Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Vẻ đẹp của hoa phù dung

Sakura không thể nào ngờ, địa điểm thử áo cưới lại chính là gian phòng tổng thống của hắn trong khách sạn.

Lần trước lúc đến đây cô đứng ở cửa đợi hắn hơn hai tiếng đồng hồ  nhưng chưa tiến vào cửa một bước, lần nữa tiến vào ngược lại khiến cô  có chút không được tự nhiên.

Cảm giác giống như cô đang đột nhập vào nơi riêng tư của người lạ.

Nhưng sau khi tiến vào, Syaoran ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một lần  mấy nhân viên công tác đã đứng đợi ở cửa từ lâu mà đi thẳng vào trong, còn Eriol, sau khi dặn dò công việc cho họ xong mới tràn đầy áy náy nói với cô, Syaoran còn việc phải xử lí.

"Không sao, anh không cần bận tâm, tôi lo liệu được." Sakura mím môi nói, không có Syaoran bên cạnh, nói không chừng cô còn thoải mái, tự nhiên hơn một chút.

Khi Sakura nhìn thấy chiếc giá áo do hai người nhân viên nâng vào trong sau đó giở ra đẻ lộ chiếc áo cưới trắng tinh vừa mới được vận chuyển bằng đường máy bay đến đây thì nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, nó quá đẹp!

Dù rằng đối với cuộc hôn nhân này cô khong hề có bất kì kì vọng nào hoặc mơ tưởng viễn vông nào nhưng có lẽ không có cô gái nào có thể cự tuyệt chiếc áo cưới đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở này!

Kiểu dáng cầu kì nhưng lại không mất phần tao nhã và quyến rũ, tầng lớp lớp voan mỏng xếp chồng lên nhau một cách tinh tế và đẹp mắt, hoàn toàn cướp đi hồn phách của Sakura.

Cô đứng yên để mặc họ giúp cô mặc chiếc áo cưới tuyệt mỹ kia lên người.

"Phu nhân, giờ cô có thể thử đi lại mấy bước để tôi xem còn có chỗ nào cần phải sửa sang lại hay không?"

Người vừa lên tiếng là một nhà thiết kế nổi tiếng, đặc biệt từ nước ngoài bay đến đây chỉ để giúp Sakura thử chiếc áo cưới sang quý này, bà nhìn cô gái Đông Phương trước mặt, trên môi là nụ cười ôn hoà, vừa nói vừa khéo léo giúp cô chỉnh lại làn váy.

Chiếc áo cưới thế này, thế nhưng là tác phẩm bình sinh bà dùng thời gian ngắn nhất, hao tốn tâm huyết nhiều nhất mới thiết kế ra được.

Sakura gần như là nín thở sờ lên làn váy hoàn toàn làm bằng thủ công tinh xảo kia, cô biết chiếc váy này nhất định rất sang quý, sang quý đến nỗi cô không dám nghĩ đến giá tiền của nó nhưng cô thật sự rất thích chiếc váy cao quý mà tao nhã, sang trọng mà thanh thuần kia.

Trong bộ lễ phục Sakura chậm rãi đi tới đi lui trong phòng, bắt gặp những ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên kia, gương mặt nhỏ nhắn không chút son phấn chợt phiếm hồng.

Thiết kế cúp ngực làm bằng hai loại chất liệu, voan và ren kết hợp với nhau, trải khắp nửa trên áo là những đoá hoa nhỏ li ti làm bằng thủ công rất xinh đẹp như nở rộ trước ngực cô, thiết kế tinh tế càng tôn lên vóc dáng mảnh khảnh cùng những đường cong duyên dáng của bộ ngực đầy đặn, phần lưng hở vừa phải để lộ nửa lưng trần trắng nõ không tì vết, lộ liễu nhưng không mất phần tao nhã, phía dưới làn váy hơi xoè ra mang theo vài phần ưu nhã, dịu dàng mà thành thục của người con gái.

"Phu nhân, cô thật xinh đẹp!" Một trong số những nhân viên tiến đến giúp cô chỉnh lại làn váy, không kìm được lên tiếng khen ngợi.

Ngay cả nhà thiết kế cũng hưng phấn đến mức nắm chặt tay Sakura, bật thốt lên một câu bằng thứ tiếng Anh mang nặng ngữ điệu Luân Đôn, "Chiếc áo này mặc trên người cô giống như có sinh mệnh vậy!"

Cô gái Đông Phương này thực sự rất đẹp, xinh đẹp như một đoá phù dung vậy,  e ấp kín đáo mà kiều diễm khiến người ta không khỏi kinh ngạc tán thưởng, khó trách có thể khiến cho ngài Li, người trước giờ cực kì kén chọn, không để bất cứ cô gái thượng lưu nào vào mắt lại gấp rút cưới về làm vợ như vậy.

"Cám ơn." Bị ánh mắt quan sát lẫn tán thưởng của mọi người nhìn vào, Sakura có chút ngượng ngùng đỏ mặt cúi thấp đầu nói, " Thế này liệu có long trọng quá không?"

Cuộc hôn nhân của họ đâu có giống như những người khác! Sakura lúc này mới từ cơn chấn động vì chiếc áo cưới kia quay lại với hiện thực.

"Khong đâu, không đâu. Hôn lễ sẽ được cử hành tại Luân Đôn, rất nhiều người nổi tiếng của giới thượng lưu, thương khách và chính khách của các nơi đều có mặt!"

Lời của nhà thiết kế khiến huyết sắc trên mặt Sakura rút đi hết. Hôn lẽ sẽ được cử hành ở bên đó sao? Tuy rằng trong lòng sớm đã có cự cảm sau khi kết hôn phải sang Luân Đôn định cư... hôn lễ cũng phải cử hành ở bên đó sao? Nếu như vậy chẳng phải không còn bao nhiêu ngày tháng bên mẹ cùng anh trai hay sao?

Lòng Sakura bỗng càng thêm hoảng hốt.

"Em không muốn đến Anh sao?" Một giọng nam thuần hậu chợt vang lên, Sakura vội ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, Li Syaoran, người cô tưởng là đang bận rộn xử lí công sự không biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa.

Vẻ mặt anh ta hờ hững mà lạnh nhạt, nhìn không ra là có đang tức giận hay không.

"Không phải." Chỉ là... còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí mà thôi! Sakura bị ánh mắt khiếp hồn của hắn nhìn chăm chú thì không khỏi chột dạ cúi đầu xuống, hàng mi dài rũ xuống, bàn tay bé nhỏ cũng vì khẩn trương mà bấu chặt lấy làn váy mềm mại.

"Không phải thì tốt." Syaoran gật gật đầu, thu hồi ánh mắt nóng rực quá mức kia," Thử xong rồi thì Eriol sẽ đưa em về nhà."

Nói rồi Syaoran xoay người rời đi bỏ lại Sakura trong chiếc áo cưới có giá trên trời kia cứ thế ngẩn ngơ đứng nhìn bóng lưng xa lạ đang dần biến mất trước mắt mình.

Thật lâu thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại...

Cũng đúng thôi, dù sao đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân mà trong đó hai bên đều theo đuổi thứ mình muốn, hắn không quá thiết tha với nó cũng chỉ là chuyện bình thường thôi chứ đừng nói chi là chuyện râu ria như đi thử áo cưới, thử trang sức này, làm sao có thể khơi dậy hứng thú nơi người bận trăm công ngàn việc như Li Syaoran chứ!

Sau khi Sakura thử xong lễ phục thì giám đốc của công ty trang sức cũng đã đến, ông ta mang đến các loại trang sức và  nhẫn cưới cho cô thử, lại giằng co thêm một lúc lâu nữa, đến khi mọi việc xong xuôi thì Sakura đã mệt đến nỗi không thể nói thêm được câu gì.

Lúc cô với Eriol đi ra khỏi cửa khách sạn thì trời đã tối, sau khi cự tuyệt lời đề nghị đưa cô đến nhà hàng trong khách sạn dùng cơm của Eriol, Sakura quyết định quay lại bệnh viện thăm anh trai một lần rồi mới trở về nhà, cô định tuỳ tiện tìm gì đó ở căng tin bệnh viện ăn cho xong bữa.

Nhưng thân là một người trợ lí tận lực, Eriol làm sao có thể để cô một mình đến bệnh viện được cho nên anh ta  nói cô ở cửa khách sạn đợi một lúc để tài xế lái xe qua đưa cô đến đó.

Trong lúc chờ tài xế lái xe qua, Sakura không ngờ sẽ gặp được Tomoyo, người bạn tốt đã mấy ngày không gặp của mình đứng ở cửa khách sạn.

Tình cảnh mà Eriol nhìn thấy khi vừa đến chính là như vầy, hai cô gái tuổi xấp xỉ nhau đang ôm chặt lấy nhau trước cửa khách sạn vừa cười vừa khóc. Một màn này khiến Eriol mở rộng tầm mắt, hắn trước giờ vẫn luôn cho rằng Sakura là một cô gái có vẻ ngoài mềm yếu nhưng bên trong có chút quật cường, thật không ngờ cô cũng có lúc hồn nhiên trẻ con như vậy.

Cũng đúng thôi, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô sinh viên ngoài hai mươi tuổi thôi mà!

"Tiểu thư Kinomoto, có muốn lên xe không?" Đứng ở sau lưng hai cô gái anh ta như giọng nhắc nhở.

"Sakura, bạn định đi đâu? Không được nha, chúng ta đã lâu lắm chưa được gặp nhau, mình có rất nhiều chuyện muốn hỏi bạn , không cho phép đi!" Vóc dáng cao gầy, Tomoyo sít sao ôm lấy Sakura không chịu buông khiến cô không cử được một chút nào.

Cô rất có nhiều chuyện muốn thẩm vấn bạn tốt, làm sao có thể dễ dàng tha cho Sakura đi được như vậy chứ? Tomoyo không khỏi hung hăng trừng mắt liếc Eriol một cái.

"Ừ, chúng ta đi ăn gì trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện được không?" Sakura cũng có cùng tâm trạng đó, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với bạn tốt.

Nghe hai cô gái nói vậy, Eriol rất chủ động nói."Tôi đến nhà ăn đặt chỗ cho hai vị được không?" 

Sakura vốn đang định cự tuyệt nhưng Tomoyo đã nhanh hơn một bước,"Nhanh đi đi thôi, bổn tiểu thư đói bụng lắm rồi." 

Nói về khả năng chỉ tay ra lệnh cho người khác làm, Daiouji đại tiểu thư đúng là số một!

"Vậy xin mời hai vị." Đối với thái độ không thân thiện của Tomoyo, Eriol hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào, vẫn một vẻ lịch thiệp, lễ độ.

"Vậy làm phiền anh rồi." Sakura khách sáo nói, còn Tomoyo thì cứ làm ra vẻ đương nhiên rồi khoác tay Sakura, không chút khách sáo bước lên trước.

Khi ba người lần nữa  bước trở vào cửa chính của khách sạn, vừa khéo Syaoran cũng đang từ bên ngoài quay vào.

Sau lớp kính râm, từ xa hắn đã nhìn thấy vị hôn thê xinh đẹp vóc dáng mảnh khảnh của mình bị một cô gái tóc tím khoác vai thật chặt, thân thiết đi về phía nhà ăn thì đôi mắt hổ phách không khỏi chau lại một cách đầy nguy hiểm nhưng hắn vẫn không có hành động nào khác, trước khi cô biến mất khỏi tầm mắt của mình, Syaoran đã xoay người về phía thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: