Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Người khách bất ngờ

"Ngày mai thị trường chứng khoán mở tôi sẽ nói cho em." Đáp lại lời năn nỉ của cô, giọng hắn khàn khàn, hắn ôm lấy thân thể nõn nà trắng mịn của cô vùi đầu vào cổ cô hôn lại mút cho thoả mãn, rồi lại ôm lấy mặt cô hôn thật sâu vào...

Lần này mặc kệ cô có lí do gì hắn cũng sẽ không dừng lại.

Động tác kịch liệt của hắn khiến Sakura biết cô sẽ không trốn được, chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, phóng túng lại triền miên.

Trong phòng im lặng vang lên vài tiếng hôn chụt chụt khi hắn vùi đầu vờ ngực, vào cổ của cô...

Một đêm như thế này, dường như cả thế giới chỉ còn lại mình họ, chỉ có hai thân thể nóng rực quấn quýt nhau.

***

Sau khi Sakura tỉnh dậy mới phát hiện người đàn ông vốn nên nói cho cô biết loại cổ phiếu nào sớm đã không còn trên giường mà lúc này đã hơn 12h trưa. 

Quấn chăn vào người che đi thân thể mỏi mệt đầy dấu hôn của cô, Sakura uể oải ngồi dậy.

Xong đời cô rồi, thị trường chứng khoán đã mở từ lâu rồi, không làm tròn'nhiệm vụ' khong biết cô có bị Tomoyo giết chết không nữa? Nhưng điện thoại cô từ sáng giờ lại không đổ chuông, hay là...do mệt quá nên cô ngủ say không biết gì chăng?

Sakura quấn chăn vào người rồi rời giường tìm điện thoại, cầm lên mới phát hiện không có cuộc điện thoại nào được gọi đến, ngay cả tin nhắn cũng không, chẳng lẽ Tomoyo đã bỏ cuộc không kiếm tiền bằng cách này nữa sao?

Thực ra cô cũng không mấy tán thành chuyện Tomoyo muốn kiếm tiền bằng con đường này, dù sao bọn họ là người ngoài nghề, ngay cả tài chính còn chưa chắc nắm bắt được. Nhưng với  cá tính của Tomoyo, chỉ cần một khi quyết định là làm cho bằng được.

Thế nên cô mới cảm thấy lạ, hôm nay thế nào mà bạn tốt lại không liên lạc cho mình chứ?

Vừa suy nghĩ miên man Sakura vừa bấm số của Tomoyo mà đợi mãi không có ai trả lời nên thôi.

Lê thân thể của mình vào phòng tắm, tính vào phòng dùng bữa sáng kiêm bữa trưa thì lại nghe quản gia báo lại là có một cô gái tên Riko Kinomoto đến tìm.

Lúc Sakura nghe cái tên Riko Kinomoto thì ngây ngẩn cả người.

Riko Kinomoto là con gái cả của nhà Kinomoto, chị gái của cô, năm năm trước đã lấy chồng, nhà chồng là công ty Yamada, một công ty kinh doanh hiện đại tầm trung.

Hai năm trước, công ty Yamada từng có nguy cơ phá sản nên có đến tìm Fujitaka để hợp tác, về sau đàm phán không thành, quan hệ giữa hai nhà từ đó quyết tuyệt đến bây giờ.

Quan hệ giữa Sakura và Riko trước giờ không được gọi là thân nên cô chưa từng nghĩ là chị sẽ đến đây tìm mình.

"Thiếu phu nhân, cô có muốn gặp không?" Quản gia vẫn một vẻ điềm tĩnh nhưng lời nói có tia tôn trọng.

"Để chị ấy vào đi." Sakura suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Nếu như chị đã tìm đến đây, xem thử coi là có chuyện gì, dù sao cũng là chị em một nhà.

Khi Sakura được người làm đỡ ngồi lên xe lăn đẩy ra phòng khách thì đã thấy Riko trong bộ quần áo vàng đơn giản ngồi đó. Chiếc bụng to tròn cùng với kính râm che nửa mặt khiến Sakura suýt nữa là không nhận ra người chị cùng cha khác mẹ này.

"Chị, tìm em có gì sao?" Dù rằng quan hệ giữa hai người có lạnh nhạt đi những dù sao cũng là chị em một nhà, dù rằng Riko là trưởng nữ của nhà Kinomoto, thân phận cao hơn cô khong chỉ một bậc, trươc đây khi chưa lấy chồng cũng chưa bao giờ thiếu phần bắt bạt cô hồi bé nhưng Sakura vẫn lễ phép gọi"Chị."

"Bị thương? Có sao không?" Riko vẫn chưa tháo kính xuống nhưng vẫn thấy Sakura ngồi xe lăn.

"Không sao, bị té thôi."

"Sakura, chị tìm em là muốn nhờ em giúp đỡ..." Trong giọng nói của Riko sớm đã không còn sự cao ngạo của Kinomoto đại tiểu thư như trước nữa.

Sakura nghe vậy thì ngẩn cả người, cô ngạc nhiên không phải là vì Riko đã xuống nước năn nỉ cô mà nghe trong giọng nói của người chị cùng cha khác mẹ này là một nỗi bi thương và tuyệt vọng.

"Sakura, chị biết từ trước đến nay mẹ con chị chưa bao giờ đối xử tốt với em, giờ lại có chuyện mặt dày như vậy đến tìm em xin giúp đỡ thực là không thể nói nỗi nhưng chị thật sự không thể chịu đựng được nữa... Chị chịu không nổi...thật sự không nổi...

Nói đến đây, Riko không kìm lòng được mà chợt khóc to lên.

Sakura nhìn người phụ nữ mang thai trước mặt mà tâm tình có chút kích động, vẫy tay ra hiệu ngươi làm lui xuống, cô đẩy hộp khăn giấy đến," Đừng khóc nữa mà, em có thể giúp được gì cho chị."

Cho dù giữa hai người trước đây không có cảm tình đến mấy thì vẫn chảy chung một dòng máu, hơn nữa chị cô bây giờ còn lại một thai phụ, cho dù là người xa lạ cô vẫn không thể nhẫn tâm ngó lơ.

Bởi vì, chính bản thân của cô cũng đã từng trải qua nỗi tuyệt vọng khi đi cầu cứu khắp nơi mà không được ai giúp đỡ.

Mà tình cảnh của Riko lúc này so với lúc cô đứng trong mưa để đợi Syaoran một lần, chỉ để đích thân hỏi hắn còn muốn kết hôn không, cảm giác hy vong và tuyệt vọng đan xen nhau óc gì khác đâu chứ?

Tám giờ, Syaoran vừa xuống xe thì đã nghe quản gia báo cáo nói cho hắn biết thiếu phu nhân đang có khách, hiện ở trong phòng khách chờ hắn trở về.

"Hôm nay ai đến?" Syaoran vừa đi vùa cởi áo vest đưa cho quản gia.

Gần đây chuyện của cô thật không ít! Không biết cô chờ hắn là có chuyện gì. Chắc là không phải cái cô Tomoyo Daiouji muốn nhờ cậy gì nữa chứ?

Hôm nay và thức dậy, vẫn thấy cô ngủ mê mệt trong vòng tay của mình nên hắn khong nỡ đánh thức mà tự tìm điện thoại của cô lấy số điện thoại của Tomoyo, rồi giao Eriol đem đi xử lí.

Muốn đầu tư kiếm tiền nhỏ nhanh những chuyện này hắn không cần phải ra tay.

Nếu như không phải sợ cô gái kia cứ bám lấy Sakura của hắn, hắn căn bản là lười quan tâm.

"Có chị của thiếu phu nhân đến tìm." 

"Chị?" Syaoran nhướng mày lại, vẻ khó tin.

Theo hắn biết, nhà Kinomoto tuy rằng có nhiều con gái nhưng không có ai thân với vợ hắn, giờ lại tìm đến đây, chẳng lẽ lại có chuyện tốt gì sao?

"Vâng, cô ấy còn ở trong nhà, thiếu phu nhân nói hiện tại cô ấy sẽ ở tạm đây." Quản gia báo cáo lại.

"Tôi biết rồi." Syaoran nói rồi sải bươc tiến vào.

Vừa bước vào đã thấy Sakura đứng lên nghênh đón," Anh về rồi sao? Anh ăn cơm tối chưa?"

Một tay đút túi quần, Syaoran nhàn nhã hỏi," Đợi tôi về sao?"

"Ừm." Thấy Sakura đứng lên hắn vội ấn cô ngồi xuống," Ngồi xuống, kẻo bị đau chân!"

Thế là Sakura ngồi im để mặc hắn ngồi cạnh cô.

"Có chuyện gì vậy em?" Hắn không vòng vo.

"Anh có muốn ăn gì không?" Sakura dè dặt hỏi.

"Nói chuyện của em đi." Syaoran kiên trì hỏi.

"Về chuyện chị gái em..." Sakura còn chưa kịp nói hết thì đã thấy Riko không biết từ lúc nào mà đã từ lầu hai đi xuống, vừa đi về phía hai người vừa nói,"'Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi."

Syaoran không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía người phụ nữ bụng mang dạ chửa đang đi về phía họ còn Sakura thì nhìn cô nói," Đã bảo là chị đi nghỉ rồi mà."

Chị ấy ở đây khóc thật lâu mới bình tĩnh lại được, sau khi cơm tối xong thì mới lên phòng nghỉ, cô nghĩ chắc chị đã mệt mỏi lắm rồi.

"Không sao, chị nghĩ chuyện này đích thân chị nói với ngài Li thì hay hơn." Riko nói chuyện với Syaoran tương đối khách khí.

"Xin cứ nói." Thái độ của Syaoran vẫn hết sức xa cách.

Riko ngồi xuống sofa đối diện họ, lần nữa kể câu chuyện đó lặp lại lần nữa...

Trong tiếng nghẹn ngào cô nói nhà Yamada đối với việc nhà Kinomoto không chịu ra tay giúp đỡ cộng với việc hai năm nay cả hai nhà căn bản là không có qua lại với nhau cho nên địa vị của cô ở nhà Yamada đã không còn như trước.

Người chồng đó đối xử với cô không tệ nhưng bắt đầu không về nhà thường xuyên mà ở ngoài ban đêm, bỏ lại cô một mình với người mẹ chồng quá mức khắc bạc, suốt ngày chỉ biết mắng chửi cô là loại gà mái không biết đẻ trứng, vào nhà họ làm dâu lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin vui.

Không lâu sau đó mới biết được, chồng đã có tình nhân bên ngoài, hơn nữa họ đã có con riêng, thậm chí còn muốn vì đứa con đó mà muốn cưới cô ta về nhà. Lúc này Riko có thể coi là đã bị ghẻ lạnh.

Nhưng, đó chỉ mới là sự bắt đầu mà thôi.

Nửa năm trước, sau khi Fujitaka lợi dụng tin tức nội bộ khiến thị trường chứng khoán của Yamada rớt giá nghiêm trọng, còn Riko đã hoàn toàn không có đất sống ở nhà Yamada nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: