Chương 90:Tình yêu lặng lẽ nảy mầm(1)
Tất cả những khó chịu trong người vì được nghỉ ngơi nhiều nên đã khôi phục lại nhiều, đối với hoàn cảnh mới mẻ xung quanh, biểu hiện của cô vui vẻ và ngây thơ như một cô bé, thậm chí cô còn quên mất việc mình đang có cục cưng trong bụng.
Khó được thấy cô lộ ra tính khí trẻ con lúc này, người trước giờ luôn lạnh lùng như Syaoran khéo môi cũng nhẹ cười, giọng vui vẻ nói tên thị trấn mà Sakura hoàn toàn không biết, nhưng không sao, tên chỗ này không quan trọng, quan trọng là cô muốn đi ra ngoài chơi.
"Chúng ta ra ngoài đi chơi đi!" Mặt đầy chờ mong, cô ngước nhìn hắn, đáng yêu như môht đứa bé đang vòi kẹo người lớn.
Đáng yêu đến mức cõi lòng bình lặng của hắn có chút xao động.
"Bên ngoài lạnh lắm, không sợ sao?" Hắn vươn tay, âu yếm gò má mịn màng của cô, một lần lại một lần, cảm giác mềm mại khiến hắn không nỡ buông tay.
Mosocw thuộc vùng ôn đới, nơi đây mùa đông lạnh nhưng không buốt, mặc áo bống và những trang phục chống rét khác, nếu ở bên ngoài chưa chắc đã chịu nổi.
Hắn chỉ có chút lo lắng cho tình hình sức khỏe của cô.
"Không sợ." Sakura lắc đầu đảm bảo.
"Vậy đi thay đồ đi, ăn gì đi đã rồi chúng ta ra ngoài."
Nói rồi hắn đưa cô đến phòng thay đồ, đích thân lựa đồ cho cô mặc, đợi Sakura từ phòng thay đồ bước ra thì thấy cô đã bị bao lại như một con chim cánh cụt, còn chưa mặc áo khoác, choàng khăn lại còn khẩu trang chống rét nữa, bao tay, không biết đến lúc mặc xong cô còn có thể tự đi nữa không?
Bước ra khỏi phòng, Sakura biết đây là một ngôi nhà phong cách Nga, mỗi góc nhỏ của nhà đều gần gũi với thiên nhiên và rừng cây.
Bước xuống cầu thang gỗ, đập vào mắt Sakura là một lò sưởi lớn đang cháy lách tách, ánh lửa bập bùng vào nhà khiến căn phòng thật ấm cúng.
Mà gần lò sưởi là một chiếc bàn ăn dài, nơi đó có Melin và Himawari đang ngồi chờ sẵn.
Thấy họ xuống, Melin đứng đậy, thân thiết hỏi," Chị thấy đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Sự nhiệt tình của cô khiến tâm trạng của Sakura thoải mái hơn nhiều, cô cố gắng bảo bản thân đừng quan tâm đến địa vị của họ, muốn tiếp xúc nhiều hơn với họ, bởi vì họ không hề có ác ý với cô.
"Chị qua đây ăn gì đi, đây đều là những món ăn mà má Mari đã chuẩn bị cho chị đấy." Melin nắm tay Sakura, trực tiếp đoạt người khỏi tay Syaoran.
Vốn cô đã sớm chuẩn bị rất nhiều món ăn để chiêu đãi họ nhưng không ngờ được tin Sakura mang thai, những món có mùi vị quá nồng, quá tanh, quá cay đều không được dọn lên.
Nhìn một bàn toàn những món ăn thanh đạm và có chén cháo thịt nạc cho cô đang tỏa khói nghi ngút, Sakura cực kì cảm động," Cám ơn."
"Sakura, trong bụng chị có cục cưng thật sao? Có thể cho em sờ thử được không?" Trên môi Himawari là một nụ cười mộc mạc, đôi mắt trong veo tò mò nhìn vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của Sakurs.
Himawari tuy rằng có giáo viên đến tận nhà dạy học nhưng những môn cô học toàn bộ đều là những kiến thức sinh lí nam nữ là ít đến đáng thương.
Ngày thường xem tivi, lên mạng đều có thời gian hạn chế, Syaoran không để cô tiếp xúc với những kiến thức không hay ho đó được.
Nếu như lần trước không về Singapore thăm cô, thấy cô ngồi ôm chú mèo trắng bên cửa sổ, "Melin, chân trời mỗi nơi đều giống nhau hay sao?"thì Melin cũng sẽ không biết được cô bé này bị cách biệt với thế giới bên ngoài bao nhiêu năm kia tịch mịch và cô đơn như thế nào.
Họ không thể để cô tiếp tục sống như vậy được, tuy rằng họ có thể lo cho cô không ăn không nghĩ nhưng cô là một sinh mệnh độc lập.
Là một sinh mệnh độc lập thì cũng có quyền tự do riêng của mình. Cô có quyền được ra ngoài, được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cho dù là mưa to gió lớn đến đâu cũng ra ngoài xem thử, cảm nhận một thế giới hoàn toàn mới ngoài Lục La Viên.
Cho nên, sau khi cực lực đề xuất, Syaoran rốt cuộc cũng đồng ý đưa Himawari đến đây, ở lại đây mấy ngày.
"Giờ còn chưa xác định." Sakura cười có chút ngượng ngùng. Nhưng theo tình hình bây giờ, chắc chắn đã có rồi.
Nhưng lần đầu tiên trong đời cô mặc nhiều quần áo đến vậy, làm sao có thể nhìn ra là có cục cưng hay không chứ đừng nói là sờ thử. Chính bản thân cô còn không cảm nhận được trong bụng mình có một sinh linh nhỏ đang trưởng thành một ca sách kì diệu.
" Ăn gì đi, chị dẫn em ra ngoài chơi." Melin vỗ nhẹ lên đầu Himawari rồi kéo ray Sakura ngồi xuống.
"Sakura, chị có muốn đi cùng với bọn em không?" Đôi mắt to tròn của Himawari còn chưa rời khỏi bụng Sakura.
"Ăn xong rồi chúng ta cùng đi."
Lúc này má Mari đưa lên một dĩa thức ăn nhẹ, cẩn thận đặt trước mặt Sakura," Thiếu phu nhân , nếu dạ dày cô không khỏe, ăn cái này sẽ đỡ ngay."
Hiện giờ, cô không thấy khó chịu, chỉ là, cô đói bụng.
Nhưng khi má Mari múc chén cháo thịt nạc cho cô, một cảm giác ơn ớn từ dạ dày cô khiến cô có chút khó chịu bụm miệng lại.
"Bê xuống đi." Thấy mặt cô đổi sắc, Syaoran vội ra lệnh.
"Má Mari, nếu Sakura không ăn được cháo thịt nạc, đổi thành cháo trắng đi." Melin sợ Syaoran mắng người, liền nói đỡ.
Bữa ăn này, vì cô không thoải mái nên bữa ăn hơi nghiêm trọng.
Khi Sakura ăn cháo trắng xong, sắc mặt u ám của Syaoran mới coi như là hoà hoãn đôi chút.
Nhưng hắn lại không chịu dẫn cô ra ngoài.
"Tại sao chứ?" Sakura cầm áo khoác trên tay, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiếu.
"Syaoran, sao Sakura lại không được ra ngoài?" Trang bị chỉnh chu, Himawari như một con chim cánh cụt hỏi Syaoran.
Thấy Syaoran không trả lời, Melin nắm tay Himawair," Chúng ta đi trước."
Sau khi hai cô gái rời đi, căn phòng rộng thênh thang chỉ còn lại hai người.
"Lên lầu nghỉ ngơi đi." Syaoran khoác tay lên eo cô định dìu cô lên lầu nhưng Sakura không chịu.
Vừa nãy hắn đã đồng ý với cô, bây giờ cô lại ăn mặc xong xuôi thế này rồi, hắn lại không giữ lời, có ai như hắn đâu chứ?
"Em không muốn."
Khó được một lần cô cự tuyệt ngay trước mặt hắn!
"Lên lầu!" Giọng hắn càng thêm cứng rắn.
"Tại sao chứ?"
Sakura nhìn vẻ mặt nghiêm lạnh của hắn, so với người đàn ông trên máy bay lại khác nhau hoàn toàn! Người này không chỉ nuốt lời nhanh, tốc độ trở mặt cũng nhanh đến kinh người.
Đầu tiên, không nói một lời kéo cô lên máy bay, dẫn cô đến thế giới trắng cô chưa từng thấy rồi lại không cho cô ra ngoài, vậy là thế nào chứ?
Càng nghĩ càng uỷ khuất, vành mắt của Sakura không khỏi phiếm hồng, dù cô có tận lực nén xuống nhưng vì cô đang cúi thấp đầu,nước mắt lại không chịu khống chế, tràn ra khoé mi.
Giọt nước mắt trong suốt đó, vẻ uỷ khuất đến đáng thương đó khiến Syaoran chợt cảm thấy mình đã làm một chuyện ác không thể tha thứ vậy.
Hít sâu một hơi, hắn vươn tay lau lấy những giọt nước mắt nóng đến bỏng rát kia, hắn thoả hiệp một cách bất đắc dĩ," Đi thôi."
Đi đâu?
Cô giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn.
Lúc thì ân cần khiến cô chỉ muốn dựa dẫm vào hắn, lúc thì lại lạnh lùng đến mức tưởng rằng mình làm sai chuyện gì. Thật khó hiểu!
"Không phải muốn ra ngoài sao? Nếu không muốn đi, vậy em và anh lên lầu nghỉ."
Vốn tưởng rằng sức khỏe của cô không tệ nhưng vừa nãy trong bữa ăn thấy cô khó chịu như vậy khiến hắn không yên lòng cho cô ra ngoài, định để bác sĩ đến kiểm tra một lần cô có thai hay không rồi tính tiếp nhưng thấy vẻ đáng thương của cô như vậy, cho dù trái tim hắn có cứng rắn đến mấy cũng phải mềm nhũn.
"Em muốn đi!" Sakura nghe hắn nói có thể ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Vừa khóc vừa cười, thật là!
Sakura vừa ra cửa đã bị một cơn gió rét căm căm quét qua gương mặt non mềm của cô, lạnh đến cắt da cắt thịt nhưng vẫn không thể ngăn được sự hào hứng của cô.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, một màn trắng tuyết trắng xoá dài đến tận chân trời, trong màu trắng thuần khiết ấy, những cây bạch dương càng lộ vẻ kiên cường.
Sakura buông tay Syaoran ra, đạp chân trong đôi dày đi tuyết thật dày bước lên mấy bước, suýt nữa vì bước chân không vững mà té nhào.
Khiến cho Syaoran đang đi theo phía sau vội đưa tay giữ lấy eo cô," Cẩn thận một chút đi em!"
"Sakura, Sakura!"
Cách đó không xa trong rừng bạch dương, đang chơi tuyết thật vui với Melin, Himawari lên tiếng gọi cô.
"Chúng ta đi qua đó, được không?" Sakura vui vẻ nhìn Syaoran.
Syaoran cúi đầu nhìn cô gái bị bọc kín chừa lại đôi mắt đang rúc vào ngực mình, lòng lần nữa mềm nhũn.
Không nói gì, hắn nắm tay cô cùng đi qua.
Hai chiếc bóng một cao một thấp lưu lại hai hàng vết chân thật dài...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro