Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

¤ 33 | Valentino

Sau cùng, trước khi cánh cổng vàng rực phủ đầy tuyết trắng kia khép lại, chàng trai với vẻ ngoài tựa như tượng khắc mới ngạo nghễ xuất hiện.

Hai tên vệ sĩ đứng ở hai bên cửa chính ngạc nhiên khi nhìn thấy Justin không nói không rằng một bước đi thẳng vào. Tuy muốn biết lý do quý tộc có mặt ở đây nhưng bọn chúng cũng không dám lên tiếng, vì cái biểu tình dọa người trên khuôn mặt điển trai ấy thực là đáng sợ. Chính là không có can đảm như thế, nên đành trơ mắt nhìn cậu ta đi vào trong thang máy.

Ngay giây phút cậu biến mất sau cánh cửa thì một trong hai tên liền hoảng hốt tột độ, nhanh nhảu lôi điện thoại ra ấn nút gọi. Sau khi tín hiệu được đối phương tiếp nhận, hắn nhịn không được mà run rẩy gào lên:

[ Này, tại sao đéo có thằng nào bảo tao là buổi chụp hình hôm này có một tên quý tộc hả?! ]

Đầu giây bên kia hơi ngưng một chút, sau đó liền khẩn trương nói: [ Mày chắc chắn không nhìn nhầm chứ? ]

[ Không hề, người bước vào bằng xương bằng thịt. Mẹ kiếp nữa, tao không muốn giây vào lũ quý tộc, mau dừng hết con mẹ nó kế hoạch đi! ]

Dường như không hài lòng, đối phương mặc kệ tên vệ sĩ cứ gào rú mãi mà chậm chạp lên tiếng. Tuy nhiên trong giọng nói đã mang theo vài tia dao động: [ Haiz, mày nghĩ bom đã gài muốn tháo là tháo sao? Đừng có nhát chết như vậy nữa, dù sao cũng chỉ là một thằng nhãi, chết rồi thì cũng đâu còn manh mối gì... ]

[ Đcm, mày nói cái beep gì cơ... ]

Tức giận không biết phát tiết vào đâu, tên vệ sĩ giả dạng liền nắm lấy tóc của mình hết lôi rồi lại giật, cho đến khi cả đầu xù lên thì hắn mới bình tĩnh đi chút ít. Hít sâu một hơi, hắn nghiến răng nghiến lợi ghé vào điện thoại:

[ Đm, nếu bình thường thì đã không đến mức tao phải điên đầu như thế... Nhưng mày biết thứ đáng sợ nhất trong thế giới ngầm là gì không? Mày biết gia tộc mười năm trước đã xuống tay hạ sát hàng trăm quý tộc để bước lên nắm trọn quyền hành của Chính phủ là những kẻ nào không?! Tao biết mày rõ ràng nhất mà, nghe lời tao, DỪNG LẠI!! ]

Thế nhưng đáp lại sự khuyên nhủ chỉ là hàng loạt tiếng tút tút ghê tởm, tên vệ sĩ chính bởi vì sự coi thường này mà ném thẳng chiếc điện thoại vào gốc cây. Tên bên cạnh trông thấy vậy thì cũng lo lắng, đang tính chạy lại nói gì đó thì ngay lập tức, hàng loạt siêu xe nối đuôi nhau tiến tới dừng ngay trước mặt.

Không đợi bọn chúng có thời gian để phân tích, một loạt cửa xe không hẹn mà đồng thời bật mở. Lại một lần nữa, hai tên vệ sĩ phải kinh ngạc trước một toán những con người Hoàng gia. Đặc biệt nhất có lẽ là chàng trai với mái tóc cổ điển dài đến thắt lưng, người đó đang từng bước tiến tới trước mặt hắn. Bên cạnh là một cô gái rất xinh đẹp với biểu tình lạnh nhạt, chưa kể đằng sau bọn họ còn có những tên vệ sĩ tai to mặt lớn nghiêm mặt hộ tống.

Cháu trai của Thủ tướng, đích tôn của gia tộc Helsing lừng lẫy khắp đất nước. Tại sao hắn lại có mặt ở đây?!

Hết rồi, kết thúc rồi, kế hoạch trả thù của bọn chúng có lẽ sẽ tan thành mây khói.

...

"Chết tiệt! Kế hoạch thay đổi. Nếu không thể nổ chết tên giám đốc khốn khiếp đó, vậy thì hãy chơi cái khác hay hơn đi."

Trên sân thượng của tòa nhà thời trang danh tiếng, một tên trùm áo lông đang giận dữ ra lệnh cho thuộc hạ gỡ bỏ trái bom gắn dở, ánh mắt trừng lên đến hung ác.

Phải, hắn chính là kẻ muốn giết chết vị tổng giám đốc đầy quyền lực trong giới thượng lưu - Ronald Bellamy.

Đã từng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, đã từng là một thương nhân mang trên mình bao nhiêu vật chất cùng tham vọng. Ấy thế mà chỉ trong vòng một ngày liền bị thằng chó vắt mũi chưa sạch đó một tay đẩy ngã, từ một ông hoàng biến thành kẻ ăn mày. Bạn bè rũ bỏ, gia đình tan vỡ,... chút ít còn xót lại hắn chính xác là muốn dùng vào việc này - thuê người kết liễu tên khốn đã khiến hắn thảm bại.

Chờ hết lần này tới lần khác, cho tới hôm nay mới có cơ hội để trả thù, nhưng không ngờ đến phút chót lại bị hàng loạt con kỳ đà mang tên Hoàng gia cản mũi. Nếu không thực hiện thì không biết phải chờ đến khi nào, hắn chính là mặc kệ, cho dù có phải xuống Địa ngục thì hắn nhất định phải lôi Ronald theo.

-------------♤♤♤------------

Bên ngoài tòa nhà đang rất áp lực bởi sự xuất hiện của cháu trai Thủ tướng, còn bên trong thì tất cả lại phải kinh ngạc bởi sự xuất hiện của cô người mẫu mới - Seline Esther.

Đặc biệt là Amanda, đáng lẽ phải nổi trận lôi đình vì sự có mặt chậm trễ của thằng nhóc siêu mẫu, thế nhưng lại bị vẻ đẹp kiều diễm của cô gái trước mắt đây thu hút mất rồi. Thậm chí toàn bộ ekip cũng phải ngoái cổ nhìn theo khiến Seline ngại lắm, không tự chủ được rúc sát vào người Christian.

Chẳng cầu gì hơn, hắn liền rất khoái vươn tay ôm lấy cô hồ hởi: "Đừng nhìn cô ấy như vậy, tôi biết tiểu hồ ly CỦA TÔI rất xinh đẹp mà."

Hận không thể tát vỡ mồm hắn, Seline tức giận lườm một cái. Ở đây là chỗ đông người mà cô thì có thể diện nha, ai cho phép hắn động tay động chân ở những chỗ như vậy.

Nhưng hạnh phúc thay, đã có người giúp cô ra tay.

Amanda hùng hổ tiến đến tách hai người ra, đẩy Christian cho chị stylist còn chính mình thì mỉm cười lôi Seline vào phòng thay đồ. Với hình tượng này, hứa hẹn bộ sưu tập sắp tới sẽ vô cùng ăn khách nha, mặc dù nó cũng đã vô cùng nổi tiếng rồi.

Miễn cưỡng bị vị quản lý nọ lôi đi, cô thử ngoái đầu ra sau nhìn hắn đang vui vẻ đằng xa, có chút tủi thân.

Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Christian cũng khẽ nâng tầm mắt lên liền gặp ngay ánh nhìn không mấy thánh thiện của tiểu hồ ly đanh đá. Biết thừa là cô đang rất lo sợ, hắn cười đểu rồi cố tình chu mỏ một cái, làm Seline đỏ mặt quay đi.

Bật cười ngặt nghẽo, hắn nâng ly vang đỏ lên nhấm nháp. Cảm nhận thứ chất lỏng ngọt ngào như cánh môi mềm mại của ai kia thì không tự giác nở một nụ cười, khiến cho mấy chị chuyên viên trang điểm ngượng chín hết.

Nhưng không chỉ có Christian mà tiếp theo đây, mọi người trong hội trường cũng phải rung rinh trước chàng trai anh tuấn mới tới - Mặt người dạ thú Ronald Bellamy. Vị tổng giám đốc giàu sụ, tài trợ cho nhãn hàng thời trang Valentino hiện đang đẩy cửa bước vào, tất cả thấy thế thì lập tức dừng ngay việc đang làm lại, hướng hắn cúi đầu.

"Xin chào giám đốc!"

Nhìn quanh một lượt rồi khẽ gật đầu, Ronald liền đưa mắt qua cái người bên cạnh một cái. Chà, tiểu bạch thỏ lại ngẩn người nữa rồi, chắc là đang khâm phục trước sự uy nghiêm của hắn đây.

Cười thầm trong lòng, nhưng đến khi ngoảnh mặt nhìn theo thì hắn mới phát hiện ra con thỏ ngu này đang nghĩ cái gì.

Đẹp quá à, chưa bao giờ Roseanne nhìn thấy ai đẹp trai như người đó... à ngoại trừ giám đốc. Chuẩn rồi, tiểu bạch thỏ đang ngây ngẩn trước vẻ đẹp phong lưu đa tình của Christian nha. 

Ôi trời, cũng là chuyện thường thôi.

Từ tốn đi về phía cô, Christian không thèm để ý đến khuôn mặt đang đần thối của vị tổng giám đốc kia, to gan lớn mật tính hôn vào má của cô gái dễ thương thì...

"Bốp!"

Ngay lập tức bị Ronald thúc cho một phát ngay chỗ nhạy cảm. Không dám tin mà trợn mắt, Christian dù đau cũng cố cắn lưỡi để không phải thét lên, tuy nhiên bước đi khập khiễng và toàn thân đổ mồ hôi đã bán đứng hắn. Các chuyên viên trang điểm vừa giật mình vừa lo lắng, không biết đống phấn mới đánh kia liệu có bị lem trôi không.

Thế là, hai kẻ sôi máu nhìn nhau.

Không biết có phải bị đau chân không mà mỹ nam kia đi lại khó khăn quá, Roseanne cảm khái. Đang định mở miệng hỏi thì bỗng dưng một bên má cô đột nhiên đau nhói: "Ái đau đau!..."

Hừ lạnh mà véo nốt má bên kia một cái nữa, cho đến khi hai má tiểu bạch thỏ đỏ hồng như trái đào thì Ronald mới buông tha: "Không được phép rời khỏi tôi nửa bước, rõ chưa?"

Vươn tay xoa xoa má, Roseanne nhăn mày gật đầu, lẽo đẽo đi theo giám đốc đến ghế chờ ở bên ngoài hành lang.

Hơi nghiêng đầu nhìn cô nhóc nọ dẩu môi đầy khó chịu, hắn lại nhịn không được muốn cắn cho phát: "Sao thế?"

Cố tình ghé sát bên tai cô hỏi nhỏ, Ronald chính là muốn ăn một chút 'thạch má'. Cơ mà đối với tiểu bạch thỏ trong sáng thì nhìn kiểu gì cũng thấy thật sở khanh. Chính vì quá đơn thuần nên hắn không muốn cô đi đâu cũng trưng ra cái vẻ mặt đáng yêu, rất dễ bị người ta nuốt vào bụng ấy.

Chẳng hạn như lúc này.

Roseanne run người một cái rồi ghé sát vào tai hắn thì thầm, còn khoa trương mà lấy tay che hai bên tai hắn: "Không có gì đâu ạ. Nhưng mà giám đốc đừng thổi hơi vào tai tôi như thế, sẽ rất là nhột đó."

Bùm!

Lòng kiên nhẫn cuối cùng đã bị cô hạ gục tan nát. Ngồi ngay ngắn lại, Ronald vươn tay bịt mũi mình. Khốn thật, hắn phải làm gì để bảo vệ con nhỏ ngốc nghếch này đây, nếu hiện tại là người khác thì chẳng biết sẽ ra sao nữa.

Đúng thật là ngây thơ.

-------------♤♤♤------------

Seline không dám tin, trợn tròn mắt ngắm mình trong gương. Hiện tại trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi dài quá hông và một chiếc quần ngắn tủn, còn lại... còn lại thì chẳng có gì!

Chịu không nổi nữa mà hét lên đau đớn, cô ôm má: "Không, không thể đượccc!!!..."

"Rất được mà."

Giật thót mình quay ra đằng sau, ánh vào tròng mắt cô chính là tên siêu mẫu dở hơi nào đó. Christian hiện tại trông vô cùng gợi cảm với áo sơmi bán mở rộng để lộ ra vòm ngực rắn chắc, các thớ cơ mạnh mẽ trên khuỷu tay được hắn khéo léo khoe ra.

Quả thật rất mê người, bảo sao đám fan không nguyện ý chết dưới chân cho được. Ngay cả Seline đang bi phẫn cũng bị vẻ ngoài ấy đốn ngã thì nói gì đến mấy bà chị não tàn kia.

Dựa lưng vào một bên tường, Christian nhàn nhã bắn tia đánh giá về cô nàng ngây ngốc phía trước. Mặc dù chính bản thân đã bày trò để cô phải nghỉ việc tới tận đây nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy khó chịu. Một Seline thẹn thùng xinh đẹp thế này, lẽ ra chỉ một mình hắn mới có quyền thưởng thức. Hắn ghét cái việc cơ thể của tiểu hồ ly bị bài khai, bị những kẻ khác chiêm ngưỡng, nghĩ tới là khó chịu.

Thế những, lỡ rồi.

Thở dài một lượt, Christian chậm chạp tiến đến nắm lấy hai bàn tay cô mân mê.

Cảm giác da thịt bị đụng chạm, Seline rung mí tỉnh táo lại thì đã phát hiện hắn lù lù ngay trước mắt. Tên con trai mà cô luôn chửi là khốn nạn đó, lúc này đây lại đang dịu dàng mỉm cười. Không hề trêu nghẹo, không hề chứa chấp dục vọng xấu xa, hắn cũng chẳng còn cố tình đè cô ra hôn như trước kia nữa, chỉ khẽ khàng kéo cô tiến ra bên ngoài hội trường.

Ngỡ như bạch mã hoàng tử và công chúa cùng nhau võng du thiên hạ, trái tim nhỏ bé của cô gái đanh đá trong giây phút đó bỗng nháy lên vài nhịp.

Có lẽ hắn cũng không đáng ghét như cô nghĩ.

...

Sai lầm.

Seline liền tự trách bản thân tại sao lại có thể ngu ngốc đi tin cái tên khốn bẩn bựa này.

Hội trường mà hắn nói đúng là có một chiếc giường king size, đây có đơn thuần chỉ là chụp đồ đôi không vậy?! 

Cô thật sự muốn mở to mồm hỏi như thế, cho đến khi bị người nọ người  kia đẩy lên đưa xuống tạo dáng ngang dọc thì cô mới xấu hổ không thôi.

Đột ngột cảm nhận được một bên cổ của mình có cái gì mềm mại chạm vào, Seline ngẩn tò te. Hiện cô và Christian đang ở trong tư thế 'nửa quỳ trên giường chàng ôm nàng từ phía sau' nha!

Vì là chỗ đông người nên cô không có ý chí giãy ra, chỉ bất ngờ tính hét. Nhưng nào ngờ đâu, các nhiếp ảnh gia đã tận dụng thời cơ này mà tách lấy tách để. Những ánh đèn flash cứ lấp lóe mãi khiến Seline chẳng có chút kinh nghiệm gì hoang mang không ngớt, mặt mày nhăn nhíu.

Và bất giác trong khoảnh khắc đó, vòng ôm của Christian tự động siết chặt hơn. Hắn cúi đầu, tựa trán vào hõm cổ cô mà thì thầm cất tiếng:

"Không sao đâu, sẽ rất nhanh thôi, chỉ cần cô để yên như vậy một chút nữa. Chẳng có gì phải xấu hổ bởi tôi luôn ở đây, đằng sau cô."

Nhẹ nhàng quá đỗi, dịu dàng quá dỗi. Điều này khiến Seline có cảm giác không thực, thế nhưng nó đã thành công an ủi lý trí vẫn còn run rẩy của cô. Vô thức thêu lên một nụ cười tuyệt mỹ, cả hai cứ như vậy mà được người ta bắt trọn lấy khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.

Tiếng vỗ tay cùng những lời khen ngợi vang lên đầy hứng khởi, tuy bước đầu còn chập chững nhưng bù lại họ đã có được bức ảnh cuối vô cùng xuất sắc. Không cần phải bàn cãi, tấm hình này chắc chắn sẽ trở thành ảnh bìa cho số tạp chí mới nhất của mùa đông năm nay, được trưng bày tại khu mua sắm lớn nhất Paris - France.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro