Chương 3: Chủ động đi tìm Syaoran Li(1)
Cuộc sống nhà giàu thoạt nhìn thì sung sướng an nhàn nhưng sự tối tăm và bất đắc gì bên trong thì mấy năm nay cô cũng đã nhìn thấy rõ, cô mới sẽ không để nửa đời sau của mình cũng phải sống trong bóng tối như vậy.
"Sakura, mấy ngày nay mình không trở về nhà, chẳng lẽ đêm nào bạn cũng trèo tường khoét vách làm ăn trộm hay sao mà mắt lại thâm đen thế kia? Tay ôm sách vở, Tomoyo Daiouji ngồi xuống bên cạnh Sakura, tinh tế đánh giá người bạn tốt của mình.
Tomoyo Daiouji vóc người cao ráo, mắt to miệng nhỏ rất đáng yêu cộng thêm mái tóc dài tím, thoạt nhìn trẻ trung mà đáng yêu, lại có chút cá tính hoàn toàn khác biệt với khí chất yếu đuối mỏng manh của Sakura.
Đó còn không phải là hậu quả của buổi coi mắt hay sao? Hại cô mấy đêm nay đều không ngủ ngon giấc! Nhưng chắc tối nay cô có thể ngủ một giấc ngon. Chỉ có điều, thoát được lần này, lần sau biết có được may mắn như vậy hay không?
Nhà Kinomoto nhiều con gái nhưng mỗi người sau khi đến tuổi 20 đều bị Fujitaka Kinomoto dùng phương thức liên hôn để gả ra ngoài.
Mà năm nay Sakura đã ngoài 20 tuổi. Tuy rằng sau khi thi đậu đại học, cô đã dọn ra ngoài không ở trong nhà Kinomot nữa, sau khi cô quyết định dọn đi cha cô Fujitaka Kinomoto đã từng rất tức giận, tuyên bố thẳng thừng, không cho phép cô trở về nhà hay dùng tiền của nhà Kinomoto nữa. Ông cũng không nghĩ đến, nếu như Sakura đã quyết định dọn ra ngoài sống thì cũng đã hạ quyết tâm sẽ không dùng bất cứ đồng bạc nào của nhà Kinomoto nữa. Ai cũng biết cô hoàn toàn cũng có thể nuôi sống chính mình.
Nhưng bởi vì mẹ cô đã sinh cho nhà Kinomot đứa con trai duy nhất nên có thể nói mẹ cô, là vợ nhỏ có địa vị nhất trong nhà Kinomoto. Chính vì thế nên cha của Sakura đối với chuyện mẹ cô dấm dúi đưa tiền cho cô tiêu vặt coi như nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng số tiền đó Sakura hoàn toàn không có đụng tới mà giữ riêng nó trong tài khoản ngân hàng.
Nhưng chỉ sợ là nếu chuyện liên hôn này mà có ích cho gia tộc nhà Kinomoto, chắc chắn cha cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
"Sao vậy? Sao tự dưng không nói gì? Mặt mày lại nhăn nhó thế kia?" Tomoyo chợt lấy tay bụi miệng, đôi mắt mở thật to tỏ vẻ không tin được, một tay cô chỉ vào mũi bạn:" Chẳng lẽ bạn tỏ tình với anh chàng thanh mai trúc mã của mình bị thất bại rồi sao?"
Cô với Sakura từ thời trung học đã thân với nhau, tình cảm của hai người bấy lâu này không phải là giả. Sakura vốn ngoan ngoãn từ nhỏ, đến bây giờ đã hai mươi mốt tuổi nhưng chưa hề yêu đương lần nào. Đương nhiên là không phải là vì cô không có người nào để theo đuổi nhưng trong lòng Sakura đã có người mình thích. Người đó chính là Kaito Shirawa, lớn hơn cô ba tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh khoa ngoại thương của trường đại học quốc dân cũng là người bạn thanh mai trúc mã đã cùng Sakura lớn lên.
Đương nhiên Tomoyo quá hiểu tính cách của bản mình. Nếu như cô dám đi tỏ tình với Kaito thì cô sẽ đi đốt pháo ăn mừng! Nhưng dường như đây là chuyện không thể nào.
"Nếu như là như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút!" Sakura không giống như ngày thường mỗi lần nhắc đến Kaito thì vẻ mặt sẽ rạng rỡ hơn nhưng bây giờ thì trong giọng nói dường như có pha thêm chút tức giận và lo lắng.
Sự tồn tại của Kaito đối với cô mà nói thì rất quan trọng. Hắn lúc nào cũng hiếu học chuyên học tập nên lúc nào cũng rất giỏi, tính tình lại rất ôn hào và chu đáo. Những năm đầu khi cô theo mẹ dọn đến nhà Kinomoto thì lại bị đám chị em cùng cha khác mẹ ức hiếp, uất ức đến rơi lệ nhưng lại không dám nói cho mẹ biết. Những lúc như vậy chỉ có Kaito thường xuyên dỗ dành cô.
Về lâu về dài theo năm tháng lớn lên quan hệ giữa họ càng lúc càng thân thiết. Nhưng chuyện Sakura thích Kaito thì Sakura chưa thao giờ hé răng nói với ai, càng không dám nói với hắn. Cô sợ những chuyện này một khi nói ra, quan hệ của hai người sẽ không còn như lúc trước nữa.
"Vậy chuyện gì có thể khiến đại tiểu thư đây phiền não vậy?" Tomoyo nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt khác thường của bạn tốt.
"Nói với bạn cũng không giải quyết được gì!" Sakura thở dài một tiếng, chậm rãi thu dọn bút kí. Đang định cầm túi cách rời đi thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên.
Đúng là, sợ cái gì thì lại gặp ngay cái đó! Không cần nhìn cũng biết cú điện thoại này là do mẹ mình gọi đến.
Bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại trong túi xách ra, nhìn dãy số quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tomoyo, Sakura chậm chạp đón nghe.
"Mẹ..."
Lúc Sakura trở về nhà Kinomoto thì cũng là một giờ sau.
Trở về nhà Kinomoto đã lâu chưa về, từng cọng cỏ ngọn cây đều khiến cho Sakura có cảm giác xa lạ.
Còn chưa kịp vào nhà chính thì mẹ cô đã vội chạy về phía cô, không nói gì cứ thế kéo Sakura đi thẳng đến thư phòng của cha mình ở tầng 1.
Thì ra chân chính muốn tìm cô không phải mẹ mà là ba cô!
"Ba..."
Sakura đứng trước bàn sách, dè dặt nhìn cha mình, Fujitaka Kinomoto đang đứng hút thuốc ngoài cửa sổ.
Đối với người cha này, Sakura vẫn sợ hơn là tôn kính, tôn kính nhiều hơn thân thiết.
"Sakura, về rồi sao?" Fujitaka xoay người lại, nhìn thấ Sakura vẻ mặt khẩn trương đứng đó, trong lòng tuy có chút không vui nhưng cũng không như ngày thường, sầm mặt đối đãi nhưng chút ý cười trên mặt ông lại làm Sakura thấy không quen.
" Ba, tìm con có việc gì hay sao?" Sakura đoán không ra suy nghĩ của ba mình, chỉ dè dặt đáp lời, chỉ sợ mình nói sai điều gì sẽ làm liên lụy đến mẹ.
Lúc nhỏ khi cô dọn đến ở nhà Kinomoto, hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ khiến cô cảm thấy rất sợ, càng không hiểu được thế giới người lớn là như thế nào. Mỗi lần nhìn thấy mẹ bị ba và má lớn xem như chỗ trút giận cũng chỉ có thể trốn ở sau nhà không dám lên tiếng bởi khi lên tiếng thì người má lớn kia càng mắng càng hung.
Lớn lên rồi thì cô biết mẹ mình như là người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của ba, là vợ nhỏ danh không chính ngôn không thuận, hơn nữa còn là người vợ nhỏ thứ tư của ba mình.
Cô không cảm thấy ba có chút tình cảm gì cho mẹ nhưng từ khi mẹ sinh cho nhà Kinomoto đứa con trai duy nhất thì địa vị của và cũng nhờ đứa con trai mà trở nên vững chắc.
Nhưng cô cũng không cho rằng bởi vì mẹ và anh trai mà mình có thể trở thành tiểu thư cao quý của này Kinomoto bởi vì cô chỉ là một trong tám người con gái của Fujitaka Kinomoto, trước giờ chưa từng được ai coi trọng.
Trong suy nghĩ của cô, nuôi lớn những đứa con gái này chẳng qua là để sau này có thể đổi được những lợi ích gì đó.
Chính vì thế sau khi thi đậu đại học, cô không muốn giống như những người chị em cùng cha khác mẹ của mình, bị dùng để trao đổi lợi ích bằng hôn nhân hoặc vì như thế nên mới đoạn tu tuyệt quan hệ rồi dọn ra ngoài.
Nhưng thực tế cho thấy, cô đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Cha cô không thể nào để cô trốn thoát như vậy! Hôm nay gọi cô về là bằng chứng rõ ràng nhất.
Cô không muốn đời mình bị người ra bán đi nhưng...
Sakura lẳng lặng liếc sang mẹ, người mà nãy giờ đứng bên cạnh, trong mắt thoáng lên một tia bất đắc dĩ.
Mẹ đã vất vả cả đời, cô sẽ không để mẹ phải khó xử nữa. Tuy rằng trong lòng cô không phải một lần nghĩ đến, nếu như mẹ sống ở đây không được vui thì tại sao lại không rời đi? Dù sao giữa ba và mẹ cũng không có ràng buộc gì về mặt pháp luật nhưng cách nghĩ này cô chỉ dám để trong lòng mà không hé môi.
Từ nhỏ đến lớn mẹ rất dịu dàng và quan tâm đến cô nhưng chuyện giữa ba và cô. Mẹ chưa bao giờ xen vô một câu.
"Sakura, qua đây ngồi đi, ba có chuyện muốn bàn kĩ với con." Fujitaka vội dúi điếu thuốc trong tay, ra hiệu cho Sakura cùng mình đến ngồi ở sofa sau đó nhìn Nadeshiko" Nadeshiko, bà cũng ngồi xuống đi."
Sau khi cả ba người đều đã an vị, Fujitaka cũng không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề" Mấy ngày nay Li Syaoran có liên lạc với con không?"
"Không có." Sakura không cần nghĩ mà thẳng thắn trả lời.
"Không có sao?" Nghe con gái trả lời như vậy, Fujitaka rõ ràng có chút tức giận nhưng ông vẫn cực lực nén xuống," Sakura, sao không nói sớm cho ba biết?"
Ông cho rằng điều kiện con gái mình như thế là cực tốt rồi, hôm đó Syaoran Li không xuất hiện nhưng ông biết người đó có cá tính ẩn mật, không thích xuất hiện trước đám đông, nếu như đã phái trợ thủ đắc lực của mình đến gặp chứng tỏ anh ta cũng khá coi trọng chuyện này, không phải sao?
Nhưng liên tục mấy ngày nay hoàn toàn không nhận chút tin tức nào sao? Thật không dễ dàng gì ông mới kết nối được mối này, tuyệt đối không thể để người khác nhanh tay hơn đoạt mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro