Chương 108: Rốt cuộc có li hôn hay không?(2)
"Sara đâu?" Lee nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Đại tiểu thư về phòng rồi. Ngài có muốn ở đây dùng cơm không, tôi...Lời của quản gia còn chưa hết thì đã thấy Lee sải bước đi lên lầu.
Sara quay về phòng, lửa giận trong lòng lúc này mới bùng phát.
Lee đáng chết này, lại dám để Irina mang đơn thoả thuận li hôn đến đây sao? Ông đừng tưởng bở!
Bà sẽ không kí, tuyệt đối sẽ không để họ được như ý.
Dù sao bà cũng không còn trông đợi gì ở cuộc hôn nhân này nữa rồi, trước đây bà muốn li hôn là muốn cho ai cũng có thể sống một cuộc sống mà mình mong muốn nhưng giờ tình thế không cho phép. Dù sao bà cũng không cần sốt ruột. Cho dù không li hôn, chỉ cần bà thích, bà vẫn có thể làm những chuyện mà bà mong muốn.
Vừa nãy trời mưa lớn bà tránh không kịp, chiếc áo mỏng đã ướt nhẹp rồi, lúc vừa vào phòng bà đã cởi áo khoác, váy, cả đồ lót--- tất cả đều bị bà ném tức tối xuống sàn nhà như trút giận, dù sao trong phòng cũng chỉ có một mình bà, không có sự cho phép của bà, sẽ không có ai dám vào đây.
Khi bà cầm chiếc quần lót quăng xuống, cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, sau đó còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có giọng nói quen thuộc,"Sara..."
"Aaa..."
Trước giờ Sara chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình gặp Lee dưới tình huống này... Bà thật sự sợ đến giật nảy mình, cũng may còn chưa thét lên...
Chỉ là, tình huống này thật khó xử...
Trên người bà, từ trên xuống dưới chẳng có một mảnh vải nào để che thân, đôi tay nếu che phía dưới thì không che được bên trên.
Lee cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp tình huống thế này, một người phụ nữ trên thân không cho một mảnh vải, thân thể nõn nà vẫn được bảo dưỡng cực kì tốt, những đường cong huyễn hoặc khiến mắt ông như hoa lên, trông bà vẫn không giống một ngừoi đã đến tuổi tứ tuần, mà sự hoảng loạn của bà đã vô tình gợi lên dục vọng của đàn ông...
Nếu như không phải quá hiểu cá tính của Sara, Lee sẽ cho rằng bà đang câu dẫn ông.
Nghe câu "Ra ngoài" của bà, ông mới định thần lại, giọng đã hơi khàn đi,"Cũng không chưa từng nhìn qua, không phải thẹn thùng."
Đúng vậy! Ông nói không sai! Hai mươi mấy năm đã là vợ chồng, ở trước mặt ông cho dù có thẹn thùng, nói không chừng ông còn cho rằng là bà đang câu dẫn ông.
"Lee, xin anh có thể tôn trọng phái nữ một chút được không? Tôi đang thay quần áo." Sara cố hết sức để cho giọng mình bình thản nhất có thể.
"Vậy trong luật pháp có điều nào quy định chồng không thể nhìn vợ mình thay quần áo?" Lee đáp.
Cho dù hai người họ đang thoả thuận li hôn, họ vẫn còn là vợ chồng hợp pháp. Hay là, ba muốn giữ lại cho tên quỷ Charlie kia?
Hừm, thanh mai trúc mã? Muốn nối lại duyên xưa? Nếu như thật sự muốn quay về với tình cũ, vì sao cứ trốn tránh không chịu li hôn?
Sara ngớ người, thật không thể tin nổi đây là người chồng mặt suốt ngày lạnh tanh của bà giờ lại nói vậy.
Đúng là không có điều luật nào nghiêm cấm chồng nhìn vợ thay quần áo cả, cho nên, ông muốn xem chứ gì? Vậy thì cứ xem cho đã đi!
Nghĩ là làm, Sara thả tay xuống, để chính mình không che đậy gì cả lộ ra hết trước mặt ông...
Ánh đèn trong phòng thật nhu hoà, quần áo rải rác khắp nơi cùng những đường cong lung linh lại làm cho không khí trở nên ám muội hơn...
Sara căn bản là không để tâm Lee nghĩ gì, bà không buồn nhìn ông, chỉ khom người, lại thẳng lưng, nhặt từng món y phục rải rác trên sàn nhà.
Khi bà nhặt xong món đồ cuối cùng lên, một cánh tay rắn rỏi từ phía sau chợt vươn lên, một giây sau, bà đã bị ai đó áp cả người xuống sàn...
"Anh làm gì vậy?" Quần áo trên tay bà vì động tác đột ngột của ông mà rơi xuống lại, hai rau bà chống ngực ông, nhìn người đàn ông bỗng dưng bổ nhào về phía mình...
Mái tóc trước giờ luôn được chải gọn gàng đã có vài sợi rơi trước trán, mắt kính của ông không biết từ lúc nào đã tháo xuống, đôi mắt thâm trầm nhìn bà...
Ông không nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ như vậy nhìn bà, ánh mắt ghim chặt lên người bà, thật lâu cũng chẳng rời đi...
Đó là một Lee rất xa lạ với bà, trước giờ ông chưa từng nhìn bà với ánh mắt như vậy...
Nhưng, gương mặt anh tuấn đó là một gương mặt mà bà luôn khắc sâu vào đáy lòng, đã hai mươi mấy năm rồi.
Từng đường nét, biểu cảm trên mặt ông bà đều nhớ rất rõ. Nhưng bây giờ ánh mắt xa lạ đó khó hiểu với bà, cũng không dám đi tìm hiểu...
Cuối cùng, không nói được một lời, khi ánh mắt khó hiểu của bà và ánh mắt thâm trầm cử ong quấn riết vào nhau, bà mấp máy môi, giọng nhẹ như gió thoảng,"Lee..."
***
Mười giờ rưỡi tối, trời trong trăng sáng, đêm lạnh như nước, không khí vì cơn mưa mới dứt mà ẩm ướt hơn nhiều.
Trong gian phòng ngủ rộng thênh thang chỉ thắp sáng bằng ngọn đèn nhỏ màu vàng nhạt, chiếc giường lớn kingsize một mảnh hỗn độn, trên giường, một người phụ nữ tren người chỉ đắp một chiếc chăn hời hợt để lộ bờ vai trần trắng nõn, đang ngủ thật say.
Lee từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ vây quanh một chiếc khăn tắm, mặc kệ mái tóc ẩm ướt của mình, chậm rãi đến bên giường, nhìn người phụ nữ kiệt sức đang nằm ngủ say ở đó, khom người nhặt hết quần áo vương vãi đầy đất, đến kỉ trà hút thuốc, rút một điếu, châm lửa rồi đến cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời.
Một đêm an tĩnh như vậy, đã bao lâu rồi ông chưa được tận hưởng?
Từ sau khi tốt nghiệp đại học rồi vào tập đoàn Li, bằng tài năng của mình, ông lọt vào mắt xanh của Hiroshi, sau đó thì không cần nói, hai mươi mấy năm nay tâm lực của ông đều đã dồn vào Li.
Cho đến hôm nay giới tài chính ông có thể xem như đã có chỗ đứng rất vững chắc, cứ ngỡ rằng cuộc đời như vậy sẽ mãi trôi đi, nào ngờ, phong ba bão táp không ngừng ập đến.
Những tin đồn tình ái của ông mà Irina cố ý tung ra ông hoàn toàn không để tâm, nhưng thật không ngờ vì vậy mà bà lại đề xuất li hôn.
Cuộc hôn nhân của ông và Sara, lúc bắt đầu không phải là vì tình yêu. Nhưng sau khi kết hôn ông chưa từng nghĩ là sẽ có lúc sai hôn với bà, cho dù giữa họ tranh cãi không ngừng, cho dù nhưng năm nay họ sống gần như là li thân, số lần gặp nhau mỗi năm ít đến đáng thương, ông cũng chưa từng nghĩ sẽ li hôn với bà.
Năm đó ông chỉ là một người đơn thân độc mã đến London, Anh học tập, vì để có thể hoà nhập sớm vào xã hội thượng lưu, ông liều mạng làm việc bất kể ngày đêm, cố gắng tận dụng từng cơ hội nhỏ để biểu hiện năng lực, rồi ông cũng đã lọt vào mắt xanh của Hiroshi.
Trớ trêu là lúc đó, xưởng dệt nhỏ của gia đình ông làm ăn thất bại nên đóng cửa, hơn nữa cha ông còn nợ một khoản tiền khổng lồ. Lúc đó Hiroshi đề nghị ông muốn giúp chuyện nhà cửa, điều kiện của ông chính là muốn ông cưới cô con gái mười tám tuổi của ông năm đó, tên là Li Sara, rất đẹp, còn phải làm dài hạn trong công ty mà ông đặt ra, giúp phát triển tập đoàn Li.
Năm đó ông chỉ mới 23 tuổi, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ kết hôn sớm như vậy, huống gì ông còn một người đang chờ đợi ông thành đạt trở về ở Singapore.
Nhưng tình thế lúc đó khiến ông không thể không làm theo, cưới cô gái xinh đẹp mĩ miều của ông nhưng tính tình thì lại ngang ngược, không ai chịu nổi kia về làm vợ.
Sau khi kết hôn, lượng công việc nặng nề khiến ông rất mệt, căn bản không thể cùng bồi dưỡng tình cả với bà, một năm sau, con trai của ông đã ra đời, công việc của ông lại bận rộn hơn.
Những năm qua ông đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, bỏ lỡ con trai tập đi, câu nói đầu tiên của con, bở lỡ lần đầu tiên thằng bé đến trường,... Giờ con trai ông đã trưởng thành, lại còn ngoại hình đẹp trai, khôi ngô, thành một người đàn ông mạnh mẽ nhưng tình cảm giữa hai cha con rất phai nhạt.
Cộng thêm hiện giờ, ông với bà lại còn ầm ĩ li hôn...
Thở ra vòng khói, ông nhìn Sara nãy giờ vẫn còn ngủ say.
Ông từng cho rằng ông hiểu bà nhưng từ khi bà chủ động li hôn mới biết, thực ra những gì mà ông cho rằng không bề nổi, ông không hiểu bà đag nghĩ gì, càng không biết là, bà cũng có mối tình đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro