¤ 63 | bước chân tử thần
cầm trên tay chiếc váy trắng lấp lánh đính đầy rẫy kim cương vừa lục về từ trong thùng rác, sooyoung vừa cười khổ vừa tự hỏi không biết bản thân tại sao lại điên rồ đến mức này.
từ lúc quằn quại trong nhà vệ sinh cho tới khi chạy thẳng một mạch đến cửa hậu của sân bay hearthrow, cô thề là mình hoàn toàn không hề tỉnh táo và nhân viên vệ sinh cũng không thể vô trách nhiệm, để nguyên cái thùng rác đó từ chiều hôm qua đến tận sáng ngày hôm nay đâu nhỉ?
nhưng ai mà ngờ họ 'vô trách nhiệm' thật, giáo dục của nước anh quả là khiến cho sooyoung được mở mang tầm mắt. chà, cái váy này chắc là thừa sức mua được cả một trường đua ngựa chứ chẳng chơi.
sao lại nhặt nó về chứ? chẳng phải lúc đó cô đã không do dự mà tống khử nó đi rồi hay sao? chỉ là vừa nãy trông thấy ánh mắt khinh thường của seokjin, cô đã chịu không nổi mà tới tận nơi này, bới móc, tìm kiếm. và thật may mắn làm sao, cuối cùng cũng đã tìm thấy rồi!
nhưng khi tính xoay gót trở về khách sạn thì điện thoại sooyoung đột nhiên lại nhận được tin nhắn, với một kiểu giọng điệu chỉ muốn người khác tức điên không thể lệch đi đâu được của hoseok:
[ gum vừa mới gọi điện. cái quái gì đây, anh vừa mới đi có một tí mà em đã lại lên cơn rồi à, ra ngoài cũng không buồn báo ai? ].
hậm hực hít sâu một hơi, cô gõ như sắp nát bàn phím dù biết việc trêu ghẹo là sở thích của hắn. mà riêng cái chuyện liên quan đến seokjin thì tốt nhất là nên dấu nhẹm đi, vì cô rất lười giải thích: [ đây là lần đầu tiên tôi sang anh đấy, đi chơi một chút cũng không được à? ].
đợi một lúc lâu rồi mới nhận được hồi âm, lúc này sooyoung đã ngồi trên taxi:
[ ồ vậy sao, thế thì em tiện thể đi nhà thờ nghe giảng đạo một lúc đi, hôm nay là cuối tuần nên chắc sẽ còn có cả dàn hợp xướng nữa, tầm trưa anh sẽ tới đón... nhà thờ stephen walbook thuộc quận cannon, nổi tiếng nhất thành phố đấy ].
nghe cũng khá thú vị nên cô liền nói địa điểm với bác tài xế, đúng tám giờ thì vừa vặn đến nơi. nhưng đôi chân mới bước ra khỏi cửa xe chưa được bao lâu, một tiếng nổ kinh hoàng bất ngờ vang lên thật lớn. trái tim sooyoung theo đó vô thức đập loạn, cô ngẩn người nhìn vầng sáng khổng lồ do khói lửa tạo nên cùng tuyết trắng bay tứ tung một mảng đằng xa. chuyện gì đã xảy ra vậy?!
lập tức chạy sang phía sau của nhà thờ, cô không khỏi sửng sốt mà bịt chặt miệng. hóa ra là hỏa hoạn, một vụ hỏa hoạn không hẹn mà trùng khớp với giây phút cô tới đây. nhưng chẳng một ai biết được ngay sau khoảnh khắc ấy chuyện gì sẽ xảy ra mà thầm mong sooyoung đừng có tới, thầm mong cô đừng nên tò mò mà tiến đến quá gần... để rồi nhìn thấy thứ không nên nhìn.
seokjin - kẻ chưa đầy một ngày trước thôi vẫn còn đang nở nụ cười ngả ngớn với cô, bá đạo mà đè cô xuống ghế máy bay tính giở trò đồi bại, luôn miệng nói những thứ hạ lưu vô sỉ tra tấn lỗ tai, lúc này lại đang dùng một biểu tình dịu dàng thương xót ôm chặt một cô gái. chính là người đêm đó ở biệt thự louis đã tấn công cô, tại sao hắn lại ôm cô ta? không hiểu vì sao, lồng ngực sooyoung đột nhiên lại đau đến thế, chiếc váy trắng trong tay bị cô siết chặt nhăn nhúm tới mức không còn ra hình dạng.
còn chưa kịp suy nghĩ cái gì thì từ sau lưng bỗng xuất hiện một người thúc phải cô, nối tiếp người nọ rồi lại người kia, chiếc váy cứ như vậy mà bị tuột khỏi tay. một toán người vội vội vàng vàng không hề chú ý mà dẫm thẳng lên, cô hoảng hốt cúi người xuống cố nắm lấy, lại không thể với nổi.
"đừng, đừng dẫm nữa!"
thế nhưng người qua người lại, mấy ai để ý sooyoung đang nói cái gì. thứ họ quan tâm lúc này đâu phải chiếc váy dạ hội màu trắng bị vấy bẩn, mà là chiếc xe nổ tan tành phía trước cùng một cái kết bi thảm không xa kìa.
cô chật vật ngồi xuống nắm chiếc váy lên, lại chưa kịp đứng dậy thì đã bị một người chạy qua húc phải, ngã nhào xuống đất. sự khuấy động cùng khổ sở của cô cuối cùng cũng đã thành công hấp dẫn lực chú ý của ai kia.
seokjin không nghĩ rằng sẽ trông thấy sooyoung ở đây, và bất ngờ hơn nữa chính là cô gái ngốc nghếch này lại đang cố gắng bảo vệ chiếc váy mà hắn tặng. tâm tình vốn đang không ổn tí nào nhưng trông thấy một cảnh như vậy, khóe miệng hắn bất giác cong lên, sự hỗn độn trong lòng chẳng rõ vì sao lại giảm đi rất nhiều.
khẽ buông cô gái trong lòng ra, hắn chậm rãi đỡ cô vào trong xe, dặn dò al đưa cô về khách sạn. trước khi rời khỏi, không quên mà buông lời an ủi xoa nhẹ mái đầu màu nâu: "việc duy nhất mà chúng ta có thể làm, chỉ có thể là chờ đợi."
phải rồi, ngoài việc đó ra, yerim còn có thể làm được gì nữa chứ. nếu như jungkook còn sống, cậu ấy chắc chắn sẽ đến gặp cô mà.
hãy đến gặp tôi, cầu xin cậu.
...
"anh nghĩ sao?"
seokjin nhướn mày nhìn qua yoongi đang hướng mắt về phía chiếc xe nổ tan tành đối diện, cười trừ thở ra một hơi. biểu tình đau khổ nháy mắt tan biến, lúc này hắn hệt như người khác bật cười thành tiếng, so với hoàn cảnh của một thằng anh bị mất em trai thì hoàn toàn ngược lại.
gãi gãi cánh mũi, hắn ậm ừ một chút, thâm trầm quay sang nhìn cô gái đang chật vật phía xa: "đây có lẽ là cái cớ thật tuyệt vời để dồn ép nữ hoàng, thật mong chờ làm sao."
lạnh lùng không nói thêm gì, trên mặt yoongi cũng chẳng hề xuất hiện thêm một biểu tình đặc biệt nào.
"mà em cũng tàn nhẫn quá đấy, liệu mà giải quyết cho xong chuyện của yerim đi." nhẹ nhàng bỏ lại một câu, seokjin đang thong dong tính bước đi thì phía sau đột ngột vang lên một tiếng rống lớn:
"SEOKJIN LOUIS, LẬP TỨC GIẢI THÍCH RÕ RÀNG CHO EMM!!"
haizz, đúng là hết người này rồi lại tới người khác. bấm bụng thầm mắng, hắn không nói không rằng mà trực tiếp dùng ánh mắt hình viên đạn trừng thẳng taehyung đang từ trên ô tô xuống, phẫn nộ đi về phía mình. ngay sau đó liền tặc lưỡi một tiếng, lết sang vỗ vai yoongi cười đểu một cái: "em nghe nó nói rồi đấy, giải quyết hộ anh nha."
liếc anh trai một cách vô cùng khinh bỉ, y rập khuôn hỏi không cảm xúc: "còn anh?"
còn hắn ư? seokjin cười cười hướng ánh mắt về phía sooyoung vẫn đang chật vật đứng dậy, híp mắt:
"khởi đầu ngày mới một chút đã."
------------------♤♤♤---------------
sooyoung cuối cùng cũng đã thành công từ dưới bãi đất trống đứng lên. thở nhanh hơn một nhịp, cô thương tiếc nhìn chiếc váy trắng đã bị dẫm cho đến bẩn thỉu, cắn môi mà dùng tay phủi phủi. đã tính sẽ mặc nó, thế nhưng lại hư mất rồi.
"chà, không nghĩ rằng em lại nâng niu đến thế."
giọng nói nhạt nhòa trầm thấp theo từng nhịp độ, vừa có chút trêu đùa lại vừa có chút yêu thương. sooyoung giật mình ngước mắt nhìn lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi bỗng có cảm giác giật mình cùng lo sợ. vì ánh mặt trời chói chang chẳng biết từ khi nào đã bị che khuất bởi một bóng hình cao lớn, đôi mắt hẹp dài màu nâu sáng của hắn cũng theo đó nổi bật đến lạ thường. xa lạ mà quá đỗi thân quen, cái tên con trai đáng ghét mang vẻ ngoài hào nhoáng vảng vất trong tâm trí cô từ hôm qua tới giờ.
đáng ghét, đã luôn cho là như vậy đấy. thế nhưng không hiểu tại sao ngay giây phút này cô lại cảm thấy thật ngượng ngùng, khuôn mặt không trốn tránh nổi mà đỏ bừng lên.
"khụ khụ... ai thèm nâng niu cái thứ chết tiệt này của anh!" ho khan hai tiếng, sooyoung đanh đá gào lên rồi lập tức xoay người bước đi. miệng tuy nói không thèm nhưng tay vẫn cứ khư khư nắm chặt chiếc váy, điều đó khiến cho seokjin lẽo đẽo theo sau tủm tỉm không ngừng.
mãi cho đến khi bọn họ đã thành công ra khỏi phạm vi của đám đông, khi cô sắp sửa rẽ vào ngõ nhỏ vắng vẻ thì đã không thể chịu nổi nữa mà quay phắt ra sau, tức tối quát:
"anh đừng có đi theo tôi nữa!!"
khẽ nhướn mày, hắn quỷ quyệt nở nụ cười chậm rãi tiến tới, cúi mặt xuống ghé sát vào tai sooyoung:
"đi hay không, đó là quyền của tôi."
với lại, mặt em đã đỏ hết lên rồi kìa. seokjin cười thầm trong bụng, thế nhưng cũng biết thức thời mà không nói toẹt ra.
giật mình lùi ra sau, lưng cô đụng phải tường thì ngay lập tức thở hồng hộc. tại sao trái tim cứ nhảy tưng tưng như sắp phải cấp cứu thế này?
bất giác nhận ra khuôn mặt sắc sảo đẹp đẽ đang ngượng ngùng kia lại có chút quyến rũ dị thường, seokjin bỗng ngây ngốc nhìn cô.
"này, đừng có tiến tới quá gần!"
vậy sao?
"ha ha..." khẽ cười hai tiếng, mọi chi tiết hoàn hảo trên khuôn mặt của hắn mỗi lúc một hiện rõ hơn dưới sự hòa hợp của ánh sáng hiu hắt và những bông tuyết đang nối tiếp nhau hạ mình rơi xuống.
sooyoung trừng lớn mắt nhìn cái kẻ đang càn rỡ kia, cô tính sạt người lách qua để chạy thì lại bị cánh tay hữu lực của hắn giam lại. giữa khoảng trống giữa tường và người, đôi tay đó càng lúc càng dịch xuống, thành công kéo sát khoảng cách, cô sợ hãi mà cố gắng ép dính cơ thể sát vào tường.
gần quá, gần quá...
ánh mắt seokjin đột nhiên thay đổi, từ trêu chọc liền biến qua trầm mê một cách lạ lùng. cũng tại bởi vì khóe miệng của cô gái nọ cứ úp úp mở mở, khiến cho người ta liên tưởng đến những chuyện không hay.
thời gian trôi qua thật lâu, sooyoung cảm giác được khuôn mặt hắn càng ngày càng phóng đại. cô nhanh chóng quay mặt đi, tránh né khỏi sự tiếp xúc làm cho người ta bị lôi cuốn. thế nhưng hắn đâu có để yên, bàn tay mạnh mẽ vươn lên nắm chặt lấy cằm cô, xoay qua.
đôi môi cứ như vậy mà bị đoạt lấy.
"nụ hôn chỉ có thể dành cho người mà mình yêu nhất."
"và tôi, sẽ không bao giờ hôn em."
người con gái này là người đầu tiên khiến seokjin phá vỡ quy tắc của chính mình. không hiểu sao, khoảnh khắc chạm vào đôi môi run rẩy ấy, hắn liền có một loại ham muốn chiếm đoạt vô cùng to lớn, hắn muốn sở hữu cô. nhưng tại sao người đầu tiên nhận ra sooyoung đặc biệt như vậy lại là hoseok, tại sao hắn lại ngu ngốc dâng cô cho tên đó vậy?! rốt cuộc là đã bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, chỉ cần nhìn thấy cô thôi, hắn lại nhịn không được.
thì ra, em là ngoại lệ.
chẳng còn là trò chơi nữa, từ bây giờ sẽ không còn là trò chơi có thể dừng lại được nữa. bởi vì em chỉ có thể là của một mình tôi.
kinh hoàng mở lớn mắt, sooyoung không dám tin vào mắt mình, môi cô, môi cô... chiếc váy trên tay sớm đã bị rơi xuống, cô vươn tay lên muốn đẩy seokjin ra nhưng lại khiến cho hắn càng thêm lớn mật, càng hôn sâu. thế nhưng bản thân vốn dĩ rất cứng đầu cơ mà, cô cố mím chặt môi không cho hắn được đà lấn tới.
thoáng dời ra một chút, hắn nhẹ cười, cô hé mắt nhìn, lại nhịn không được mà đỏ mặt. hắn khiêu khích dùng khoảng cách thật gần nhìn biểu tình đáng yêu của cô, bàn tay nắm cằm lại không an phận mà du di chạy xuống cổ áo, bất ngờ tóm lấy. cô liền hoảng hốt hé miệng gào lên:
"này!"
đôi mắt lóe lên âm mưu đen tối của tên con trai phía dối diện, seokjin lợi dụng khoảnh khắc bất cẩn kia mà rất nhanh cúi đầu xuống. lần này không phải là một cái hôn bình thường, đầu lưỡi của hắn bởi vì cô đã hé miệng mà thành công đi vào càn quét, chiếm đoạt. sooyoung điên cuồng giãy giụa muốn xoay đầu thì hắn đã nhanh hơn một bước, dùng tay giữ chặt gáy cô ép sát về phía mình.
tên khốn này, tên khốn này, TÊN KHỐN NÀY!!!
ngay khi cô tưởng mình sắp sửa chết vì ngạt thì seokjin đã khẽ khàng buông ra. lập tức như bắt được phao cứu sinh, cô hít lấy hít để, hắn trông thấy biểu tình mệt mỏi này của cô thì thỏa mãn đầy mình.
"tên khốn, tôi giết chết anh!!"
"wow, em vẫn còn dư sức như vậy à?"
cười cười, hắn nhẹ liếm môi. nếu không phải vì chuyện jungkook thì có khi hắn còn muốn chơi đến cùng. thế nhưng cái gì cũng cần phải có giới hạn, thời gian của hắn không còn nhiều, chủ yếu là bây giờ phải tìm cách đoạt lại cô từ tay hoseok.
chà chà, đau đầu rồi đây, có ai lại trong lúc em trai mình sống chết chưa rõ mà còn đi chơi cái trò này không, ha ha. hạ lưu thì cũng phải có mức độ thôi chứ nhỉ?
sởi lởi ôm chặt lấy eo sooyoung mặc cho cô giãy dụa, seokjin cảm giác như tâm trạng bức bách hồi nãy đã thật sự được giải thoát, có điều... mọi chuyện dường như chỉ mới vừa bắt đầu. bởi vì đêm nay, tất cả thật sự sẽ đi vào quỹ đạo. những kẻ trong cuộc, muốn trốn cũng đừng hòng.
mối thù của mười năm trước, sự nhục nhã của mười năm về trước, tất cả sẽ đều phải giải quyết...
thật sạch sẽ.
...
tình yêu quả đúng là một loại cảm xúc khó nắm bắt, hôm qua bạn còn ghét cay ghét đắng người ta. ấy vậy mà hôm nay, khi trông thấy họ tay trong tay cùng kẻ khác, bạn lại chịu đựng không nổi.
ờ thì, tình yêu luôn khiến cho con người phải chật vật như vậy mà, không phải sao?
sooyoung không nghĩ là mình ghét nụ hôn này, thế nhưng cô cũng không muốn thừa nhận là bản thân thích nó. tức giận đẩy seokjin ra, lại bị hắn dùng tay nắm chặt lấy hai tay cô giữ trước ngực mình, cúi đầu cố tình nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô. quá đỗi yêu thương, quá đỗi dịu dàng, cô giãy ra không được, chỉ có thể cắn răng quay mặt qua một bên, có điên mới nhìn thẳng vào mặt hắn.
"tại sao anh lại... làm thế với tôi?!"
nhướn mi, hắn cũng nghiêng đầu qua nhìn vào đôi tai đã đỏ tới mức có thể so với tương ớt của sooyoung, cười chọc ghẹo: "hửm? chẳng lẽ em không thích?"
nghiến răng, cô cố dùng sức để rút tay mình ra khỏi ngực hắn, lại bị seokjin bất ngờ ép chặt vào tường, mỉm cười lưu manh như muốn nói "không được đâu". hừ lên một tiếng, cô khó chịu đánh trống lảng: "anh... anh không phải là nên lo lắng cho cô ta đi à, sao cứ đi theo tôi làm gì?"
lại còn dám giở trò, vì cái gì cô lại đi nhặt lại chiếc váy này chứ, đúng là điên.
"cô ta?"
còn không dám thừa nhận à? không hiểu vì sao bản thân lại khó chịu như vậy, sooyoung lần này là dứt khoát đẩy seokjin ra thu tay mình trở về, cúi người nhặt lấy chiếc váy dạ hội đã bị bẩn, hỉ mũi xoay người đi. này này, đáng ra cô phải bỏ nó đi mới đúng chứ, sao cái tay lại không kiềm chế được nhặt nó lên thế này, mất mặt quá đi. tên khốn đó đúng là đồ vô lại mà, hắn thì hoàng gia cái quỷ gì. vươn tay che miệng, cô không hề ý thức được rằng, khuôn mặt của mình đã đỏ tới tận cổ rồi.
seokjin phía sau ngơ ra một lúc, tiêu hóa câu nói của cô một cách thật chậm rãi lề mề, sau cùng lại bật cười thành tiếng. hắn dùng tay vươn lên xoa xoa cái trán của mình, lại không ngờ trên đầu đã dính vài hạt tuyết lạnh ngắt. sao vậy nhỉ, con sâu này không phải.... là đang ghen đấy chứ?
"đồ lẳng lơ."
seokjin thì thầm, hắn thật sự bị mê hoặc rồi.
tiếng bước chân thanh thúy vang lên giữa lòng thành phố london một cách ủy mị mà thanh nhã. giữa ngã tư đèn đỏ phủ đầy tuyết, người con trai cao ngạo thông minh đã từng thề thốt rằng sẽ chẳng bao giờ yêu ai, đừng mơ tưởng rằng hắn sẽ có điểm yếu hoặc đại loại như vậy. thế nhưng lúc này, tên con trai đó lại vô thức đuổi theo cô gái nọ. ngay đến khi đã bắt kịp, người ta chỉ thấy hắn vươn cánh tay to lớn ra, từ phía sau mà ôm chầm lấy cô gái.
"đừng để ai khác ngoài tôi làm thế này với em."
seokjin cúi đầu chạm nhẹ môi mình vào chiếc gáy trắng nõn gầy nhỏ của người trong ngực. cảm nhận sự run rẩy của sooyoung, hắn cười nhẹ, lại bá đạo mà hút mạnh, thành công tạo ra một dấu hôn đỏ tươi như máu, đánh dấu chủ quyền.
thật sự, cực kỳ thỏa mãn.
--------------------♤♤♤---------------
người thì đang hạnh phúc, người thì lại quá ưu thương.
trên cả một đoạn đường dài, yerim ngồi trong xe ngay cả một câu cũng không nói, chỉ đờ đẫn liếc mắt nhìn ra phố xá đang rơi đầy tuyết bên ngoài. qua gương chiếu hậu, al có thể dễ dàng nhìn thấy hốc mắt của cô đỏ lựng đến sưng húp. ngay cả lúc này, thi thoảng cũng sẽ vươn ngón tay lên dụi dụi khiến cho nó đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
hẳn là đã khóc rất nhiều.
cho đến khi về tới khách sạn, al lại phải nhíu mày nhìn cô không chịu đặt chân vào bên trong, cố chấp ngồi xuống một góc ở bên ngoài bậc thềm của cổng chính. cô ấy đang tính làm cái gì vậy?
"cô yerim..."
"tôi sẽ chờ."
giọng nói khản đặc đau rát, cuống họng như muốn chóc ra. yerim cắn răng bấu lấy ngực mình, nghẹn ngào:
"chờ... jungkook thiếu gia."
con người ngốc nghếch này, cô có thể chờ cậu ấy được bao lâu?
...
"này yoongi!"
taehyung đen mặt ngồi ở phía sau, dùng cặp mắt đục ngầu như địa ngục trừng thẳng anh trai đang bình tĩnh lái xe phía trước, nhưng thứ khiến cậu phải bực bội nhất chính là...
"ừ."
có gì đó bỗng răng rắc vang lên, thế nhưng đối với yoongi có thần kinh thép mà nói, chẳng khác gì dùng ma để dọa quỷ cả.
"chẳng phải anh bảo sẽ nói hết cho em khi chúng ta lên xe sao?!"
"ừ."
"DẸP NGAY CÁI Ừ NGU NGỐC ĐÓ ĐI!!"
"ừ."
thằng anh này ngoài ừ ra thì đúng là chẳng hề nói gì với taehyung cả, bực mình thật. cậu đã chạy cả một quãng đường dài lê thê chỉ để hỏi cho ra nhẽ, nhưng với tình trạng này thì y không thể là lựa chọn đúng đắn rồi, cậu sẽ bị anh ấy làm cho chết nghẹn mất.
vươn tay day day trán, cậu ngửa đầu thở dài, dịu giọng hỏi: "vụ nổ ban nãy, tại sao hai người đều có mặt?"
ý cậu chính là seokjin và yoongi, còn có, nếu như cậu nhớ không nhầm thì hẳn là đã trông thấy yerim. trên đường đến khách sạn hoàng gia, taehyung lại trùng hợp mà bị vụ nổ bên cạnh nhà thờ làm cho choáng váng. sau khi xuống xe, cũng không nghĩ rằng sẽ trông thấy seokjin ở đây.
hôm nay có vẻ như không phải là ngày may mắn của tam đại thiếu gia rồi, ngay khi cậu chưa kịp nghe câu trả lời từ yoongi thì chiếc xe lại vừa kịp lúc đi vào cổng chính của khách sạn. lạ lùng làm sao, đập vào mắt cả hai chính là yerim đang ôm gối ngồi co ro một góc mặc cho những ánh nhìn rò xét xung quanh, còn al đứng bên cạnh thì đang lải nhải điều gì đó, đại loại là:
"cô nên đi nghỉ đi."
lờ mờ đoán ra được một vài thứ, taehyung lại như không muốn nhìn nhận. ngay khi yoongi lạnh lùng bước xuống xe, cậu chỉ kịp thì thầm: "jungkook đâu?"
nhưng y vẫn chẳng buồn quan tâm tiến đến chỗ al dặn dò một vài thứ, sau đó cậu trông thấy al đi về phía mình. bực mình quá, cậu chỉ vừa mới rời khỏi paris một tháng thôi, sao lại có thể có nhiều chuyện xảy ra như vậy?
như bản tình ca dù có dai dẳng đến đâu, cũng sẽ tới một thời điểm nhất định phải kết thúc.
giống như vực sâu tình cảm của yerim dành cho yoongi hay jungkook dành cho cô, nếu như không được đáp lại, dĩ nhiên sẽ đến một lúc nào đó phải dừng lại, mệt mỏi quá mà... việc luôn phải chạy theo một người chẳng bao giờ yêu mình.
đau thắt tận trong tim, cứ như khoảnh khắc này vậy, khi cô ngước đầu nhìn lên cái bóng hình lạnh lẽo trước mắt. yoongi hiện tại đang ở ngay trước mặt cô, không lộ ra bất kỳ một biểu tình vô bình thản gì. y chỉ nhìn cô như thế, trầm lặng, im ắng, xa lạ tới mức cô muốn gào khóc thật to.
y sẽ không giống như cậu ấy, luôn luôn đi theo từng bước chân của cô.
y sẽ không giống như cậu ấy, yêu cô đến nỗi tổn thương đầy mình cũng chưa từng bỏ cuộc.
bật khóc, yerim khổ sở ôm lấy mặt mình: "yerim biết mình không có tư cách này, bởi vì yerim đã chọn cậu ấy. và bây giờ thì cậu ấy... biến mất rồi."
jungkook biến mất thật rồi.
sẽ không còn những lần người con trai đó đứng trước cửa phòng cô lúc nửa đêm, chờ đợi một phép màu, giống như cái suy nghĩ ngu ngốc rằng cô có thể sẽ bất thình lình mở cửa. nhưng đó cũng chỉ là tưởng bở mà thôi, cánh cửa kia sẽ không bao giờ mở ra, và cô cũng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.
"yerim thật sự đã sai rồi."
yoongi đứng đó, rũ mắt nhìn người con gái đang run rẩy phía dưới kia, tấm thân nhỏ bé cô đơn lẻ bóng đang tự bao bọc lấy mình. sao y chưa từng nghĩ tới cô lúc nào cũng một mình, đơn côi đến thế? âm thầm ở bên cạnh y đã từ rất lâu, vậy mà y chỉ luôn xem cô như vật sở hữu, như một danh phận khác biệt hơn một chút so với kẻ hầu cận. lời ra đến miệng lại cố nuốt trở vào, y lúc này biết nói gì cho phải đây.
"yerim đã nghĩ nếu như cậu ấy thật sự phải chết, thì yerim cũng sẽ dùng cái chết của mình để đền tội. có thể một lúc nào đó, cả hai rồi sẽ cùng nhau ở lại... thế giới bên kia."
làm lại từ đầu, tôi sẽ cố gắng yêu cậu ấy, cho dù chỉ một chút thôi cũng sẽ cố gắng đến cùng. sẽ ôm cậu ấy vào lòng ấm áp như cậu ấy đã từng ôm tôi, thương cậu ấy như cậu ấy đã luôn như vậy.
thế thì vì cái gì, mọi chuyện lại xảy ra quá sớm? tại sao yerim lại đau đớn đến xé gan xé mật như vậy, sự dằn vặt này là sao đây? bật người đứng lên, cô xoay người đi vào trong, từ qua kẽ tay yoongi có thể nhìn thấy khuôn mặt nhem nhuốc đến tang thương tột độ, và y hình như cũng có chút...
nhói đau.
gió đông cứ xào xạc rồi lại xào xạc, cuốn theo dòng cảm xúc cùng cực của người con gái trôi về một nơi xa xôi. thế nhưng khi yerim hoàn toàn mất hút vào trong sảnh chính, từ đằng sau y lại từ từ xuất hiện thêm một bóng người.
lại thêm một đôi chân mạnh mẽ vững vàng bước ra.
dưới ánh nắng rực rỡ, những hạt tuyết li ti đầy rẫy những gai nhọn đang nhẹ nhàng tung bay. chàng trai với mái tóc màu khói bung tàn trong gió, đôi mắt đỏ rực quen thuộc trầm ngâm nhìn thẳng về phía trước. đối diện với yoongi, khẽ khàng cất giọng:
"cảm ơn, vì đã cứu em."
"không có gì."
ngoài lí do cảm ơn vì đã giúp đỡ ra thì jungkook cũng không biết bản thân nên nói gì cho phải. chẳng qua là rất cảm ơn vì y đã đến, y thật ra cũng chưa từng một lần bỏ rơi yerim.
còn về phần quả bom, cậu không biết vì sao nó lại bất ngờ bị vô hiệu hóa, giống như có kẻ nào đó đứng từ xa theo dõi cậu vậy. cái tên đã bắt cóc cô ấy, hắn giỡn chơi với cậu ư? hay là còn mục đích gì khác, vì sao lại đau đầu khó hiểu như vậy?
sau khi được y lôi ra khỏi xe thì jungkook đã lập tức chạy đi, vốn dĩ một lòng một dạ chạy qua nhà thờ để tìm yerim. ấy vậy mà chưa đi được một lúc thì chiếc xe kia đã bất ngờ phát nổ, đồng thời lúc đó lực lượng chức năng cũng nối đuôi nhau chạy đến, cả một phần của london giữa đợt tuyết đầu tiên bừng sáng đến dị thường.
khoảnh khắc đó, cậu chợt có một dòng suy nghĩ ích kỉ rằng... cô ấy sẽ vì cậu mà khóc chứ? thật là buồn cười. mãi cho đến khi jungkook trông thấy cô như phát điên mà lao đầu vào đống sắt vụn đang bốc khói kia, bất lực khụy ngã, thì cậu đã thực sự không thể cười nổi. cậu rất ghét bộ dạng đó, nó chứa toàn áy náy cùng bi thương, nhưng tình yêu?
một chút cũng không có.
yerim, cho đến cuối cùng cũng chưa từng một lần yêu cậu, ngay cả khi cậu tưởng chừng như đã chết.
...
thật xin lỗi em, tôi đã đi quá xa rồi.
đứng trước cửa phòng đóng chặt, trầm ngâm lặng lẽ như bóng ma vật vờ trước cánh cửa địa ngục, jungkook muốn bước vào nhưng lại sợ lí trí của mình bị cảm xúc chật vật này ăn mòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro