Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

¤ 79 | ảo mộng vỡ tan

"lũ ngu đần, vô dụng, thối nát!! TAO THUÊ CHÚNG MÀY ĐỂ LÀM CÁI QUÁI GÌ HẢAA?!!"

tiếng rống giận dữ phát ra từ một góc bên trong của căn phòng lộng lẫy, tiếng vật dụng bị ném cho vỡ nát hay tiếng đánh đập uất ức mang đậm vẻ khó chịu. người đàn bà ăn mặc diêm dúa đang dùng ngón tay của mình chỉ vào đám người mặc cảnh phục đang quỳ gối phía dưới thành một hàng dài.

"chỉ là một đứa con gái thôi cũng tóm không xong, khốn kiếp! chết hết đi, MAU CHẾT HẾT ĐI CHO TAOOO!!!"

tiếng mắng mỏ căm phẫn khiến cho khuôn mặt đầy phấn son vặn vẹo đến kinh hãi, đám người bị chỉ trích lúc này chỉ biết cúi gằm mặt chẳng thể ho he nổi từ nào. ai mà không biết công chúa vanes nổi tiếng là đanh đá lắm thủ đoạn chứ, những lúc như vậy có lẽ tốt hơn hết là im lặng cho qua chuyện.

thế nhưng, bọn hắn cũng không phải là vô dụng đến nỗi 'chỉ là một đứa con gái cũng tóm không xong'.

"công chúa, tất cả còn có nguyên do, nếu như không phải do người pháp nhúng tay vào thì chúng tôi đã thủ tiêu được cô ta rồi!"

đang tính căng mặt lên dằn cho chúng một trận nữa, thế nhưng sau khi nghe hết câu nói của bọn họ, vanes mới ngớ người yên lặng mất một lúc, sau đó nhíu mày khó chịu mà hỏi dò:

"mày nói... người pháp sao?"

gật mạnh đầu, tên đứng đầu từ tốn tiến lên nói nhỏ nhẹ vào bên bà ta, tuy chẳng biết sự thật mà hắn nói ghê gớm nhường nào mà hai tròng mắt của bà ta trợn trừng thật lớn như thể chẳng dám tin. sau đó, vanes cho tất cả đám người của mình lui đi, còn bản thân thì hấp tấp chạy về phía điện thoại bàn bấm nhanh một dãy số.

[ b... bennadic. ]

[ bà là ai? ]

tiếng nói chậm rãi chẳng hề vướng lấy một chút xúc cảm nào từ phía đầu giây bên kia khiến cho toàn thân vanes run rẩy như bước ra từ hố băng bị đông đá. ngay lập tức cúp máy, bà ta cắn cắn ngón tay mình.

người cứu con bé joohyun thuộc gia tộc louis, mà lão bá tước kia lại đang ở bên trong phòng trà cùng nữ hoàng.
chuyện này liệu có liên quan gì không, tại sao cho đến bây giờ bennadic vẫn chưa có động tĩnh gì? hắn còn chờ gì nữa mà không giết quách con bé joohyun chết tiệt đó đi?!

tại sao... hắn còn chần chừ?

...

"ai thế?"

trong căn phòng tăm tối đượm chút ít mùi hương ẩm mốc của tự nhiên, bennadic nhàn nhã ngả mình lên chiếc sofa bằng nhung hươu ấm áp đắt tiền, không gian tĩnh lặng yên ả khác xa với bên ngoài đang mưa lớn như trút nước.

người đặt chiếc điện thoại vừa mới tắt xuống bàn là chàng trai sở hữu khuôn mặt đậm nét châu á có phần hơi mỏng manh yếu đuối, thế nhưng ánh mắt đen sắc lạnh kia lại biểu thị rằng hắn không hề giống như vẻ bề ngoài. nhìn xuống bàn tay đầy rẫy những hình xăm kì lạ, khóe môi có xỏ qua một cái khuyên bằng bạc sáng loáng. chàng trai trẻ sau khi nghe được câu hỏi của bennadic thì chậm rãi xoay người, nhẹ cúi đầu:

"điện thoại đến từ cung điện buckingham nhưng không xưng danh tính, có cần tôi điều tra không?"

vươn lên bàn tay ý bảo không cần, gã chỉ khẽ khàng nghiêng đầu. gã biết ai là người gọi đến, ở cái nơi phù phiếm đầy cám dỗ đó, kẻ to gan dám thốt thẳng tên gã như vậy xem ra chỉ có một mà thôi. nhưng đấy không phải là điều mà bennadic quan tâm, bởi vì từ bây giờ cho đến đêm mai.

gã chỉ được phép để tâm đến một thứ - bữa tiệc ra mắt, chào đón sự trở lại của gia tộc louis.

"ram."

"vâng." lại tiến lên một bước, ram cúi gập người chờ kẻ phía trước giao ra chỉ thị.

khẽ nhếch khóe môi, bennadic khép hờ đôi mắt màu vàng kim lạnh lẽo. bỗng chốc chẳng biết từ đâu phát ra một đoạn nhạc du dương ảm đạm, từng nốt nhạc nhảy nhót như chẳng hề thuộc về thế giới này. giai điệu quái gở lúc thăng lúc trầm khiến cho ram vốn dĩ thích yên tĩnh bất giác cảm thấy khó chịu.

"gửi lời mời của tao đến hắn."

hắn - là kẻ nào trong số bốn vị thiếu gia kia? ram chẳng cần hỏi lại, cũng chẳng cần phải chần chờ nữa mà ngay lập tức biến mất.

có thể nói, sát thủ do bennadic đào tạo đã đạt tới cảnh giới không một thế giới ngầm nào có thể sánh bằng, mười năm đã đủ để gã tôi luyện thế lực của mình chờ ngày trở lại, xuất sắc hơn bao giờ hết.

và cũng ngay tại thời điểm này đây, cuộc chiến giữa gã và gia tộc danh giá nhất nhì nước pháp.

chính thức được vén màn.

----------------------♤♤♤-----------------

5 giờ 32 phút chiều, paris.

sau khi thương thảo cùng luật sư và trả lời những câu hỏi sáo rỗng của lũ FBI thì bây giờ lại đến lượt đám CIA của đại sứ quán anh quốc, namjoon thật sự cảm thấy rất tức giận, chưa bao giờ hắn có cảm giác bản thân bị dắt mũi đến như thế.

"tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, ngoại trừ cái chết của điệp vụ CIA kia."

"cái gì? cậu đang đùa chúng tôi đấy sao?!" một sĩ quan người anh hầm hực trước thái độ tỏ ra đấy là điều hiển nhiên của namjoon, ông ta nhăn mặt như kìm nén sự bộc phát. nắm tay siết chặt đống giấy tờ trên bàn, ông ta hướng vị giám đốc lười nhác bình tĩnh ngồi đối diện mà gào lớn:

"RÕ RÀNG LÀ CẬU ĐÃ LÊN KẾ HOẠCH GIẾT CHẾT NHÂN VIÊN CỦA BỌN TÔI!!"

nhíu chặt hai đầu lông mày, namjoon vẫn chậm rãi nói: "tại sao tôi phải làm thế?"

mà trong khi đó, luật sư của hắn ngồi một bên đang gõ lách cách gì đó vào máy tính cũng không quên thêm vào một câu: "khi không lại tự rước họa vào thân, giám đốc của chúng tôi thật sự sẽ không ngu ngốc đến vậy."

hừ lạnh, lão sĩ quan bỗng đập bàn đứng thẳng người dậy, dùng ngón trỏ chĩa thẳng vào namjoon mà hùng hổ: "lí do cực kì đơn giản! bởi vì cậu biết bọn tôi đã cho người tới theo dõi công ty của các cậu, vì sợ những vụ làm ăn phi pháp sẽ bị tuồn ra ngoài cho nên các cậu mới tự tay thiêu hủy căn cứ cùng điệp vụ của bọn tôi!!"

thế nhưng sau khi lời đáp trả này vừa dứt thì cả cục cảnh sát đã ngay lập tức phải đóng băng, lão sĩ quan vốn dĩ đang lớn giọng kia cũng im bặt không thể nói thêm một lời nào nữa. vì ông ta bỗng nhiên lại trông thấy nơi khóe miệng của cậu giám đốc trẻ tuổi khẽ vẽ ra một độ cong ma mị, cũng đồng thời mới hoảng hồn ngớ người nhận ra bản thân đã nói ra những lời không nên nói.

"ồ hóa ra... nữ hoàng anh lại coi trọng tôi đến thế. tự cho rằng cái kế sách được ăn cả ngã về không này là giỏi, châm lửa đốt nha rồi bây giờ lại quay sang ăn vạ ư?"

đáng ra ông không nên nói, đáng ra ông phải dồn hắn vào đường cùng để hắn nhận tội! lần này thì đi tong rồi, nước pháp sẽ không để yên cho đại sứ quán đâu.

người đời nói rất đúng, có lửa thì mới có khói, namjoon sẽ không tự nhiên mà đi giết người không lí do, chính phủ anh cũng sẽ không tự dưng cho người nước mình theo dõi hoạt động chính trị của nước bạn.

vậy thì lí do ở đây là gì, ai là người đã vẽ ra những chuyện này?

"khỏi cần đâm đơn kiện làm gì, vụ này tôi thắng. tuy rằng bọn tôi sẽ không truy hỏi vấn đề tại sao các ngài lại cho người theo dõi công ty của bọn tôi, nhưng nếu như vụ này bị làm căng... " đột nhiên đứng dậy túm lấy cổ áo của lão sĩ quan kéo về phía mình, namjoon cười mỉa mai trước sự phòng thủ của đám cảnh sát xung quanh, nghiêng đầu thầm thì vào tai ông ta:

"... chiến tranh sẽ nổ ra đấy."

"cậu!..."

chẳng hiểu sao ông lại thấy lạnh cả sống lưng ngay khi giọng nói đó len lỏi vào trong màng não của mình. hắn vốn chỉ là một tên nhãi mà thôi, một thằng nhãi may mắn khi có trong tay cả một gia tài đồ sộ từ chính những người thân đã khuất của mình. nhưng ở cái độ tuổi này để có thể gây dựng được cả một tường thành như thế, e rằng không phải một tên nhãi bình thường.

sau khi trông thấy sếp lớn của mình hiên ngang bước ra từ trong cục cảnh sát, tên trợ lý nước mắt ngắn nước mắt dài liền một mạch chạy nhanh tới hết đẩy rồi lại xô ngã lũ phóng viên đáng ghét, tạo ra một con đường nhỏ cho giám đốc đến tận khi hắn ngồi vào trong xe mới thôi.

"giám đốc..."

"về nhà."

gật đầu, tên trợ lý liền phóng vù xe đi trước bao nhiêu con mắt hụt hẫng của đám đông xô đẩy.

trên đoạn đường phủ ngập tuyết trắng, namjoon lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay thật sự khiến cho hắn ao ước một giấc ngủ sâu. thế nhưng đôi mắt còn chưa kịp chập chờn thì giọng nói máy móc từ chiếc radio phía đầu xe lại đột ngột vang lên:

[ sau đây là thông tin mới nhất từ cục tình báo, về chàng siêu mẫu được coi là niềm cảm hứng và cũng là đại sứ thương hiệu của amarni đã mất tích được một thời gian khá lâu, cho đến nay mọi cuộc tìm kiếm vẫn đều là vô vọng... ]

mất tích?

"là jimin ạ, cậu ta đã không hoạt động được một tháng rồi, mấy ngày trước quản lí của cậu ta - amanda còn qua công ty của chúng ta hỏi thăm tin tức."

nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài khung cửa một màu trắng muốt, namjoon khẽ miên man suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. xem kìa, gia tộc louis cuối cùng rồi sẽ thành ra cái gì đây.

jimin mất tích sao? nghe thật nực cười.

một lúc sau, chiếc xe dừng ngay trước cổng của tòa biệt thự tinh tế mà đơn giản, namjoon đang tính xoay người đi vào bên trong thì lại bị tiếng gọi lo lắng của tên trợ lý làm cho chững bước: "giám... giám đốc!"

trông thấy ánh mắt mệt mỏi của sếp lớn, cậu liền lập tức nhớ ngay đến cô gái mà mình nghĩ là có vấn đề ở trong kia. liệu có phải cậu đã nghĩ xa quá rồi không? mà giám đốc cũng sẽ không bao giờ tin tưởng một người mà cậu ấy cho là không đáng tin đâu.

"chuyện gì?"

"giám đốc à, những thứ trước mắt đôi khi lại không hề hoàn hảo như chúng ta vẫn nghĩ."

...

cái căn nhà bề bộn này liệu có phải là nhà hắn không vậy?! namjoon nhíu mày đứng đực ra trước đống bột mì cùng ít vỏ trứng rơi vãi tung tóe ngay dưới chân cầu thang, chẳng những vậy hắn còn trông thấy cả đồ lót của mình và vài thứ giấy tờ vụn vãi xung quanh, đi lên thêm một chút nữa lại ngửi thấy cả mùi bánh gato cháy khét.

ho nhẹ một tiếng, namjoon cười cười thầm nghĩ, chắc chắn chẳng có nguyên do nào tệ hại hơn tiểu bạch thỏ của hắn nữa đâu.

cạch.

mùi bánh cháy bất ngờ xộc thẳng vào mũi, hắn liền mở toang cánh cửa phòng cùng cửa sổ ra. bên ngoài lộn xộn bao nhiêu là vậy, thế mà bên trong lại gọn gàng tới nỗi khiến cho namjoon phải thầm cảm ơn rằng cô không phá phách ở trong này.

"chaeyoung."

hắn cất giọng gọi tên cô ngay sau khi không thấy ai ngoại trừ cái bánh cháy khét được để trên bàn. mím môi gãi gãi cái trán, namjoon lia mắt ngó nhìn xung quanh rồi lại nhíu mày gọi thêm một lần nữa:

"chaeyoung!"

vẫn chẳng thấy ai, cũng không có tiếng đáp lại.

"chae!..."

để đến lúc nhịn không nổi nữa tính hét lên thì từ phía sau, một đôi tay nhỏ nhắn nào đó liền bất ngờ lao tới ôm chầm lấy namjoon, suýt chút nữa khiến cho hắn ngã dúi về phía trước.

"mừng anh đã về, namjoon à!"

giọng nói quen thuộc hắn luôn luôn lưu luyến lại một lần nữa vang lên, khiến cho trái tim mệt mỏi cảm thấy ấm áp biết nhường nào. khẽ xoay người qua, trông thấy khuôn mặt lem luốc bột mì đáng yêu ấy mà hắn cứ ngỡ như thấy cả bầu trời yên bình của mình vậy. chaeyoung tựa như một đóa hoa tinh khiết trong trẻo giữa cái thế giới đen đúa nhơ nhuốc này, sẽ chẳng có ai ngây ngô như vậy, cũng sẽ chẳng có ai khiến hắn yêu thương trọn vẹn như thế.

"nếu như anh nói, anh muốn trói em lại bên cạnh mình suốt cuộc đời này thì sao đây?"

ôm chặt lấy vòng eo cao lớn của namjoon, chaeyoung tươi cười trả lời một cách vô cùng ngọt ngào: "thì em sẽ ở bên anh mãi mãi!"

đúng rồi, câu trả lời ngọt ngào quá đỗi, tới mức khiến hắn phải hoài nghi rằng liệu đó có phải là thứ mà hắn mong đợi hay không.

"giám đốc à, những thứ trước mắt đôi khi lại không hề hoàn hảo như ta vẫn nghĩ."

vươn tay lau đi vết bột mì dính trên mắt cô, namjoon rũ mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi xinh đẹp đó, nghiêng đầu: "chaeyoung."

"dạ?"

"em sẽ mãi là em như vậy phải không?"

ngay sau đó, tiếng cười lánh lót trong trẻo giữa khoảng không gian yên ắng lại rõ đến dị thường: "vâng ạ, tất nhiên rồi!"

"chaeyoung à..."

"...anh yêu em."

tôi cho anh một chút yêu thương, anh đáp lại tôi bằng cả tấm lòng.

là tôi đây may mắn, hay do anh khờ dại?

...

đêm hôm ấy, namjoon lần đầu tiên giữa những đống áp lực xô bồ mà thiếp vùi vào trong lòng người con gái mà hắn tin tưởng nhất, yêu thương nhất, người con gái mà hắn đã từng phải đấu tranh với tử thần để dành lại.

quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

trước thứ ánh sáng hiu hắt của bóng đèn phía bên đầu giường, chaeyoung yên lặng ngồi đó, rũ mắt ngắm nhìn người con trai tuấn mỹ đang ngủ say, rất lâu, rất lâu. ngón tay nhẹ nhàng vươn đến vuốt ve khóe mắt hắn, cô chậm rãi cúi người đặt xuống đó một nụ hôn.

"namjoon à, em cũng yêu anh."

đúng vậy, cho tới hết đêm nay.

tiếng chuông điện thoại đều đều vang lên ngay giữa mộng mị của thời gian, ánh sáng chập chờn khẽ hắt lên một bên khuôn mặt bỗng nhiên xinh đẹp lạ thường của chaeyoung. rồi dần dần chỉ còn lại khoảng không ngợp chìm trong bóng tối, giọng nói vốn dĩ ngây ngô, ánh mắt vốn dĩ trong sáng lúc này lại được thay đổi một cách chóng mặt.

[ gem, nay là đêm cuối. ]

âm điệu của nữ rè rè phát ra từ trong đầu dây bên kia, chaeyoung lại rũ mắt ngắm nhìn namjoon đang ngủ say một lần nữa, cười khẽ:

[ đã rõ. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro