Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

"Là thằng bé tự chạy vào đó!!!"

Ở dưới nhà, Hoàng Tử Thao đang ra sức biện minh cho hành động được cho là "bắt nạt" bảo bối nhà lão bản.

"Thế thì sao chứ? Thằng bé chỉ là một đứa nhỏ thôi. Con nít chạy lung tung, nghịch ngợm là chuyện thường."

Kim Chung Nhân ngả ngớn nằm dài trên chiếc sofa, miệng chóp chép vài ba miếng snack hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước cái nhíu mày của Ngô Thế Huân.

"Ố ồ không phải nhé. Thằng nhóc đó tự dưng đang không nhảy vô đó làm cái quái gì hả? Mà làm sao thằng nhỏ có thể tìm ra được đường vào căn phòng đó chứ? Cả một đoạn hành lang vừa dài vừa tối như thế. Con nít bình thường chắc phải tè đầy ra quần rồi. Còn đằng này nó... Hừm...Chắc chắn nó phải có âm mưu gì đó. Con nít giờ...nguy hiểm lắm, không thể tin được!"

"Thằng nhỏ chỉ mới 10 tuổi thôi, nó có thể làm được cái gì chứ? Dẹp ngay cái 'thuyết âm mưu' của anh đi. Em nghĩ lâu ngày rồi anh chưa đi khám não đó!"

Kim Chung Đại không khách khí mà sờ sờ trán Tử Thao ngồi kế cận, xong chép miệng ra chiều thương tiếc.

"Anh cả mười tuổi đã lăn lộn ngoài thao trường với súng ống, đạn dược rồi. Em mười lăm tuổi đã biết dùng kali cyanua giết người rồi. Con nít thì con nít. Đâu ai có thể biết rõ được tâm cơ của ai. Họa hổ, họa bì, năng họa cốt. Chi nhân, chi diện, bất chi tâm. Hơn nữa không phải anh nói thằng bé từng chứng kiến cha nó bị đánh trước mặt nó, bản thân nó cũng bị đánh, không lẽ nó ngu tới mức không biết phản kháng? Nó lớn rồi, có còn nhỏ nữa đâu?"

Hoàng Tử Thao thoải mái vắt chân chữ ngũ, lưng dựa vào sofa, miệng chóp chép chewing gum nói ra những "suy luận logic" của mình. Vốn lăn lộn từ nhỏ Hoàng Tử Thao ngoại trừ 1 lòng tin vào Ngô Thế Huân thì đối với bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể cũng sinh đa nghi. Hắn không tin Tiểu Lộc Lộc là tình cờ đi lạc vào căn phòng mật đó.

"Tử Thao, Tiểu Lộc Lộc còn bé, nhiều việc em ấy còn chưa thể suy nghĩ thông được, con nít nhanh giận mau quên, sao có thể ôm một loại tâm cơ đa mưu như thế được?"

Ngô Thế Huân nhàn nhạt lên tiếng trấn an Hoàng Tử Thao. Hắn mệt mỏi dựa vào thành ghế, nhắm mắt hồi tưởng lại lúc bàn xong công việc, xuống dưới nhà không thấy bảo bối nhỏ đâu, tim liền run lên một trận. Chạy đi tìm kiếm khắp phòng ngủ, phòng ăn, phòng đồ chơi của riêng bé, phòng đọc sách, phòng trang phục, phòng tắm, thậm chí gầm piano cũng không thấy, hắn đã bắt đầu thấy lo lắng. Lần đầu tiên hắn thật sự nổi giận cùng nghiêm phạt quản gia Trương và đám gia nhân trong nhà vì không trông chừng bé cẩn thận. Nhà rộng, lại nhiều lối đi bí mật, hắn sợ bé té hay đi lạc thì nguy, nhất là đối với đám vũ khí được giấu tại căn phòng bí mật sâu dưới lòng đất. Tất nhiên rất ít khả năng xuống được tới đó, nhưng dù sao đến được phòng mô hình cũng là ngạc nhiên đối với hắn.

"Em không tin. Anh cả, anh vẫn là nên cẩn thận thì tốt hơn. Dù sao thì thân phận của anh cũng rất nhạy cảm mà thằng bé lại là con của 1 tên phản bội, cũng không nên loại bỏ khả năng này, tốt nhất là vẫn nên đề phòng..."

"Được rồi. Đừng nói về vấn đề này nữa, nói về em đi. Sao rồi, bên kia xong chưa?"

"Hà hà em mà đã ra tay thì có trời mới thoát nổi. Chết vì thượng mã phong, nhục không tả nổi. Xem ra lần này nhất định lão Phí sẽ được lưu vào sử sách mất thôi."

"Vậy thì tốt. Cái chết của lão ta nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn đến cái đầu óc mù mờ của mấy thằng già đó. Cần phải đảm bảo hơn 50% số ghế trong nghị viện sẽ là người của ta, chặn hết mọi đường đi của Hỏa Lò, bóp chết từ trong trứng nước."

"Anh cả, về mặt chính trị coi như chúng ta xong, còn về mặt kinh tế?"

Kim Chung Nhân tiếp lời.

"Lô đất bên khu Tây Nam thành phố nhất định phải đấu thầu được. Lô đất đó chính là huyết mạch, đất vàng của thành phố, không thể để bên kia lấy. Tiền bán vũ khí có thể tung ra đầu tư vào film ảnh để rửa, sau đó dùng để đấu thầu..."

"Anh cả, triệt đường sống như vậy bên kia chắc chắn sẽ phản ứng."

"Dặn người của mình cẩn thận chú ý, cho người thắt chặt an ninh ở các tụ điểm nóng, nhất là quán bar. Cả em nữa Chung Đại, cẩn thận đừng đi loanh quanh. Chung Nhân nhớ canh chừng Khánh Tú."

"Anh cả việc lần trước anh mua piano đã khiến tụi nó bắt đầu nghi ngờ. Tụi nó bây giờ đang gắt gao tìm cho ra nguyên nhân anh mua cây đàn, có lẽ tụi nó nghi anh có tình nhân nên mua đàn tặng. Nhất định nó sẽ không để yên...."

"Việc cần làm lúc này là bảo vệ tuyệt mật danh tính của Lộc Hàm, không để chúng có cơ hội tiếp cận thằng bé, nếu không sẽ không biết xảy ra hậu quả thế nào. Em nghĩ thời gian này nên để thằng nhỏ ở nhà thì tốt hơn anh cả..."

"Em nghĩ không nên. Tiểu Lộc Lộc mới nhập học, nghỉ bây giờ sẽ khiến nhiều người nghi ngờ. Với lại anh cả đi làm suốt, Tiểu Lộc Lộc ở nhà một mình rất buồn."

Kim Chung Đại nãy giờ ngồi im nhắn tin đột ngột lên tiếng.

"Thằng bé không cần phải nghỉ học đâu, Chung Nhân. Cứ để cho bé đi học bình thường. Về vụ người tình thì anh nghĩ chúng ta nên đánh lạc hướng Hỏa Lò, giúp anh tìm một cô giáo dạy piano cho Tiểu Lộc Lộc có ngoại hình sáng sáng một chút. Chúng ta sẽ đánh lạc hướng bên kia bằng cô ta, tung tin đồn cô ta chính là người tình..."

"Như thế thì cô ta sẽ gặp nguy hiểm..."

Kim Chung Đại đột ngột ngắt lời. Dù là cũng có tham gia trong bang, nhưng Chung Đại vẫn là người theo ngành giáo dục, đối với chuyện lấy một người vô tội ra làm con tốt cậu vẫn là không sao chấp nhận nổi a.

"Có sao đâu cơ chứ? Chuyện quân tốt này chẳng có gì lạ cả. Chung Đại làm ơn dẹp ngay cái tư tưởng giáo dục đó của anh đi nếu còn muốn sống trong cái môi trường này."

Tử Thao từ bên kia ném gối ôm về phía Chung Đại lúc này đã sớm chuyển sang ngồi đối diện hắn. Mặc dù vẫn không hết đa nghi nhưng Tử Thao đủ trưởng thành để hiểu ai là kẻ phải hy sinh ai là kẻ phải giữ lại. Nếu như Ngô Thế Huân - người hắn tin tưởng - lựa chọn tin tưởng thằng nhóc này thì hắn cũng sẽ tin tưởng. Hắn - Hoàng Tử Thao - luôn luôn tin vào thủ lĩnh của mình, hắn không tin một người sớm lăn lộn thương trường lẫn chiến trường từ hồi nhỏ, một tay bình định cả một đế chế lại có thể để một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch làm sụp đổ a.

Vẫn là mặc kệ thằng nhóc đi. Chỉ cần để ý đến nó một chút là được rồi.

.

.

.

"Em không muốn ăn đâu."

Tiểu Lộc Lộc chu chu môi nhỏ, lắc lắc kịch liệt cái đầu be bé của mình. Từ lúc được bế xuống ăn sáng đến giờ, bé vẫn cứ nhất quyết không hợp tác với Ngô Thế Huân.

Lý do gì ư?

Chính là do có sự hiện diện của Tử Thao ngồi cùng bàn chứ sao nữa a?

Ngô Thế Huân đau đầu nhớ đến sáng nay ai đó đã làm rần rần một trận vì sự xuất hiện của Tử Thao trên bàn ăn. Bé liên tục lăn qua lăn lại trên vai hắn, năn nỉ hắn đừng ăn, hoặc là bé không ăn, hoặc là Tử Thao không ăn, mà Hoàng Tử Thao cũng rất ngoan cố ngồi lại quyết chọc cho bằng được cục cưng nhỏ, quyết không rời đi, mặc cho ánh nhìn cảnh cáo lần thứ n của Ngô Thế Huân. Cuối cùng Ngô Thế Huân đành phải bất lực bế bảo bối nhỏ nhà mình ra ngoài ăn sáng, cũng là thuận tiện tránh ánh nhìn đầy sát khí của Tử Thao với bé, đưa bảo bối nhỏ ra ngoài hỏi chuyện một chút.

Hắn đưa bé đến một nhà hàng chuyên về đồ ăn sáng có tiếng lâu năm. Từ lúc bước vô đến giờ đều được các vị thực khách lẫn chủ nhà hàng "nhiệt tình" đón tiếp bằng hàng ngàn ánh mắt tò mò. Cũng phải. Thử hỏi đột nhiên có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, cực kỳ phong độ, cao ngất trời mây, bế theo một đứa nhỏ hết sức khả ái, tay ôm con gấu bông nho nhỏ trong trang phục học sinh bước vào ăn sáng thì bạn có tò mò, kích động không chứ hả?

Cặp "cha con" này đúng là hội tụ nhan sắc đất trời a.

"Tiểu Lộc Lộc em xem, em muốn ăn món gì nào?"

"Chồng gọi đi."

Tiểu Lộc Lộc chăm chú nghịch con gấu bông của mình, cũng không thèm ngước mắt lên nhìn hắn. Cuối cùng Ngô Thế Huân đành gọi bữa ăn sáng theo ý mình. Hắn lần này muốn đổi vị một chút nên gọi món kiểu Anh cho bé.

Bữa ăn được dọn lên với hai phần với đậu, xúc xích, thịt xông khói, trứng ốp-la, nấm, khoai nướng vàng, bánh mì nướng và bánh pudding đen của Anh. Tiểu Lộc Lộc còn nhỏ nên hắn không cho bé uống coffee như mình mà gọi riêng cho bé trà sữa ấm nóng.

"Tiểu Lộc Lộc nghe anh hỏi này."

Ngô Thế Huân một tay cầm lấy gấu bông của ai kia để qua một bên, một tay đút cho bé miếng thịt cùng bánh mì đã được hắn cắt nhỏ và thổi nguội đưa đến bên miệng ai kia.

"Dả?"

Ai kia đã không còn làm nũng nữa, ngoan ngoãn há miệng ăn, vừa nhai vừa phồng môi chu mỏ trả lời.

"Ngày hôm qua làm gì mà em đang xem film lại tự dưng lăn đến căn phòng đó vậy?"

"Phòng nào cơ?"

"Căn phòng có chú Tử Thao đó"

Ai đó bĩu bĩu môi nhỏ, ôm lấy gấu bông lại vào lòng.

"Hôm qua chồng đi đâu? Em không thấy chồng đâu hết, nên em mới đi tìm a."

"Thế nhưng làm sao em lại đến đó?"

Ngô Thế Huân cau mày nhìn bé, lấy lại con gấu bông trong lòng ai đó thuận tay đút thêm thức ăn cho Tiểu Lộc Lộc.

"Thì...thì rõ ràng là em đến phòng ngủ mà..."

"Em đi lạc?"

"Ưm, rõ ràng em đã nhớ kỹ đường đi lắm rồi, không hiểu sao lại không đến được phòng ngủ, kết quả còn bị 'quái vật' đánh...rồi còn...rồi còn...hôm nay chồng lại mắng em..."

Ai đó hít hít mũi nhỏ đã muốn đỏ ửng, đột ngột òa khóc làm cho Ngô Thế Huân cuống cuồng ôm bé vào lòng cật lực tránh đi ánh nhìn tò mò của thực khách trong nhà hàng.

"Ngoan nào. Ngoan nào. Anh đã mắng em chưa? Chưa mà, đúng không? Anh chỉ hỏi chuyện em thôi, nhà rộng, em đi lạc cũng không sao hết nhưng mà như vậy sẽ rất nguy hiểm, có đúng không? Lỡ như em té, hay lại gặp ai đó giống Tử Thao thì phải làm sao?"

"Nhưng...nhưng mà chồng bỏ lại em một mình. Sau này đừng bỏ em một mình nữa, em sẽ ngoan ngoãn ngồi yên mà...."

"Anh dặn em rồi? Không thấy anh thì em hỏi bác quản gia Trương, em không nhớ sao? Sao lại tự mình chạy lung tung lên như thế? Còn nữa không phải là anh không cho em đùa nghịch, bắt em suốt ngày ngồi một chỗ, nhà của mình em thích đi đâu thì đi, chỉ là hạn chế đừng nên đi đến những chỗ tối như vậy, nguy hiểm, lỡ như em té gãy chân, gãy tay thì thế nào đây?"

"Em không thích bác quản gia Trương, có lần bác ấy la em, em không thích chú Tử Thao, chú đánh Tiểu Lộc Lộc, em không thích chú da đen, chú cũng đánh Tiểu Lộc Lộc luôn, em...em không thích ai hết, em chỉ thích chồng thôi."

"Quản gia Trương la em? Lúc nào, sao không nói với anh?"

"Hồi sáng nay nè, lúc em tắm xong qua phòng thay đồ á, quản gia Trương rõ ràng đã nói em là một đứa rắc rối, quỷ nhỏ rắc rối. Em có phải quỷ nhỏ đâu, em là siêu nhân mà, rõ ràng chú Tử Thao mới là quỷ nhỏ, không không, quỷ lớn mới đúng!"

"Nhóc con, ăn đi em trễ giờ học rồi đó. Không khóc nữa, không nhớ ngày hôm qua mắt sưng lên hả?"

Ngô Thế Huân cười cười trước vẻ mặt "méc tội" của ai đó, cúi người hôn loạn trên cái má đang phồng phồng bận nhai thức ăn, hừ, tên nhóc con này cũng lém lỉnh lắm chứ không vừa đâu, đừng tưởng thằng nhỏ khờ khờ mà dễ bắt nạt bé con. Bé con là siêu nhân, đại diện cho chính nghĩa, làm sao có thể bị ai bắt nạt chứ?
Nhưng mà siêu nhân nhỏ, siêu nhân lớn đây muốn 'bắt nạt' em, còn muốn 'ăn thịt' em nữa, thế thì phải làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro