Chương 85: Gặp lại cô gái ở Lục la Viên(1)
Trước khi nghỉ hè kết thúc, Li Syaoran muốn đến Singapore để chọn một người vợ thích hợp, thân là người của xã hội thượng lưu, đương nhiên Ayumi không muốn bỏ lỡ cơ hội này rồi.
Nhưng đến cuối cùng, trợ lí Hiragizawa của hắn chỉ đến phái gặp cô một lần, từ đó về sau không liên lạc nữa.
Cô cũng rất tò mò, không biết vị tiểu thư nhà giàu nào đã lọt vào mắt xanh của Li Syaoran, nhưng không ngờ, người đó lại là Sakura.
Sự oán hận của Ayumi đối với Sakura càng sâu hơn.
Hơn nữa, lần trước khi ở sân bóng, người bị Fye ném bóng trúng, cũng là Sakura. Ngay cả Fye- hoàng tử của trường cũng để ý cô ta, hỏi cô làm sao không giận được chứ?
Hôm nay có cơ hội gặp mặt, oán cũ thù mới trong lòng vẫn dâng trào lên, nói chuyện đương nhiên không chút khách sáo.
Sakura nghe Ayumi nói vậy, tức đến đỏ cả mắt," Tôi có đắc tội gì với cô đâu, sao lại nói như vậy chứ?"
Thấy bạn tốt bị bắt nạt, Tomoyo cũng ra mặt công kích Ayumi," Ayumi, nói chuyện cho đàng hoàng đi! Giờ là thời đại gì rồi mà còn nói đến môn đăng hộ đối? Uổng công cô là sinh viên thời đại mới, tư tưởng thật lạc hậu! Chẳng trách tất cả nam sinh viên của trường đều nói cô là một con công không biết trời cao đất dày, không biết tôn trọng người khác! Thảo nào Sakura của tôi lại được xưng là hoa khôi của trường. Sakura không có xuất thân cao quý như cô, vậy thì sao chứ? Dù sao cũng tốt hơn kẻ điêu ngoa, cao ngạo, chỉ thích dè bỉu người khác, không có giáo dưỡng như cô. Thực ra cô cũng đừng trách mọi người, không có chọn cô làm hoa khôi vì sợ làm ô nhục cái danh hiệu cao quý đó thôi. Với lại, cô cũng mơ tưởng được gả cho nhà Li nhưng không được ý nên đố kị với Sakura đúng không?"
Ayumi nghe vậy, sắc mặt xanh lại đỏ, một bàn tay vung đến trước mặt Tomoyo nhưng bị cô chặn lại," Cô dựa gì để đánh người khác?"
"Tomoyo Daiouji, cô thật đáng ghét!" Ayumi tức giận mà không làm gì được, cuối cùng chỉ đành xoay người rời đi.
"Ai yêu cô đúng xui xẻo!" Tomoyo cười nói.
"Tomoyo, chúng ta đi thôi!" Vô duyên vô cớ bị mắng, tâm trạng vui vẻ của Sakura biến mất, không muốn tiếp tục ở lại vườn trường.
Nhưng cũng may là có Tomoyo, lời nói của cô tuy có cay độc, nhưng vừa khéo là lấy độc trị độc, không có cô, cô không biết mình sẽ bị mắng đến thảm thế nào nữa.
Tomoyo vỗ vai bạn tốt để trấn an sau đó nhìn sang Michiru, người cũng đang tức đến mặt tái mét kia, " Sao hở? Có gì không đúng sao? Muốn mắng chửi tôi hay Sakura? Nhưng tôi khuyên cô đừng nên chọc giận tôi!"
Đôi môi to son kĩ lưỡng của Michiru há to, lồng ngực tức đến phập phồng, cuối cùng cắn răng nói," Tomoyo Daiouji, tôi không muốn cãi nhau với cô. Hôm nay tôi muốn cho cô biết là tôi tháng sau, Michiru sẽ đi đính hôn với anh Fujimoto. Anh ấy nói thích tôi, người đáng yêu và dịu dàng như tôi."
Fujimoto là người trợ lí thân tín nhất của ba cô, rất thân với cô, khi ba cô muốn cưới người vợ hiện giờ, cô đã đến công ty ông khóc rất nhiều, lần nào cũng là anh ta an ủi cô rồi đưa cô về nhà.
Tình cảm giữa cô với Fujimoto rất tốt, chỉ có sau khi cô dọn ra ngoài ở thì mới không còn liên lạc nữa.
Trước giờ cô luôn xem anh ta là anh trai của mình, hoặc là anh em tốt nhưng không ngờ, cô chủ mới rời khỏi đó chưa bao lâu mà mọi chuyện đã nhẹ thế này.
Fujimoto muốn đính hôn với Michiru? Có nhầm lẫn gì không vậy? Tình cảm của họ đã sâu đạm như thế nào đến muốn đính hôn?
Thấy vẻ kinh ngạc của Tomoyo, Michiru cười một cách đắc ý, "Ngày 16 tháng sau, nhớ đến đó."
"Yên tâm, tôi sẽ trở về, cô sẽ có quà." Nói rồi cô khoác vai Sakura rời đi.
"Thật xui xẻo, bị hai con chó điên cắn." Đi được mấy bước, Tomoyo nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bỏ đi, sau này cứ né họ đi là được rồi." Nhưng họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, nếu như không cố ý gặp, chắc là khó gặp nhau được lắm đây.
"Bạn đó, cứ nhu nhược, yếu đuối mãi, nên đối phó với họ đi, miễn cho lúc mình không bên cạnh bạn mà bị họ bắt nạt." Tomoyo nói.
"Đúng rồi, gặp loại người hung dữ như cô, ai gặp cũng phải sợ!"
Sakura còn chưa kịp trả lời bạn tốt thì đã có một giọng nam từ sau lưng chen vào.
"Eriol, sao anh lại ở đây?"
Eriol khó được một lần không mặc tây trang, đứng cách đó chỉ một hai mét, hai tay cho vào túi quần, tươi cười nhìn Sakura, "Boss cho tôi nghỉ hai ngày."
Tomoyo nhìn thấy Eriol thì quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn hắn, tay thì định kéo Sakura rời đi, cách xa hắn càng xa càng tốt nhưng rõ ràng lại có người không hiểu chuyện," Boss đang đợi cô ở bên ngoài."
Nghe Eriol nói Syaoran đang ở ngoài chờ cô thì Sakura có chút kinh ngạc, cô tưởng rằng hắn chỉ tuỳ tiện nói muốn đến đón cô thôi.
"Tôi đi ra liền, tạm biệt." Cô nhìn Eriol nói.
Eriol gật nhẹ đầu sau đó quay sang Tomoyo, người nãy giờ xem hắn là không khí kia," Tôi tìm cô có việc."
Tomoyo căn bản là không thèm để ý đến hắn, ngay cả"ừ" một tiếng cũng lười, cứ thế kéo Sakura rời đi.
"Tomoyo, không phải Eriol tìm bạn có việc sao?" Phản ứng khác thường của bạn tốt khiến cô rất ngạc nhiên, thái độ này của cô khiến Sakura nghi ngờ.
"Không hợp nhau nên không có gì để nói hết." Tomoyo nói một cách không khách sáo.
"Tomoyo Daiouji, cô còn nợ tôi tiền phục vụ, muốn trốn nợ sao?' Trái với cô, Eriol không buồn không giận, vẫn như cũ, không nhanh không chậm nói.
Sakura trừng to mắt," Tomoyo, bạn thiếu tiền anh ấy sao?" Chắc không phải lúc Tomoyo học chứng khoán, Eriol hướng dẫn và cung cấp thông tin cho cô rồi đòi tiền nha?
Nhưng con người của Eriol không tệ như vậy chứ?
Nghe Eriol nói câu này, sắc mặt của Tomoyo biến sắc nhưng sau đó trấn tĩnh lại, cô cười," Phí phục vụ phải không? Sakura, thật ngại quá, hôm nay không cùng bạn đi ăn rồi. Tối nay mình gọi cho bạn."
Nói rồi Tomoyo buông tay Sakura ra, nhìn sang Eriol,"Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện."
"Tôi đi đây." Eriol gật đầu chào Sakura rồi đi theo sau Tomoyo, bỏ lại Sakura đứng một mình ngơ ngác nhìn theo.
Kì lạ! Thật sự rất kì lạ! Nhưng lạ ở chỗ nào chứ?
Đang ngẩn người thì điện thoại trong túi xách chợt reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Sakur biết là của Syaoran gọi nên đón nghe.
"Em chưa thi xong sao?"
"Thi xong rồi, em ra ngay đây." Lời của cô vừa dứt thì một chiếc xe limo quen thuộc đi về phía cô.
Hừm, đã đến đây rồi anh còn gọi cho em nữa sao?
Xe dừng lại, tài xế nhanh nhẹn giúp cô mở cửa xe, Sakura bước vào, nhưng vừa ngước mắt lên thì đã thấy trong xe còn có cả cô gái hôm qua cô gặp ở Lục La Viên.
Xe chầm chậm chạy đi.
Sakura ngồi bên cạnh Syaoran, nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện mình, còn cô gái đó cũng nghiêm túc nhìn cô.
Cô gái đó mặc một chiếc váy rất đẹp, mái tóc đen nhánh xoã bung ra, cả người toát ra vẻ đẹp yêu kiều như một nàng công chúa xinh đẹp, ngây thơ, chưa hiểu sự đời.
Còn Syaoran không để ý, chỉ chăm chú xem văn kiện, không có ý định giới thiệu. Nhận ra điều này, lòng Sakura lại chua xót và khổ sở.
Nhưng cô không có chán ghét cô gái đó, từ lúc cô lên xe, cô bé đó luôn nhìn cô với ánh mắt thiện ý.
Cô gái kia không có ác ý với cô, điều này cô hiểu rõ. Vậy làm sao cô có thêm ghét bỏ một cô gái đẹp như một thiên thần như thế?
Khoang xe rộng rãi nhưng im lặng như tờ, chỉ có tiếng lật giấy của Syaoran.
Xe bắt đầu tăng tốc, Syaoran cũng không nói gì, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên không nói chuyện với cô mà là cô gái kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro