Chap 1
"1..2! Mục tiêu góc 2h. Chuẩn bị. Bắn!"
Trời trưa nắng như đổ lửa, quét xuống mặt đất tấm thảm vàng lóa đến chói mắt. Binh sĩ trong bộ quân phục thường ngày đứng thành từng hàng, tay ôm khẩu súng trường dài hơn một mét, mái tóc dưới chiếc mũ đội đầu xanh lục đã đổ đầy mồ hôi. Nhưng tư thế vẫn nhất mực nghiêm trang, chân khép chặt, mắt nhìn thẳng.
"Đội trưởng!"
Cô gái tóc đỏ nghe dứt tiếng gọi liền quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn chàng trai trẻ vừa chạy tới.
"Sếp muốn gặp chị một lát"
**********
Lúc Dụ Ngôn bước vào đồng hồ đã điểm qua 1h trưa, lão sếp họ Kim ngồi đường hoàng trên chiếc ghế bành to đặt sau bàn làm việc. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đôi chút phức tạp.
"Dụ Ngôn, cô thực sự muốn giải ngũ"
"Phải"
"Lí do?"
Nàng rũ mắt, thế đứng vẫn nghiêm nghị như cũ. "Vì đây là thời điểm thích hợp".
Hắn lắc nhẹ đầu, nụ cười lộ ra đầy bất lực. "Cái gì thích hợp? Cô cho rằng chuyện này có thể dùng từ thích hợp để giải quyết sao?"
Dụ Ngôn hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Quyết định rời đi lần này với nàng cũng chẳng dễ dàng gì, dù sao việc trở thành một binh sĩ thuộc đội đặc chủng đã theo nàng suốt gần mười năm qua.
Nhưng ở đời chẳng phải luôn tồn tại những chuyện chính bản thân cũng không thể tự quyết sao?
Mẹ Dụ luôn hy vọng nàng sớm kết hôn, có một gia đình nhỏ êm ấm. Sau đó tìm một công việc thích hợp, không cần quá gò bó, chỉ đủ để kiếm tiền chi tiêu cho bản thân và gia đình.
Việc nàng giải ngũ lần này là chủ ý của bà. Thật ra bà đã muốn nàng từ bỏ quân đội, trở về nhà từ rất lâu. Chẳng qua nàng vẫn luôn cố gắng trì hoãn, dòng máu của một đặc chủng binh luôn chảy trong lòng nàng, cũng là công việc nàng yêu nhất. Nhưng Dụ Ngôn cũng hiểu, nàng thế nào vẫn là một cô gái, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, thanh xuân con người vốn ngắn ngủi, đời người có mấy cái gọi là mười năm.
Mẹ luôn lo lắng cho nàng. Nhớ khi Dụ Ngôn vừa tốt nghiệp cuối cấp đã đăng kí vào trường quân đội, học được một thời gian liền gia nhập quân ngũ, còn là quân thuộc đội đặc chủng. Điều này quả thực tra tấn mẹ Dụ tới điên, mỗi ngày đều khóc vì lo lắng cho con gái. Những tháng ngày huấn luyện vất vả, điều kiện thiếu thốn, không có điện thoại để liên lạc. Họa may có những ngày nghỉ đếm trên đầu ngón tay một năm, nàng liền tranh thủ về thăm phụ mẫu, trấn an mẹ mình. Mẹ Dụ thấy con mình kiên quyết như vậy cũng dần xuôi theo, dù lòng bà vẫn nhất mực khó chịu. Chớp mắt một cái đã qua mười năm.
Dụ Ngôn vốn thông minh, tính cách lại vô cùng kỉ luật, là dạng người thẳng thắn, luôn tự đốc thúc bản thân theo nề nếp rõ ràng, tính cách vì thế hơi khô khan, càng không có sự mềm yếu của một cô gái bình thường. Nàng là điển hình của một nữ quân nhân mẫu mực, năm năm trước được thăng chức thành đội trưởng đội đặc chủng, trở thành nữ nhi đầu tiên nắm giữ vai trò này. Có kẻ bái phục, cũng có kẻ gièm pha nhưng Dụ Ngôn không để tâm lắm, vốn đây là điều nàng theo đuổi, nàng sẵn sàng vì nó trả giá.
Nhưng bây giờ, đã đến lúc nàng phải cho bản thân một ước hẹn, cũng cho ba mẹ nàng một câu trả lời thỏa đáng.
Không có lí do cụ thể, chỉ là đã đến lúc nàng cảm thấy thích hợp để buông bỏ. Chấp nhận mở ra trang mới cho cuộc đời.
"Dụ Ngôn, tôi mong cô hãy suy nghĩ kĩ. Tôi hiểu được cô có lo lắng của mình nhưng những cố gắng của cô trong nhiều năm qua để đến được vị trí hiện tại, cô thực sự muốn rũ bỏ hết sao?"
Nếu Dụ Ngôn quyết tâm giải ngũ, lòng hắn thực sự nuối tiếc. Đây là một nữ nhân hiếm hoi có tiếng nói trong lực lượng quân đội, được tôn kính nhất mực, vừa có tài lại có sắc, rất thông minh và lợi hại. Từ ngày nàng nắm quyền lãnh đạo, tất cả những vấn đề dù khó khăn cũng luôn được giải quyết nhanh chóng. Có thể nói là dạng nhân tài của lính đặc chủng.
Nàng rời đi không chỉ để lại khoảng trống trong bộ máy quân đội hiện tại, còn là một mất mát vô cùng to lớn cho tất cả mọi người.
Hắn cũng có nghe qua việc mẹ nàng vẫn luôn không đồng ý con đường này của con gái, nhưng cũng vì nàng mà thỏa hiệp. Vốn thâm tâm hắn cho rằng nàng sẽ trì hoãn thêm ít nhất vài năm nữa, vì hắn biết nàng thực tâm yêu quý công việc này, lấy tính cách nàng mà nói sẽ không từ bỏ. Cho tới cách đây một tuần, hắn nhận được lá đơn xin xuất ngũ của nàng, bản thân hắn đã rất kinh ngạc.
Dù phần nào hiểu được nguyện vọng từ gia đình nàng, nhưng hắn vẫn là sếp của cục cảnh sát, lãnh đạo đội đặc binh. Hắn vẫn phải làm hết sức nhiệm vụ của mình, giữ chân người tài cho đất nước.
"...Phải. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, đúng là tôi luôn yêu thích nó, vì thế nên đã dành ra rất nhiều thời gian để thực hiện, thậm chí bỏ qua gia đình mình. Nhưng tôi hiện tại đã không còn quá trẻ, bố mẹ cũng đã có tuổi, tôi hy vọng có thể ở bên chăm sóc, cũng mong có thể thực hiện được những mong ước của họ dành cho tôi."
Dụ Ngôn hơi cắn môi, nàng nhìn thẳng phía trước, không chút lo sợ đối mắt với cấp trên của mình. "Mong lãnh đạo có thể chấp nhận yêu cầu này"
Kim Bảo cúi đầu, bộ dạng không cam tâm, chính xác hơn hắn không muốn chấp nhận sự thật này.
"Được rồi, tôi sẽ thảo luận thêm với bên lãnh đạo, cô có thể rời đi"
Nàng cúi gập người chào theo đúng tiêu chuẩn, sau đó từng bước li khai.
Đối với câu trả lời nước đôi này, nàng có đôi chút không cam tâm. Nhưng việc này vốn không phải chuyện quá quan trọng. Nếu bên cấp trên không chấp nhận, nàng sẽ đơn phương nộp đơn xin xuất ngũ, nói thế nào, lòng nàng cũng đã quyết không do dự.
*************
Buổi tối, khi Dụ Ngôn vừa từ phòng tắm bước ra, nàng nhận được tin nhắn từ Dụ Mama. Nội dung không có gì đặc biệt, chỉ bảo nàng có thể thu xếp trở về nhà một chuyến, gần đây chứng thoát vị đĩa đệm của Papa hình như trở nặng, cần đến bệnh viện theo dõi thường xuyên.
Còn có Dụ mama gần đây có gặp mặt một người bạn thân lâu năm, người này có con trai hiện làm chủ một công ty xuất khẩu. Sau khi du học về liền lập kinh doanh riêng, có thể coi là nam nhân độc thân sáng giá, ngoại hình cao ráo ưa nhìn, lại có sự nghiệp trong tay, chính là tiêu biểu cho hình mẫu người con rể lí tưởng trong mắt Dụ Mama. Nên bà đã ra tay sắp xếp một cuộc hẹn cho hai người, hy vọng con gái độc nhất sớm tìm được người chung thân.
Dụ Ngôn đối với những việc hẹn hò xem mắt luôn không hào hứng, đúng hơn là chán ghét. Nàng cũng vì mấy chuyện này mà cùng mẹ cãi vã không ít, nhưng dường như chưa lần nào thành công dập tắt nhiệt huyết của mẹ Dụ. Bất quá lần này coi như đáp ứng bà, nếu may mắn gặp được người thích hợp thì cùng nhau bàn chuyện hôn nhân, dù sao nàng thực sự cũng gần ngưỡng ba mươi rồi.
Nhưng duyên phận chẳng phải luôn đến ở những khi con người không ngờ đến nhất sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro