NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯƠI?!
-Mời ngồi!
Vị chiến sĩ có đường rạch ngay mắt trái giang tay mời cậu, vị đạo sĩ kia thì tay cầm ấm trà, nghiêng người điêu nghệ rót trà vào ba ly. Đám nhóc con hai gái một trai thì đang vui đùa bên dòng sông, tiếng cười hi ha hi ha rộn ràng cứ vang lên bên tai, hòa cùng không khí trong lành mát mẻ xung quanh khiến con người ta cứ yêu thích khoảng thời gian này.
-A, đến giờ chúng ta chưa giới thiệu bản thân nhỉ? Ta, tên là Canh Chí, ngươi có thể gọi là Lão Canh cũng được, không sao cả!
A Kim khẽ cúi đầu một cái ra chiều hiểu ý, mắt cười nhìn lấy vị đạo sĩ đối diện. Y thì nhẹ nhàng đặt ấm trà lên bàn, đôi mắt đẹp giương lên nhìn A Kim một cái, nói:
-Ngươi có thể gọi ta là Lanh Nam đạo sĩ!
-Vậy ta xin được bái kiến hai vị Canh Chí đại hiệp và Lanh Nam đạo sĩ!
Canh Chí cất tiếng cười suồng sã, Lanh Nam đạo sĩ thì lắc đầu nhưng ngay khóe miệng thì lại vướng lấy nụ cười chớm nở. Canh Chí bỗng bật dậy, ho khù khụ vài tiếng, chỉnh trang y phục lại cho nghiêm túc. Mắt nhìn A Kim đang bình tĩnh ngồi ngay kia, hắn bỗng có hứng thú hỏi chuyện:
-Này! Sao ngươi vào được đây thế? Nơi đây ngoài bọn ta ra thì chỉ còn có vài ba người bạn là biết, gần như không có người lạ vào thăm!
-Canh Chí đại hiệp cũng đã nói là "gần như không có" tức là đã có người lạ vào thăm, thiết nghĩ bọn họ vào như thế nào thì ta cũng vào như thế đó!
-Cũng đúng!... Cũng là tại cái tên này nè, ta bảo là giấu cho kỹ cái vết tích trận pháp đi! Để ra như thế không phải là tố cáo nơi đây có tiểu không gian ư!
Lanh Nam đạo sĩ đang uống trà mà bất ngờ, không ngờ mũi dùi bỗng chuyển sang mình, khóe mắt liếc Canh Chí, giọng bình thản nói ra:
-Nếu không như thế thì tụi nhỏ sẽ buồn mất! Ngươi cũng đâu muốn như thế!
Như đứa trẻ tìm thấy chuyện thích thú, Canh Chí bám riết không buông, cong môi phản bác:
-Vậy cũng đừng quá lộ ra ngoài, hoặc không thì đón cha mẹ vào! Tụi nhỏ có ông bà nó chơi chung chắc sẽ không buồn đâu!
Lanh Nam bỗng cảm thấy bất mãn:
-Ngươi giờ này mới nói chuyện đó, chính ngươi cũng là người kêu ta đừng đón cha mẹ vào, bây giờ ngươi lại nói như thế! Ý là sao?
-Ta có nói như thế? Hồi nào?
Canh Chí mặt ngơ ra, Lanh Nam thì buông mình thả dáng, gõ một cú vào đầu hắn, tay xoay xoay nắm đấm ra chiều đe dọa. A Kim ngồi một bên nhìn mà có cảm giác hai người quả thật là đôi bạn thân tri kỷ sống đến già. Cậu bỗng thấy Canh Chí thật là hảo bạn thân, vậy mà cùng Lanh Nam chăm sóc mấy đứa con của bạn, không than phiền vì bị bó buộc vào một không gian như thế.
Cậu cứ nghĩ mà không biết mình đã thốt ra cái lời này, chỉ cảm thấy bỗng không gian xung quanh đột ngột im lặng nên nhìn ngó xung quanh. Trông thấy hai đôi mắt nhướng cao nhìn mình, A Kim liền có chút khó hiểu, giọng cũng có chút sợ hãi:
-Hai vị sao tự nhiên lại nhìn ta chăm chăm như thế? Bộ có chuyện gì sao?
Canh Chí mắt càng nhướng cao hơn nữa, tay khẽ nắm cằm suy nghĩ, ngó trên ngó dưới A Kim một hồi, thốt:
-Nhìn vào y phục mà ngươi đang mặc có thể khẳng định là người của Hoa Thiên Môn, nếu ta đoán không lầm địa vị ngươi trong Hoa Thiên Môn cũng không thấp, đáng lí phải biết đến bọn ta khi đã giới thiệu tên chứ! Quái lạ!
Không biết hai người thì rất là quái lạ sao, A Kim said! Nhưng cậu cũng liền có chút quái lạ đây, tại sao mình là "người của Hoa Thiên Môn", không phải là Ngọc Hoàng Hoa Môn sao? Đến lúc này, A Kim mới nhìn thật kỹ y phục mà cả hai đang mặc, cậu liền có chút phát hiện điểm kỳ quái!
Đầu tiên là niên đại của chiến giáp mà Canh Chí đang mặc, cậu vẫn còn nhớ rõ ràng được trang phục của Thiên Phái vào lúc Thiên Nguyên Võ Thần đắc đạo thành thần đã dựa vào chiến giáp của Người để tạo thành môn phục cho các đệ tử. Kéo theo đó, một số người cũng dựa vào chiến giáp đó cách điệu lại, được rất nhiều người yêu thích và dần dần cũng là bộ chiến giáp mà các binh lính, tướng quân hay mặc nhất. Chiến giáp đó mang một màu đỏ tươi, có hoa văn hình kiếm vần vũ ngay tại bộ ngực, đôi giáp chân thì tầng tầng như thang mang đầy sắc bén và khá là nhẹ gọn, đến mũ giáp là bao quanh toàn đầu, trên đỉnh đầu còn gắn lông vũ của Thần Phượng và hai bên tay giáp thì được làm bằng loại thạch chất mạnh mẽ, dai và chịu được nguồn lực mạnh hơn nó gấp nhiều lần, phản hồi lại lực lượng đó nhiều lần hơn nữa!
Không nói chiến giáp đấy là chiến giáp đầu tiên mà chỉ nói rõ ràng rằng đó là lúc mà chiến giáp trở nên thịnh hành hơn bao giờ hết, mà những năm về sau thì chiến hỏa liên miên nên việc rèn ra một bộ giáp tốt vô cùng quan trọng! Nhiều bộ chiến giáp thuở đầu đều tôn trọng lấy vẻ ngoài cường thế nên có phần nặng nhọc, mà về sau dựa theo sự phát hiện của nhiều loại khoáng thạch mà chiến giáp dần dần quy về tôn chỉ nhỏ gọn mà lại mạnh mẽ, sức bật lại tốt. Trong đó Thiên Nguyên Võ Thần là người thành công duy nhất vào thời đó và nhiều thời đại khác nữa, không ai có thể làm tốt hơn Ngài!
Nhưng theo như cậu biết thì Ngọc Hoàng Hoa Môn rạng danh vào khoảng lúc Nhân Ma chi chiến đang đến gần hồi kết, Nhân tộc yếu thế và đang dần gục ngã! Còn việc lập môn và có tên gọi khác nữa hay không là chuyện cậu không biết! Và chuyện về Nhân Ma Đấu Thạch càng mơ hồ, có thể lách luật, có thể sống tại đây ư? Nhìn hai người trước mặt rất giống "con người" hàng thật giá thật a, nhưng rõ ràng đây là thế giới giả tưởng, Nhân Ma Đấu Thạch hiện lại tình cảnh Thanh Hoang thế giới khi xưa, khi khái niệm tu tiên vẫn chưa được biết đến rộng rãi, có người còn coi đó là chuyện cấm kị, sẽ bị trời phạt, đó cũng là khoảng thời gian rõ ràng nhất cho cái ý "nghịch ý trời" là như thế nào!
Nên không thể nào có người mặc chiến giáp cả vì lúc đó làm gì có người biết đến các loại linh thạch và rèn nó thành một bộ chiến giáp có thể được coi là hoàn hảo như cái mà Canh Chí đang mặc hay là bộ đạo bào của Lanh Nam đạo sĩ đang mặc. Chỉ sợ lúc ấy còn chưa có cái gì đạo môn, phật môn a!
Đang suy nghĩ nhập thần, bỗng một tiếng cười vang lên đầy thích thú và vui mừng. A Kim nhìn Canh Chí đập bàn cười ha hả, Lanh Nam thì không biết quạt lấy từ đâu ra mà phe phẩy trước mặt, môi vậy mà nở ra nụ cười kinh hồn táng đảm. Cậu ngu ngơ nhìn diễn biến thay đổi đột ngột, Canh Chí tay quàng qua vai cậu, nói nhưng cười vẫn không dứt:
-Thật không ngờ để cho bọn ta chờ đến ngày này a! Cuối cùng cũng có người thực thụ là "người" đến! Xem như hai ta thật có duyên!... Ngươi không hiểu đúng không, tất nhiên, sao mà hiểu được! Uống trà, uống đi, trong lúc đó để bọn ta kể cho ngươi nghe vì sao ta lại thích thú như thế.
Lanh Nam đạo sĩ khẽ tằng hắng một tiếng, quạt phe phẩy trước mắt, có lẽ chuyện này thật là chuyện vui với hai người này. Người không thích cười như Lanh Nam cũng phải nhếch khóe môi không ngừng, y sắp xếp lại một ít rồi mở miệng nói:
-Nếu ta đoán không lầm thì ngươi không phải là ngươi đúng không? Không phải là người của Hoa Thiên, à không, phải là Ngọc Hoàng Hoa Môn! Đừng quá ngạc nhiên, đấy là chuyện thường nhưng cũng không phải là chuyện thường! Bọn ta đã quá quen với những việc xảy ra hằng ngày tại đây, tại tiểu không gian này!
Canh Chí tiếp lời:
-Đây là lần tổ chức thứ bao nhiêu của Nhân Ma Đấu Hội rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro