Chương 121: Vị ngọt tình yêu(1)
Dưới sự giúp đỡ của Syaoran, Sakura dễ dành giao bản thảo đúng hẹn nhưng người đàn ông vốn đã hứa sẽ ở nhà một ngày với cô lại vì dùng cả buổi trưa và tối để giúp cô phiên dịch nên ngày hôm sau chỉ đành đến công ty xử lí mớ công sự sắp cao bằng một hòn núi nhỏ kia.
Khó được một ngày thức sớm, Sakura và Syaoran tay trong tay xuống lầu khiến quản gia và người làm đều nhìn thấy.
Thiếu gia và thiếu phu nhân nhà họ âu yếm với nhau đến vậy sao?
Sakura tuy rằng không quá thân mật với hắn trước mặt mọi người nhưng vì có thể khiến hắn ngoan ngoãn xuống ăn sáng nên cô quyết định từ đây về sau, chỉ cần hắn ở Singapore, mỗi ngày cô sẽ thức dậy với hắn, đôn đốc hắn ăn sáng mới được.
Bữa sáng rất phong phú nhưng vì vẫn còn mệt mỏi sau cơn nôn nghén buổi sáng, Sakura không lập tức dùng bữa, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn hắn dùng bữa.
Thực ra Syaoran đối với chuyện ăn uống đều không có kén chọn gì mấy nhưng cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, nếu như nhất định phải chọn, thì hắn tương đối thích ăn món Tây hơn. Đây là điều quản gia trong lúc vô ý đã tiết lộ cho cô biết.
Cũng đúng thôi, hắn là người Nhật nhưng từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, món Tây đương nhiên là thích ăn hơn. Nhưng thức ăn của Anh nổi tiếng là khó ăn, thật không hiểu sao những người Anh nào cũng đều to cao và cường tráng như vậy nhỉ?
Hay là vì mùi vị món ăn không liên quan đến giá trị dinh dưỡng của nó? Nhìn Syaoran là biết, chẳng những cao mà lại rất cường tráng, còn Sara và Melin tuy rằng là phái nữ nhưng đều cao đến 1m7, còn cô, tuy rằng so với đa số người Phương Đông không tính là thấp nhưng khi đứng gần hai người, trông vẫn khá nhỏ bé.
"Đang nghĩ gì vậy?" Syaoran đã ăn xong bữa sáng, tao nhã dùng khăn lau miệng, mắt nhìn cô gái đang chống cằm không biết đang suy nghĩ gì, từ lúc nào hắn bắt đầu ăn cho đến bây giờ, mắt cô không chớp lấy một lần.
Chẳng lẽ tư thế dùng bữa của hắn lại đẹp mắt đến như vậy sao?
"Đang nghĩ xem anh ăn gì khi lớn lên." Bất tri bất giác, chuyện đang nghĩ trong đầu lại bật ra thành lời,"Chắc lúc nhỏ anh rất dễ nuôi."
Nói gì thì nói, những gì cô biết về hắn thật sự là quá ít. Thời gian hai người ở bên nhau vốn không nhiều, trước đây còn tương đối xa lạ nên cô không nghĩ sẽ đi tìm hiểu chuyện của hắn nhưng giờ quan hệ của họ đã khác rất nhiều, họ cũng đã có cục cưng, hắn lại tốt với cô như vậy, cô muốn tìm hiểu đối phương cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng vì sao khi hắn nghe câu hỏi đó của cô sắc mặt trở nên không được tự nhiên như thế? Dường như là đang cực lực khống chế cảm xúc nào đó.
"Sao vậy?" Cô không biết có phải mình đã hỏi điều không nên hỏi hay không.
Trong đầu có thứ gì đó thoáng qua, lời lão gia Li đã nói với cô trước đó, rằng hắn từ nhỏ đã theo người vừa nhìn đã biết lạnh nhạt vô tình như ông sống đến lớn...
Vậy tuổi thơ của hắn...
Chẳng lẽ còn không bằng cô khi dọn đến nhà Kinomoto ở?
Mà hắn, người trước giờ luôn sống nội tâm, không muốn mình bộc lộ điều gì trước mặt người khác, bị cô hỏi như vậy chắc là rất khó chịu đúng không?
"Xin lỗi, em không cố ý."
Chọc sâu vào nỗi đau của người khác không phải là chuyện cô muốn. Cô biết, cho dù là những người thân cận nhất với nhau cũng có thể có những bí mật không thể tiết lộ.
Nghe cô nói lời xin lỗi, cảm giác đè nén trong lòng Syaoran dần tan biến, vẻ mặt trở lại bình thường. Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, tay nhẹ nâng mặt cô lên,"Em không có nói sai điều gì, không cần phải xin lỗi anh..."
"Nhưng mà..." Anh không vui.
"Cuộc sống của anh lúc nhỏ rất nhàm chán, không có gì để đáng nhớ lại cả." Hắn nhận nhạt giải thích sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô,"Đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, lát nữa Himawari và Melin sẽ đến chơi, mọi người đã lâu không gặp, chắc là sẽ có rất nhiều chuyện để tâm sự."
Nghe Syaoran nói vậy, Sakura mới nhớ ra là chuyến bay của họ sẽ đến Singapore chiều nay."
"Em có cần ra sân bay đón bọn họ không?"
"Không cần." Cô như vậy không thích hợp,"Ở nhà đợi là được rồi. Anh đến công ty trước." Hắn hôn phớt lên môi cô rồi đứng dậy.
"Vậy em tiễn anh." Cô cũng đứng dậy.
Tân hôn không bao lâu đã có tình cảm sâu đậm đến không nỡ, cảm giác này đến bây giờ Sakura mới cảm nhận được.
Nhất là khi đứng ở thềm, nhìn theo bóng hắn bước về phía chiếc xe đã được mở cửa sẵn, cô đột nhiên cảm thấy rất sợ, sợ hắn cứ như thế mà biến mất trước mắt cô, một cảm giác kì lạ chợt dâng lên trong đầu, hốc mũi ê ẩm, không kịp suy nghĩ gì thêm, bước vội lên mấy bước, từ phía sau ôm chầm lấy hắn...
Không ngờ cô lại có hành động đột ngột như vậy, đầu tiên thân thể Syaoran cứng đờ, đầu cúi xuống, nhìn đôi tay mảnh khảnh đang sít ở nơi eo mình, tiếng thở dài có chút bất đắc dĩ theo đó bật ra...
"Sakura, sao vậy?"
Sakura không trả lời hắn, vòng tay đang ôm lại càng siết chặt thêm.
"Có gì nói cho anh nghe, đừng để anh lo." Cô ôm hắn chặt như vậy, hắn lại không thể đẩy tay cô ra để xem sắc mặt cô, lại lo lắng không biết có chuyện gì đã xảy ra với cô.
Từ tối hôm qua họ vẫn còn ăn tối chung, đến sáng nay cô vẫn luôn rất ổn, vì sao đột nhiên lại...
Chẳng lẽ cách cư xử của hắn lại làm cô buồn sao?
Hắn, chỉ là không biết làm sao kể lại cho nghe những ngày tháng tuổi thơ đen tối của mình mà thôi.
Những ký ức đó, hắn không muốn nhắc lại, cho dù bây giờ đã trưởng thành, đã không còn vì những ký ức đó mà bị tổn thương nữa nhưng...hắn vẫn không có cách nào mở miệng...
"Em không sao..." Cô ở sau lưng hắn rầu rĩ đáp, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào không dễ phát hiện, đôi tay vốn đang siết chặt vòng eo hắn từ từ thả lỏng ra.
Sao cô càng ngày càng yếu đuối và uỷ mị như vậy nhỉ? Hắn chẳng qua chỉ là đến công ty thôi mà đã luyến tiếc như vậy rồi.
Syaoran xoay người ôm cô vào lòng, cằm tì lên đỉnh đầu cô,"Không có gì thì không được suy nghĩ lung tung. Trưa nay anh về ăn cơm với em."
"Không cần." Cô vẫn chưa hết rầu rĩ. Công việc hắn trước giờ luôn rất bận rộn, nếu còn vì cô mà phải chạy tới chạy lui thì cô đúng là không hiểu chuyện.
"Vậy muốn anh như thế nào?"
"Em bảo tài xế đưa em đến công ty được không?"
Như vậy có thể gặp hắn, cùng nhau ăn cơm, lại không lãng phí thời gian của hắn.
Được sự đồng ý của hắn, Sakura quay về ăn sáng lại không như bình thường về phòng ngủ bù mà ngược lại, tinh thần hào hứng, vào bếp xem má Mari nấu canh, định trưa nay đến công ty tìm Syaoran thì thuận tiện mang luôn cho hắn.
Thấy cô hớn hở như vậy, má Mari cũng vui vẻ chỉ cô các bí quyết nấu canh.
"Yên tâm,có má Mari ở đây, đợi khi cô sinh em bé, tôi nhất định sẽ làm cô và cục cưng trắng trẻo mập mạp." Nói đến kỹ thuật chăm sóc người mới sinh của mình, má Mari hào hứng nói,"Năm đó khi phu nhân vừa mới sinh Himawari tiểu thư còn nhờ tôi giúp bà ấy điều dưỡng thân thể đó sao?"
"Bà nói mẹ của Himawari?" Sakura cẩn trọng hỏi lại, lúc này má Mari mới nhận ra mình lỡ lời, trên mặt lộ rõ sự khẩn trương và bất an.
"Thiếu phu nhân, xin lỗi cô, tôi không nên nhiều lời." Bà làm việc ở đây rất nhiều năm rồi, những gì nên nói và những gì không nên nói bà đều biết. Không ngờ hôm nay khi nói chuyện phiếm quá hăng say với thiếu phu nhân lại tiết lộ chuyện chủ nhân không cho phép họ nói bừa.
Tuy rằng cô cũng muốn biết mẹ Himawarai với nhà họ Li có quan hệ gì nhưng khi thấy má Mari có phản ứng như vậy, Sakura sẽ không thể truy vấn bà.
Dù sao khoảng thời gian này cô cũng đã quen với việc này rồi, những thứ không nên hỏi thì cũng không nên hỏi, sống thoải mái nhẹ nhàng là được.
"Không sao đâu, bà xem canh đã được chưa?" Sakura mỉm cười rồi nói sang chuyện khác.
Má Mari thấy cô không có ý định tìm hiểu thì cũng an tâm đôi chút.
Đợi canh nấu xong, cho vào bình giữ nhiệt, Sakura nhờ nhà bếp chuẩn bị thêm vài món ăn nữa, định mang tất cả đến công ty cho hắn.
Món ăn bên ngoài tuy rằng rất tinh xảo và ngon miệng nhưng ăn nhiều sẽ ngán, những món ăn mà đầu bếp ở nhà an ấu vừa dinh dưỡng lại ngon, tuyệt đối không thua gì tay nghề các nhà hàng lớn.
Mới mười một giờ nhưng Sakura đã sốt ruột bảo người cho cơm và thức ăn vào hộp chuyên dụng rồi ngồi xe thẳng đến công ty tìm Syaoran.
Tuy rằng không biết hắn có bận hay không nhưng không sao cả, dù sao cô cũng có thời gian, có thể đợi.
Đến công ty, tài xế giúp cô mang hộp đựng thức ăn và bình giữ nhiệt canh đến tầng lầu làm việc của Syaoran.
Cả Syaoran và Eriol đều không có ở đó, trợ lý thư kí có chút sợ hãi đón tiếp cô, đưa cô đến phòng làm việc của hắn, theo yêu cầu của Sakura, đưa một ly nước ấm cho cô rồi mới rời đi.
Trước đây đã từng đến văn phòng hắn một lần rồi, Sakura cũng không xa lạ gì. Lần này cô lại không ngoan ngoãn ngồi ở sofa đợi hắn nữa mà đi một vòng xem xét kỹ từng góc của căn phòng rộng thênh thang được bài trí với hai màu trắng đen, chỉ đến khi điện thoại trong túi xách cô reo không ngừng, cô mới tạm dừng cuộc khám phá của mình quay lại nghe điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro