Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TIỂU KHÔNG GIAN

Dựa vào tiếng động vang ban nãy, A Kim lần mò đến ổ của Liên Thế Điểu, vượt qua bao cảnh sắc cây xanh biếc, ngay đầu mũi liền ngửi phải một mùi hương thơm lạ kỳ. Thân thể như được tiếp theo sinh lực, sảng khoái lạ thường. Có lẽ mình sắp tới rồi!

Giương tay khẽ mở tán lá xum xuê trước mặt, một rừng lá Hương xanh lam thánh khiết, mát mẻ ập vào mắt. Khoảnh đất tồn tại lá Hương không gió tự lay, mùi thơm ngào ngạt truyền đi khắp nơi. Sau một biển lá Hương đẹp mắt là một cây cổ thụ to lớn, trên đó treo lơ lửng lấy một cái tổ chim khá lớn.

Để ý phía trên mà không ngó bên dưới, thân cây cổ thụ vậy mà có một cánh cửa gỗ, khá là cổ xưa! Trên tổ chim, dưới lại có một cánh cửa, chẳng lẽ nơi đây do hai con yêu thú cùng nhau chia sẻ sao?

Trông đông trông tây một hồi không thấy Liên Thế Điểu đâu, cậu nhanh chân phóng lên cái tổ chim, tìm kiếm. Không có, tại sao là không có? Đừng nói rằng con này còn nhỏ nên không thể kết ra được nha?!

Bị suy nghĩ của bản thân dọa cho nhảy dựng, A Kim có chút buồn bã. Mắt tiếp đến cánh cửa gỗ được khảm trên thân cây mà có điều suy nghĩ. Tay lấy vài nhúm lá Hương bỏ vào trong vạt áo, chân khẽ khàng đi đến cánh cửa gỗ đó. Càng đến gần, cậu càng nhìn kỹ cái cánh cửa này quả có chút kì lạ.

Trên đấy khắc đầy hoa văn bằng màu nâu cổ lão, như chìm hẳn vào cánh cửa, chả có chút nổi bật nào nhưng khi nhìn kỹ thì đây lại là một bút tích rất lớn đấy! Hoa văn trên cửa mờ nhạt vô định nhưng nếu định thần nhìn kỹ thì sẽ thấy các đường hoa văn đang nhúc nhích di chuyển, một ít ánh sáng nhẹ nhàng từ đó lặng lẽ thoát ra.

Mở cánh cửa đó ra, một chân bước vào, chân sau theo tiếp rồi cả người đều đi vào cánh cửa gỗ. Ánh sáng từ cánh cửa mạnh mẽ phát ra, chiếu sáng cả một vùng, hòa cùng màu xanh lam của lá Hương khiến người khác có chút mờ ảo! Biến mất, cánh cửa đóng sầm lại!

Tâm của A Kim khẽ động, miệng thì thào nói:

-Đúng như mình nghĩ... đây đích thực là một tiểu không gian a...

Những đường hoa văn trên cửa tồn tại theo nguyên lí khởi động sắp xếp của một trận pháp hay là cánh cửa thông hành. Sau những cánh cửa ấy hoặc có thể gọi là trận pháp đó là một không gian mà người sống có thể tiến vào, ăn ở ngủ nghỉ! Dựa vào độ lớn của không gian trước mắt thì chỉ có thể gọi là tiểu không gian mà thôi! Nhưng...

Nơi đây lại là một không gian xinh đẹp vô cùng, nơi đây như là một thảo nguyên thu nhỏ. Lá xanh mơn mởn, dòng suối chảy róc rách, vài ba cây cao cao đón gió. Một luồng không khí mát mẻ cứ thế lưu động xung quanh cậu, làm cho cậu phải dang tay, nhắm nghiền mắt, hít vào rồi thở ra một hơi sáng khoái cực độ!

Dù thoải mái là thế nhưng lòng cảnh giác của A Kim vẫn chưa hề giảm mà trái lại còn tăng cao hơn nhiều. Nơi như thế này không ngờ lại tồn tại một tiểu không gian đã là chuyện lạ, ngoài ra trên nó còn là tổ của một con Liên Thế Điểu! Hoài nghi rằng đây có phải là tiểu không gian do nó nắm giữ, nó là chủ nhân?

A Kim cứ nghĩ cứ nghi thì trong chính cậu cũng tồn tại lấy một điều là "khó mà lường trước luôn xảy ra" nên không thể xóa bỏ thứ mà bản thân nghĩ không thể xảy ra.

-Ô hô! Hôm nay chúng ta có khách ư? Nhìn xem ai đến kìa!

Cậu quay phắt lại, trông thấy có một bóng người đang dần đi đến, chắc câu đó là do người này nói. Cậu khẽ nhìn ra xa xem có ai đến nữa nhưng không thấy, lúc này cái bóng người đó ngày càng gần, cậu xem rõ hình dáng mà sững sờ.

Người đến là nam nhân, thân mang áo giáp như là một vị tướng quân chinh chiến xa trường. Trên mặt, ngay từ mắt trái cho đến má là một đường rạch đứt đoạn, trông là một người mạnh mẽ, chí khí. Sau lưng là một thanh bội kiếm được bao bọc bằng vải trắng nhưng đã có chút tàn, tóc được búi gọn gàng ra sau. 

-Tiểu đệ đệ, ngươi xưng hô là gì? Sao lại ghé nơi đây thế? 

Dáng vẻ mỉm cười chào hỏi không chê vào đâu, thế nhưng cậu lại thấy có một chút lạnh lẽo, khủng bố làm sao ấy! A Kim nở một nụ cười, đáp:

-Tại hạ tên A Kim, vô tình lọt vào đây! Nếu có gì mạo phạm thì thứ lỗi cho!

Nam nhân mang giáp không nói gì chỉ cười, gió lạnh từ đằng sau lưng bỗng dâng lên. Một giọng trầm thấp, uy nghiêm vang lên như hạ đạt mệnh lệnh:

-Người đến là khách, nếu tiểu hữu không chê trách thì có thể đến chỗ chúng ta, uống một chút trà!

Cậu quay ra sau, một thanh niên mặc đạo bào, tay cầm phất trần đi đến, tóc một màu huyền đen cùng tròng mắt màu bạc khiến cậu phút chốc tưởng mình đang lạc vào bầu trời với hàng vạn ngôi sao bạc lấp lánh. Gương mặt mềm mại, tuấn tú, thân hình cao thẳng, cả người phát ra một loại cảm giác cứu vớt chúng sinh.

Một người chiến binh, một người đạo sĩ! Trước thanh niên tuấn tú, sau trung niên khí phách già dặn! 

Từ khi tiến vào nơi đây, mọi chuyện xảy ra đều khiến cậu có chút mệt mỏi vô cùng! Chính bản thân không biết mình lọt vào đây, giẫm phải trận pháp dịch chuyển, thân nằm trong lớp vỏ của người tên A Kim. Tốc độ vạn vật di chuyển sao lại nhanh đến thế!

Dựa vào lời nói của hai người, cậu thấy rõ được có vẻ hai người này nên hoán đổi lại cho nhau. Giọng điệu, cách ứng xử có chút không phù hợp với hình tượng bên ngoài cho lắm. Nhưng đúng như vị đạo sĩ đó nói, có lẽ mình nên đến chỗ họ uống một ít trà!

Đoạn đường đi cả ba đều trầm mặc vô đối, vị chiến sĩ cứ mãi mỉm cười, còn vị đạo sĩ thì gương mặt cứ đanh lại mặc cho người này sở hữu vẻ mặt mềm mại, được yêu thích. Thấp thoáng dưới đồi cao là một căn nhà sàn đơn sơ, trước mặt là dòng suối nhỏ. Còn có vài ba cây táo điểm xuyến xung quanh, xa thêm chút cũng có một căn nhà gỗ nữa xuất hiện. 

Ngắm nghía dỡ chừng liền đụng phải một bức tường, mắt nổ đom đóm một hồi. Có chút ngỡ ngàng vì nơi đây làm gì có tường nào, tay khẽ chạm ra đằng trước thì quả thật đụng phải ngăn cản.

Kết giới! 

Trông thấy đạo sĩ tay khẽ phẩy phất trần ra trước, một màu vàng cam khẽ lóe lên rồi biến mất. Cả ba người tiếp tục đi xuống, đứng trước căn nhà sàn lớn cũng khoảng chừng một quảng trường nhỏ, nhìn từ xa đâu có nghĩ đến là to đến thế. Cậu chưa kịp theo hai người kia vào nhà, đáng lí có lẽ là không cần, thì một hồi tiếng động vang lên liên tiếp, từng tiếng hô hào cũng xuất hiện.

-Ai đến thế? Ai đến thế? Lâu rồi nhà chúng ta không có khách a, đừng có là mấy ông già vô vị như lần trước a!

-Ngươi đấy, người đến là khách mà còn giở giọng như thế!

-Được rồi! Đừng cãi nhau nữa, chúng ta ra ngoài đón đi!

Cánh cửa bật mở, ba đứa nhóc mặt còn búng sữa lon ton đi ra, giương cái miệng chúm chím của mình ào vào vị đạo sĩ. Không biết có phải cậu hoa mắt hay không mà nhìn thấy ngay khoảnh khắc đó một sự việc đã về đúng vị trí của nó!

-Mẫu thân về rồi a! Ai đến chỗ của chúng ta thế, mẫu thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro