Chương 87: Niềm vui bất ngờ trên độ cao 10.000 mét(1)
Sau chuyện đó, cô cũng không có ý định nhèo hắn giúp đỡ tiếp nhưng hắn vẫn cứ thầm lặng gửi tin nhắn cho cô, nếu như đã có người vui vẻ làm, tại sao cô lại không dùng chứ? Cô cũng không phải đồ ngốc.
Nếu như hắn không muốn làm, muốn mặc kệ cô thì cô vẫn còn cách khác. Cùng lắm là mặt dày đi tìm Li Syaoran xin chỉ giáo, tin rằng nể mặt Sakura, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt.
Điểm này không thể không thừa nhân, nhưng sáng hôm đó khi thức dậy, là ai cố tình khiêu khích hắn, là ai bảo hắn trói gà không chặt vô dụng không làm được gì, rốt cuộc hai người lại nhập cuộc thêm một lần.
Lại là ai, nói còn sản khoái hơn cả một người đàn ông, nói hắn chẳng qua vớ vẩn làm người đầu tiên của cô, tấm màng mỏng manh đó dù sao cũng sẽ có ngày cô bị rách, là ai cô cũng chẳng để tâm.
"Tomoyo, em nói như vậy là không phải hạ thấp giá trị của bản thân em xuống sao? Mấy cô gái không nên dùng thân thể để đổi lấy bất cứ điều gì."
"Nếu như anh chủ muốn thuyết giáo, vậy thì miễn đi. Sau này anh không cần đưa số liệu và thông tin cho tôi nữa. Chuyện của tôi tự có thể giải quyết được."
Cô trước giờ chưa từng coi rẽ bản thân, từ nhỏ đến lớn, câu mà mẹ khuyên bảo cô nhiều nhất đó chính là phải biết chịu trách nhiệm về cuộc đời mình, phải biết quý trọng bản thân.
Thế nên, cho dù cô có rời khỏi nhà Daiouji, dù là sống có vất vả cô cũng có thể chống chọi được, trước giờ cô chưa từng nghĩ là sẽ đổi thân thể để lấy bất cứ thứ gì.
Thế nên, cho dù mỗi ngày cô có làm thêm bao nhiêu việc đi chăng nữa, mệt mỏi đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng chưa từng nghĩ là sẽ đến quán bar hay khách sạn, những nơi khá phức tạp để làm việc, cái nghề chiêu đãi cao đến ngất ngưỡng kia.
Thế nê, câu nói này của hắn đã tổn thương cô rất nhiều.
Nhưng không sao cả, cô tuyệt đối sẽ không để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt hắn.
Ngưỡng cao đầu cô lướt qua hắn.
Cơn mưa ở Singapore, nói đến là đến, chưa bao giờ báo trước cả.
Bầu trời vốn quang đãng đã giăng đầy mây đen, không lâu sau đó, những tia chớp như xé tạc cả bầu trời ra, cơn mưa kéo đến.
Không hề có gì che chắn, Tomoyo vừa chạy được mấy bước thì cả người đã ướt sũng. Nếu cô có chạy nhanh thì cũng sẽ ướt như chuột lột thôi, nên đâu cần phí sức chứ?
Nghĩ vậy nên cô chầm chậm đi về kí túc xá.
Cơn mưa lớn như vậy không phải dịp để tận hưởng sự lãng mạn vì cô chỉ có một mình, huống chi, người bây giờ lại ướt như chuột lột, lãng mạnh ở đâu chứ?
Singapore vốn là khí hậu ôn hoà, nhưng tháng mười một, sau những cơn mưa tầm tã như vậy, thờ tiết sẽ trở nên lạnh.
Nơi đây còn cách kí túc xá của cô khá xa, buổi sáng chưa ăn gì, buổi trưa cũng chưa kịp ăn khiến Tomoyo đói đến nỗi không cất được chân, chỉ đành chầm chậm lê bước dưới mưa.
Tính tình cô trước giờ luôn rất lạc quan nhưng lúc này, người thì ướt sũng, vừa lạnh, vừa mệt, vừa đói khiến lòng cô dâng trào lên cảm giác khổ sở.
Mẹ ở trên trời nếu như biết được cô ngược đãi bản thân mình như thế, chắc là sẽ đau lòng lắm!
Không biết do có phải mưa quá lớn khiến tầm mắt cô mờ mịt không nhìn rõ đường đi hay không nữa, thế nên cô ngừng lại, ngước lên nhìn bầu trời đen kịt.
Những hạt mưa nặng rào rào đánh thẳng vào mặt vừa đau vừa khó chịu, Tomoyo nhắm mắt lại để mưa trôi trên mặt mình. Cơn mưa này có lớn quá không? Sao cho dù cô có nhắm mắt lại, mưa vẫn trôi vào mắt, hay đó là...
Tomoyo trước giờ luôn là một người kiên cường, cho dù sống một mình cô vẫn có thể chăm sóc bản thân mình. Cho nên, mẹ, mẹ ở trên trời đừng lo lắng cho con, cũng đừng khóc vì con.
Không biết từ lúc nào những giọt mưa đang trôi trên mặt cô bỗng dừng lại, cô mở mắt, thấy trên đầu mình là một cây dù màu đen...
Ai mà tốt bụng giúp cô che dù vậy?
Chiếc đầu nhỏ ngưỡng cao lên, không ngờ lại là Eriol.
Không phải anh ta đi rồi sao? Hay cố tình lưu lại để làm cô bẽ mặt?
"Tôi đưa cô về."
Cô hếch mặt, nhếch đôi môi tái nhợt vì nước mưa, "Không cần anh giả vờ quan tâm!"
Hừm, cô gái này tuyệt đối có khả năng chọc người ta tức chết mà! Rõ ràng là đã lạnh đến cả người phát run còn cậy mạnh, Eriol tức đến phát điên! Bàn tay nắm chặt cây dù nhìn thấy cả gân xanh.
"Tomoyo Daiouji, thân thể là của cô, cô còn không biết trân trọng thì có ai đau lòng giùm cô chứ?"
Hừm, người đàn ông này rõ ràng là muốn xoáy vào vết thương của cô đây mà! Cô có ai thương thì cũng chả có liên quan gì đến anh ta! Lo như vậy làm gì?
"Tôi cứ muốn ngược đãi mình như thế đó, liên quan gì đến anh sao?"
Liên quan gì đến hắn? Đúng vậy, liên quan gì đến hắn chứ?
Nếu như hắn có ý chí một chút, lí trí thì nên xoay người rời đi, coi như không quen biết cô gái này.
Nhưng chân hắn bước đi không đành, nhìn cô gái lạnh đến phát run, ngọn lửa trong lòng càng thiêu đốt lên, cây dù trên tay bị ném đi, hai tay dùng sức kéo cô gái kia vào lòng mình, đầu cúi xuống, bất chấp tất cả hôn cô mãnh liệt...
Cô muốn phủi sạch quan hệ với hắn chứ gì? Thế thì hắn sẽ làm ngược lại.
Tomoyo hoàn toàn bị nụ hôn này dọa đến ngây người...
Cô căn bản là không thể biết được trên cuộc đời này lại có một loại đàn ông nào dám ở thanh thiên bạch nhật, à không, giữa mưa sấm như thế này hôn mình...
Cô kinh ngạc đến quên mình đang bị phi lễ, cũng quên luôn mình biết võ, có thể dễ dàng đẩy hắn ra, cũng quên mất mình phải đẩy hắn ra...
***
Vẫn là chiếc máy bay tư nhân của Sakura, trên đời này, quyền thế, tiền tài quả nhiên rất hữu dụng,
Mỗi lần Sakura bước đến chiếc máy bay này đều có cùng một cảm giác.
Khi cô vài khoang máy bay mới phát hiện ngoại trừ nhân viên phục vụ và má Mari, còn có cả người đàn ông khôi ngô lực lưỡng đã đi cùng với Syaoran mấy bữa nọ.
Người đàn ông đó nhìn họ tươi tắn, vẫy tay chào, má Mari nhanh chóng đến" Thiếu gia, thiếu phu nhân, cô Himawari." Syaoran chỉ nhẹ gật đầu nắm tay Sakura đi về phía cabin nghỉ người riêng của hắn.
"Má Mari, sao bà lại ở đây?" Đi sau cùng, khi nhìn thấy má Mari, người đã chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn, gương mặt vốn có chú lo lắng và bất an của Himawari thoáng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
"Thiếu gia sợ lần đầu tiên cô ra nước ngoài không quen nên bảo tôi theo cùng. Chúng ta qua đó ngồi đi." Má Mari vừa nói vừa kéo cô vào trong khoang.
Mà lúc này, Sakura đi phía trước nghe vậy, một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng, Syaoran đối xử với Himawari như vậy, Himawari là gì của hắn chứ?
Ở cuối máy bay là một cabin nghỉ ngơi tương đối rộng rãi, Syaoran chợt ôm chầm cô lên, đặt cô trên chiếc giường lớn,"Em mệt sao? Nghỉ ngơi đi, sẽ có người đưa bữa trưa đến đây nhé, được không?"
Thấy hắn định đi ra ngoài, cô gọi lại," Anh đi đâu vậy?"
Chắc không phải vì lo lắng cho Himawari nên ra xem đó chứ? Đương nhiên những lời này cô không hỏi hắn rồi, vì chính cô cũng không biết tại sao cô lại quan tâm đến địa vị của Himawari trong lòng Syaoran chứ?
"Anh còn chút việc chưa xử lí xong." Hắn nhàn nhạt nói.
"Ồ, em biết rồi."
Đúng là người cuồng công việc điển hình mà, ngay cả ngồi máy bay cũng không thể điềm tĩnh nghỉ ngơi chút ít. Nhìn theo bóng dáng của hắn rời đi, Sakura hiểu rõ, người đang ở đỉnh Kim Tự tháp không sung sướng gì, ngược lại, trách nhiệm và gánh nặng phải gánh vác quản thực hơn người thường rất nhiều.
Ba cô Fujitaka ngoại trừ phong lưu đa tình, không quá quan tâm đến vợ con ở nhà ra, thực ra ông dành thời gian cho công việc rất nhiều, bằng không công ty Kinomoto sẽ không có quy mô như hôm nay, tuy rằng giai đoạn thịnh vượng nhất của nó đã qua lâu rồi.
Nên không cần nhắc đến Syaoran vì tập đoàn Li mà hắn đnag phụ trách còn lớn hơn Kinomoto không biết bao nhiêu lần.
Cô biết rõ mình đã gả cho người đàn ông thế nào, cô không ên suy nghĩ lung tung mới đúng.
Syaoran vừa đi không lâu thì có một người nhân viên phục vụ đến đưa bữa trưa cho cô, nhìn một mâm thức ăn phong phú, Sakura không có chút thèm ăn nào cả, ăn được mấy miếng salad trái cây, uống một ngụm canh cá thoạt nhìn rất ngon miệng, nhưng mới uống một ngụm thì một vị chua đột nhiên dâng lên trong họng. Tưởng rằng vào toilet có thê thôn một trận nhưng không nôn được gì cả, cô kiệt sức ôm lấy bồn rửa mặt nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro