Chương 103: Kohane mất tích(3)
Mãi đến khi họ rời đi cô cũng không nhận được tin tức gì liên quan đến Kohane, còn Watanuki có thể tìm được bạn ấy không thì cô không biết.
Mỗi người đều có duyên phận và số phận của riêng mình. Nếu như có một người có số mệnh đã định là của bạn, cho dù có chia cách, cho dù có phải trải qua bao nhiêu khổ sở và dằn vặt, cuối cùng sẽ ở bên nhau.
Những đạo lí này, Sakura đến tận nhiều năm mới có thể hiểu được.
Trở lại Singapore, Syaoran bận rộn quay về Luân Đôn làm việc, còn Sakura vì được nghỉ hè nên ở nhà nghỉ ngơi.
Trước khi rời khỏi đây, Syaoran cứ hết lần này đến lần khác dặn dò cô đừng ra ngoài, nếu muốn ra ngoài nhất định phải có vệ sĩ theo cùng.
Đối với yêu cầu này của hắn, Sakura không quá dị nghị gì, vì cô không phải là người thích náo nhiệt, nếu không có việc gì, cô có thể ở nhà suốt một tháng cũng không sao.
Với lại, đối với cô, cho dù ở nhà, cũng không có đến nỗi vô vị cho lắm.
Về nhà ngày thứ ba, Tomoyo đến chơi với cô.
Vì lâu đã không gặp, hai cô gái ở phòng khách ôm nhau thật lâu, mãi đến khi má Mari mang lên một dĩa trái cây và điểm tâm, cùng với bữa ăn dinh dưỡng mà nhà bếp đặc biệt làm cho phụ nữ có thai của Sakura lên, nhắc cô đừng quá kích động, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi thì họ mới chịu ngồi xuống sofa.
"Không ngờ là mình lại có thể làm mẹ nuôi sớm như vậy, thật kích động!" Trước giờ rất thích ăn đồ ngọt, Tomoyo lần này lại không thèm để ý đến,"Nghe nói phụ nữ có thai bộ ngực ít nhất sẽ tăng lên hai size, có phải không?"
"Hiện giờ còn nhỏ lắm. Muốn có cục cưng, bạn có thể tìm đàn ông mà." Sakura đẩy cô ra,"Không được nhìn lung tung."
Tính tình này bao giờ có thể sửa được chứ? Sakura thầm nghĩ. Sau này, ai cưới được Tomoyo chắc chắn sẽ rất đau đầu, giờ cô bắt đầu lo lắng cho ông xã của bạn mình rồi.
"Mình rất nghiêm túc mà, vì tốt cho bạn cả thôi." Tomoyo nghiêm mặt,"Bạn nghĩ thử coi, trước đây ngực bạn cỡ C, cũng không phải là nhỏ, nhưng so với mấy cô gái Tây bộ ngực một bàn tay không thể giữ kết kia thì căn bản là còn kém xa. Ngài Li nhà bạn thì lại suốt ngày bay tới bay lui các nước Châu Âu, suốt ngày nhìn mấy cô gái bốc lửa như vậy..."
"Tomoyo Daiouji, rốt cuộc bạn đang nói cái gì vậy? Syaoran không phải là loại đàn ông chỉ biết nhìn ngực phụ nữ đâu." Sakura thuận tay cầm gối ném lên người bạn.
Trời ạ, đầu óc của bạn cô không thể suy nghĩ như người bình thường sao?
"Ô ô ô..." Tomoyo như phát hiện ra điều gì,"Hôm nay lại lên tiếng nói đỡ cho ba của con nuôi mình sao, không bình thường nha. Xem ra, đi du lịch quả thực có thể bồi dưỡng tình cảm. Này, có phải bắt đầu cùng ngài Li chơi trò yêu đương rồi không?"
Tomoyo vừa nói vừa nhìn vẻ mặt thẹn thùng của bạn, trong lòng đã rõ.
Xem ra cuộc hôn nhân kết hôn trước rồi mới bắt đầu yêu này cũng không phải không có chỗ tốt.
Ít ra so với những cuộc hôn nhân mà đã trải qua yêu đương, kích tình mấy năm rồi mới kết hôn, kết hôn xong lại bắt đầu cãi nhau, mâu thuẫn nhau tốt hơn nhiều.
Có lẽ sau này cô cũng nên suy nghĩ đến xem mắt, đám cưới trước rồi mới bắt đầu yêu.
"Bạn mới yêu đương đó." Sakura thẳng thừng phủ nhận.
Cô nào có yêu đương gì, chỉ là, cách hai người giao tiếp, gần gũi đã thay đổi, cả hai đang bắt đầu hưởng thụ sự thay đổi này.
Nhưng, tuy rằng phủ nhận nhưng trong lòng cô khi nhớ đến hắn cảm thấy rất ngọt ngào.
Tình yêu, có lẽ rất xa xôi, cũng có thể gần trong gang tấc. Thực ra, chỉ cần cô chịu đưa tay ra, thì có thể sẽ nắm chặt nó trong tay mình.
Chỉ là, cô không dám, sợ đó chỉ là một giấc mộng.
"Yêu đương chòng mình thì cứ nhận, có gì phải thẹn đâu chứ?" Tomoyo trêu cô, "Này, yêu đương với Li Syaoran có vui lắm không?"
"Tomoyo, sao bạn cứ phải nói chuyện trắng trợn ra như vậy chứ?"
Một cô gái có thể đừng nói chuyện đó suốt nữa được không. Uổng công bạn cô là một tiểu thư nhà giàu, sao lại không có khí chất thục nữ vậy?
Điều này khiến cho Sakura dù quen biết Tomoyo bao lâu thì vẫn nghĩ không thông.
"Ừm, chỉ có bạn là thục nữ. Mình đang hỏi bạn, không cho phép vòng vo. Thế nào, một chuyến đi du lịch trăng mật, tình cảm tăng lên không ít, phải không?"
"Anh ấy đối xử với mình rất tốt." Không cho Tomoyo một câu trả lời vừa ý, chắc bạn cô sẽ không chịu thôi.
"Rất tốt? Đến mức nào?" Lại bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc rồi.
"Bạn mau ăn đi, nói nhiều quá!"
"Này, vù sự phát triển của con nuôi mình, bạn mau ăn đi, phải ăn hết đấy nhé!"
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện về chuyến bay đến Moscow thật lâu, cuối cùng, Sakura buông chiếc muống trên tay xuống nhìn Tomoyo,"Bạn đoán xem mình gặp ai ở Moscow?"
"Ai?" Tomoyo lơ đễnh hỏi.
"Một người rất đẹp mà mình với bạn từng biết."
"Mình với bạn quen rất nhiều người đẹp nha, phu nhân Li, vậy làm sao mình đoán chứ?" Hai cô từ thời trung học đã quen biết nhau, giờ đã là năm cuối đại học, bạn học nhiều vô kể, làm sao mà đoán?
"Kohane Tsuyuri, bạn học trung học của chúng ta đó."
Sakura đem tất cả những chuyện có liên quan đến Kohane mà mình biết kể cho Tomoyo, kết quả là Tomoyo nghe xong, không hỏi gì về Kohane mà kinh ngạc hỏi lại,"Bạn nói bạn đã gặp Watanuki Kimihiro rồi sao? Là người thừa kế của gia tộc Kimihiro giàu có nhất tại giới Hoa kiều ở Úc sao?"
"Mình không biết có phải là anh ta hay không, chỉ biết anh ta tên Watanuki Kimihiro, Kohane đang sống cùng với anh ta."
Trên đời này người cùng tên cùng họ không phải nhiều lắm sao? Cô với anh ta lại không thân, không thể nào vừa gặp thì đã hỏi gia thế chứ?
"Gia tộc nhà Kimihiro có thể xem là dẫn đầu trong giới khách sạn, du lịch, Watanuki Kimihiro là người thừa kế chính thức của Kimihiro, nửa năm trước, người này đã từng vì một cô gái, nghe nói là rất đẹp, rất quyến rũ mà không tiếc bỏ một nửa sự nghiệp của mình đi. Nếu như Kohane đi theo anh ta, chắc là tình phụ."
Đối với những tin đồn trong xã hội thượng lưu, cô cũng không lạ lẫm gì.
Tomoyo vừa nói vừa thở dài, trong giọng không giấu được sự sùng bái dành cho Watanuki. Nếu như có người đàn ông nào vì cô mà chịu làm vậy, cho dù là tình phụ cũng được.
Nghĩ thử xem, được một người đàn ông như vậy yêu là sung sướng lắm chứ.
Tình yêu mà một người phụ nữ mà cả đời tìm kiếm cũng chỉ có thế thôi.
"Bạn nói Kohane có thể là tình phụ của anh ta sao?" Sakura kinh ngạc hỏi.
Nhớ hai lần cô với Kohane gặp mặt, bạn ấy có vẻ không vui. Lần đầu tiên, do biết cô mang thai, tâm tình kích động nên cứ khóc mãi, lần thứ hai, bạn ấy đã nói rằng mình không thể có con được nữa.
Chẳng lẽ vì vậy nên Kohane mới rời khỏi Watanuki?
"Mình chỉ biết là anh ta vì một người mà đi đổi lấy sự nghiệp mà thôi nhưng không biết có phải là do Kohane không.
"Nếu như theo lời bạn nói, Watanuki rất yêu Kohane."
"Đừng phiền não chuyện của họ. Mình còn một đống chuyện còn phiền não đây nè." Tomoyo nhíu mày nói. Không phải cô không quan tâm đến bạn học cũ mà là dù sao quan hệ giữa cô với người này không thần thiết như Sakura, hơn nữa bản thân cô cũng đang rất phiền, làm gì có tâm tư để ý chuyện của người khác chứ?
Huống gì,Kohane có Watanuki mà, sợ gì chứ?
"Bạn có gì phiền?" Sakura tò mò hỏi.
"Tuần sau Michiru đính hôn với Fujimoto, mình sẽ tham gia, hơn nữa sẽ cực kì oai phong."
Sakura nhớ tới buổi nối chuyện hôm đó, đúng là cô có nghe như vậy.
"Vậy thì đi đi. Bạn là đại tiểu thư nhà Daiouji, ai dám ngăn bạn?"
"Đúng là không có ai dám ngăn mình. Nhưng mình phải tìm một người nam thích hợp với mình, bằng không Michiru sẽ cho rằng mình không có bạn trai." Nhớ tới vẻ đắc ý của cô tư, Tomoyo thầm thề nhất định phải tìm một người đủ để chọc giận Michiru cho cô ta ghen tỵ chết.
Cô với Fujimoto chưa bao giờ có quan hệ nam nữ nhưng tình cảm giữa cô và anh ta rất tốt.
"Bạn muốn tìm người nam đi cùng sao?" Sakura trêu,"Ai bảo thường ngày bạn hung dữ như vậy, giờ thì tốt, khó kiếm lắm nha."
"Ai nói mình không có? Xem ra có muốn hay không thôi." Tomoyo kiêu ngạo nói, lời còn chưa dứt thì quản gia đã vào báo.
"Thiếu phu nhân, có đại tiểu thư và Fye thiếu gia đến."
"Mời họ vào."
Sakura không ngờ là cô vừa về nước mà đã có khách đến chơi, nhưng cô cũng muốn biết, Sara rốt cuộc có muốn li hôn không, còn Tomoyo, lúc nghe thấy cái tên Fye thì nụ cười trên môi càng đắc ý.
Một đối tượng quá chuẩn để làm bạn trai đi cùng, cô còn cần gì để tìm đi đâu nữa?
Hừm, không chọc tức chết Michiru Hidemi, cô không mang họ Daiouji!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro