Chương 34: Ngài Li, biết khẩn trương rồi sao?
Hai hôm sau...
Sakura đang ngồi một mình bên hồ nước nhân tạo vẽ tranh, đây có thể coi như là thú vui duy nhất của cô trong những ngày sống cuộc sống của một quý phụ phu nhân nhàm chán và vô vị này.
Luân Đôn vào tháng tám đa số thời gian đều chìm vào trong những cơn mưa phùn, khó có được một ngày thời tiết khô ráo như hôm nay nhưng tâm tình của Sakura không sáng sủa chút nào.
Bởi vì hai hôm trước khi cô tỉnh lại, chiếc giường rộng rãi lạnh tanh, cả căn phòng rộng cũng chỉ còn một mình cô.
Người đàn ông dày vò cô đến chỉ còn một nửa mạng sống lại như hai lần trước, biến mất không tăm tích.
Anh ta xem cô là gì? Xem cô là công cụ phát tiết xong rồi là đi sao? Cho dù vì sinh con cũng không cần như thế chứ? Ngay cả một câu giải thích cũng không chịu để cô nói.
Nhưng, cho dù lòng cô có nhiều bất mãn và oán giận hơn nữa thì sao chứ? Con đường này là do cô chọn mà.
Buông bút vẽ trên tay xuống, cô chống tay lên cằm nhìn về phái hồ nước trong veo trước mặt, xa hơn nữa là bãi cỏ xanh mơn mởn.
Nơi đây giống như là một cung điện xa hoa, đẹp đẽ nhưng đối với cô mà nói, nó càng giống như một nhà tù hơn, cho dù có đẹp hơn nữa thì sao chứ?
Cô muốn về nước. Cô nhớ Tomoyo, cũng rất nhớ mẹ và anh trai.
Sakura đứng dậy, quyết định hôm nay phải gọi điện thoại cho hắn, cô không muốn tiếp tục mòn mỏi chờ đợi ở đây nữa.
Khi Merina giúp cô đánh điện thoại tư nhân của Syaoran rồi đặt điện thoại vào tay cô thì Sakura ngược lại có chút khẩn trương.
"Là em." Ngay cả giọng nói của cô cũng hơi run.
Dù cho cô và hắn trên danh nghĩa là vợ chồng, đã phát sinh quan hệ thân mật nhất nhưng thực tế, giữa họ vẫn cực kì xa lạ và cách biệt.
"Có chuyện gì?"
Syaoran đang ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng rãi và xa hoa, một tay cầm điện thoại, một tay nới lỏng cà vạt trên cổ. Lúc hắn nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, yết hầu không khổ nhấp nhô, giọng trả lời cô cũng khàn đi.
Hắn không ngờ là cô sẽ gọi điện thoại cho mình.
Sau mỗi lần hung hãn chiếm đoạt đến làm cho cô ngất đi hắn lại né tránh mấy ngày liền, dường như chỉ có làm như vậy mới giảm được sự áy náy trong lòng hắn.
"Chừng nào anh về?" Tay Sakura sít sao nắm chặt lấy điện thoại,"E, có chuyện muốn nói với anh."
"Hai mươi phút."
Sakura chỉ nghe anh ta ngắn gọn nói mấy tiếng rồi đầu bên kia đã vang lên mấy tiếng tút tút báo hiệu điện thoại đã ngắt.
Có chút kinh ngạc, Sakura ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trên tay, thật lâu vẫn chưa có phản ứng lại.
Anh ta nói hai mươi phút là có ý gì? Hai mươi phút nữa sẽ gọi lại cho cô hay hai mươi phút nữa về nhà?
Thực ra còn chưa đến hai mươi phút, Sakura đang ngồi ở sofa, điểm tâm mà Merina vừa mới đưa lên cho cô chỉ mới ăn được một miếng, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã thấy Syaoran xuất hiện ở phòng khách.
"Anh về rồi sao?" Sakura ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
"Ừ." Syaoran cởi áo vest xuống, tiện tay đưa cho người làm đứng ở sau lưng, vừa cuốn tay áo sơ mi lên vừa đi đến sofa đối diện cô ngồi xuống. Người làm đã đưa lên một li nước lọc, đây là thói quen của hắn mỗi khi về nhà.
Nhưng lần này hắn lại không đụng đến li nước đó mà ung dung ngả người vào lưng ghế, nhìn cô gái xinh đẹp nãy giờ không dám nhìn thẳng mình, nhàn nhạt hỏi," Không phải em nói có chuyện muốn nói với tôi sao? Lát nữa tôi còn có việc phải làm."
Nghe hắn nói có việc phải làm, Sakura sợ làm chậm trễ công việc của hắn nên vội nói," Em muốn sang Mỹ thăm mẹ và anh trai, sau đó về nước."
"Về nước?" Syaoran nhướng đôi mày rậm.
"Em còn chưa học xong, em định trở về học cho đến khi tốt nghiệp." Sakura cắn môi rồi nói thêm," Lần trước không phải anh đã đồng ý với em rồi hay sao?"
Đúng là hắn có nói như vậy với cô nhưng thế này có phải vội vàng quá không? Họ còn chưa kết hôn được một tháng cơ mà.
Syaoran nhìn cô chằm chằm không nói một lời.
Sakura ngẩng đầu lên, thấy gương mặt không biểu cảm của hắn thì lòng chợt thắt lại nhưng vẫn cứng rắn buộc mình nói tiếp,"Không được sao?"
"Tuỳ em. Chuyện sang Mỹ và về nước tôi sẽ nói Eriol sắp xếp." Syaoran nói trồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang ngước nhìn mình nói ngắn gọn sau đó bước ra ngoài.
"Anh..." Thấy hắn đi, Sakura cũng đứng dậy, định đuổi theo hỏi tối nay hắn có tính quay về ăn cơm tối không nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng.
Tuy rằng hắn đồng ý nhưng không được vui lắm, hơn nữa lúc nãy hắn nói có chuyện phải làm, cô không nên làm phiền, không phải sao?
Nếu như đã bận như vậy thì hắn cần phải chạy về nhà làm gì? Cô nói chuyện này qua điện thoại không phải là được rồi sao?
***
Tối hôm đó Syaoran bẫm như mấy buôit tối hôm trước, không hề về nhà dùng cơm. Sakura ăn tối xong quay về phòng, tấm rửa xong cô ngồi ở sofa phòng ngủ gọi điện báo cho mẹ mình mai sẽ bay sang New York sau đó gọi điẹn thoại cho Tomoyo định báo là mình sẽ quay về Singapore tiếp tục học nhưng mãi vẫn không ai nghe.
Lúc này ở Singapore không phải là buổi sáng hay sao? Tomoyo chắc là sẽ không bởi vì tối hôm qua làm việc muộn quá nên ngủ quên chứ? Nghĩ đến chuyện Tomoyo gần nhữ đã cắt đứt quan hệ với gia đình, Sakura không nhịn được thở dài một tiếng.
Cô không có dũng khí như Tomoyo, hoặc là, những thứ mà cô phải gánh vác trên vai nhiều hơn bạn tốt cô nhiều quá.
Buông điện thoại, Sakura trở lại chiếc giường rộng thênh thang mà trống trải kia, thầm nghĩ đêm nay chắc là Syaoran sẽ không về nên cô quyết định đến phòng khách cùng với chú cừu Lisa của cô vượt qua một đêm dài đằng đẵng.
Syaoran sao lại nhỏ mọn như thế chứ? Đường đường là một người đàn ông lại tính toán chi li với một con thú nhồi bông bé tí, kiên quyết không cho cô đem Lisa về phòng ngủ.
Sakura nằm trên chiếc giường lớn của phòng khách, ôm chặt Lisa vào lòng nhớ đến vẻ mặt âm trầm của hắn khi hắn bảo cô đem ném Lisa đi, trong lòng không khỏi có chút không phục.
Trên giường chờ điện thoại của Tomoyo thật lâu mà vẫn chưa có hồi âm, Sakura dần chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không biết.
Lúc Syaoran quay trở về nhà thì đã là nửa đêm.
Đi đến căn phòng ngủ chính mấy ngày đã không quay lại, vì tránh không để đánh động người dang ngủ hắn cố tình bước thật nhẹ nhàng. Nhưng nào ngờ, khi đi vào trong mới phát hiện, căn phòng ngủ rộng mênh mang của mình thiếu thiếu cái gì đó thì phải?
Đứng im, tầm mắt như đuốc quét quanh căn phòng ngủ tối mờ mờ cuối cùng đến bên giường, trên giường chăn mền xếp gọn gàng, nào thấy có bóng ai.
Cô ấy đâu? Lòng hắn chợt thắt lại sau đó vội xoay ngừoi xông ra khỏi phòng.
Nửa đêm nửa hôm, vốn là giờ nên chìm trong mộng đẹp thế những quản gia Merina lại bị người chủ trở về muộn, vẻ mặt tức giận của mình đánh thức một cách sỗ sàng.
"Cô ấy đâu? Sao không thấy?" Trong gian phòng khách xa hoa đèn sáng như ban ngày, Syaoran sắc mặt tái mét gằn giọng.
"Ngài Li, ngài nói ai không thấy?" Quản gia Merina nhìn sắc mặt khó coi của chủ nhân, dè dặt hỏi.
Toà nhà này có hệ thống bảo an vào loại tiên tiến bậc nhất, ngay cả một con muỗi vào còn khó nữa là, huống gì một ngươi đang sống sờ sờ, làm sao nói không thấy là không thấy được.
"Vợ của tôi không thấy đâu hết." Syaoran nghiến răng hỏi,"Bà nói cho tôi biết rốt cuộc là sao?"
"Không thấy phu nhân sao?" Merina bị câu nói của Syaoran như rơi vào sương mù, "Không thể nào, sau khi ăn cơm tối tôi còn đưa phu nhân về phòng, sau dó thì phu nhân không có xuống lầu."
Ý chính là nói cô ấy không đi ra ngoài, đúng không? Syaoran gật đầu, "Gọi tất cả mọi người dậy, rà soát tất cả các phòng cho tôi."
Hạ lệnh xong hắn xoay người bước thẳng lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro