Chương 52: Muốn quên, lại không quên được!
Thậm chí, người chồng đã từng đối với cô rất tốt nhưng trong cơn say rượu, kéo cô từ chiếc giường nhỏ trong phòng dành cho khách đến căn phòng cho người mới kia, đã cường bạo cô tại đó.
"Anh ta...kêu tên người phụ nữ đó..."
Nói đến đây, Riko bụm mặt khóc không thành tiếng.
Nhưng chuyện này Sakura đã nghe chị mình nói một lần nhưng giờ nghe lại vẫn thấy đau lòng.
Cô trước giờ chưa từng nghĩ đến, thì ra người chị em cùng cha khác mẹ này của cô khi gả vào nhà Yamada lại chua xót và tủi nhục đến thế.
Cũng là vì hôn nhân vì ích lợi, so với hoàn cảnh là Riko phải chịu, bỗng dưng Sakura thấy cuộc hôn nhân của mình với Syaoran còn đỡ hơn nhiều.
Có lẽ sau này sẽ có nhiều chuyện xảy ra khiến họ không thể đoán trước được nhưng ít ra trước mắt, cuộc sống của cô lại không tệ.
Trên giường khi Syaoran làm với cô, so với bị kịch mà Riko phải chịu thì có đáng gì đâu chứ?
Trong xã hội thượng lưu, hôn nhân để đổi lấy ích lợi kinh tế không phải là chuyện mới mẻ gì, lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu, hạnh phúc của con người có đáng gì đâu chứ!
Từ đầu đến cuối Syaoran không nói một câu nào, chỉ đến khi thấy cô gái bên cạnh hắn vành mắt đã đỏ hoe thì rút khăn tay của mình ra giúp cô lau nước mắt.
"Em tự làm được rồi...." Sakura không muốn diễn tuồng cánh vợ chồng trước mặt Riko, tuy rằng cô cũng không cho đó là thể hiện tình cảm.
Syaoran cũng không muốn miễn cưỡng với cô, hắn rụt tay về, nhìn Riko nãy giờ vẫn khóc thít thít ở sofa đối diện, rốt cuộc lên tiếng," Chị muốn tôi làm gì?"
Nếu không phải cả thân thể và tinh thần đều bị tra tấn đến cực hạn, tin rằng sẽ khôngncos bất cứ người phụ nữ nào lại chịu bộc lộ những chuyện như vậy trước mặt một người đàn ông xa lạ...
Syaoran nhìn vùng bụng nhô ra của Riko, mày hơi nhướng lên.
Cô như vầy, nhà mẹ đẻ lẫn nhà mẹ chồng đều không thể ở...
"Tôi muốn li hôn, sau đó rời khỏi Singapore cùng với con tôi." Giọng Riko thật kiên định.
Dường như vì được rời khỏi địa ngục kia, muốn cô làm gì cô cũng có thể làm...
Rời khỏi những người dơ bẩn ở đây, cô một mình sống, nuôi con. Rời khỏi Singapore, bắt đầu một cuộc sông mới, cô có thể tự quyết định cuộc sống của mình, không cần phải khuất phục trước bất kì ai.
Nếu như một ngày cô có năng lực, cô sẽ hủy đi những kẻ đã đối xử tệ bạc với cô.
***
Mười giờ tối, Syaoran đứng ở bên cửa sổ sát đất trong phòng sách nhìn về bầu trời lấp lánh ngàn sao thật lâu rồi chậm rãi khép mắt lại.
Trong đầu từng cảnh tượng như lũ xuất hiện.
Đã nhiều năm rồi, hắn tưởng mình sớm đã quen đi những những kí ức đáng sợ đó rất sâu đậm, thế nào cũng không thể xoá sạch. Cho dù muốn quên, cũng không có cách nào quên, những kí ức đó sẽ luôn sống lại, thật sống động.
Thế nên chúng có lúc sẽ trở thành một loại dày vò...
Ngoài cửa truyền đến tiếng gĩ cửa nhẹ khiến Syaoran mở mắt. Hắn xoay người nhìn về phía cửa, Sakura trong chiếc áo ngủ, đầu tóc vẫn còn ẩm ướt, rõ ràng là mới tắm xong.
"Ngủ không được sao em?" Syaoran đi đến gần cô rồi dừng lại, từ trên cao nhìn xuống khônh kìn lòng được đưa tay vén những sợi tóc loã xoã từ bên má qua sau tai.
"Không phải." Bởi vì động tác quá thân mật của hắn mà mặt Sakura nóng lên, cô ngước mặt lên nhìn hắn. Cô lại nhớ đến hai người phụ nữ hôm qua.
"Muộn rồi, em ngủ trước đi." Hắn hôn lên má cô một cái thật vang dội. Trước giờ hắn chưa từng có thói quen đi ngủ sớm, hơn nữa hắn còn cả tá đống công sự cần phải giải quyết. Cũng sợ, cùng cô ngủ, không đơn giản là ngủ, vết thương nơi đầu gối cô còn chưa khỏi, lỡ bị thương nữa thì sao?
"Anh còn bận việc sao?" Sakura nhìn chiếc laptop sáng bừng cùng đống văn kiện hắn để trên bàn.
"Ừ."
"Em đến đây để cám ơn anh đã cho chị em ở tạm đây. Anh cứ làm việc đi, đừng thức muộn quá." Sakura nói rồi vội vàng xoay người rời đi.
Cám ơn hắn đã cho chị Riko ở tạm đây, đồng thời giúp chị ấy tìm một luật sư giải quyết vụ li hôn đồng thời cùng tiền cấp dưỡng mà cô đáng được nhận, đồng ý giúp cô rời khỏi Singapore.
Đồng thời cũng cám ơn hắn đã nhờ Eriol liên hệ Tomoyo, dạy người mới tập tễnh như cô chơi chứng khoán.
Bình thường hắn không nói nhiều, nhưng lại không từ chối giúp đỡ những người bên cạnh cô, Sakura cảm kích vô cùng.
Cô suy nghĩ thật lâu mà vẫn chưa biết làm thế nào để bày tỏ sự cảm kích của mình. Khi hắn nói có việc phải làm, cô chỉ có thể bày tỏ là mình không làm phiền, dặn dò một câu chung chung rồi rời khỏi phòng làm việc.
Người làm vợ như cô có thật sự là quá tệ hay không?
Còn Syaoran vẫn tựa người vào khung cửa nhìn theo bóng cô thật lâu.
***
Riko tạm thời ở nhà Li, mấy ngày nay quan hệ giữa hai cô đã thân thiết lên rất nhiều.
Bởi vì Sakura không nhớ hiềm khích cũ, một lòng giúp đỡ cô nên cô thật sự rất cảm kích Sakura.
Sakura ở nhà nghỉ ngơi một tuần, vết thương nơi đầu gối sắp lành hẳn, sáng hôm nay bác sĩ đến kiểm tra, giúp cô thay băng.
"Nhất định phải thoa thuốc đúng giờ nếu không sẽ để lại sẹo." Đã mang bầu năm tháng, Riko ngồi nơi sofa, chau mày nhìn đôi chân bị thương của Sakura.
"Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại, bác sĩ đã nói mấy ngày nữa là khỏi rồi mà." Sakura kéo váy che lại rồi nhìn sang phần bụng hơi nhô của Riko," Đứa nhỏ hôm nay có ngoan không?"
"Cũng ngoan, không quấy mẹ nói nhiều." Hai tay Riko nhẹ xoa bụng, trên mặt lộ ra tia từ ái của người mẹ, vết thương trên mặt đã đỡ hơn.
"Chuyện chị đi Úc, chị có nói với má lớn không?" Tuy rằng Yoshino và Hana luôn có thái độ thù hằn với cô nhưng dù sao Riko cũng là con gái ruột của bà, nể tình hai mẹ con bà cũng nên quan tâm chị ấy chứ?
Riko cười lạnh một tiếng, cuộc hôn nhân này năm đó là do mẹ cô tạo thành, giờ cô đã không còn giá trị lợi dụng, mẹ cô còn phải lưu luyến đứa con gái này làm gì?
"Sakura, em chưa hiểu rõ về mẹ chị sao?" Cô ngẩng đầu mông lung nhìn ngoài cửa sổ," Mẹ chị đâu giống với mẹ em."
"Vậy thì thôi, cô như em chưa nói đến, đừng buồn, ảnh hưởng đến em bé trong bụng bây giờ." Thực ra Sakura cũng không muốn nói về nhà Kinomoto nữa.
"Còn em và Syaoran thì sao? Định bao giờ có em bé?" Riko mỉm cười hỏi.
Đương nhiên cô cũng biết về cuộc hôn nhân của Sakura và Syaoran mà hai người đã kết hôn được mấy tháng rồi, nếu như không cố tình tránh thai, sức khỏe cả hai bình thường, muốn có con chắc đâu phải vấn đề gì lớn.
Những gia đình danh giá và giàu có, chỉ cần kết hôn thì sao không hy vọng có người thừa kế huống gì danh môn như nhà họ Li, hơn nữa Syaoran lại còn là con trai một, cho rằng các trưởng bối trong nhà cũng sẽ thúc giục.
Chỉ mong Sakura đừng như cô, kết hôn nhiều năm chưa mang thai, cứ bị người khác mắng chửi là gà mái không biết để trứng. Càng tưởng rằng cả cuộc đời này cô sẽ không bao giờ cố cơ hội làm mẹ thì cô lại mang thai trong tình cảnh nghiệt ngã như vậy...
Đến lúc cô phát hiện ra, muốn bỏ đứa bé cũng không kịp nữa rồi!
Cô hiểu rõ cơ thể mình, muốn mang thai là chuyện không dễ dang gì cho nên cô quyết định sinh đứa bé này ra.
Đứa bé này, là của riêng cô! Nhà họ Yamada đừng có hòng mà giành nó về. Cô tin luật sư của Syaoran sẽ giúp cô giành nó trở về.
"Em không biết nữa." Nói đến đây Sakura lại thẹn thùng.
Sau khi kết hôn, mỗi lần gần gũi cả hai người đều không có tránh thai nhưng cô vẫn chưa thấy gì.
Lần trước khi cô đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thân thể cô thuộc loại hàn, nhưng nếu chú ý điều dưỡng thì sẽ không có vấn đề gì, không cần lo lắng chuyện mang thai.
Sau khi cô và Syaoran sống ngăn cách giữa hai nơi,một mình cô dù có mang thai thì cũng đành chịu.
Nhưng cô không hy vọng có con sớm như vậy, ít nhất cũng để cô tốt nghiệp đại học cho xong đi đã.
"Không sao, em còn trẻ, chỉ mới kết hôn. Chỉ cần thân thể tốt, có con là không có vấn đề gì."
"Dạ." Chỉ mong là đừng nhanh như vậy!
"Syaoran đối xỉ với em không tệ, khi sinh con thì tình cảm sẽ cải thiện lên." Syaoran dù vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng cô nhìn ra được, anh ta không tệ.
"Chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Syaoran đích thực là đối xử với cô không tệ, nhưng tình cảm... Sakura chợt có chút mù mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro