Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Sakura, tức giận sao?(1)

Nghe ra trong giọng nói của Syaoran có điều không vui, trong lòng Sakura lập tức rầu rĩ nhưng cang không muốn hỏi hắn nhiều, cho rằng bởi vì cô gọi sai tên nên hắn mới như vậy," Vừa nãy em ngủ mơ mơ màng màng cho nên..."

Giọng nói nhỏ nhẹ của cô tuy rằng vẫn nghe được khá rõ nhưng vẫn không có chút sức lực nào, giống như có thể ngủ gục bất cứ nơi đâu. Có thật là mệt đến thế không?

Thấy người ở đầu bên kia vẫn không nói cái gì, Sakura lại dè dặt hỏi," Có chuyện gì không?"

Cô hỏi hắn có chuyện gì không sao? Ý tức là nói nếu không có chuyện gì thì không thể gọi cho cô sao? Hay là nói với cô, thực ra cú điện thoại này gọi đến bởi vì hắn tức đên không chịu được, muốn hỏi vì sao cô không gọi điện cho hắn?

"Không có, tôi còn có việc." Syaoran nói lại một câu rồi tắt điện thoại.

Mà ở bên này, Sakura mãi cho đến khi nặng nề chìm vào trong giấc ngủ thì vẫn không hiểu ra lí do hắn gọi điện tới cho cô.

Nếu như bận rộn như vậy thì sao phải gọi điện thoại nói những câu không đầu không đuôi rồi ngắt máy?

Cô cũng không phải loại phụ nữ không hiểu chuyện, sẽ không vì hắn bận rộn mà bực dọc hoặc oán than đâu chứ?

***

Vì chân còn đau nên Sakura xin nghỉ học một tuần ở nhà.

Tomoyo vì bận làm thêm, hơn nữa cũng biết vết thương của cô không đáng ngạo cho nên cuối tuần mới đến nhà họ Li.

Bởi vì cùng là phái nữ, là bạn tốt của Sakura nên lúc Tomoyo đến hoàn toàn không bị ngăn trở.

Hai người ngồi ở ban công đầy nắng trên lầu hai vừa nhàn nhã thưởng thức loại hoa trà lài đặc chế và các món điểm tâm tinh xảo mà người làm vừa bày biện lên vừa nói chuyện phiếm.

"Đây là phần ghi chép của mấy ngày nay." Tomoyo lấy quyển vở từ túi xách đặt lên bàn, đã ăn uống no nê, lúc này Daiouji đại tiểu thư mới có tâm trí quan sát xung quanh khuôn viên nhà họ Li," Quả nhiên không Bình thường, chỉ riêng vườn hoa này đã lớn hơn vườn hoa nhà Daiouji rồi."

Nhà Daiouji có thể xem như là giàu có nhưng nếu so với nhà họ Li thì vẫn còn kém hơn mấy bậc. Ở Singapore, nếu như có thể phân cao thấp về sự giàu có với nhà họ Li thì chắc là nhà họ Phạm.

"Có thời gian bạn đến đây chơi với mình đi, ở đây buồn lắm." Sakura đặt chiếc tách tinh xảo xuống bà, mông lung nhìn về phía biển hoa lớn đang thi nhau khoe sắc, thở dài một tiếng.

Cô sống ở đây đã lâu như vậy mà còn chưa đi dạo hết vườn hoa. Nghe nói phía sau vườn hoa còn có một chỗ bị ngăn lại, gọi là Lục La Viên.

Sở dĩ biết được có một nơi như vậy là vì có lần cô vô tình nghe được quản gia gọi điện thoại cho bác sĩ thường trú gia đình nói, Lục La Viên có chuyện, bảo ông lập tức qua đó.

Tuy rằng cô có chút tò mò rốt cuộc là người nào đó của nhà họ Li sống ở Lục La Viên đó, vì sao trước giờ họ chưa từng đến nhà lớn, cô chưa từng nghe người làm nào nhắc về họ, nhưng trước giờ cô cũng chưa bao giờ chủ động hỏi họ.

"Bạn tưởng rằng ai cũng tốt số như thiếu phu nhân bạn sao? Mình còn phải đi làm thêm kiếm tiền mà." Tomoyo mở to mắt nhìn bạn tốt," Này, gần đây ngài Li có về không?"

"Không, anh ấy bận." Sakura chợt nhớ lại cú điện thoại kì lạ mấy ngày trước.

"Có bận đi chăng nữa thì cũng không nên bỏ bê  cô dâu như vậy? Bạn cẩn thận anh ta có nhân tình bên ngoài." Tomoyo nói rõ một cách nghiêm túc.

"Có phải bạn nghĩ nhiều quá rồi không?" Sakura cười dù trong lòng không khỏi xao động vì câu nói vô tình của tốt lúc nãy.

Anh ta có nhân tình bên ngoài thật sao? Với điều kiện như Syaoran, nếu như thật sự muốn có nhân tình thì không cần ra tay cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn leo lên giường cùng anh ta.

Nhưng nhìn bề ngoài, Syaoran không giống người thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cô nhớ lại vẻ lạnh lùng của hắn, nhớ lại sự hung mãnh và không biết đủ của hắn lúc chỉ có hai người, nhớ lại những ngày tháng hai người sống chia cắt nhau bởi hai nơi xa lạ, thậm chí nhớ lại cú điện thoại kì lạ hôm đó.

"Đương nhiên là mình không hy vọng nam thần trong lòng mình lại là người hai chân đạp hai thuyền rồi. Mà này Sakura, chẳng lẽ bạn không thể chủ động tấn công giữ chặt anh ta trong lòng bàn tay mình hay sao?"

"Phải thế nào mới gọi là chủ động tấn công?" Hai người bọn họ đã là vợ chồng rồi cơ mà.

Nhưng tình cảm giữa hai người không phải muốn có là có được đâu, chứ đưng nói gì là giữ chặt anh ta. Nếu như hai người họ có thể chung sống hoà thuận với nhau thì cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Cô...không dám có quá nhiều hy vọng xa vời!

"Chủ động gọi điện cho anh ta, làm nũng một chút, hỏi anh ta khi nào về với bạn, nói là bạn nhớ anh ta gì gì đó. Bạn xem, chân bạn bị thương, đây chẳng phải là cái cớ tốt hay sao? Số điện thoại anh ta là gì, mình gọi giúp bạn..." Tomoyo vừa nói vừa nhanh nhẹn chụp điện thoại của Sakura, lục loát tìm danh bạ.

"Tomoyo, bạn làm gì vậy?" Sakura muốn khóc cũng không được mà cười cũng không xong nhìn hành động nhanh như gió lốc của bạn mình mà chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi giờ cô hành động bất tiện, căn bản là khó lấy được điẹn thoại về.

"Gọi điện cho ngài Li nhà bạn bảo anh ta nhanh chóng quay về dỗ dành bà xã chứ làm gì!" Chỉ đáng tiếc là Daiouji đại tiêu thư lục cả ngày trời mà vẫn không thấy số hắn đâu," Bạn không có số điện thoại của anh ta sao?"

Đôi vợ chồng này quả thực thiếu giao tiếp với nhau một cách nghiêm trọng!

"Đừng quấy rối nữa mà!" Sakura lườm bạn, số điện thoại của Syaoran có trong Nhật kí cuộc gọi của cô nhưng đương nhiên là cô sẽ không cho bạn tốt biết điều này.

"Vậy ngài Li nhà bạn lúc nào thì trở về?" Tomoyo trừng mắt nhìn điện thoại của cô bằng ánh mắt khó tin, vừa định mở nhật kí cuộc gọi lên xem thì người làm đã chạy vào báo," Thiếu phu nhân, thiếu gia đã về!"

Quả nhiên, nhắc tào tháo là táo tháo có mặt!

"Chúng ta đi tìm anh ta mau!" Sakura kéo tay bạn tốt ngỏ ý dừng lại nhưng đành chịu, sức của Tomoyo lớn hơn cô nhiều lắm, hơn nữa hiện giờ cô đi lại còn không tiện.

"Ông xã của bạn về rồi, đương nhiên là đi gặp anh ta." Giọng của Tomoyo không giấu được sự cao hứng.

"Bạn tìm anh ấy có việc gì?" Sakura có chút không hiểu.

"Ừ, không có gì."

Không có gì sao bộ dạng lại hưng phấn thế kia?

"Thiếu phu nhân, tiểu thư, thiếu gia đã vào thư phòng, có một cuộc hộ video." Thông thường khi thiếu gia của họ bận làm việc, họ không dám làm phiền.

Câu nói của người làm lập tức đánh bay giấc mộng được gặp Li Syaoran của Tomoyo thành bong bóng xà phòng.

Cuối cùng, Tomoyo vẫn phải ra về dù chưa gặp được Li Syaoran.

Trước khi rời khỏi nhà lớn họ Li, Daiouji đại tiểu thư vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cứ bắt Sakura nhất định phải lưu Syaoran lại.

Quan trọng nhất là phải để ý các cuộc gọi của anh ta, tốt hơn nữa là có thể ghi âm làm bằng chứng.

"Để làm gì?" Sakura hỏi một cách bất đắc dĩ, chẳng lẽ Tomoyo muốn nghe trộm điện thoại của anh ta để xem liệu có chứng cứ gì về chuyện anh ta có tình nhân bên ngoài hay không?

Lại còn ghi âm nữa? Để làm gì chứ? Đây không phải là trò chơi thám tử đâu?

"Bạn thiệt là ngốc! Cả ngày chỉ vẽ tranh rồi lại vẽ tranh mà thôi. Bạn có biết cái gì gọi là tin nội bộ không?" Tomoyo nhướng đôi mày Thanh tú, bắt đầu từ từ dẫn giải.

"Thân phận của ông xã bạn là gì chứ? Thường xuyên nghe điện thoại của Li Syaoran, nghe xem ông chủ lớn như hắn nói gì, chỉ cần anh ta để lộ một hai tin Nội bộ là đủ cho bạn dùng cả đời."

"Hả, Tomoyo, bạn muốn đầu tư sao?"

Hai cô chẳng qua chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp của trường xã hội nhân văn chuyên ngành tiếng Trung và Anh, biết gì về đầu tư, chứng khoán, kì hạn đâu chứ?

"Còn cần phải hỏi sao?" Nếu như không kiếm món gì đó đầu tư có lời, năm triệu đó cô đi làm thêm bao giờ mới đủ chứ? Năm triệu đó nếu như không nhờ Sakura giúp là coi như xong."Nhớ kĩ đó, phải giữ anh ta lại ở Singapore. Không thì bạn trực tiếp hỏi anh ta nên mua loại cổ phiếu nào cũng được? Nhớ là phải ổn định, đẻ ra nhiều tiền trong thời gian ngắn nhé. Ngày mai mình gọi điẹn thoại chi bạn, nhớ lại giúp mình thám thính đấy!"

Vỗ vai bạn tốt vẫn còn ngây người của mình, Daiouji đại tiểu thư mới rời khỏi nhà lớn họ Li.

Cũng vì bị uy hiếp phải giúp cô hỏi tin nội bộ, sau khi bạn tốt rời đi Sakura vẫn một mực chờ Syaoran trở lại phòng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: