lộc không muốn đi với cha sao? Lộc Lộc không thương cha nữa sao?"

Lộc Viên đưa tay cố định lại thân hình con trai bé nhỏ đang xoay qua xoay lại, đứng ngồi không yên của mình.

"Tài xế, anh chuyển hướng đi đến bến cảng nhé?"

Lộc Viên đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, quay người nói với lên phía tài xế taxi đằng trước.

"Lộc Lộc thương cha. Nhưng mà...nhưng mà mình thật sự nên quay về bệnh viện thôi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, về trễ nhất định chồng sẽ giận mất."

Lộc Hàm lo lắng. Bé vừa sợ cha giận, sợ cha lại bỏ đi lại vừa muốn mau chóng trở về bệnh viện. Quá giờ ăn trưa lẫn uống thuốc rồi, nhất định, nhất định chồng sẽ giận lắm.

"Lộc Lộc...Lộc Lộc con gọi Ngô Thế Huân là gì?"

Lộc Viên cảm tưởng như mình sắp sửa lên cơn đau tim khi nghe thấy lời nói thốt ra từ miệng cậu con trai của mình.

"Con...con vừa nói gì?"

Lộc Viên cố gắng tự huyễn hoặc mình rằng ông chỉ là đang nghe lầm mà thôi, thằng bé không thể nào gọi một tên "ác quỷ" như Ngô Thế Huân là "chồng" một cách thân thiết như thế. Chuyện quái gì đã xảy ra cho con trai của ông?

Tuy nhiên trong lúc ông cố gắng giữ bình tĩnh thì tiếng chuông điện thoại báo hiệu tin nhắn vang lên.

"Nhà kho, đường số 94"

"Cha, cha ơi?"

Tiểu Lộc Lộc lay lay cha của mình sau khi thấy ông đột nhiên im lặng một cách đáng sợ. Thằng bé lo rằng mình thật sự đã làm cha giận.

"Lộc Lộc..."

Lộc Viên khàn giọng, giơ tay ôm thằng bé vào lòng.

"Lộc Lộc..."

"Dạ?"

"Con phải nhớ rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cha vẫn yêu con nhất nhé?"

"Sao ạ?"

Lộc Lộc giãy giụa. Thật là sao tự nhiên cha lại ôm mình chặt thế kia? Khó thở chết được!

"Lộc Lộc, cha..."

"Rầm."

Lộc Viên chưa kịp hoàn thành câu nói thì một tiếng va chạm lớn vang lên. Tất cả những gì ông có thể cảm nhận được lúc này là bản thân đang dùng thân mình che chắn cho con người nhỏ bé trong lòng.

"Chuyện gì thế? Tài xế chuyện gì thế?"

Lộc Viên la hoảng lên sau đó ông bần thần nhận ra người tài xế taxi đã nghẹo đầu sang một bên, một dòng máu nóng chảy trên thái dương của anh ta.

"Không...không thể nào?"

"Cha ơi?"

Lộc Lộc la lên khi thấy có một bóng người màu đen tiến đến gần. Những người này đều mặc áo đen giống hệt vệ sĩ của Ngô Thế Huân.

"Lộc Viên, ông định trốn đi đâu?"

Người đàn ông vẻ mặt đầy hung tợn đứng kế bên một chiếc xe màu đen nói vọng lớn vào chiếc xe taxi đã bị hư hỏng một phần đầu trong khi đàn em của anh ta đang dần tiến đến cửa xe.

"Đưa thằng bé ra đây."

"Không được...."

"Ông quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao? Ông cho tôi 'mượn' thằng bé tôi sẽ trả cho ông món tiền không lồ mà ông muốn? Lẽ nào ông định sẽ phản bội tôi?"

"Tôi...tôi...tôi không cần món tiền ấy nữa. Xin hãy để chúng tôi yên..."

"Ha hả Lộc Viên, ông nghĩ sao mà ông dám nói ra những lời ấy với Thái Trình Kha tôi? Mau giao thằng bé cho tôi!"

Thái Trình Kha không còn kiên nhẫn nữa. Từng giờ từng phút còn chần chờ nghĩa là hàng vạn hàng vạn tài sản của hắn đang chết nghẹt trong gọng kìm của tên quỷ nhà họ Ngô. Và hắn biết thằng nhỏ này chính là vũ khí để kiềm Ngô Thế Huân lại của hắn. Cho nên hắn mới không tiếc tiền, dùng chút tài sản còn lại của mình đem Lộc Viên từ Mỹ trở về đây. Nếu như không phải là vì thằng nhỏ, hắn cần quái gì một lão già vô dụng như Lộc Viên?

"Đưa đây mau!"

Thái Trình Kha hung ác giật lấy thân hình bé nhỏ đang run sợ kia trong khi đàn em của hắn đang khống chế Lộc Viên.

"Không, không, không. Trả thằng bé lại đây cho tôi."

Lộc Viên hét lớn. Giờ phút này ông thật sự ân hận chính mình tại sao lúc đó mê muội món tiền mà lại đồng ý với gợi ý của tên quỷ họ Thái này chứ? Lộc Lộc rơi vào tay hắn chắc chắn không có kết quả tốt.

"Câm mẹ cái mồm chó của ông đi. Lũ chúng bay không biết làm gì cho hắn câm đi à?"

Thái Trình Kha tức giận. Y còn đang bận đối phó với giãy giụa của thằng nhỏ trong lòng.

Lũ đàn em của hắn nhận lệnh liền một cước đánh Lộc Viên đến bất tỉnh, điều này làm Lộc Hàm đang run sợ oà khóc to hơn.

"Oa oa oa, người xấu, người xấu mau buông Lộc Lộc ra..."

Lộc Hàm dùng sức giãy giụa, tay nhỏ không ngừng đập vào ngực gã đàn ông. Nhưng tất cả chỉ giống như hòn đá ném vào biển khơi.

"Chát"

Thái Trình Kha không nhân nhượng liền tát vào mặt thằng bé.

"Câm ngay cho tao. Mày mà còn khóc nữa tao cắt lưỡi mày ra."

"Buông ra...buông ra...đồ xấu xa!"

"Mẹ mày."

Thái Trình Kha phun ra một câu chửi thề. Hắn vận sức đánh vào cái đầu đang băng bó của Lộc Hàm khiến bé gục xuống.

"Câm ngay cái miệng lại cho tao."

Thái Trình Kha không chút khách khí mà ném Lộc Hàm vào trong xe. Lúc này miếng băng trắng trên đầu Lộc Hàm đã nhiễm chút máu đỏ...

.

.

.

Ngô Thế Huân chăm chú nhìn vào những gì đang diễn ra trong chiếc Ipad được gửi trong kiện hàng màu vàng kia. Biểu tình của hắn lúc này thật không khác gì muốn lập tức đi giết người.

Tất cả những gì hắn nhìn thấy trong Ipad chính là Lộc Lộc cục cưng của hắn, người mà hắn hết mực nâng niu, cưng chiều đang bị trói chặt ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ. Miếng băng trên đầu của bé đỏ đậm màu máu, thằng bé đang gục xuống không rõ là đang ngủ hay đang hôn mê, khóe môi còn chút tim tím, bầu má sưng đỏ.

"Đau lòng không Ngô lão đại? Con cưng của mày đấy nhỉ? À không hay là nên gọi là tình nhân nhỏ nhà mày?"

Gương mặt Thái Trình Kha xuất hiện trong đoạn clip, vẻ đắc ý.

"Tao thật không ngờ, gout thẩm mỹ của mày lại biến thái đến thế? Một đứa trẻ ư? Ha hả mày đã 'ăn' thằng bé chưa? Cảm giác thế nào?"

Y đưa tay rờ quanh cổ Lộc Hàm, niết niết làm ửng đỏ cả một vùng cần cổ trắng ngần.

"Còn nhỏ như vậy chắc là chỗ đó cũng nhỏ lắm nhỉ? Cảm giác khít chặt sướng lắm đúng không? Tao thật sự tò mò không biết mùi vị quan hệ với trẻ nhỏ như thế nào đấy?"

Thái Trình Kha bất thình lình cúi xuống cắn lên vai Lộc Hàm, một chút máu của thằng bé rỉ ra dính lên đôi môi bạc màu vì nhiều năm hút thuốc của hắn.

"Ngọt. Như sữa ấy. Thảo nào mà mày lại cưng thằng nhỏ đến thế. Không phiền nếu tao cũng muốn 'ăn' nó chứ? Chia sẻ đi mà, đừng keo kiệt như vậy Ngô lão đại."

Thái Trình Kha nhếch mép cười.

"Muốn lấy lại không? Được thôi. Tao cũng không có sở thích biến thái đi quan hệ với trẻ em như mày. Đúng 5 giờ chiều ngày mai tao muốn mày phải phát lệnh tuyên bố từ chức cũng như chuyển giao hết tất cả tài sản của mày sang tên tao. Nhớ nếu mày chậm một giây phút nào..."

Thái Trình Kha cầm lên bàn tay của Lộc Hàm.

"Một phút tao sẽ cắt đi một ngón tay nhỏ bé xinh đẹp này của nó.Và đừng hòng chơi lật lọng với tao..."

Thái Trình Kha từ trong túi rút ra khẩu súng lục, nòng súng đen ngòm áp sát vào đầu Lộc Hàm.

"...nếu mày chơi lật lọng với tao, tao sẽ bắn chết nó và gửi trả xác lại cho mày. Nên nhớ xác sẽ không còn nguyên vẹn đâu đấy."

"Đoàng."

Đoạn clip kết thúc bằng tiếng súng khiêu khích nhắm thẳng vào máy quay. Màn hình Ipad tắt đen ngòm.

Tất cả những gì còn lại là màn hình đen tối.

Cùng cơn giận dữ của Ngô Thế Huân.....

-------------------------------------------------------

Phải đăng chap ngược trong ngày nay cảm thấy không phù hợp ghê gớm.

TT.TT

Tâm trạng cũng vì đó mà ảnh hưởng theo. Fic này là fic ngọt mà tui thêm ngược chi vậy trời? Hổng lẽ tự bản thân tui đã là đứa cuồng ngược?

O.M.G

Thiệt nguy hiểm a~~~

Fic có vẻ câu văn lủng củng nhỉ? Không hay ha? Chết em nghỉ có mấy ngày thôi mà trình viết fic giảm quá thể đáng!!!

Cơ mà cũng tại vì cái-cặp-đôi-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?

Mie đang yên đang lành lại đi ném hint bự chà bá lửa vào mặt con này?

Con này đang "thẩm du" đến nghiện từ hôm bữa tới giờ nên trình viết fic cũng giảm cmn luôn rồi. Bắt đền đi.

Móa yêu nhau trong "sáng" thì sợ con dân shippers chết đói mà yêu nhau trong "tối" thì sợ hai trẻ chết chìm.

Douma.

Ừ cứ lén lén lút lút "trong tối" đi con. Nát cúc đừng hỏi tại sao?~~~

=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro