Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112: Nhà Kinomoto lâm nguy(1)

Nhớ một người đến lòng dạ rối bời, chua xót khổ sở, cảm giác này, có phải là yêu không?

Hắn...liệu có yêu cô không?

Cô trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày nhớ hắn đến mức này.

Cô trước giờ chưa từng nghĩ là cô với hắn sẽ nảy sinh tình yêu.

Nhưng, từ lúc nào không biết, sự bá đạo của hắn, sự dịu dàng của cô dần thấm sâu vào trái tim cô, khiến cô bối rối, khiến cô bất an, khiến cô thắc thỏm, khiến cô không kìm được lòng mình.

"Nhớ anh rồi sao?"

 Nghe trong  giọng nói nhu mì, ngọt ngào kia có tia nũng nịu, giọng của Syaoran càng ngày trầm thấp, du dương như một tiếng đàn khiến lòng Sakura chợt mềm nhũn, vành mắt không hiểu sao lại bắt đầu ươn ướt.

"Dạ..." Cô trả lời hắn rất đơn giản.

Chữ'nhớ' kia lại nghẹn lại nơi cổ họng.

Thì ra, nhớ nhung cũng sẽ khiến người ta muốn khóc.

Mà anh, có nhớ em không?

Nhưng sáu chữ này cô hỏi không nên lời!

"Anh sẽ cố gắng làm xong việc rồi về đấy với em, được không?" Syaoran nhìn một xấp văn kiện dày trên bàn làm việc đàng chờ hắn xử lí, thật sự hy vọng có thể đem chúng quẳng vào sọt rác nhưng không được!

Hắn cần phải làm tất cả chu đáo, kín kẽ, không thể để ai nắm được bất kì sơ hở nào.

"Dạ." Cô dịu ngoan đáp hắn.

Một tiếng'dạ' đó khiến Syaoran cả người nóng lên, một nỗi khao khát muốn có cô chợt khiến giọng nói hắn khàn đi.

"Khuya rồi, em đi ngủ sớm đi."

"Còn anh thì sao?" Cô nằm xuống chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại, có chút không nỡ ngắt điện thoại.

"Anh còn chút chuyện chưa làm xong."

Nếu như là ngày thường khi nghe hắn nói vậy, Sakura sẽ chủ động ngắt điện thoại để không làm phiền hắn đang làm việc nhưng tối nay cô muốn tuỳ hứng một lần, không muốn hắn quay lại với công việc sớm như vậy.

"Nói chuyện với em thêm một lát, được không?"

Khó được một lần cô lại dùng giọng nói êm ái như vậy nói chuyện với hắn, cho dù mai phải làm việc tăng ca hắn cũng cam lòng.

"Được." Chỉ là một câu trả lời ngắn gọn thân quen.

Sau đó, Sakura nói đủ thứ chuyện linh tinh với hắn,nói mãi nói mãi, mí mắt dần dần sụp xuống.

"Sakura..." Không nghe tiếng cô trả lời, Syaoran nhịn không được gọi cô mấy lần.

"Em...em buồn ngủ rồi...muốn...ngủ..." Tiếng cô càng lúc càng mơ hồ không rõ, đến chữ cuối thì không thể nghe được nữa.

Syaoran không khỏi bật cười, việc mang thai khiến cô như trở thành một người khác, thích ỷ lại hắn, thích làm nũng, khiến mỗi lần trước mặt cô, lòng hắn lại mềm nhũn như một túm bông, ngay cả câu nặng lời cũng không nỡ nói ra.

"Vậy thì mau ngủ đi."

Nhưng ngoại trừ tiếng hô hấp đều đặn ra, sớm đã chẳng còn âm thanh nào.

Ngắt điện thoại, Syaoran gọi điện cho quản gia, bảo ông cho một người làm đến xem Sakura, cô ngủ như vậy, điện thoại vẫn còn để bên cạnh, cũng không biết chăn đã đắp chưa nữa.

Thật không ngờ, người nghe lại là Sara.

"Sao cô vẫn ở đây?" Syaoran cảm thấy có chút kì lạ.

"Bà ấy tối nay la hét muốn đi tìm Himawari, cô đưa Sakura về, tiện đường ghé thăm bà ấy."

Đầu mày Syaoran nhíu lại,"Bây giờ sao rồi?"

"Bác sĩ đã chích thuốc an thần và ngủ rồi. Có cần bảo Melin đưa Himawari về không?"

"Chút nữa gọi điện cho Melin đi. Sakura có đi cùng cô không?" Hắn xoa xoa huyệt thái dương.

"Không có con thì làm sao cô có thể tuỳ ý dẫn cô ấy theo chứ? Chuyện của họ, hãy tìm cách nói với Sakura đi."

Syaoran nghe vậy, trầm mặc hồi lâu không lên tiếng.

"Còn nữa, Luân Đôn có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?" Sara đột ngột nhớ đến Doushi xuất hiện ở Singapore, không nhịn được hỏi thêm.

"Trước mắt thì không. Sao vậy?"

"Anh họ đến Singapore rồi."

"Sao? Hai người đã gặp ông ta rồi sao?" Sao Sakura không nói với hắn nhỉ?

"Trên đường chỉ tình cờ chạm mặt thôi, không sao." Sara cũng không ngờ là Doushi lại dám giở trò với Sakura, sau này bà sẽ phái theo vệ sĩ đi cùng với Sakura.

"Tốt nhất là ông ta không nên làm gì." Syaoran lạnh lùng hừm một tiếng.

Loại người không biết điều như vậy, sẽ có ngày hắn sẽ đuổi sạch ra khỏi gia tộc nhà Li.

***

Sáng hôm sau là ngày các trường quy định đến đăng kí các môn ngoại khoá, Sakura đến trường,  cùng Tomoyo quyết định chọn hai môn ngoại khoá giống nhau.

Tuy rằng cô đã có thai nhưng ngoại trừ buổi sáng nôn nghén khá nghiêm trọng ra thì chẳng có gì khác thường, chỉ còn mấy môn nữa là cô đã có thể tốt nghiệp rồi, huốnh gù môn ngoại khoá cũng không quá khó cho nên cô quyết định theo kế hoạch mình đã định sẵn, học xong tất cả các môn trước khi sinh cục cưng.

Xong việc, hai người ngồi xe của nhà họ Li rời trường, thẳng tiến đến trung tâm thương mại.

Tomoyo muốn đi thử trang phục dạ hội để tham gia bữa tiệc đính hôn của Michiru, đương nhiên phải kéo Sakura theo cùng làm cố vấn.

Thực ra tủ quần áo của Tomoyo có rất nhiều trang phục thích hợp cho các buổi tiệc nhưng phần lớn đều theo phong cách tao nhã và sang trọng cho nên cô quyết định, lần này cho dù phỉ mạnh tay chi tiền cũng không thể để người khác xem thường.

Hai người cùng vệ sĩ đi vào cửa hàng của một thương hiệu lớn. Sakura ngồi trên chiếc sofa thoải mái nhìn Tomoyo thử hết bộ này đến bộ khác, không thể không thừa nhận, vóc dáng đẹp mặc gì cũng đẹp cả.

Vóc dáng Tomoyo thích hợp với từng loại quần áo, trang phục dạ hội sang trọng trên người cô quả thật như được đặt riêng cho cô vậy. Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy cúp ngực màu đen cùng một đôi giày cao gót, nhìn vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

"Hôm nay bạn nên để Fye đến thử trang phục cùng mới đúng." Sakura nhướng mắt nhìn bạn, mỉm cười tủm tỉm.

Tomoyo rất giỏi, có thể thuyết phục Fye làm'bạn trai' của mình.

"Hừm, vị đại thiếu gia đó nào có kiên nhẫn như vậy. Lười cãi nhau với hắn." Tomoyo đứng trước gương, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

"Liệu bạn và Fye có thể làm giả thành thật không?"

"Làm giả thành thật với hắn?" Tomoyo cười khẩy," Nếu làm anh em, Fye là một sự lựa chọn không tồi nhưng tình nhân thì miễn đi."

Cô chịu khong nổi tình tình đại gia của hắn, giống như vậy, hắn cũng không chịu được tính tình tiểu thư của cô, nếu ở bên nhau cũng sẽ chán ghét nhau mà thôi.

"Fye có điểm nào không tốt mà bạn lại không thích?"

"Chỉ nói ngắn gọn một câu, mình với hắn không hợp nhau." Tomoyo xua tay, ném lại một câu rồi vào phòng thay quần áo.

Từ cửa hàng trang phục bước ra, khi tài xế đi lấy xe, hai người đứng ở cửa nói chuyện phiếm, ánh mắt Sakura vô tình lướt qua màn hình tinh thể lỏng ở toà nhà đối diện. Trên màn hình đang phát tin kinh tế tài chính,bởi khoảng cách quá xa nên cô không nghe rõ biên tập viên nói gì những dòng chữ đang chạy trên màn hình cô vẫn có thể thấy được...

"...Cổ phiếu Kinomoto liên tục trượt giá, kết thúc hôm nay đã lên đến kỉ lục. Nửa năm trước, Kinomoto đã từng đối mặt với nguy cơ phá sản, dưới sự hỗ trợ của tập đoàn Li, công ty mới khôi phục lại trạng thái bình thường đồng thời lấy được hợp đồng trở thành nhà cung ững vật liẹu mới cho tập đoàn Li trong việc xây dựng thị trấn mới ở Moscow do năm tập đoàn lớn nhất hợp tác xây dựng nên. Nhưng mới đây, công ty lại lâm vào khó khăn khi nhà kho bị cháy, hàng hoá bị thiêu rụi hơn một nửa, không có cách nào giao hàng đúng hẹn vì thế phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ đồng thời bị đối tác hủy hợp đồng cung ứng nguyên vật liệu cho tập đoàn Li trong xây dựng thị trấn mới ở Moscow..."

"...Theo tin chúng tôi nhận được, chủ tịch Kinomoto, Fujitaka Kimonoto đã nhiều ngày không xuất hiện ở công ty, một số cổ đông gạo cội trong công ty tại hội đồng quản trị cũng không có cách nào liên lạc với ông trong khi các vốn lưu động đã hoàn toàn đứt đoạn... Dự đoán uỷ ban chứng khoán sẽ bắt đầu xử lí các vụ của Kinomoto và sẽ thanh lí trong mười ngày nữa..."

Đọc đến đây, cả người Sakura cứng đờ, túi xách trong tay trượt xuống đất lúc nào không hay...

"Sakura..."

Lúc Sakura chăm chú nhìn màn hình, Tomoyo đương nhiên cũng nhìn thấy. Hai ngày nay cô không đến trung tâm chứng khoán, chẳng lẽ Kinomoto đã sắp bị thanh lí rồi sao?

Mà rõ ràng, là Sakura không hề hay biết chuyện này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: