Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 - 50

  Chương 41: Lục Dao  

  "Anh đang ca thán cái gì vậy?" Lục Dao đẩy Quý Hào vẫn đang thất thần.

Quý Hào lấy lại tinh thần, nhìn Lục Dao, vươn tay vén vài sợi tóc xõa xuống trán cho cô, ánh mắt thực ôn nhu "Dao Dao, về sau em nên thu liễm một chút. Dù thế nào thì Thần Quang cũng là con của em."

"Cái gì, cái gì....." Lục Dao vừa nghe lời này, tâm tình nguyên bản vừa bình phục liền trở nên kích động, đem tay Quý Hào đẩy mạnh ra "Anh bảo em phải thu liễm tính tình? Đối tốt với đứa ngu ngốc kia? Đầu óc của Quý Hào anh bị nước vào à?"

"Dao Dao, em bình tĩnh một chút!" Nhìn thấy Lục Dao bắt đầu không khống chế được cảm xúc, Quý Hào nhanh chóng ôm chặt cô vào ngực "Dao Dao, bác sĩ nói cảm xúc của em không thể dao động quá lớn. Em trước hãy bình tĩnh một chút, nghe anh nói!"

"Có cái gì để mà nói chứ. Muốn em cùng đứa ngu ngốc kia sống chung ấm áp là tuyệt đối không có khả năng! Vĩnh viễn cũng không thể!" Câu nói cuối cùng của Lục Dao mang theo sự bén nhọn chói tai. Có một loại cảm giác như đang giương nanh múa vuốt ở bên trong.

"Dao Dao!" Quý Hào đã nhẹ giọng để nói cho Lục Dao biết nguyên nhân bên trong. Nhưng không nghĩ đến cảm xúc của Lục Dao lại không kiềm chế như vậy. Ngữ khí nói chuyện cũng thêm vài phần khó chịu. Trong mắt ánh lên nghi hoặc nhìn về phía Lục Dao. Dao Dao ngày thường không như thế này..... Như thế nào lúc này đối với chuyện của Thần Quang lại không lý trí như vậy? Không nói đến cha, ngay cả hắn đều cảm thấy Lục Dao làm vậy là hơi quá.......

Thần Quang dù có không tốt thế nào thì cũng là do Dao Dao mang thai mười tháng sinh ra, chính là một miếng thịt từ người mình rơi xuống. Dao Dao như thế nào lại đối với Thần Quang sinh ra hận ý như vậy..... Đúng vậy, chính là hận ý! Quý Hào không nghĩ đến......

Lục Dao bị Quý Hào lớn tiếng quát, giật mình sửng sốt vài giây "Anh quát em? Anh vì đứa ngu ngốc kia mà quát em?" Trong mắt đã phiếm hơi nước, thanh âm mang theo chút run rẩy.

"Không có. Dao Dao, anh chỉ muốn em tỉnh táo lại. Em hãy nghe anh nói được không?" Nhìn nước mắt của Lục Dao, Quý Hào nhanh chóng thu hồi tâm tư, an ủi vợ mình.

"Dao Dao, em cũng có thể thấy đi. Cha rất coi trọng Tiêu Dương!" Ôm Lục Dao, Quý Hào vươn tay vỗ nhẹ lưng cô. "Em cũng nên nghĩ xem, không bao lâu nữa là Tiêu Dương có thể một mình đảm đương mọi việc. Đến lúc đó khẳng định cha sẽ để nó tiếp quản tất cả mọi chuyện của gia tộc. Anh nghĩ là anh không nói thì em cũng có thể nghĩ tới một việc......" Nói xong Quý Hào nhẹ nhàng thở dài một hơi.....

Đây là bi ai của những gia tộc lớn..... Hết thảy đều lấy lợi ích làm trọng. Nhớ ngày đó cha vì tranh đoạt quyền nắm giữ gia tộc mà không tiếc bất cứ giá nào, hiện tại Quý Hào ngẫm lại liền thấy lông tóc dựng đứng, toàn thân rét run.....

Quý Hào nhìn Lục Dao trong lòng, đầu của cô nhẹ tựa vào ngực hắn. Quý Hào không thấy được biểu tình của cô. Bất quá có thể cảm thấy được cảm xúc của cô đã ổn định lại.

Trong phòng bệnh, Quý Hào ôm Lục Dao. Cả hai người đều không mở miệng nói chuyện. Trong lòng mỗi người một suy nghĩ.

Nghe xong lời nói của Quý Hào, Lục Dao liền trầm mặc......

Mỗi lần gặp đứa ngu ngốc kia, không, phải nói là mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của nó là cô liền không bình tĩnh được......

Quý Hào không biết, có lẽ ngay cả nhà Lục Dao cũng không biết. Năm hai mươi tuổi, cô nói đi Pháp du học. Kỳ thật là vì bỏ trốn......

Bỏ trốn.....

Trong đầu nghĩ đến hai chữ này, khóe miệng Lục Dao liền xuất hiện một nụ cười châm chọc. Cười chính mình đơn thuần, cười chính mình cái gì cũng không biết.....

Cô dùng tiền học phí mà người nhà gửi cho để trang trải cuộc sống của hai người.....

Cô nghĩ đó là tình yêu! Có thể chống lại khảo nghiệm của cuộc sống, có thể cùng nhau đối mặt với khó khăn!

Hiện tại ngẫm lại, nguyên lại mình lại ngây thơ như vậy.....

Có thể chung hoạn nạn, nhưng không cách nào cùng hưởng phúc.....

Đến bây giờ Lục Dao mới hoàn toàn nhớ rõ, người đàn ông mà cô toàn tâm toàn ý ỷ vào lại bị một người đàn ông khác ôm trong ngực đứng trước mặt cô.....

Đã từng vô số đêm nằm mơ đến bừng tỉnh, cô đã mất ngủ hai năm, vậy nên mới đem hận thù chôn sâu dưới đáy lòng.

Cô muốn trả thù......

Hận thù làm cho cô cố gắng học hành. Dùng một năm ngắn ngủi ở Pháp để hoàn thành toàn bộ chương trình học của ba năm. Khi đó cô mang theo đồ đạc đơn giản đứng tại sân bay ở Pháp, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh.

Ba năm trước, bọn họ trốn đến tận đây để ngọt ngào ân ái, khi đó bầu trời thật sự rất đẹp, rất trong xanh tinh thuần. Trong trí nhớ vẫn như lúc ban đầu.

Ba năm sau, cõi lòng cô mang đầy hận thù đứng ở đây, bầu trời vẫn như trước trong xanh tinh thuần. Nhưng ánh mắt của cô đã không còn thấy cái tốt đẹp của nó. Trong đầu đều là cảnh tượng ngày đó hai người bọn họ ôm nhau.

Ngày đó khi còn ở Pháp cô đã từng thề. Cô sẽ dùng cả đời này để đem Tô Dật dẫm nát dưới lòng bàn chân mình.

Sau khi về nước, cô dùng mọi biện pháp để tiến vào ngành diễn viên. Liên tiếp gặp thất bại, cô đã nghĩ đến việc buông xuôi tất cả nhưng đúng lúc đó, Quý Hào xuất hiện. Từ đó mọi việc đều thuận lý thành chương mà thành công. (cứ như vậy mà thành công)

Cô bắt đầu làm diễn viên, chính thức bước từng bước hướng về phía Tô Dật. Cô tin tưởng, chỉ cần cô cố gắng một chút, một ngày nào đó cô có thể vượt qua cả Tô Dật, có thể dẫm nát anh ta dưới lòng bàn chân mình.....

Một đường sự nghiệp thuận lợi thăng tiến, ngay tại lúc Lục Dao cho rằng ông trời đã đứng về phía mình, cho cô gặp nhiều may mắn để có thể nổi tiếng trong làng diễn viên và con đường trả thù ngày càng gần thì Quý Thần Quang xuất hiện......

Cái loại cảm giác này thật sự rất giống với lúc trước. Cô đã từng nghĩ rằng bọn họ đã sắp vượt qua mọi khó khăn để cùng nhau hưởng những ngày hạnh phúc nhàn nhã thì anh ta lại ở trong ngực người đàn ông khác, ngọt ngào xuất hiện trước mặt cô.....

Khi Lục Dao nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Quý Thần Quang, cô liền ngây ngẩn cả người...... Nó quá giống với một đôi mắt. Lúc trước cô chính là bị đôi mắt sáng ngời của Sở Phong hấp dẫn, cô đã rơi vào trong đôi mắt giả vờ thâm tình đó nhưng không biết mình đã rơi vào sâu trong địa ngục thống khổ dày vò......

Ngày mà lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt của Quý Thần Quang cô lại một lần nữa gặp ác mộng..... Ác mộng đã biến mất gần bốn năm lại xuất hiện trong giấc mơ của cô......

Cô cùng Sở Phong hai người cùng nằm trên cỏ ngọt ngào nói chuyện vào buổi trưa, vành tai cùng tóc mai đều chạm vào nhau. Sau đó đột nhiên xuất hiện một người đàn ông bên cạnh Sở Phong, ôm Sở Phong vào ngực.

Hai người bọn họ, đứng trước mặt cô bắt đầu hôn môi nồng nhiệt......

Cô nghe thấy Sở Phong nói: Dao, thật có lỗi, tôi phát hiện mình chỉ thích đàn ông.....

Thật là châm chọc..... Suốt hai năm cực khổ ở bên nhau, đợi đến khi bọn họ sắp hết khổ, cuộc sống dần trở nên tốt đẹp thì cô lại nghe được người đàn ông mà mình ngày đêm chung gối được một người đàn ông khác ôm vào lòng nói với cô: Tôi thích đàn ông......

Ha ha.....

Thích đàn ông...... Cô toàn tâm toàn ý trả giá để đổi lấy bốn chữ: Tôi thích đàn ông......

Từ ngày đó, cô liền thề. Một ngày nào đó sẽ phải làm cho Tô Dật cùng Sở Phong thân bại danh liệt, phải hung hăng dẫm nát họ dưới lòng bàn chân mình!

Sau khi về nước, cô không dám đối mặt với hai người bọn họ. Bởi vì cô không khống chế được sự hận thù ở sâu trong nội tâm mình. Cô sợ chính mình sẽ không nhịn được mà đi xé rách khuôn mặt hai người họ......

Không, cô không thể dễ dàng làm ra chuyện như vậy được. Tô Dật là đại minh tinh nổi tiếng. Nếu cô nhịn không được mà ra tay thì khẳng định mọi chuyện sẽ bị phóng viên lôi ra hết......

Cô không cho phép chuyện này xảy ra.....

Việc này cô không nói cho Quý Hào. Quý Hào một chút cũng không biết gì......

Cô biết Quý Hào thực lòng yêu cô, dù có xảy ra chuyện gì cũng đều theo ý cô. Cho nên lúc trước khi Quý Hào giúp cô làm diễn viên cô nói với hắn: Đây là tâm nguyện từ nhỏ của cô. Cả đời này cô chỉ có một tâm nguyện như vậy.

Cô đã che dấu hết thảy mọi thứ, không để cho bất luận kẻ nào biết đến chuyện của cô ở Pháp!

Cô biết, cô nói như vậy Quý Hào khẳng định sẽ giúp cô. Nhưng nếu Quý Hào biết cô lừa gạt hắn.....

Lục Dao không cần nghĩ cũng biết, đến lúc đó mình sẽ chẳng còn gì cả...... Không chỉ không thể trả thù Tô Dật mà còn có khả năng sẽ bị Quý phụ đuổi ra khỏi Quý gia.....

Cho nên cô nhất định phải chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng......

Nhưng tất cả những nhẫn nại từ trước đến nay của cô sau khi nhìn thấy đôi mắt của Quý Thần Quang giống như đúc của Sở Phong thì liền hoàn toàn bạo phát......

Mỗi một lần nhìn thấy ánh mắt của Quý Thần Quang, cô sẽ nhớ tới những năm tháng dày vò sỉ nhục trước kia. Nhất là khi Quý Thần Quang cười ở trước mặt cô, đôi mắt sáng ngời đó làm cho Lục Dao có cảm giác như Sở Phong cùng Tô Dật đang cười nhạo cô......

Những hận thù ẩn sau dưới đáy lòng bắt đầu xuất hiện trong đầu. Lục Dao cảm tưởng như cả ngày đều có thể nghe được thanh âm truyền đến bên tai: Tôi thích đàn ông.....

Quý Hào đột nhiên cảm giác được Dao Dao ở trong lòng mình run rẩy, trong mắt lóe lên thần sắc lo lắng, vươn tay ấn chuông ở đầu giường "Dao Dao, có phải miệng vết thương lại đau hay không? Anh đã gọi bác sĩ rồi, em đừng sợ!" Gắt gao ôm Lục Dao vào lòng.

Bị Quý Hào ôm chặt, Lục Dao cảm giác được có điểm đau đớn, nhanh chóng lấy lại tinh thần, chôn sâu mọi cảm xúc xuống đáy lòng. Chuyện đã đi đến nước này, cô không thể lùi bước. Bốn năm..... Đã phải cố gắng bốn năm. Cô không thể thất bại được. Hiện tại cô đã sắp tiếp cận được Tô Dật rồi. Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là cô có thể đem Tô Dật dẫm nát dưới chân.....

Về phần Quý Thần Quang, Hào nói rất đúng. Chính mình nên thu liễm một chút. Cùng lắm thì về sau ít gặp mặt đứa nhỏ này là được. Chỉ cần khôg nhìn thấy cặp mắt sáng ngời kia là cô có thể khống chế được cảm xúc của mình. Tô Dật à Tô Dật, năm đó các người gây thương tổn cho tôi. Tôi nhất định phải trả lại gấp bội cho các người......

"Dao Dao, em sao vậy? Rất đau sao?" Quý Hào cúi đầu liền nhìn thấy Lục Dao đang nắm chặt tay, lòng bàn tay đã có vài vết máu, ga giường màu trắng đã nhiễm đỏ có vẻ phá lệ chói mắt.

"Không sao, Hào, anh đừng lo lắng. Em hiện tại không đau nữa rồi!" Nghe lời nói của Quý Hào, Lục Dao nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nụ cười có chút nhợt nhạt..... Ánh mắt đảo qua bàn tay nhiễm máu của mình. Vẫn là không khống chế được cảm xúc của mình.......

"Dao Dao, nếu đau thì cứ nói với anh. Anh vừa gọi bác sĩ, chắc là sắp tới rồi!" Cúi đầu hôn nhẹ lên phiến môi tái nhợt của Lục Dao, trong mắt Quý Hào tất cả đều là đau lòng.

"Em không sao. Bậy giờ đã tốt rồi!" Lời vừa dứt thì bác sĩ đẩy của phòng bệnh tiến vào "Làm sao vậy? Có phải miệng vết thương lại đau không?" Nói xong thì bắt đầu kiểm tra. Sau ba phút mới thu tay lại, mặt mày khẽ nhăn nhìn Lục Dao "Tôi đã nói rồi, cảm xúc của cô không thể dao động quá lớn. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình tái tạo da."

"Xin lỗi bác sĩ!" Ngoài dự liệu là Lục Dao không có cãi lộn mà cúi đầu nói một câu xin lỗi. Từ giờ trở đi, cô muốn học nhẫn nại! Phải khống chế tốt cảm xúc của mình. Bằng không chờ đến một ngày nào đó đối mặt với Tô Dật, cô sẽ thua khí thế của hắn.

"Về sau chú ý hơn là được rồi. Tôi bôi thêm chút thuốc cho cô!" Bác sĩ nói xong liền ra khỏi phòng.

........

Bên này Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đi theo Quý phụ về nhà. Nói với Quý phụ một tiếng liền ôm Quý Thần Quang trở về phòng mình. Sau khi đóng của lại liền ôm em trai ngồi xuống sô pha. Vươn tay bắt lấy khuôn mặt mập mạp của Quý Thần Quang, nhìn đôi mắt to tròn đang ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng Quý Tiêu Dương không nhịn được muốn bật cười "Thần Thần, nhìn không ra em lại nghịch ngợm như vậy!"

Ánh mắt Quý Thần Quang nguyên bản đang ngơ ngác, khi nghe được lời nói của anh hai liền lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn lập tức cười tươi như hoa.

Chương 42: Thần Thần, Em Thật Nghịch Ngợm!

 "Anh hai" Gọi một tiếng giòn tan, đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn gắt gao ôm lấy cổ Quý Tiêu Dương, chu miệng hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn.

"Thần Thần, em thật nghịch ngơm. Hứa với anh về sau không bao giờ làm việc này nữa. Biết không?" Cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt mềm mềm của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương bất đắc dĩ cười.

Kỳ thật thì việc bát canh này xem như là do Thần Thần cố ý làm cho......

Thần Thần nguyên bản là đang ở trong lòng mình xoay đến xoay đi, hẳn là có thể nhìn thấy trong tay hắn đang cầm bát canh nóng. Sau đó Quý Tiêu Dương cảm giác được Thần Thần trong lòng hơi nâng cái đầu nhỏ lên một chút, làm cho bát canh trong tay hắn bị hất bay.

"Em biết rồi ạ!" Quý Thần Quang cúi đầu nghịch ngón tay, thanh âm nhẹ nhàng.

"Thần Thần thực ngoan!" Nghe Thần Thần nhận sai, Quý Tiêu Dương vươn tay xoa đầu cậu. Rồi sau đó hôn nhẹ lên bờ môi cậu.

"Anh hai!" Quý Thần Quang ngẩng đầu, ánh mắt vụt sáng. "Thần Thần không nghĩ như vậy...... Vốn là Thần Thần chỉ muốn tỏ chút bất mãn của mình......" Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím. Ai bảo mẹ muốn tách cậu ra khỏi người anh hai! Anh hai ôm cậu là chuyện đương nhiên. Cậu mới không cần để người khác ôm......

"Anh biết!" Quý Tiêu Dương biết Quý Thần Quang muốn nói cái gì. Nét cười nơi đáy mắt càng thêm ôn nhu. Kỳ thật hắn cũng không nghĩ đến bát canh kia có thể vừa vặn hất toàn bộ lên mặt mẹ như vậy. Đối với việc này trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút lo lắng. Nhưng mẹ cư nhiên ở trước mặt hắn gọi Thần Thần là đứa ngu ngốc......

Đây là tuyệt đối không thể tha thứ!......

"Anh hai, Thần Thần như vậy có phải là rất xấu không?......" Đôi mắt to trong của Quý Thần Quang lưu chuyển một tần nước. Câu hỏi vô tội mang theo sự ảo não cùng nồng đậm ngây thơ làm lòng Quý Tiêu Dương nhất thời liền tan thành nước. Thần Thần của hắn thật sự làm cho hắn rất đau lòng!

"Không có. Anh biết là Thần Thần không cố ý. Chính là mẹ đang nổi giận nên nói vậy thôi. Thần Thần vĩnh viễn là Thần Thần ngoan ngoãn của anh hai!"

Quý Thần Quang nhìn khóe miệng tươi cười của anh hai, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp "Thần Thần mới không cần người khác ôm!" Chu miệng nói một câu.

"Ân. Thần Thần chỉ có thể để anh hai ôm! Thần Thần phải nhớ kĩ, trừ bỏ anh hai, em không được để bất luận kẻ nào ôm biết không?" Hai tay dùng thêm lực ôm chặt Thần Thần trong lòng. Mềm mềm, còn có mùi hương sữa bột thoang thoảng. Mùi của Thần Thần thật ngọt, không biết ăn vào sẽ có vị gì?......

Đột nhiên trong đầu Quý Tiêu Dương lóe ra một câu như vậy, nhất thời làm cho hắn sợ tới cứng cả người......

Hắn làm sao vậy? Cư nhiên nghĩ Thần Thần thành đồ ăn để ăn vào bụng?......

Bất quá, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng, làn da Thần Thần nộn nộn, mềm mềm, lại bóng loáng. Cảm giác sờ lên thật là tốt, không biết cắn lên sẽ có cảm giác thế nào......

Ý niệm này vừa thoáng hiện lên trong đầu, Quý Tiêu Dương liền có cảm giác tim bị ai đó gãi vào, ngứa......

"Anh......Anh hai" Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang vụt sáng. Ánh mắt anh hai nhìn mình sao lại có cảm giác giống như ánh mắt của cậu khi nhìn thấy socola......

"Thần Thần làm sao vậy? Có phải muốn ăn socola hay không?" Quý Tiêu Dương thu hôi tâm tư. Nhìn thấy biểu tình có điểm bị dọa của Thần Thần, nét cười nơi đáy mắt càng sau...... Thần Thần của hắn thật khả ái......

"Ăn!" Ngơ ngác trả lời một tiếng. Đúng! Ăn...... Chỉ khi cậu muốn ăn socola mới có loại ánh mắt này......"Anh hai, em không phải socola!"

Nghe Thần Thần đột nhiên nói một câu như vậy, Quý Tiêu Dương nhất thời không phản ứng lại được. Cách vài giây mới hiểu được Thần Thần muốn nói cái gì. Xem ra là chính mình vừa dọa đến Thần Thần "Ân. Anh biết Thần Thần không phải socola!" Socola còn không có ngọt bằng Thần Thần đâu......  

  Chương 43: Nói Ai Thiểu Năng?

  Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang vào trong lòng, vươn tay nhéo lên hai má mềm mềm, xúc cảm thực thoải mái. Thật muốn cắn một miếng......

"Anh hai, socola ngon lắm!" Nhìn đầu anh hai càng ngày càng cúi thấp, Thần Thần có điểm hơi sợ. Anh hai như vậy...... Giống như muốn đem mặt cậu thành socola mà cắn vậy...... Nhanh chóng đem socola trong tay mình đến bên miệng Quý Tiêu Dương.

"Thần Thần ăn đi!" Thu hồi tầm mắt, vuốt tóc Quý Thần Quang. Cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt mập mạp. Xuất phát từ tò mò mà Quý Tiêu Dương dùng răng nanh của mình cắn nhẹ một cái lên khuôn mặt mềm nộn của Quý Thần Quang. Phát hiện cảm giác thật sự là rất tuyệt......

"Anh hai!" Quý Thần Quang đang nhai socola, ngọng nghịu kêu. Anh hai cắn mặt cậu...... Ngứa, không thoải mái......

Hơi rũ mắt xuống nhìn thấy đôi mắt to tròn của Thần Thần đã phiếm một tầng hơi nước mỏng. Quý Tiêu Dương thu hồi răng nanh, ngẩng đầu "Thần Thần ngoan, không khóc!"

"Ngứa, anh hai xấu xa!" Mặt nhăn lại như cái bánh bao, đôi mắt sáng trong suốt trừng Quý Tiêu Dương.

"Được. Anh hai xấu xa, anh hai không tốt, anh hai cho em cắn lại được chưa?" Phát hiện Thần Thần như vậy thật sự rất khả ái. Quý Tiêu Dương không nhịn được sinh ra tâm tư muốn đùa giỡn. Cố ý đem mặt mình tiến sát đến bên miệng Quý Thần Quang.

"Socola, ngọt. Anh hai, không ngọt!" Cúi đầu cắn một miếng socola trong tay, Quý Thần Quang ngọng nghịu nói. Hai má mập mạp bởi vì động tác nhai nuốt mà chuyển động lên xuống, thỉnh thoảng cái lúm đồng tiền nghịch ngợm cũng sẽ xuất hiện.

Quý Tiêu Dương vừa nghe lời này liền vui vẻ, khóe miệng cười càng thêm thâm thúy "Thần Thần thực ngọt. Anh hai ăn Thần Thần, Thần Thần ăn socola. Được không?" Vươn ngón trỏ chọc chọc môi dưới của Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang dừng việc ăn socola, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, trong mắt lóe một chút rối rắm. Tựa như đang suy nghĩ lời nói của Quý Tiêu Dương để hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Cậu thật không rõ, mình sao lại ngọt được, socola mới ngọt chứ. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến hồng, qua gần một phút mới thốt ra một câu "Socola mới ngọt ngào." Đưa socola trong tay đến bên miệng Quý Tiêu Dương như muốn chứng minh lời mình nói. Thần Thần một chút cũng không ngọt...... Nghĩ đến anh hai sẽ giống như mình ăn socola mà ăn mình, Quý Thần Quang liền sợ run cả người......

"Được rồi. Thần Thần ngoan, tự mình ăn đi. Anh hai không đùa em nữa!" Cảm giác được Thần Thần trong lòng sợ run cả người. Quý Tiêu Dương mới thu hồi tâm tư trêu chọc của mình, không đùa Thần Thần nữa.

Hai anh em ở trong phòng chơi cả một buổi chiều, thẳng đến bữa tối mới xuống lầu. Ăn xong bữa tối rồi ngồi trong phòng khách một chút. Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang về phòng, nắm tay dạy cậu viết tên mình...... Không khí trong phòng thực ấm áp.

Mỗi ngày đều có thể cùng anh hai đến trường rồ tan học, Quý Thần Quang cảm giác thời gian mỗi ngày qua đặc biệt nhanh. Nháy mắt mà cậu đã đến trường được một tháng...... Học được rất nhiều thứ. Quan trọng nhất là đã học viết được "anh hai" và "Quý Tiêu Dương".

Quý Thần Quang nhìn ba chữ Quý Tiêu Dương mà mình vừa viết trên giấy, chữ viết đã thực rõ ràng. Nếu anh hai thấy được, nhất định sẽ khen mình! Nghĩ đến khóe miệng tươi cười của anh hai, còn có hôn nhẹ, cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang liền nhịn không cười nở nụ cười. Nhất thời cảm giác lòng mình thật ấm áp, thật thoải mái. Thật muốn nhanh chóng gặp anh hai, đưa chữ mình viết cho anh hai xem......

"Quý Thần Quang, cậu cười ngây ngô cái P (mông) a!" Chung Minh đi tới trước mặt Quý Thần Quang, vươn tay chọc chọc khuôn mặt mập mạp mềm mại. Thật mềm, thật thoải mái......

Quý Thần Quang cảm giác được trên mặt mình có cái gì đó, nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay mặt đi chỗ khác. Ngẩng đầu nhìn lên. Lại là cái tên xấu xa này...... Ánh mắt đảo quanh bốn phía.

"Đừng tìm. Tiểu tử Nam Cung Cửu kia vừa đi WC rồi. Thần Quang, cậu để cho tôi nhéo một chút thì cậu sẽ chết sao? Cậu để cho tôi nhéo một cái đi!" Hơn một tháng rồi, vốn chuyện Chung Minh muốn nhéo má Quý Thần Quang cũng chỉ là xuất phát từ tâm lý tò mò của trẻ con. Nhưng qua từng ngày trôi qua lại không thể nhéo được má Quý Thần Quang, cảm giác tò mò này cũng chậm rãi biến chất...... Vốn là nhéo má không thôi thì không sao cả. Hiện tại đã biến thành nhất định phải nhéo cả khuôn mặt Quý Thần Quang. Không nhéo được khuôn mặt mềm mềm của Quý Thần Quang, Chung Minh liền có cảm giác như mình chả còn mặt mũi nào cả......

Vốn là tại khối tiểu học này, cậu ta là lão đại. Cậu ta nói cái gì thì chính là cái đó, không ai được phản kháng. Nhưng Quý Thần Quang mới tới này lại liên tục làm cậu ta mất mặt. Làm cho cậu ta mất một vài đàn em. Lúc này, cậu nhất định phải sờ được khuôn mặt đó...... Lần này đã là lần thứ năm rồi, chính mình tự nói với bọn đàn em là có thể làm được. Lần này không thể lại thất bại. Một đám đàn em đang ở bên cạnh nhìn......

Nghe lời nói của Chung Minh, thân thể nhỏ bé của Quý Thần Quang khẽ run một cái. Ánh mắt lại nhìn chung quanh phòng học, Cửu thật sự không có trong phòng! Thân thể không tự giác lùi lại hai bước, đôi mắt to tròn vụt sáng nhìn một đám bạn học trước mặt. Hai tay đã bắt đầu phát run. Anh hai bao giờ mới đến......

"Quý Thần Quang, tôi không có ác ý. Cậu để cho tôi nhéo má cậu hai cái thôi, tôi lập tức đưa cậu đi ăn kẹo được không? Cho tôi nhéo hai cái để cho đàn em của tôi nhìn!" Nhìn gương mặt xinh đẹp như búp bê của Quý Thần Quang, đôi mắt to tròn nhìn cậu ta, Chung Minh luyến tiếc phải cưỡng ép cậu!

"Không!" Quý Thần Quang vẫn quật cường nói một chữ. Anh hai đã từng nói, không được để người khác nhéo mặt...... Cậu phải làm Thần Thần ngoan của anh hai!

"Xem ra lại không được rồi" Đứa bé trai đằng sau Chung Minh ồn ào nói một cậu. Ngữ khí kỳ quái. Làm cho những đứa bé trai khác cũng phụ họa theo.

Nghe phía sau có một thanh âm chói tai, nét cười trên mặt Chung Minh dần biến mất. Mày nhíu chặt lại nhìn về phía Quý Thần Quang "Này. Nếu cậu mà không đồng ý tôi sẽ dùng sức mạnh, đẩy cậu ngã xuống đất rồi hung hăng nhéo mặt cậu!" Nói xong còn cố ý làm một động tác giương nhanh múa vuốt. Cố gắng dọa Quý Thần Quang để cậu tự động đầu hàng.

"Xấu xa!" Quý Thần Quang lại lui ra phía sau hai bước. Tan học rồi mà sao anh hai chưa có tới...... Đôi mắt to tròn phiếm một tầng hơi nước mỏng.

"Thật đúng là một đứa thiểu năng! Không phải chỉ là nhéo mặt của mày hay sao? Cũng không phải làm gì quá đáng với mày. Thế này mà cũng không đồng ý. Ngu muốn chết" Chung Minh cũng giận, chính mình có ý tốt khuyên bảo, thế mà Quý Thần Quang cứ liên tục cự tuyệt.

Quý Thần Quang vừa nghe Chung Minh nói, thân thể liền lạnh ngắt...... Khuôn mặt cũng tái nhợt vài phần. Cậu biết...... Cậu biết thiểu năng là có ý gì...... Cậu không phải là đứa thiểu năng. Cậu là Thần Thần ngoan ngoãn của anh hai. Cậu không phải đồ thiểu năng......

Ách...... Chung Minh cũng phát hiện Quý Thần Quang có điểm không thích hợp. Trong lòng liền có điểm băn khoăn...... Phía sau liền vang lên tiếng của một đứa bé trai "Chung Minh, cậu phải nhanh lên một chút. Cái tên Nam Cung Cửu kia lập tức sẽ quay lại. Hôm nay cậu đã ở trước mặt chúng tôi nói nếu không nhéo được mặt của đứa thiểu năng này thì sẽ ở trước mặt mọi người kêu ba tiếng mình là đứa thiểu năng."

"Ta mới không phải! Ta là Thần Thần ngoan của anh hai!" Quý Thần Quang ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ quật cường, thanh âm rất lớn.

"Cái gì chứ, tất cả mọi người đều biết mày là đứa thiểu năng. Cái gì cũng không biết! Còn mỗi ngày bám dính lấy anh hai!" Đứa bé ở đằng sau Chung Minh thản nhiên nói một câu.

Chung Minh đứng gần Quý Thần Quang nhất. Cậu ta rõ ràng thấy đứa bé trai xinh đẹp trước mặt này hơi nâng cằm của mình lên một chút, đem tất cả nước mắt sắp chảy ra nuốt về. Đôi mắt to tròn lóe quang mang quật cường làm cậu ta chói mắt...... "Kỉ Lâm!" Nghiêng đầu quát đứa bé đằng sau.

"Như thế nào? Đây là sự thật. Cậu ta vốn là một đứa thiểu năng. Chuyện này không phải do chính cậu tra ra sao?" Kỉ Lâm so với Chung Minh thấp hơn một chút, khi nói phải hơi ngửa đầu lên nhưng lời nói ra thì thực hung ác.

Này...... Chung Minh nghẹn lời...... Trên mặt hiện vẻ mất tự nhiên.

"Chung Minh, đừng chần chừ nữa. Mau nói ra đi. Cậu hôm nay rốt cuộc vẫn không nhéo được mặt cậu ta. Tiểu tử Nam Cung Cửu kia mà đến thì sẽ không còn cơ hội nữa!" Kỉ Lâm đẩy Chung Minh đang ngẩn ngơ về phía Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, phát hiện mình đã lùi đến tường. Không còn đường lui nữa......

"Tao......" Chung Minh lấy lại tinh thần nhìn Quý Thần Quang ở đối diện. Cậu, cậu không làm được...... Cậu, cậu phát hiện chính mình không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Thần Quang.

"Được rồi Chung Minh, cậu không nhéo mặt đứa thiểu năng này thì tôi nhéo. Nhớ kỹ, đợi lát nữa cậu phải đứng trước mặt tất cả mọi người tự nói mình là đứa thiểu năng ba tiếng!" Kỉ Lâm cao hứng cười, đẩy Chung Minh qua một bên, vươn tay đi về phía Quý Thần Quang "Đồ thiểu năng, mày cũng thật quật cường."

"Nói ai là thiểu năng!" Bởi vì sau khi tan học, Quý Tiêu Dương bị Khúc An kéo đến hội học sinh nên đã muộn mấy phút. Khi vội vàng chạy tới đây thì nghe được những lời này. Khóe miệng cười ôn nhu nhất thời mím chặt lại. Ánh mắt lo lắng trở nên lạnh băng. Hơi thở quanh thân đổi thành lạnh lùng, hàn khí quanh quẩn......

 Chương 44: Ai Dám Nói Thần Thần Thiểu Năng, Ta Liền Diệt Hết!

 Kỉ Lâm vừa mới vươn tay được một nửa thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo truyền từ phía sau đến, lập tức liền cứng người...... Quý Tiêu Dương không phải là đến hội học sinh sao? Sao quay lại nhanh vậy? Bàn tay dừng giữa không trung bắt đầu run rẩy, sự sỡ hãi như thủy triều dâng lên trong lòng.

Quý Thần Quang dại ra nửa giây mới phản ứng lại được, anh hai đến rồi...... Đôi mắt to tròn kia nháy mắt liền phát ra ánh sáng sáng rọi, nhìn về phía cửa phòng học "Anh hai!"

Quý Tiêu Dương bước nhanh hơn, hắn không cần nói tránh ra thì những đứa bé đang đứng quanh Quý Thần Quang cản đường đi cũng tự động lui sang một bên.

"Thần Thần ngoan, không sợ!" Quý Tiêu Dương đi đến bên người Quý Thần Quang, vươn tay gắt gao ôm cậu vào trong ngực.

Quý Thần Quang vươn hai tay ngắn nhỏ mập mạp của mình lên gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương. Đem mặt mình vùi vào cổ anh.

"Không sao đâu Thần Thần, có anh hai ở đây rồi!" Vươn tay nhẹ nhàng an ủi Thần Thần trong lòng. Ánh mắt lạnh lùng của Quý Tiêu Dương vẫn không chút thay đổi nhìn chằm chằm Kỉ Lâm. Thanh âm rét lạnh như gió lạnh mùa đông khắc nghiệt, lạnh như băng thấu đến tận xương "Ai nói Thần Thần là thiểu năng ta liền diệt hết!" Nói xong liền ôm Quý Thần Quang ra khỏi phòng học.

Một đám còn lại ngây ra như phỗng......

Nam Cung Cửu vừa đi WC về liền nhìn thấy một màn này, suy nghĩ một chút là biết chuyện gì đã xảy ra. Chần chờ một lúc liền cất bước đi theo sau Quý Tiêu Dương.

Quý Tiêu Dương vừa tiến vào phòng học thì Linh Thiên Nhiễm liền cảm giác được một luồng không khí lạnh ập đến. Trong lòng dâng lên nghi hoặc...... Không phải là đi tìm Tiểu Thần Quang sao? Có phải hay không đã gặp chuyện gì? Nghĩ thế, Linh Thiên Nhiễm liền buông bút trong tay xuống, đem ghế dựa xoay một vòng, ngồi đối diện với Quý Tiêu Dương "Tiêu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?" Ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang được Quý Tiêu Dương gắt gao ôm trong ngực. Tiểu Thần Quang đang mất hứng...... Vừa nhìn liền biết, cứ như vậy lại im lặng.

Quý Tiêu Dương không trả lời Linh Thiên Nhiễm mà cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng "Thần Thần." Hắn vốn muốn nhìn mặt Quý Thần Quang một chút, lại thấy Thần Thần ôm chặt lấy mình. "Thần Thần" Cảm giác được thân thể của Thần Thần trong lòng mình cứng ngắc, lòng Quý Tiêu Dương càng ngày càng lạnh......

Đợi hơn một phút vẫn không thấy Quý Thần Quang nói gì, cũng không buông vòng tay đang ôm chặt. Quý Tiêu Dương bất đắc dĩ đành phải dùng tay của mình vỗ nhẹ lưng Thần Thần. Kỳ thật hắn rất muốn nói, Thần Thần muốn khóc thì cứ khóc đi. Không ssao đâu...... Nhưng suy nghĩ một chút, những lời này hắn vẫn là không nói ra được. Thần Thần nếu đã cố nén thì khẳng định sẽ không khóc nữa. Thần Thần của hắn, quật cường đến nỗi làm cho hắn đau lòng......

Nam Cung Cửu đi vào phòng học, tầm mắt đảo quanh một vòng. Anh không ở đây...... Trong lòng có một tia mất mát. Rồi sau đó lại tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Quý Tiêu Dương nhìn về phía Nam Cung Cửu, đáy mắt lóe một tầng sát khí "Cửu, báo tên!"

"Kỉ Lâm. Chung Minh!"

"Có chuyện gì vậy?" Nam Cung Cửu vừa nói xong thì thanh âm ôn nhu của Nam Cung Kỳ từ ngoài cửa vang lên.

"Tớ cũng đang rất tò mò!" Linh Thiên Nhiễm ngoáy ngoáy tai, tỏ vẻ mình cũng không biết gì cả.

"Em họ, xảy ra chuyện gì vậy?" Nam Cung Kỳ ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Cửu. Trong lòng thoáng ngừng lại...... Tiểu Cửu này, như thế nào lại ngồi ở chỗ của anh. Anh đành phải ngồi ở ghế bên cạnh, nghiêng đầu hỏi Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ "Hỏi Tiêu Dương!" Việc này hắn cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt......

"Kỳ, đi tra tư liệu về Kỉ Lâm và Chung Minh!" Khuôn mặt Quý Tiêu Dương lạnh lùng, trong mắt lóe hàn quang.

"Yêu...... Là ai chọc cho Quý đại thiếu gia của chúng ta tức giận vậy? Nói tên đi, tớ đi giáo huấn nó một chút!" Khúc An cầm trong tay một túi hoa quả to, bước vào phòng học, ngồi xuống bên cạnh Linh Thiên Nhiễm. Tiết tiếp theo là thể dục, phải mang theo chút đồ ăn vặt.

"Hai đứa này thì không cần tra, tớ có biết một ít. Kỉ Lâm, thiếu gia tập đoàn hộ Uy. Chung Minh, thiếu gia công ty Thịnh An. Đều là người nổi tiếng ở khối tiểu học. Nếu không phải cha của bọn chúng giữ cổ phần của trường học, chỉ sợ đã sớm bị cưỡng chế đuổi học!" Nam Cung Kỳ vươn tay, thân thể nhẹ tựa vào người Nam Cung Cửu, lấy một quyển vở trên bàn mình ném cho Quý Tiêu Dương "Này, cẩn thận một chút, tự cậu xem đi!"

Nam Cung Cửu khẽ rũ mi mắt, giấu toàn bộ cảm xúc trong mắt mình. Cùng Nam Cung Kỳ gần gũi như vậy là lần đầu tiên, dường như có thể ngửi được hơi thở ôn nhu trên người anh. Có một loại cảm giác bình yên kì lạ.

Quý Tiêu Dương cầm quyển vở, cẩn thận xem tư liệu được ghi lại. Sau một phút đồng hồ, đặt quyển vở lên bàn, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạo lạnh lùng. Gia sản chỉ có từng ấy mà dám khiêu chiến với tôi. Không biết có phải là do ngu xuẩn không......

Mấy người còn lại nhìn khóe miệng Quý Tiêu Dương xuất hiện nụ cười lạnh, đều động loạt rùng mình một cái. Hai thằng nhỏ kia nhất định không hay rồi, bị một quái vật như Tiêu Dương trừng trị......   

 Chương 45: Anh Hai Nổi Giận! Hậu Quả Thực Nghiêm Trọng!  

 Sau khi tan học, Quý Tiêu Dương trầm mặc ôm Quý Thần Quang về nhà. Trước đem Thần Thần ôm vào trong phòng, đặt lên giường. Quý Tiêu Dương ngồi xổm xuống vuốt tóc Quý Thần Quang "Thần Thần, ở trong này ngoan ngoãn chờ anh hai một chút." Thân thể hơi nghiêng, hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang. Là một mảnh lạnh lẽo...... Hai tay Quý Tiêu Dương nắm chặt thành quyền, sự lo lắng nơi đáy mắt càng thêm đậm.

Im lặng đợi gần một phút, Quý Tiêu Dương vẫn không thấy tiếng nói chuyện của Quý Thần Quang. Do dự một chút vẫn là đứng lên, đi đến bên tủ lấy ra vài loại socola đưa tới bên người Quý Thần Quang "Thần Thần, ăn socola trước đi. Anh hai ra ngoài một chút, lập tức sẽ quay lại. Ngoan ngoãn chờ anh hai." Đứng lên lấy một cốc nước đặt ở đầu giường. Quý Tiêu Dương nhìn thật sâu Thần Thần vẫn đang trầm mặc ngồi trên giường. Xoay người ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Quý Tiêu Dương cũng không có dừng lại mà đi thẳng đến thư phòng của Quý phụ. Nhẹ gõ ba tiếng lên cửa phòng rồi đứng ở một bên lẳng lặng chờ. Qua gần ba giây, thanh âm từ trong phòng vang lên "Ai?"

"Ông nội, con là Tiêu Dương!" Thanh âm trầm ổn, một chút cũng không giống với một cậu bé mười hai tuổi.

Không thể không nói, giáo dục của Quý phụ dành cho Quý Tiêu Dương là phi thường thành công. Cũng không thể không nói nghị lực của Quý Tiêu Dương thực lớn, tuổi còn nhỏ như vậy mà vẫn kiên trì nhận những huấn luyện của Quý phụ. Hơn nữa kết quả lại phi thường hoàn hảo.

"Vào đi!" Nghe ngoài của là cháu trai bảo bối của mình, thanh âm lãnh liệt của Quý phụ hiện ra sự ôn nhu.

Được ông nội cho phép, Quý Tiêu Dương lúc này mới vươn tay đẩy cửa phòng, bước đi kiên định trầm ổn, không có chút nào ướt át bẩn thỉu "Ông nội!" Đứng cách Quý phụ khoảng ba bước.

"Ân. Tiêu Dương có việc?" Quý phụ nhìn mặt Quý Tiêu Dương, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cảm xúc cháu trai bảo bối của ông dao động lớn như thế. Nói vậy lần này nó chủ động đến tìm mình là có nguyên nhân.

"Ông nội, con sẽ làm ra một kế hoạch có thể cho gia tộc thu vào hơn một ngàn vạn!" Đối diện với ánh mắt của Quý phụ, lúc này Quý Tiêu Dương dường như không phải cháu của ông mà như thương nhân đang đàm phán trên thương trường.

Đôi mắt thâm sâu của Quý phụ nhanh chóng hiện lên một tia tán thưởng. Tiêu Dương càng ngày càng có khí thế. Ngay cả ông là người đã lăn lộn trên thương trường vài chục năm mà nó vẫn có thể bình tĩnh ứng đối "Tiêu Dương, yêu cầu của con?"

"Sau khi lên trung học con muốn cùng Thần Thần dọn ra ngoài ở!" Hắn lo lắng để Thần Thần ở nhà một mình. Học trung học phải trọ lại ở trường, bất quá hắn đã có biện pháp để có thể ra bên ngoài thuê, hoặc mua luôn một căn hộ. Nhân cơ hội đả kịch tập đoàn nhà họ Uy và công ty Thịnh An này mà đem yêu cầu của mình đề xuất. Ở mặt ngoài ông nội cũng chỉ biết hắn làm cái kế hoạch này là vì muốn cùng ở với Thần Thần.

"Khi nào có thể đưa kế hoạch cho ta?" Quý phụ tự hỏi một chút rồi hỏi Quý Tiêu Dương. Trong lòng đã có chút nghi vấn. Theo tính tình của Tiêu Dương, không thể đưa ra yêu cầu như vậy...... Hẳn là còn có chuyện khác...... Đợi lát nữa gọi người tra xem. Là ai chọc giận tiểu quái vật nhà ông.

"Ngày mai! Ông nội, con hy vọng người có thể mau chóng thực hiện kế hoạch này. Năm ngày sau con muốn nhìn thấy thành quả." Tạm thời để cho hai thằng nhỏ kia chơi đùa ở trường học hai ngày nữa. Ba ngày sau hắn sẽ làm hai cái công ty này biến mất hoàn toàn ở thành phố Y. Hơn nữa, không táng gia bại sản không bỏ qua! Dám chạm đến người quan trọng nhất của hắn thì chuẩn bị nhận trừng phạt đi......

Quý phụ nâng mắt, không rõ ý tứ nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương "Được!" Xem ra là có người không biết sống chết dám chọc giận tiểu quái vật nhà ông...... Lần đầu tiên thấy Tiêu Dương như vậy. Ân, có điểm chờ mong Tiêu Dương làm xong kế hoạch đó.

"Ông nội, sáng ngày mai con sẽ đem kế hoạch giao cho người. Tiêu Dương về trước ạ!" Nói xong, Quý Tiêu Dương liền ra khỏi thư phòng.

Mở cửa phòng đi vào, nhìn về phía giường, phát hiện Thần Thần vẫn như trước duy trì bộ dáng ban đầu. Đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện vẻ đau lòng. Nhanh chóng bước vài bước ôm Quý Thần Quang vào ngực "Thần Thần......" Thần Thần lùi thành một khối nhỏ, vừa vặn có thể để chính mình được ôm lấy trọn vẹn. Gắt gao ôm Thần Thần trong lòng, Quý Tiêu Dương cũng không biết nên nói cái gì......

"Thần Thần, trò chuyện cùng anh hai được không? Đừng im lặng nữa, anh hai rất lo cho em!" Cúi đầu nhìn Thần Thần đang rũ mắt xuống. Đôi mắt to tròn kia không còn sáng nữa, trên lông mi thật dài có dính bọt nước chưa khô. Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt đến trắng bệch, lộ ra vẻ lạnh như băng......

"Thần Thần, cho dù không muốn nói chuyện thì cũng ngẩng đầu lên cho anh hai nhìn có được không?" Vươn tay vuốt nhẹ mắt của Quý Thần Quang.

Sau gần một phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương mới nghe thấy thanh âm của Quý Thần Quang. Đó là một loại thanh âm có chút tuyệt vọng cùng bi ai...... Vốn là không nên có ở cái tuổi này......

"Anh hai, Thần Thần không phải đứa thiểu năng...... Có phải hay không bởi vì Thần Thần bị như vậy cho nên mọi người mới không thích Thần Thần......  

 Chương 46: Thần Thần Chỉ Để Ý Đến Một Mình Anh Hai!  

 "Thần Thần, ngẩng đầu nhìn anh hai" Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi đối mặt với mình, thanh âm ôn nhu nhưng cũng mang theo ý tứ không cho phép cự tuyệt.

Quý Thần Quang nguyên bản vẫn đang cúi đầu, nghe được lời nói của Quý Tiêu Dương, chần chờ một chút mới chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đã không còn ánh sáng trong suốt nữa, đôi con ngươi trở nên tối tăm.

Hai mắt Quý Tiêu Dương gắt gao nhìn Quý Thần Quang "Thần Thần, em có tin tưởng anh hai không?" Thanh âm mềm nhẹ ôn hòa.

"Tin tưởng!" Sau gần một phút Quý Thần Quang mới bắt đầu nói chuyện.

"Thần Thần là một đứa bé thông minh! Cho nên mới có thể cảm nhận được thái độ của người khác đối với em! Thần Thần, anh hai nói cho em biết, người khác không thích em là vì Thần Thần rất thuần khiết. Những người đó ghen tị với Thần Thần bởi vì họ vĩnh viễn cũng không thể được như Thần Thần có một tâm hồn trong sáng." Ánh mắt của Quý Tiêu Dương vẫn rất nhu hòa nhìn Quý Thần Quang "Cho nên Thần Thần đừng nghĩ nhiều nữa. Em chỉ cần giữ nguyên tâm tình của em như bây giờ. Phải làm một Thần Thần luôn vui vẻ khoái hoạt, người khác thấy thế nào, Thần Thần em để ý chuyện đó sao? Anh nhớ rõ đã từng nói với Thần Thần, chỉ cần để ý một mình anh hai thôi. Có anh hai ở đây, Thần Thần luôn luôn hạnh phúc! Đúng không?" Những lời này của Quý Tiêu Dương nói phi thường thong thả rõ ràng.

Quý Thần Quang chớp đôi mắt to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Trong đầu chậm rãi vang lên tiếng nói của anh hai......

Đúng vậy, chỉ cần có anh hai, Thần Thần chính là một đứa nhỏ hạnh phúc! Cậu chỉ cần có anh hai, những người khác như thế nào cậu không quan tâm! Cho tới bây giờ, cậu chỉ để ý đến một mình anh hai thôi.

Nhìn đôi mắt to tròn của Thần Thần trong lòng chậm rãi xuất hiện ánh sáng, khóe miệng Quý Tiêu Dương cười càng thêm vui vẻ. Hắn biết Thần Thần của hắn đang chậm rãi hiểu ra...... Thật tốt khi Thần Thần không bởi vì việc này mà tự phong bế lòng mình. Quý Tiêu Dương vẫn biết rằng Thần Thần của hắn đối với những chuyện này là phi thường mẫn cảm nên thường ngày hắn vẫn luôn cố gắng tránh đi. Cho dù là những việc giống như thế thì Quý Tiêu Dương cũng đã ở lúc Quý Thần Quang chưa có phát hiện ra mà tiêu trừ nó.

Nhưng Quý Tiêu Dương ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến việc Thần Thần lại gặp chuyện này ở trường......

Khi hắn đứng ở cửa phòng học nghe được hai chữ thiểu năng nghĩa, lòng hắn đau như bị thứ gì đó bén nhọn đâm vào, theo sau đó là lửa giận bùng nổ. Thần Thần của hắn mẫn cảm như thế, nghe xong những lời đó không biết sẽ suy nghĩ vào ngõ cụt nào......

Khi hắn nhìn thấy Thần Thần trong lòng dọc theo đường đi vẫn không có mở miệng nói chuyện, tâm hắn dần dần trầm xuống, đáy lòng xuất hiện một loại khủng hoảng...... Thần Thần của hắn sẽ không thực sự tiến vào ngõ cụt đi...... Thẳng đến khi trở lại phòng, nghe thấy Thần Thần mở miệng nói câu kia, tâm Quý Tiêu Dương đột nhiên như có một dòng nước lạnh chảy qua, trực tiếp đóng lại thành băng......

Quả nhiên Thần Thần đã nghĩ đến việc này rồi......

Trong lòng phẫn nộ, như thế nào cũng không áp xuống được, lập tức đến tìm ông nội trao đổi điều kiện. Chết tiệt...... Hắn muốn cho những người này phải trả giá gấp bội......

Nếu Thần Thần của hắn không trở lại thuần khiết ngây thơ như lúc đầu...... Quý Tiêu Dương không biết nên làm cái gì bây giờ. Thần Thần của hắn luôn mẫn cảm như thế, lại gặp phải chuyện này, khẳng định sẽ càng mẫn cảm hơn. Hắn sợ sau này chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút là liền làm cho Thần Thần tự phong bế mình lại ngay......

Hắn sợ vạn nhất Thần Thần suy nghĩ nhiều thì tính cách của cậu sẽ càng âm u hơn, càng cô độc hơn......

Hắn vẫn đều thật sự cẩn thận để Thần Thần tránh những chuyện đó, nhưng là cuối cùng hắn vẫn không thể ngăn cản được......

Hiện tại hắn hy vọng Thần Thần có thể kiên cường vượt qua chuyện này mà không để bóng ma tâm lý.

"Anh hai!" Quý Thần Quang nhẹ nhàng gọi một tiếng kéo Quý Tiêu Dương đang trầm tự lại.

Quý Tiêu Dương nhìn về phía Thần Thần trong lòng, cặp mắt to kia đã khôi phục ánh sáng như sao lúc trước. Lúc này tảng đá trong lòng Quý Tiêu Dương rốt cục cũng buông xuống được.

"Thần Thần, em thật kiên cường." Cúi đầu hôn một cái lên mặt Quý Thần Quang. Trong mắt Quý Tiêu Dương lóe lên sự kích động. Thần Thần của hắn là đứa nhỏ tốt nhất giỏi nhất thiên hạ!

"Thần Thần là Thần Thần ngoan ngoãn của anh hai. Thần Thần chỉ để ý đến một mình anh hai. Đối với những cái khác Thần Thần không quan tâm." Việc này Quý Thần Quang nói thực rõ ràng. Đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn Quý Tiêu Dương, trong mắt hoàn toàn là tâm ý ỷ lại.  

 Chương 47: Năm Tháng Như Thoi Đưa.  

 Trong phòng im lặng đột nhiên vang lên một hồi chuông dễ nghe. Thân thể thiếu niên đang say ngủ trên giường uốn éo, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp thì đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó mà nhánh chóng ngồi dậy, lấy di động đặt trên tủ. Có chút bối rối ấn nút nghe.

Thiếu niên này thoạt nhìn tuổi không lớn, ước chừng mười một mười hai tuổi. Mái tóc hơi rối hỗn độn xõa trên mặt càng làm nổi bật thêm phần trắng của thiếu niên trắng nõn này. Mặt cậu phi thường tinh xảo, mà đôi mắt to tròn kia là điểm nổi bật của toàn bộ gương mặt làm cho thiếu niên có thêm ba phần cảm giác giống búp bê. Lúc này, trên mặt thiếu niên lóe vẻ chột dạ, trong mắt lộ sự bối rối.

"Thần Thần, em lại không ăn bữa sáng!" Thanh âm Quý Tiêu Dương mang theo sự trách cứ nhẹ nhàng cùng bất đắc dĩ. Nhưng phần nhiều vẫn là sủng nịch cùng ôn nhu.

"Anh hai, em......" Cậu không cẩn thận ngủ quên...... Nhẹ cúi đầu, vươn tay vò loạn tóc. Gương mặt trắng nọn hiện lên một tầng đỏ nhạt, giống như bánh ngọt, trong thuần trắng lộ ra một chút đỏ tươi. Có một cảm giác đặc biệt dụ hoặc.

"Thần Thần, em nói anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây......" Thanh âm trầm thấp xuyên qua di động truyền đến bên tai Quý Thần Quang, mặt cậu càng hồng hơn "Anh hai, em lập tức rời giường đây!" Thanh âm Quý Thần Quang có chút bối rối, nhanh chóng dùng tay kia xốc chăn lên, đi dép lê, lấy quần áo trong tủ đặt lên giường.

"Ân. Đến công ty đi. Anh hai đưa em đi ăn sáng!" Nghe được thanh âm truyền đến qua điện thoại, Quý Tiêu Dương liền biết Thần Thần đã rời giường. Ngắt điện thoại, mắt nhìn về phía bên cạnh "Kỳ, đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm?"

Nam Cung Kỳ đẩy gọng kính màu bạc, ngẩng đầu lên từ đống văn kiện nhìn Quý Tiêu Dương, gật gật đầu "Được, vừa vặn tôi cũng đói bụng!"

Vừa mới nói xong, hai người liền lập tức cảm giác được độ ấm trong phòng giảm xuống, mắt nhìn về phía cửa. Nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo đen, vóc dáng không cao lắm tầm hơn một mét sáu, trên mặt mang theo một chút vẻ trẻ con, thoạt nhìn chỉ tầm mười một mười hai tuổi, nhưng hơi thở của hắn lại thực trầm ổn lãnh liệt. Làm cho người ta có chút không đoán ra được tuổi thật của hắn.

"Cửu, không phải cậu nói hôm nay có hoạt động gì sao?" Đáy mắt Nam Cung Kỳ hiện vẻ nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Cửu đang dựa ở cửa.

"Nhàm chán!" Nam Cung Cửu nhẹ cúi đầu, tóc mái dài che khuất cảm xúc của hắn. Thanh âm vẫn như trước thực lãnh đạm, bộ dáng lạnh lùng.

"Ăn sáng chưa? Bọn tôi đang đợi Thần Quang!" Nam Cung Kỳ vừa nói vừa thu thập đống văn kiện trên bàn.

"Chưa!"

"Cửu, bộ dáng lãnh khốc này của cậu càng ngày càng đậm đó!" Quý Tiêu Dương thu thập văn kiện trên bàn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ở cửa, cười nhẹ nói.

Hai tay Nam Cung Cửu vẫn đút túi quần, nhếch miệng nhưng không nói gì.

"Cửu, trước hãy ngồi xuống đi. Chúng ta còn phải chờ Thần Quang một chút!" Thu thập văn kiện xong xuôi, Nam Cung Kỳ nói với Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu cũng không chần chừ mà trực tiếp đi tới bên cạnh Nam Cung Kỳ, ngồi xuống ghế bên cạnh, dựa lưng lên đệm ghế. Mái tóc hơi dài tán sáng hai bên lộ ra khuôn mặt thanh tú của Nam Cung Cửu, có một loại khốc khốc lạnh lùng, nhất là đôi mắt đen kia, có một loại ma lực hấp dẫn người khác. Hắn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt hóp lại như là đang nhắm mắt dưỡng thần, kì thực......

"Anh hai!" Một lát sau, Quý Thần Quang thở hổn hển vội vàng vào văn phòng, bay thẳng về phía Quý Tiêu Dương.

"Đến đây. Em chạy nhanh như vậy làm gì?" Dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Quý Thần Quang.

Nam Cung Cửu híp mắt lại, chỉ chừa lại khe hở nhỏ, nhìn thoáng qua khóe miệng cười ôn nhu của Nam Cung Kỳ. Con ngươi tối đen tựa hồ càng thêm u ám......

Quý Thần Quang đứng bên cạnh Quý Tiêu Dương ngây ngốc cười, để mặc anh hai giúp cậu lau mồ hôi. Đôi mắt to tròn trộm nhìn quanh văn phòng "Kỳ, Cửu" Phi thường sung sướng gọi một tiếng.

"Đi ăn sáng thôi." Nam Cung Kỳ ôn nhu cười đáp lại. Đứng lên nói một câu.

"Được ạ. Em đói lắm rồi!"

"Đói mà em còn ngủ nướng như vậy?" Vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang, nhẹ nhéo hai má cậu.

Vừa nói đến chuyện ngủ nướng này, Quý Thần Quang liền chột dạ, nhẹ cúi đầu ngây ngốc cười.

"Đi thôi, đi ăn cơm!" Tự nhiên mà kéo Quý Thần Quang vào lòng, đi về phía cửa. Nam Cung Kỳ đi sau, Nam Cung Cửu theo đuôi. Đôi mắt tối đen tựa hồ lơ đãng nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, rồi sau đó khóe hiện xuất hiện một nụ cười nhạt giống như người thợ săn đã tìm ra biện pháp săn được thú.  

 Chương 48: Tôi Muốn Đến Nhà Anh Ở!  

  "Thần Thần, muốn đi ăn sáng ở đâu?" Đứng ở cửa công ty, Quý Tiêu Dương cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng, ôn nhu trong mắt tràn đầy như nước.

Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang dạo quanh một vòng, bàn tay non mịn chỉ hướng đông "Đi Thiên Tinh." Nơi đó có thiệt nhiều đồ ngọt, ăn rất ngon...... Nghĩ đến đồ ăn ngọt, hai mắt Quý Thần Quang nhất thời sáng bừng. Khuôn mặt có vẻ phá lệ mê người, làm cho cậu tràn đầy sức sống, hấp dẫn tầm mắt của người khác. Chỉ trong một thoáng nhìn qua cũng sẽ cảm thấy như lún sâu vào trong nụ cười của cậu.

"Em nha!" Nhìn bộ dáng Thần Thần tham ăn chảy nước miếng, mặt lóe lên một nụ cười tinh thuần, ánh mắt Quý Tiêu Dương trầm trầm, không chút dấu vết mà né tránh. Không biết vì cái gì...... Nhìn Thần Thần như vậy, hắn có một cảm giác miệng khô lưỡi khô......

"Đi thôi, đến Thiên Tinh." Tựa hồ như là tự nhiên buông lỏng vòng tay ôm Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương mở cửa xe, ngồi vào, nhẹ nhàng thở ra một hơi...... Đây đã là lần thứ hai rồi. Thật không biết là vì cái gì......

Quý Tiêu Dương thấy Thần Thần đứng ngoài cửa xe, cậu như đang phát sáng. Không biết ánh sáng đó là do ánh nắng chiếu vào Thần Thần, hay là do nụ cười của cậu hoặc là vì cái gì khác......

Quý Tiêu Dương phát hiện Thần Thần của hắn thật xinh đẹp! Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm giác được tim mình đập gia tốc, tầm mắt có chút bối rối mà chuyển rời.

Mình làm sao vậy? Chẳng lẽ đúng như Khúc An nói, là do không nói chuyện yêu đương?...... Tư xuân?......

Trong lòng nhẹ nhớ kỹ hai chữ này. Quý Tiêu Dương hơi lắc lắc đầu cười khổ, mình có phải hay không nên nghĩ lại, đi tìm ông nội giúp hắn giới thiệu mấy người?......

"Anh hai, anh làm sao vậy?" Quý Thần Quang lên xe, ngồi ở ghế phó lái, phát hiện cảm xúc anh hai có chút biến hóa, tò mò hỏi một câu.

"Không có gì." Thản nhiên cười cười với Quý Thần Quang.

Chờ Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cử lên xe, Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng khởi động xe, đi về phía nhà hàng Thiên Tinh. Đỗ xe tốt, bốn người xuống xe đi vào nhà hàng Thiên Tinh, vẫn như cũ đi vào phòng đặt trước.

"Thần Thần, em là một con mèo nhỏ tham ăn!" Vươn tay nhéo nhéo mặt Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang vừa ngồi vào ghế liền cầm lấy thực đơn bắt đầu đánh giá, trên mặt lộ ra nụ cười như hoa "Bánh Tiramisu, bánh mì nhân sữa chua, hỏa long quả nấu gạo, hồ điệp tô, gạo nếp nấu sen hồng. Còn có, một ly Mousse xoài. Ừm, cuối cùng là món......" Quý Thần Quang cúi đầu nhìn tên món mà mình thích nhất, trên mặt tất cả đều là nụ cười thỏa mãn.

Quý Tiêu Dương nhìn tư thế này của cậu, nhanh chóng vươn tay lấy lại thực đơn "Thần Thần, em gọi rất nhiều rồi! Không thể gọi nữa đâu." Ăn nhiều điểm tâm ngọt như vậy, cơm trưa lại chỉ ăn một chút, đến ba giờ chiều đói bụng lại bắt đầu ăn điểm tâm ngọt. Một ngày mà ăn không đến một bát cơm.

Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang nhìn về phía Quý Tiêu Dương, bên trong tràn đầy vẻ rụt re, môi hơi giật giật, cuối cùng vẫn là nhẹ cúi đầu, chỉ vào món mình thích, thanh âm nho nhỏ nhẹ nhàng "Còn có một cái pudding trứng."

Người phục vụ nhưng thật ra cũng coi như không thấy, cảnh này mỗi lần đều có. Em trai thích ăn các món ngọt luôn đem các món điểm tâm ngọt thành bữa ăn chính, anh hai ở một bên nhắc nhở rồi lại ngăn cản...... Thật đáng yêu......

"Kỳ, Cửu, các cậu muốn ăn cái gì?" Quý Tiêu Dương trực tiếp không nhìn Quý Thần Quang, quay đầu nhìn về phía hai anh em Nam Cung hỏi một câu, rồi sau đó đưa thực đơn trả lại cho người phục vụ "Những món vừa rồi mỗi món hai phần."

"Anh hai, pudding trứng!" Ánh mắt ngập nước nhìn Quý Tiêu Dương, vội vàng nói một câu. Pudding trứng của em......

Quý Tiêu Dương lẳng lặng nhìn biểu tình của Quý Thần Quang, rốt cục bất đắc dĩ thở dài, khóe miệng cười có chút bất đắc dĩ "Thôi được rồi!" Vươn tay hung hăng vò đầu Quý Thần Quang "Thần Thần, nếu khi ăn trưa em ăn không được một bát cơm đầy thì trong vòng ba ngày anh sẽ không mang em đến đây nữa."

Quý Thần Quang cúi đầu mếu máo. Không cam lòng trả lời một tiếng "Vâng!" Không thích ăn cơm...... Cơm không ngọt.

"Ân. Chúng ta cũng một phần như thế." Nam Cung Kỳ ngay cả thực đơn cũng không xem, cười cười nói với phục vụ một tiếng,

"Vâng. Chờ một chút!" Người phục vụ nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Không đến mười phút sau liền bưng đồ ăn đến, xếp lên bàn "Mọi người từ từ thưởng thức." Lễ phép cúi đầu nói, người phục vụ lại rời khỏi phòng.

Đồ ăn ngọt được bưng lên, Quý Thần Quang đang tinh thần uể oải trong nháy mắt liền phấn chấn lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm các món điểm tâm ngọt trên bàn. Thoạt nhìn thật ngon...... Đầu quay qua trông mong nhìn Quý Tiêu Dương.

"Ăn đi. Không phải em nói rất đói hay sao?" Nhéo nhéo mắt Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương bắt đắc dĩ cười. Chỉ có trên mặt Thần Thần mới có chút thịt, còn những chỗ khác lại rất gầy. Tẩm bổ như thế nào cũng không béo được, Thần Thần lại không thích ăn cơm, vấn đề này thật rắc rối.

"Anh hai thật tốt!" Cười tươi như hoa, Quý Thần Quang ngọt ngào nói một câu xong liền vùi đầu ăn đồ ngọt. Ân, ngọt ngào, thơm thơm, mềm mềm, còn mang theo độ ấm vừa làm xong, hương vị thật sự là quá tuyệt......

Quý Tiêu Dương nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Quý Thần Quang, nét cười đáy mắt càng thêm đậm.

Nam Cung Cửu nhìn Nam Cung Kỳ đang tao nhã dùng cơm ở bên cạnh, nhẹ rũ mi mắt chặn lại quang mang đang hiện lên "Tôi muốn đến nhà anh ở!" Thanh âm vẫn như trước lãnh đạm.  

 Chương 49: Đến Trường, Phiền Toái!  

 Nam Cung Kỳ đang ăn cơm thì bất chợt bên tai vang lên một câu như vậy. Sửng sốt mất một giây mới phản ứng lại được, dừng động tác ăn cơm, nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu bên cạnh "Vì cái gì?" Nhíu mày, anh thích sống một mình, cũng đã có thói quen sống một mình. Cho nên mới rời nhà, chuyển đến sống đối diện nhà hai anh em Quý Tiêu Dương.

"Đến trường, phiền toái!" Nam Cung Cửu lãnh đạm nói ra bốn chữ. Động tác trên tay cũng không ngừng, vẫn như trước chậm rãi ăn bữa sáng, cũng không ngẩng đầu lên, cho nên không thấy được Nam Cung Kỳ hơi nhíu mi.

Nghe lời này, động tác ăn cơm của Nam Cung Kỳ ngừng lại. Tiêu Dương lúc trước là vì để cho Thần Quang tiện đến trường nên mới thuê nhà ở đối diện trường học. Anh biết chuyện nên mới rời nhà đến sống đối diện Quý Tiêu Dương. Nhà cách trường học cũng khá xa, bất quá ngồi ô tô cũng chỉ mất nửa giờ. Hiện tại bây giờ nhà mình bỗng nhiên có thêm một người, trong lòng Nam Cung Kỳ vẫn có ý định cự tuyệt. Tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, đang nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để cự tuyện Nam Cung Cửu thì Quý Thần Quang đang vùi đầu ăn món điểm tâm ngọt bỗng nhiên nói chuyện.

"Tốt tốt, như vậy thì Cửu có thể đi học cùng với em." Nghe Nam Cung Cửu nói muốn đến ở nhà Nam Cung Kỳ, Quý Thần Quang lập tức liền cao hứng. Có Cửu cùng cậu đến trường, anh hai sẽ yên tâm hơn nhiều.

Nam Cung Cửu nhẹ cúi đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt đang hiện lên tinh quang. Kỳ, việc này anh không trốn thoát được đâu......

"Kỳ, việc này rất tốt!" Quý Tiêu Dương nhìn Nam Cung Kỳ, biết được trong lòng bạn tốt của mình là phi thường không tình nguyện. Bất quá, vì Thần Thần, ủy khuất Kỳ một chút đi......

Đắc, Nam Cung Kỳ xem như là không còn đường lui...... Nếu mình không đồng ý thì có vẻ rất nhỏ nhen. Tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn là thản nhiên nói "Được!"

Cửu cũng thật là, như thế nào lại chọn cái thời điểm này để nói chuyện......

Nghe câu trả lời của Nam Cung Kỳ, khóe miệng Nam Cung Cửu xuất hiện một nụ cười nhẹ.

"Cửu, về sau chúng ta có thể cùng nhau đi học!" Có bạn đồng hành, Thần Quang thật sự cao hứng. Ngay cả động tác ăn điểm tâm ngọt cũng ngừng lại.

"Ân" Nam Cung Cửu gật gật đầu.

"Thần Thần, mau ăn đi!" Nhìn thời gian, chín giờ ba mươi, nên về công ty rồi.

"Nga......" Quý Thần Quang cúi đầu, cầm điểm tâm ngọt trên tay gần nửa phút mới ngẩng đầu, trong mắt hiện vẻ ủy khuất "Anh hai, Thần Thần no rồi!" Đã ăn không vô nữa rồi...... Bụng không đỡ được nữa......

"Vừa rồi không phải rất cao hứng sao?" Thanh âm lạnh lạnh, ánh mắt lạnh lạnh......

Bị ánh mắt lạnh lạnh của Quý Tiêu Dương nhìn chằm chằm, tay Quý Thần Quang liền run nhè nhẹ, cúi đầu chu miệng "Thần Thần muốn ăn, nhưng bụng ăn không vô nữa!" Thanh âm nho nhỏ. Anh hai vì cái gì lại không thích mình ăn đồ ngọt chứ?......

"Phục vụ!" Bất đắc dĩ nhìn Quý Thần Quang bên cạnh, Quý Tiêu Dương ngẩng đầu gọi người phục vụ đứng ở cửa.

"Xin hỏi cậu cần cái gì ạ?" Người phục vụ nghe được tiếng gọi liền đi vào phòng, lễ phép hỏi.

"Đem mấy món điểm tâm ngọt này đóng gói!" Vươn tay hung hăng xoa đầu Quý Thần Quang "Đi thôi!" Nhận lấy gói đồ từ tay người phục vụ, Quý Tiêu Dương đứng lên nói với Quý Thần Quang.

"Anh hai thật tốt!" Mỉm cười ngọt ngào với Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang sung sướng chuẩn bị lấy gói đồ trong tay hắn.

"Để anh cầm được rồi!" Tay kia ôm Quy Thần Quang vào ngực, thanh âm mang theo ý cười nồng đậm.

Khi bốn người chuẩn bị ra khỏi Thiên Tinh thì phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm. Là nữ......

"Tiêu Dương, anh cũng đến đây ăn sáng sao?"

Nghe thấy tiếng hỏi, Quý Tiêu Dương xoay người. Khi nhìn đến cô gái kia, khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười mang tính thương mại. Quả nhiên......

Cô gái này không phải ai khác mà chính là cô gái mấy hôm trước ông nội giới thiệu cho hắn. So với hắn nhỏ hơn hai tháng, vừa đi du học trở về. Cũng là một học sinh nhảy lớp ưu tú. Còn xuất thân từ một đại gia tộc khác trong thành phố Y. Tên Ngô Tĩnh, người cũng như tên, là một thục nữ phi thường im lặng, trên người lộ ra một loại vẻ đẹp tao nhã cổ điển. Khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, như một đóa hoa, đẹp tĩnh mà mê người. Làm cho người ta không tự giác sinh ra cảm giác muốn thân cận với cô.

Ông nội nói: Nếu có hảo cảm với cô gái này thì trước có thể qua lại một chút. Ở trong lòng ông nội, cô gái này chính là người duy nhất xứng với con ở toàn bộ thành phố Y này!

"Ân" Nhìn Ngô Tĩnh, Quý Tiêu Dương nhợt nhạt gật đầu, ý cười ở khóe miệng sâu thêm một phần.

Cao hứng nơi đáy mắt Ngô Tĩnh cũng tăng thêm vài phần. Mấy ngày trước cô mới du học Anh trở về, ông nội liền bảo cô chuẩn bị tốt để mang cô đi gặp cháu trai bạn tốt của ông, tên Quý Tiêu Dương. Trước tiên hai người có thể bắt đầu thử kết giao, ông nội sẽ không phản đối. Ông nội đã xem nhiều người trẻ tuổi, chỉ có người này là người duy nhất xứng với con. Ông đối với cậu ta là thập phần vừa lòng! Là một thương nhân kỳ tài...... Nếu có thể, con phải biết nắm chắc.

Nghe ông nội đánh giá cao như thế, Ngô Tĩnh liền sinh ra hứng thú với Quý Tiêu Dương. Vụng trộm điều tra những tư liệu có liên quan đến Quý Tiêu Dương, nhìn những tin tức tìm được, khóe miệng Ngô Tĩnh bất giác nhếch lên, trong lòng lập tức sinh hảo cảm với Quý Tiêu Dương. Nhìn đến người đàn ông tuấn dật trong ảnh chụp, trong lòng người luôn cao ngạo như Ngô Tĩnh cũng nổi lên gợn sóng...... Chỉ có người đàn ông như thế này mới có thể cũng Ngô Tĩnh cô sóng vai.

Cho nên khi đến ngày gặp mặt Quý Tiêu Dương, Ngô Tĩnh lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương, ở trong phòng mình loay hoay cả một buổi chiều. Còn gọi cả người hầu đến giúp cô chọn trang phục, trang điểm như thế nào mới đẹp, mang trang sức gì thì hợp...... Mất năm tiếng mới làm xong hết mọi thứ. Sau đó thì cùng Ngô phụ ra khỏi nhà, đến địa điểm đã đặt trước.

Khi gặp Quý Tiêu Dương chân thật, trong nháy mắt Ngô Tĩnh chợt cảm giác được tim mình bỗng nhảy lên...... Cô biết, mình đã yêu người đàn ông này......  

 Chương 50: Ngô Tĩnh Tính Kế.  

 "Cùng nhau đi chứ?" Ngô Tĩnh vốn là muốn tới đây ăn sáng, nhưng lúc này nhìn thấy gói đồ trong tay Quý Tiêu Dương liền đoán được bọn họ hẳn là đã dùng bữa xong rồi. Vì thế dù đang đói cũng muốn đi cùng họ một đoạn. Ánh mắt mê luyến nhìn về phía Quý Tiêu Dương không hề che dấu làm cho hai anh em Nam Cung Kỳ hơi có chút kinh ngạc......

Chỉ có Quý Thần Quang là không hiểu gì. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ là chị này thật xinh đẹp......

Quý Tiêu Dương hơi nhướng mày, nếu hắn đoán không sai thì Ngô Tĩnh hẳn là đến ăn bữa sáng đi...... Bất quá trong lòng Quý Tiêu Dương đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Mình có ý nghĩ khác thường với Thần Thần...... Có lẽ nên thử làm theo lời ông nội nói, cùng Ngô Tĩnh qua lại nhiều một chút. Nghĩ đến đây, mạt cười nơi đáy mắt Quý Tiêu Dương xuất hiện ý cười thâm thúy "Có thể!" Nói một tiếng với Ngô Tĩnh. Thanh âm mang thêm sự ôn nhu. Nếu như đã thay đổi chủ ý, vậy mình nên thu lại sự lạnh lùng. Bất quá trừ bỏ Thần Thần ra, đối xử ôn nhu với người khác thật là có chút không được tự nhiên.

Vừa nghe lời này của Quý Tiêu Dương, ánh mắt Ngô Tĩnh nhất thời lóe sáng, môi cười đặc biệt mê người. Đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh Quý Tiêu Dương, thanh âm cũng trở nên ngọt ngào "Đi thôi!"

Nam Cung Kỳ nhìn Ngô Tĩnh trong nháy mắt liền thay đổi, vươn tay đẩy kính mắt màu bạc của mình. Dường như sẽ có kịch vui để xem...... Tiêu Dương cũng đã bắt đầu suy nghĩ vì chính mình, không làm bảo mẫu hai mươi tư giờ nữa.

Đôi mắt tối đen của Nam Cung Cửu hiện lên tia sáng âm u, tầm mắt không dấu vết đảo qua Quý Thần Quang. Tươi cười trên mặt Tiểu Thần Quang không còn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, rõ ràng đang tức giận...... Cô gái này, nhất định sẽ bị knockout (hạ gục)...... Cô ta dám bỏ bảo bối của Tiêu Dương lại đằng sau.

Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang nhìn chị gái xinh đẹp ở phía trước, trong mắt không hề thấy sự cao hứng. Môi chu lên. Anh hai là của cậu...... Chị gái này cư nhiên cướp mất anh hai của cậu. Cậu thực sự mất hứng......

Quý Tiêu Dương ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, trong lòng tăng thêm một phần hảo cảm đối với Ngô Tĩnh. Cô gái này cùng với những người hắn đã gặp qua thực bất đồng. Ít nhất trên người không có những mùi hương gay mũi. Thần Thần đối với những mùi này thực mẫn cảm. Hơi nặng một chút là sẽ hắt xì. Di, nói đến Thần Thần, Quý Tiêu Dương lúc này mới có phản ứng. Thần Thần hẳn là phải ở bên cạnh hắn, như thế nào lại biến thành cô gái này. Ánh mắt lập tức trầm xuống. Nhìn quanh một vòng liền phát hiện Thần Thần đang ở phía sau chu miệng, vẻ mặt mất hứng.

"Thần Thần làm sao vậy? Có phải lại đói bụng hay không?" Nghiêng đầu, Quý Tiêu Dương đi đến bên người Quý Thần Quang. Vươn tay ôn nhu vuốt tóc cậu. Thần Thần của hắn rất ít khi tức giận......

"Không có!" Quý Thần Quang lắc lắc đầu, lập tức vươn hai tay ôm cổ Quý Tiêu Dương. Anh hai là của cậu, cậu phải ôm lấy chặt chẽ...... Không lát nữa lại bị chị gái xinh đẹp cướp đi. "Anh hai, ôm!" Ngữ khí mang theo vẻ làm nũng quen thuộc, âm cuối kéo dài ra, thực trong trẻo. Âm tuyến có điểm thấp, lúc vừa dứt mang theo sự rung động, xuyên thẳng vào lòng người.

Quý Tiêu Dương mỗi lần nghe Thần Thần gọi hắn như vậy thì trong lòng có chút ngứa, đáy lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Hắn chỉ muốn vĩnh viễn gắt gao ôm Thần Thần vào lòng không buông tay......

"Đây là......" Ngô Tĩnh nhìn thấy Quý Tiêu Dương đột nhiên xoay người, rồi sau đó liền nghe được thanh âm ôn nhu của hắn như làn gió xuân tháng ba nhẹ nhàng phất qua hai má. Thực ôn nhu...... Nghe thanh âm này, Ngô Tinh nhất thời cảm giác tâm mình như tan chảy. Bây giờ cô mới phát hiện, nguyên lai Quý Tiêu Dương cũng có một mặt ôn nhu như vậy. Nếu khi nói chuyện với mình hắn cũng dùng thanh âm như vậy thì...... Nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng nõn của Ngô Tĩnh lặng lẽ hiện lên một tầng hồng nhuận. Lập tức trong lòng liền có cảm giác kỳ quái, ai lại có thể làm cho Quý Tiêu Dương bày ra một mặt ôn nhu như vậy.

Ngô Tĩnh xoay người lại liền nhìn thấy Quý Thần Quang được Quý Tiêu Dương ôm vào trong ngực. Đứa bé thật tinh xảo xinh đẹp, nhất là đôi mắt kia, có một loại cảm giác rất xinh đẹp, rất sáng......

"Đây là em trai của tôi! Quý Thần Quang!" Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đứng lên, thản nhiên nói với Ngô Tĩnh.

Đây là Quý Thần Quang sao, nhìn cũng không giống như bị thiểu năng a...... Trong mắt Ngô Tĩnh hiện vài phần dò xét. Trong tư liệu có ghi, cơ hồ tất cả những người chú ý đến Quý gia đều biết một sự kiện: chính là đứa bé tên Quý Thần Quang này, tuy rằng khi mới sinh bởi vì bị sốt nặng nên chỉ số thông minh hơi thấp, nhưng lại là bảo bối của Quý Tiêu Dương! Từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự bao bọc, cưng chiều của Quý Tiêu Dương.

Sự kiện nổi danh nhất là: Năm năm tuổi, bởi vì có hai đứa bé mắng Tiểu Thần Quang là thiểu năng mà làm cho hai công ty phá sản. Nhất là trong đó có một đứa tên là Kỉ Lâm, một nhà bọn họ ở thành phố Y thậm chí không thể ngóc đầu lên nổi nữa.

Đây là hậu quả của việc không được giáo dục đàng hoàng! Nghe nói Tiểu Thần Quang bởi vì sự kiện kia mà cảm xúc bị ảnh hưởng, ước chừng một năm sau mới thoát ra khỏi bóng ma đó!

Cũng khó trách sao Quý Tiêu Dương lại phát lửa giận lớn đến vậy. Trẻ nhỏ đặc biệt dễ bị ảnh hưởng, đối với những việc này rất mẫn cảm. Không ngờ Tiểu Thần Quang lại gặp phải chuyện này khi còn nhỏ như vậy!

Vì sự kiện này mà tất cả mọi người đều biết, Quý gia còn có một tiểu thiếu gia, tên Quý Thần Quang. Là em trai bảo bối của kỳ tài thương nhân Quý Tiêu Dương!

Trong đầu Ngô Tĩnh nháy mắt hiện lên tư liệu liên quan đến Quý Thần Quang, khóe miệng lập tức cười càng thêm ngọt. Muốn bắt lấy Quý Tiêu Dương, xem ra là phải xuống tay từ Quý Thần Quang trước. Nghe nói Tiểu Thần Quang thích nhất là ăn đồ ngọt. Loại trẻ con này rất dễ lừa. Chỉ cần Tiểu Thần Quang có hảo cảm với cô, vui vẻ gần gũi cô thì Quý Tiêu Dương khẳng định cũng sẽ nguyện ý kết giao với cô. Bàn tính trong đầu Ngô Tĩnh không ngừng tính toán.

"Chào em, Thần Quang, chị tên là Ngô Tĩnh. Là bạn của anh trai em" Chống lại ánh mắt của Quý Thần Quang, Ngô Tĩnh cười thực ôn nhu xinh đẹp. Giống như tiên nữ......

Quý Thần Quang chớp chớp mắt "Chị thật là xinh đẹp!" Nói xong Quý Thần Quang liền chui đầu vào lòng Quý Tiêu Dương. Cậu có điểm không thích chị gái này, cảm thấy nụ cười của chị ta có điểm là lạ......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro