ĐẤU HỘI KHAI MẠC
Thời khắc quan trọng của thời đại đã đến, lịch sử chuẩn bị sẽ chứng kiến một sự ra đời, khai phá mới. Mọi ánh mắt của mọi người tại Nhân Ma nhị giới dần dõi theo những diễn biến trên Nhân Tâm Trụ Thành và Ma Tâm Trụ Thành, có người tài lực dồi dào dù không đủ điều kiện tham gia đại hội nhưng vẫn muốn hòa mình vào không khí sục sôi kia và tất nhiên vẫn là mong muốn chứng kiến cái khoảnh khắc của thời đại. Các thế lực trên thế giới lục tục có người tiến đến hai nơi tập trung sự theo dõi nhất hiện nay, trong lòng của những người đứng đầu các thế lực kia có tâm tư gì đều dần được phơi bày dưới cái nóng hừng hực của đại hội!
Ma Tâm Trụ Thành, Cuồng Ma Quán
Âm Đạo mặt mày sắc bén, giương khóe môi kiêu ngạo nhìn những tộc nhân, đệ tử dưới trướng, ai nấy đều tu vi khó lường, một thân tuyệt học kinh người, thông minh tất có và sự hiếu thắng, tự tin đặc trưng của tộc Cuồng Ma luôn được thể hiện ra một cách trọn vẹn. Âm Đạo ngày càng hài lòng những hậu bối kế nghiệp này, ông mở lời với giọng điệu uy nghiêm nhưng không kém phần đắc ý:
-Các ngươi lần này tham gia không phải là Đại Hội bình thường, không còn là cuộc chiến bông đùa kia nữa mà là trận sinh tử. Là trận đấu, là cơ duyên có thể khiến các ngươi một bước đổi đời, nhân trung long phụng trên Nhân Ma nhị giới!
Âm Đạo tay vỗ mấy cái trên cái ghế bề thế, bễ nghễ thiên hạ, cuồng ngạo bất tuân mà bản thân đang ngồi. Mắt cười toét lên, thở ra một hơi âm lãnh nhưng không kém phần điên cuồng:
-Vị trí nơi đây cũng tất sẽ là của người đó!
Nơi đại điện dần nổi lên từng hồi huyết sát khí, từng cặp mắt sắc bén âm u nhìn chằm chằm vào cái vị trí hiệu lệnh vạn ma kia mà nổi lên từng tia ham muốn. Thân cao to lớn, ngũ quan gọn gàng không thô lỗ, đôi răng nanh nhọn cứa cả không khí, đôi mắt hẹp nham hiểm nhưng thấy được đôi tròng linh hoạt di chuyển, có vẻ thông minh lanh lợi! Âm Đạo có chút dừng trên người này một lúc, đôi môi nhợt màu đỏ nhưng đậm lấy màu đen như mực kia nổi lên nụ cười.
Ma Tâm Trụ Thành, Ma Lâm Khách Quán
Kinh Tà lạnh nhạt lấy từng món đồ bỏ vào giới chỉ, kiểm kê lại một chút những thứ quan trọng cần sử dụng và đối chiếu với thể lệ mà nên đem theo thứ gì thì liền đem theo thứ đó, còn lại thì để lại. Lục Thúc ngồi trên bàn trà cách nơi đó không xa đang cúi xuống ghi chép hì hục cái gì đó, đôi mắt lấp lóe sáng không thôi. Cả căn phòng chìm vào yên lặng nhưng không biết vì sao lại rất là hài hòa! Sau chuyện lần trước, quan hệ của hai người biến hóa vi diệu, Kinh Tà trầm tính càng thêm trầm, Lục Thúc khuôn miệng nhỏ nhắn nói nhiều nhưng giờ lại tiết chế, làm giảm tốc độ tái tạo nước bọt, thành thật không ít.
Kinh Tà sau khi chắc chắn đã đầy đủ thì liền tính toán thời gian, thấy không còn sớm nữa nên y tính nhấc chân lên đi, ra đến tận cửa phòng và cũng đã mở của luôn rồi nhưng cái bước bước ra ngoài lại không bước. Đôi mắt lạnh nhạt, yên ả như mặt hồ vậy mà nổi lên một tia bất đắc dĩ, thanh âm trầm khàn từ tính đặc trưng của tiểu công lãnh khốc cuồng suất vang lên khiến cho Lục Thúc tiểu thụ có đang buồn bực cỡ nào, mắng nhiếc chửi rủa gì chăng thì cũng phải ngoan ngoãn tạm dừng, trái tim đập một cái thật mạnh:
-Có thể đi được chưa?
Ngay lập tức, đôi mắt lạnh nhạt vô tình của Kinh Tà xuất hiện bóng hình người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, đôi lông mày nhạt dần đến cạnh, đôi môi chúm chím, tổng thể là một gương mặt tạm được, coi như miễn cưỡng dán lên hai từ "đẹp trai"! Y khẽ rũ mắt xuống, quay lưng rời đi, bước chân đi thẳng đến nơi mà y muốn đến. Nơi sẽ khiến y thực hiện điều dằn vặt trong lòng bấy lâu nay, nơi mà y sẽ gặp được người đó thêm lần nữa. Và y quyết tâm sẽ đánh thức cái trí nhớ đã ngủ quên kia, y đã nhịn lâu lắm rồi, đến nỗi lầm lỡ làm....
Ánh mắt nhìn Lục Thúc có chút tia mệt mỏi, thương xót cùng dục vọng......
Nhân Tâm Trụ Thành, khách trọ nổi tiếng nhất, nhì nơi đây. Tại một gian phòng hạng sang
-Uyên Chi sư tỷ! Đệ thật không biết Minh Vũ đang ở đâu cả, đệ đi tìm mãi mà không thấy! Bỗng dưng sáng thức dậy thì người trong lòng không còn trong lòng mình nữa, đệ cũng thật hoảng hốt chứ. Nhưng đến giờ vẫn không thấy, không biết đệ ấy đi đâu nữa hay Minh Vũ đã gặp phải một chuyện gì trầm trọng khiến cho biểu hiện đêm hôm ấy của Minh Vũ rất là kì quặc!
-Đệ cứ bình tĩnh đã! Minh Vũ là người thông minh, nhanh nhẹn chắc không sao đâu! Nhưng thật là hai đệ đã...
Uyên Chi dùng đôi mắt đệ hiểu ý ta chứ, Quan Thiên mặt có chút nóng lên gật gật đầu. Uyên Chi nhận được lời khẳng định từ chính chủ mà thở dài ra một hơi, đôi mắt ẩn lấy chút mệt nhọc:
-Cuối cùng vẫn là xác định quan hệ nhưng theo như đệ kể thì đêm đó là do Minh Vũ mò đến cầu tình. Minh Vũ có chút dấu hiệu dính phải xuân dược nhưng đệ lại thấy thần trí Minh Vũ lại thanh tỉnh một cách kì lạ.....Có thể đệ ấy đã gặp phải chuyện gì rồi? Nhưng là chuyện gì?
Quan Thiên lo lắng không nguôi, đi qua đi lại trong phòng, Uyên Chi nhìn cái con người xộc xệch trước mắt mà không khỏi lắc đầu. Tay đẩy Quan Thiên đi tắm rửa, chấn chỉnh lại vẻ ngoài bản thân, hắn có nói gì thì Uyên Chi cũng đanh mặt lại bắt buộc hắn tiến vào. Quan Thiên miễn cưỡng tiếp nhận.
Sau một canh giờ, cả hai người có mặt tại quảng trường rộng thênh thang, đầy ắp người và người. Một cái mùi khó nói xộc thẳng vào mũi khiến Uyên Chi khó chịu, nhìn lại thì thấy cái người kế bên giơ lên cánh tay bạch ngọc tinh tế, gương mặt khá tuấn tú, nụ cười rực rỡ dương quang nhưng cái mùi khó chịu thật là phát ra từ cánh tay đẹp kia.
Mặt thì đẹp trai đấy nhưng lại không thơm bằng tiểu sư đệ, mùi hương của đệ ấy mới thật là làm xao xuyến lòng người. Uyên Chi cô xin phát thề, Minh Vũ tiểu sư đệ không xài nước hoa nào cả, đấy thuần túy là mùi hương chân chính của đệ ấy!
Uyên Chi đang tự não bổ, còn Quan Thiên thì đôi mắt nãy giờ vẫn cứ nhìn ngó quanh xung quanh, mong nhìn thấy dáng người của Minh Vũ nhưng hắn đã nhận thấy điều ấy là một chuyện bất khả thi! Trong mắt toàn là người, toàn là cái đầu đen lúc nha lúc nhúc, tiếng ồn ào vang đi khắp mọi ngõ ngách tại tòa thành này. Cho dù có là quảng trường Thiên Ma đứng thứ tư thế giới cũng thật khó chứa nổi số người hiện tại. Không phải những người tại đây ai cũng có tư cách tham gia thi đấu, có một phần là người đến tham gia náo nhiệt, muốn tận mắt thấy những màn thi đấu đỉnh cao giữa hai bên chiến tuyến Nhân Ma!
Tiếng "đang" thanh thúy vang lên, không khí ồn ào bỗng dưng im bặt một cách kì dị. Thêm một tiếng "đang" cao vút nữa, dần dần có người bỗng lơ lửng lên trên không trung. Một người nối tiếp, cứ vậy đã có khoảng một phần ba dân số tại quảng trường bay lơ lửng trên không trung, có cả Uyên Chi lẫn Quan Thiên và đám Cốt Lão, Không Nguyên!
Bên kia thế giới cũng xảy ra một tình trạng quỷ dị như thế. Tiếng "gầm" hung tợn huyết sát vang lên đem những người có tư cách dự thi hóa thành một bông hoa đỏ rực chốn âm sát lạnh lẽo.
-Ha ha. Lão tử đã mong muốn mặc lên bộ y phục "Ma Hồng Sát Y" này lâu lắm rồi. Cuối cùng đã có cơ hội, Nhân Ma Đấu Hội lần này ta sẽ phá tan!
Một đám trưởng bối ở phía dưới nghe được những lời như thế liền cười lạnh không ngừng, như ngươi mà có thể phá đảo Nhân Ma Đấu Hội thì chỉ sợ cái tên quái thai kia quậy banh Nhân Ma nhị giới quá!
Tiếng "gầm", "đang" như vang lên cùng lúc, tất cả những người đang lơ lửng đều thoắt một cái liền biến mất. Tình trạng này cứ kéo dài khoảng ba canh giờ, đấy cũng là quãng thời gian đăng kí tham gia Đấu Hội. Cứ có người đến liền lơ lửng bay lên hoặc vẫn đứng dưới mà nhìn lên, nhìn người khác "biến hình"!
-Có thể đi nhanh một chút không? Thời gian đăng kí chỉ có ba canh giờ mà thôi!
Kinh Tà nhíu mày nhìn cái tên đằng sau nhàn nhã, thong thả thưởng cảnh ven đường. Lục Thúc tay cầm Ma Diễm Hoa, khóe mắt liếc nhìn Kinh Tà tâm trạng thôi thúc không ngừng. Không biết vì sao hắn lại có chút ghen ghét:
-Đạo tâm ngươi không còn vững nữa! Gấp gáp như thế là vì ai?Người nào có thể khiến trái tim sắt đá, vô tình kia phải nhũn mềm ra thế? Người ta giờ đã là Hoa Khôi đắt giá nhất của Xuân Hương Lâu, xung quanh có biết bao nhiêu là tài lợi, bao công tử, thiên tài các thế lực, gia tộc tuấn tú hầu hạ cơ chứ. Ngươi có muốn như thế nào thì cũng thật khó nối.....
-Câm miệng!
Lục Thúc nhìn bộ dạng hung thần ác sát kia, cỗ khí đen đặc nhánh tỏa ra liên tục, đôi mắt hai tròng đỏ đen dựng thẳng đứng, từng hoa văn trên người hiện lên làn da phát ra từng tiếng reo hò vui sướng. Lục Thúc như đụng đến nghịch lân bản thân, hắn cả gan trợn cả mắt lên nhìn chòng chọc vào Kinh Tà. Khí thế đáng sợ của Nghịch Thiên Quái Nhãn_Lục Thất gia tộc_bộc phát, đối chọi gay gắt với Kinh Tà! Đám ma nhân đang đi trên đường hoảng sợ tránh né, cả trán đổ đầy mồ hôi khó hiểu nhìn hai vị đại nhân khủng bố trước mắt! Không ai biết rằng, sâu trong tâm thức, chiến trường ý thức đang đánh nhau dữ dội và đang dần đến hồi kết.
Kinh Tà thở ra một hơi, những biến đổi trên thân thể dần rút về, đôi môi khô khốc nhưng ánh mắt thì ẩn chứa sự giận dữ lẫn tia cảm xúc khó xử. Quay người đi tiếp, Lục Thúc nhìn tấm lưng cứng cáp trước mắt, hắn dần có cảm giác tự trách. Đang yên đang lành, không biết vì sao hắn lại xử sự như thế. Giờ chỉ sợ rằng càng ngày càng xa cách, bỗng tim hắn nhói đau. Lục Thúc nhẹ nhàng đặt tay lên tim, đôi mắt khó hiểu nhìn con người đang khuất bóng dần phía trước....
Con đường dần trở nên thanh vắng, hắn cùng Kinh Tà xuất phát trễ, lại còn đi đường ít người đi nên không khí im lặng xung quanh khiến người khác có chút bực dọc khó chịu. Và lần này, hắn đi đầu, hắn không muốn nhìn thấy cái con người này...trong chốc lát. Tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên sau lưng Lục Thúc, làm hắn liên tưởng cái thân hình cường tráng, quyến rũ. Khuôn mặt khiến người ta yêu say đắm và cái cảm giác an toàn, ấm áp đó nữa. Lục Thúc không tài nào tập trung được, chân liền ngay vấp phải thứ gì liền loay hoay sắp ngã. Nhưng phản ứng nhanh nhẹn lộn nhào lên trên...
-Cái gì ngáng đường ông thế?
Lục Thúc nhìn thấy cái chân người liền có chút nhảy dựng, Kinh Tà đẩy đám bụi cỏ ra thì trông thấy một thiếu niên tuấn mỹ cực kỳ! Lục Thúc có chút ngất ngây nhìn thiếu niên trước mắt, lão tử tùy tiện giẫm trúng liền giẫm phải bảo bối xinh đẹp? Kinh Tà nheo mắt đánh giá thiếu niên, người thiếu niên dường như đang thức tỉnh sau cái quát ồn ào kia.
Lục Thúc lui tới bên Kinh Tà, đồng dạng nheo mắt nhìn người thiếu niên thần bí trước mắt. Thiếu niên tuấn mỹ cựa người tỉnh giấc, đôi mắt to linh động xinh đẹp ngập tràn làn nước mộng ảo bật mở khiến cho Lục Thúc phải âm thầm kinh diễm, Kinh Tà càng thêm bất ngờ. Đôi má trắng mềm phụng phịu làm cho Lục Thúc bỏ đi phòng tuyến tâm lý cuối cùng, bay ào đến thiếu niên và đôi tay kia đáp lên đôi má bánh bao đáng yêu không ngớt.
-Mềm mại thật nha! Đáng yêu quá đi!
Manh khống điển hình! Thiếu niên tuấn mỹ giật mình, thoát khỏi tay của Lục Thúc, cặp mắt lạnh lùng nhìn hai người. Đôi mắt chợt mê mang trong nháy mắt khi nhìn thấy Kinh Tà, thiếu niên có chút xem nhẹ cảm giác trong lòng, đứng lên cách xa hai người nhất có thể! Hai bên nhìn nhau đắm đuối, thiếu niên môi mọng nước chợt mở miệng:
-Các ngươi là ai?
Cả người Lục Thúc như điện giật, âm thanh dễ thương này thật nhũn lòng làm sao! Lục Thúc tiến lên thì thiếu niên liền lùi, đôi mắt cảnh giác nhìn sâu vào Lục Thúc. Hắn cười khan trả lời, thiếu niên nghe xong liền bất giác trầm mặc, thì thào nói:
-Sao ta không nhớ gì cả?
Lục Thúc líu ríu cả buổi trời, cả ba người đang nhanh chân dần tiến đến nơi tập kết. Thiếu niên dù đi chung với hai người nhưng lại có khoảng cách cách biệt, đấy là do cậu vẫn chưa quá tin tưởng vào hai người này. Cậu nghĩ có lẽ cậu đã mất trí nhớ và lạc mất ai đó, cậu muốn đi tìm lại và tất nhiên chính cậu cũng không muốn đi chung nhưng trực giác lại y như rằng bà mẹ khó tính, độc đoán. Nhưng khi đi cùng cậu lại có chút yên tâm, cái cảm giác ấy khiến cậu lưu luyến không ngừng và luôn thấy khó hiểu. Và một phần là sự thôi thúc trong thâm tâm bảo rằng cậu phải tham gia Nhân Ma Đấu Hội:
-Nhân Ma Đấu Hội tổ chức ở đâu?
-Hả..Đấu Hội ấy sao? Bọn ta cũng đang đến đó tham gia đấy, ngươi cũng tham gia à?
-....Đấy là kí ức còn sót lại!
Bỗng cánh tay thiếu niên bị một bàn tay to lớn, nhiệt độ nóng bao trùm lên khiến cậu có chút sững sờ, quên cả phản kháng. Lục Thúc bất ngờ nhìn Kinh Tà cầm lấy cánh tay thiếu niên, định lên tiếng liền trông thấy thần sắc khó tin, hơi chút kinh hãi nhìn thiếu niên:
-Ngươi đã là Võ Tông rồi sao?
Lục Thúc kinh hãi, nhanh tay định cầm lấy cánh tay thiếu niên nhưng tia mê mang trong mắt cậu mất khi nguồn nhiệt kia biến mất. Cậu rất bình tĩnh rụt tay lại, lại tiếp tục nói:
-Vậy ta đã đủ điều kiện để tham gia Đấu Hội chứ?
-Ngươi vì sao muốn tham gia Đấu Hội, chẳng lẽ ngươi thực chất là đến tham gia Đấu Hội nhưng xảy ra chuyện gì đấy nên gia đình phân tán, còn ngươi thì mất kí ức. Mà kí ức còn sót lại thì lại cho ngươi biết ngươi phải tham gia Đấu Hội. Và ngươi nghĩ rằng nếu bản thân tham gia thì có khả năng sẽ tìm được bọn họ!
Thiếu niên trầm mặc gật đầu, cậu ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Kinh Tà, mặc kệ những lời mà Lục Thúc nói. Cậu nhận ra được người cao lớn, âm trầm này mới có quyền uy quyết định. Kinh Tà cũng chả có nể nang gì cả, nhìn vào đôi mắt to tròn, đẹp đẽ kia khiến y như gột rửa một ít tạp chất trong tâm linh. Y cả kinh, chân đi lên phía trước, đi qua cả thiếu niên lẫn Lục Thúc, giọng nói từ tính vẫn còn vọng mãi trong tâm trí thiếu niên:
-Nếu ngươi đồng ý về dưới trướng ta thì ta sẽ cho ngươi cơ hội đồng hành!
Lục Thúc bất ngờ, nhìn Kinh Tà một cách đầy khó hiểu. Đây là muốn tiễn người rồi! Nhưng không, hắn đã lầm to. Thiếu niên vậy mà gật đầu một cái, hướng về tấm lưng kiên cường cứ đang đi phía trước cúi gập chào, hô:
-Tạ ơn! Ta sẽ về dưới trướng ngươi nhưng ta tất có quy tắc riêng, nếu ta thấy việc ngươi sai bảo hợp với tam quan ta thì ta tuân theo không bàn cãi! Ta không mạnh bằng ngươi nhưng tất đủ để ngươi tróc một lớp da!
Lục Thúc đầu đầy dấu chấm hỏi. Kinh Tà không nói gì và vẫn cứ đi nhưng khóe miệng y lại nhếch lên một cách đầy vừa ý.....
"Gầm", cả hai người Lục Thúc, Kinh Tà dần bay lên cao. Kinh Tà cảm nhận thấy sâu trong cơ thể đang dần khai phá, ngoi lên một nguồn sức mạnh lạ. Chúng hợp lại vào nhau theo những đường kinh tuyến, phác thảo ra một bộ y phục ngập tràn sự cuồng dã, bộc phát. Hiện lên làn da, không, y nhận thấy bộ y phục "mọc" ra từ sâu trong cơ thể đang ăn nuốt lấy y phục trên người y, hấp thu điên cuồng những nguồn linh khí xung quanh rồi mới dần dần hiện lên. Lượng thông tin to lớn ập đầy vào đầu y, mọi thông tin về y phục y đã biết rõ!
Âm Đạo môi mỉm cười với các đại nhân vật kế bên, khóe mắt âm tàn nhìn thẳng vào Kinh Tà trên kia. Cũng dừng lại chưa bao lâu, ông có các đối tượng quan sát khác, những người ông lưu tâm tất cả đều là những người ông đánh giá cực cao về mọi phương diện!
Trước mắt thiếu niên dần mờ ảo đi, thân thể như bị ép lại, lục phủ ngũ tạng khó chịu. Đầu cũng choáng váng nhưng may rằng chỉ là chốc lát. Đập vào mắt là không gian rộng lớn vô hạn, khu rừng dài trải rộng không thấy điểm cuối, cây nào cây nấy đều được xưng gọi "cổ thụ"! Mùi hoang sơ cổ kính đập vào mắt, tai cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng thú rống uy quyền đáng sợ. Nhiều hơn hết là tiếng ồn ào phá vỡ tầng trời của đám người ngoại lai nơi này.
Khi cậu đáp xuống dần thì mới biết được rằng tại nơi cậu đang đứng là một đỉnh núi được san bằng trơn nhẵn. Chia thành hai phân khu với hai màu rõ rệt: xanh lam và đỏ hồng! Cậu vừa mới hứng thú với nơi đây thì ngay lập tức hai người Kinh Tà, Lục Thúc lôi cậu đi. Đi đến nơi sau cùng của Hồng Ma Khu, căn bản nơi đây chả thấy gì hết, bị đám ma nhân che hết toàn bộ. Thiếu niên có chút không vui, mặt mày càng thêm lãnh đạm, Lục Thúc táy máy kế bên lấy ra linh thực thơm miệng dụ dỗ thiếu niên. Cả hai người ăn rất chi là "ngon lành", người có thù với thức ăn và người xem thức ăn là cả thế giới!
-Ngươi tên là gì?
-Ta...tên ta ư...có lẽ là cái gì đó..nói chung là có một chữ Minh thì phải?
-Ha ha Vậy thì chúng ta đặt cho ngươi cái tên, chừng nào nhớ lại thích thì giữ, không thích thì hôi, chả hề hấn chi! Sao được không, hả?
Thiếu niên suy nghĩ đôi chút liền gật đầu, Kinh Tà thì đẩy hết lên cho Lục Thúc. Còn mình thì đả tọa một bên, an nhàn nhưng lại có chút cô độc. Lục Thúc có vẻ rất thích việc đặt tên, sức sáng tạo tỏa sáng hơn hẳn bầu trời sao. Thiếu niên như dính phải lực từ trường nam châm nên mắt cứ dán lên Kinh Tà, người kế bên thì hồn nhiên không biết vẫn cứ nói ra sáng kiến bản thân rồi tự bác bỏ.
Thiếu niên thấy xung quanh nếu bớt đi tiếng ồn thì cậu có thể chuyên tâm hơn mà nhìn thật kỹ con người này. Cậu có chút nhịn không được liền..:
-Ngừng
-...Nguyên Minh...Ngươi muốn lấy tên này sao?
Thiếu niên miễn cưỡng gật đầu, Lục Thúc ho khan vài lời:
-Nói quá nhiều rồi! Đi uống chút nước mới được!
Nơi đây giờ chỉ còn y và cậu. Không gian tất vẫn còn ồn nhưng thật khó hiểu rằng đấy lại khiến cậu dần chìm đắm vào, mê mang hơn rất nhiều. Lý do gì cơ chứ? Sao người trước mắt này lại khiến mình phải nhìn lại, chấp nhận làm tiểu đệ của y. Đúng là y đã đả thông một kinh mạch bị nghẽn khi lần đầu gặp mặt nhưng...chỉ đơn giản như thế?!
Cách nơi ba người Kinh Tà đang trú, một bóng người cường tráng, phiêu nhiên đang dõi mắt nhìn về nơi đây. Người này bất ngờ khó hiểu, nhìn sang thiếu niên bên cạnh mà không khỏi xuýt xoa. Đôi tay dài trắng nõn, những ngón tay thon thả được bao sắc màu nơi móng tay điểm xuyến càng khiến người khác thêm phần trầm luân. Mùi hương có chút nóng, cuồng nhiệt thoang thoảng ngay đầu mũi. Một gương mặt xuất hiện ngay sau lưng, cằm kề lên đôi vai rộng nỉ non những lời tâm tình.Hai người như đạt thành tiếng nói chung nên quay lưng sang tìm một nơi tối tăm hơn để trò chuyện!....Thiếu niên như có cảm giác có người đang nhìn mình nhưng quay sang quay lui vẫn không thấy ai khả nghi.
Đợi khoảng một khắc thì nơi đỉnh núi mà mọi người đang đứng này dần sáng bừng lên bất ngờ, sáng lên hai màu sắc. Huyền phù lên bầu trời tăm tối, đặc sệt tựa một đồ án âm dương ngư. Khi đồ án ấy chậm rãi xoay vòng trên trời, từng đàn thú phát ra tiếng tru cao, ẩn chứa sự đói khát, huyết sát bất ngờ. Một dòng, hai dòng, hàng ngàn dòng dịch thể màu xanh từ thực vật nơi đây phát ra hòa nhập vào đồ án âm dương trên trời.
Đồ án xoay ngày càng nhanh, tiếng tru thống khiết càng vang vọng, những dịch thể dần đem cái đồ án kia chia thành ba màu. Đồ án bỗng bùm nổ hóa thành hàng ngàn tiểu đồ án âm dương huyền phù lên đỉnh đầu mỗi người tại đây. Một thứ cảm giác kì lạ, có mát lạnh tựa băng sương, có nóng bỏng tựa dung nham và có nguồn sinh lực dồi dào đáng sợ đang không ngừng ép đến. Mọi người tại đây người bất ngờ, người lãnh đạm, vô cảm, vô vàn sắc thái. Không Nguyên hứng thú tột độ nhìn cái đồ án trên đầu, nói ra cảm nhận của mình cho người kế bên:
-Bảo...Sư phụ! Hình như đệ tử nhận thấy cái đồ án này đang kêu gọi Võ Hồn của con, thân thiết lắm!
Cốt Lão nhìn mọi sự biến hóa của Không Nguyên, phân ra một thần thức tiềm nhập vào cơ thể Không Nguyên nhưng lão lại bị chặn. Dù chỉ thoáng qua nhưng có thể chắc chắn rằng Không Nguyên đang dần được lột xác và theo hướng tích cực. Lão cho một ánh mắt quan tâm và tràn đầy ý nghĩa nhưng hắn hiểu theo hướng nào thì thật lão không thể kiểm soát.
"Rầm" Đỉnh núi lung lay, sắp vỡ. Từng hồi đá tảng lăn dài xuống núi, đàn thú phục kích chờ dưới kia. Một âm thanh gần đất xa trời, bay bổng như không thuộc về phàm tục vang lên:
-Đấu Hội đã bắt đầu! Cuộc sàng lọc được diễn ra theo hình thức sinh tồn, một tháng sau ba ngàn người đầu tiên tiến đến Thanh Hoang Khai Điện sẽ được vào vòng tiếp theo với điều kiện tích đủ một triệu điểm, tìm được ba loại cổ vật!
Âm thanh như xa dần, đàn kiến vỡ tổ nhanh chóng phân tán. Có người huyết khí sung mãn, phấn khích không ngừng liền bay ào xuống chiến với ma thú phía dưới. Một đầu Huyết Mãn Ngưu cứng rắn, độ trâu khó bì nhưng quan trọng hơn là kỹ năng trời sinh "Cuồng Hóa" khủng bố. Tay bùng lên một thanh kim khí sắc bén, miệng hô lớn hưng phấn:
-Kim Cang Kiếm! Võ Hồn xuất!
Từng hồi bùng nổ khiến mọi người phải nhìn lại, cặp sừng trâu sắc bén đáng sợ tỏa ra nguồn sát khí không ngừng hòa nhập khoảng không bùng nổ sức tấn công của đám thực vật dưới chân. Dây leo dai dẳng mang theo sức sống kinh người đặc trưng của hệ mộc. Cả hai cùng nhau tấn công khiến cho vị cường giả sung mãn kia bận rộn một hồi.
Sắc bén cứa vào không khí nghe rõ tiếng "xoẹt" kích thích lông tơ nhảy dựng, làn da trâu dày cũng ẩn lên vết đỏ thẫm, đám thực vật lìa cành chảy ra dịch thể xanh xinh đẹp. Huyết Mãn Ngưu bất mãn nổi sùng lên, toàn thân dần hóa đỏ, đôi mắt trâu gần như thẳng đứng, sự cuồng bạo giờ này mới hiện.
Qua thêm một khắc nữa, Huyết Mãn Ngưu không kiềm lòng ngã gục xuống. Đôi nhãn bừng lên một ngọn lửa bay phốc ra ngoài, hóa nhập vào đồ án âm ương lơ lửng trên đầu, giọng nói gần đất xa trời kia xuất hiện bên tai. Tiếng cười cuồng dã gầm khắp một mảnh rừng, những người quan sát như có điều suy nghĩ, lặng lẽ rời đi.....
-Nhân Ma Đấu Hội: Sơ bắt đầu thật rồi......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro