Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

¤ 105 | bị chọn, được chọn

vào một ngày nào đó trong cuộc đời, người sẽ nhận ra mình quá chừng lẻ loi.

không có ai để cùng khóc hay cùng cười, để ngồi xuống nhìn nhau trong lặng lẽ.

không ai nhận ra rằng tiếng cười cũng có thể giấu được nỗi buồn.

nên người tập cười như đã từng tập đi, tập nói.

tự nhủ với bản thân rồi một ngày nào đó sẽ tới.

ngày mà trái tim đã quen với bóng tối.

chẳng cần tha thiết ánh sáng lung linh.

...

vào cái khoảnh khắc mà joohyun quên mình chạy đi ấy, không chỉ bennadic mà ngay cả seungwan đang bất cần đứng đó, khóe mắt chẳng hiểu sao lại run lên một cái. tròng mắt cô bắt đầu co lại rồi giãn ra thật lớn, hoàn toàn không thể ngờ được, cô gái kia ấy thế mà muốn tự sát cùng.

bennadic tức giận cực độ liền một bước đuổi theo joohyun đang bỏ chạy như điên như dại đó, khó khăn mà tóm chặt lấy cánh tay mảnh dẻ kia thật mạnh mà kéo về. mái tóc một màu vàng trải dài nay lộn xộn quấn quanh khuôn mặt đang dại đi phía trước, thống khổ mà xoắn lên như cố gắng kiềm nén cái sự thật chẳng muốn tin kia. đống hoang tàn đó vẫn một mực rực cháy, còn cô vẫn cứ ở đây, ngay tại chỗ này, trong vòng tay người khác mà gào thảm.

một giọt rồi lại một giọt tràn ra từ trong hốc mắt màu xanh đục ngầu nọ, bennadic nhìn vào bộ dáng chưa từng thấy này mà muốn nở ngay một nụ cười. nhưng gã chẳng cười nổi, bởi vì lúc này gã nhận ra cô gái này thật sự đã dành hết thảy linh hồn cho chàng trai đó. thật đau lòng, trái tim gã cứ như có gì đó bóp nghẹt lấy, cái cảm giác chết tiệt này.

"THẢ RA, TÔI PHẢI ĐI KIẾM TAEHYUNG!!"

cái đó người ta gọi là gì? để hủy diệt một con người thật sự dễ dàng đến thế sao?

cũng chính vì một tình huống bất ngờ như vậy, seungwan thơ thẩn liền nhận ra lí do vì sao bennadic lại gài chaeyoung vào bên cạnh chị em cô, vì sao jimin lại tiếp cận jungkook rất rất lâu như thế, còn cả lí do gã sắp đặt s bên cạnh mình... mọi thứ, cũng chỉ vì một mục đích cực độ tàn nhẫn.

chính là dùng người này để khiến người kia chết trong đau khổ.

khi một người dành tình cảm quá mức chân thành cho một người khác, nếu người đó chết, người kia cũng sẽ tự giác mà muốn hủy diệt theo. thế nhưng... tại sao yoongi cũng làm như vậy?

giữa khói lửa bập bùng một màu tang thương vô độ, đau thương, thống khổ, vô cùng vô tận. duyên kỳ ngộ của hai người, đó chính là bất hạnh mà số mệnh an bài. thế nhưng đồng thời cũng là hạnh phúc, may mắn lớn lao nhất trong cuộc đời.

seungwan còn nhớ rất rõ cái khoảnh khắc yoongi vươn tay lao mình xuống nước cùng với cô. là y muốn cứu cô hay là muốn chết cùng cô, y đối với cô ngoại trừ tàn nhẫn ra liệu có thể còn cái gì? rồi sau này, cô liệu có thể dùng chính cái chết của mình để hủy diệt con người đó không?

lần đầu tiên seungwan giật mình với lối suy nghĩ ngây thơ của mình, nhưng cô lại hoàn toàn không đoán được rằng tương lai bản thân sẽ ngu ngốc mà làm như vậy. một quyết định sai lầm nhưng lại thành công quá sức tưởng tượng, để rồi giống như joohyun hôm nay, quên mình lao vào đống tro tàn để tự diệt vong chính bản thân.

đêm đang dần trôi qua một cách nhanh chóng hơn, bennadic cuối cùng cũng chỉ có thể đánh ngất cô gái đó rồi một mực bế lên. những tưởng gã sẽ vui vẻ cùng thỏa mãn nhưng không, ngược lại có lẽ là cực lực khó chịu cùng căm phẫn. lí do có lẽ bởi vì gã nhận ra, bản thân trong lòng cô gái nọ ngay cả một phân lượng cũng không có.

vậy, bennadic cũng biết yêu sao?

seungwan rũ nhẹ cặp mắt màu đỏ của mình, chậm rãi lên xe một đường phóng thẳng ra sân bay bên rìa ngoại ô nước anh, chuẩn bị trở về quê hương của mình.

cuối cùng, sót lại chỉ còn căn nhà hoang đổ nát vẫn cứ như vậy mà rực cháy, cho tới hết đêm.

----------------------♤♤♤-----------------

đã gần hai giờ sáng, tại khu đất trống của quân đội, ram bận trên mình một bộ đồ đen cao cổ che đi một nửa khuôn mặt cùng toàn bộ hình xăm đậm chất kì dị của mình. bên dưới khóe miệng vẫn là chiếc khuyên bạc sáng loáng, hắn trầm mặc nhìn về phía trước một màn đêm hun hút đằng xa, chờ mãi cuối cùng thì boss cũng đã đến.

mà hiện tại, bên dưới chân ram đang sõng soài hai cái thi thể đầm đìa máu tươi vẫn còn đang thở, nói là thi thể thì hơi quá nhưng hắn thật sự nghĩ rằng nếu như đây không phải là red và gem thì cho dù có là người khác cũng sẽ nghĩ như vậy. red tuy hai chân bị thương nhưng lại không đến mức nghiêm trọng, cái thân hình bé nhỏ được chị ta ôm trong tay mới là vấn đề cần phải quan tâm kìa. gem từ trên xuống dưới đều không có bất kì một chỗ nào lành lặn, ngay cả cổ họng cũng hằn rõ năm vệt ngón tay đang ứ đọng máu từ bên trong, tím đen đến rợn người.

jimin lần này nghiêm túc rồi, hắn thật sự muốn khiêu chiến với boss sao? thật ngu xuẩn.

những gì ram nhìn thấy cũng chính là những thứ mà bennadic cùng seungwan vừa lúc trông được sau khi đặt chân xuống khỏi ô tô. sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi, red cuối cùng cũng đã tường tỏ người mà ả cần phải đối mặt. ả nghiêng người đặt nhẹ chaeyoung đang mê man ra khỏi lòng mình, chật vật lê đến trước mặt bennadic mà khụy người quỳ xuống:

"không phải con bé không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là red đã làm không tốt việc của mình. nếu có tức giận, xin ngài hãy chỉ trừng phạt tôi mà thôi."

ngu xuẩn.

đó chính là suy nghĩ của ram lúc này, chị ta đã theo chân boss gần hai mươi năm vậy mà lúc này lại có thể dùng cái thứ tình cảm trì độn đó để cầu xin ngài ấy sao? boss sẽ không tha thứ, người đàn ông đó chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

trầm mặc bế joohyun bước qua red đang quỳ gối mà cúi đầu cầu xin phía trước, bennadic ngoài sát ý kinh người ra thì chẳng còn nổi cái gì. sau khi đặt vị công nương kia vào trong khoang của trực thăng, gã mới chậm rãi thong dong đi ra bên ngoài. nhưng bất ngờ chẳng hề hướng về phía red mà lại quay người tiến về phía chaeyoung đang nằm khổ nhọc như một con gà bị chọc tiết, chỉ với một bàn tay liền tóm chặt lấy cổ họng đang thều thào đó kéo hẳn lên.

"BOSS!!..."

"CÂM MIỆNG!!" bennadic trừng trộ ánh mắt bắn thẳng về phía red đang cắn chặt môi mà lớn giọng, gã thật sự căm ghét những việc mình đã định sẵn đều không hề đi đúng hướng, bàn tay lại càng dùng thêm lực đạo mà siết chặt cổ họng chaeyoung. cô vốn dĩ đang mê man bất ngờ không khí bị ngạt thì không khỏi ho lên sặc sụa, từ trong mù mờ mà khó nhọc mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là dung nhan đang tức giận của người kia.

nhếch miệng kéo ra một nụ cười nhạt nhẽo, bennadic nghiêng đầu áp sát mặt mình về phía cô đang như một con búp bê sắp sửa bị phá hủy, dùng âm giọng tưởng chừng như nhẹ nhàng mà lạnh lùng nói: "hai lần nhiệm vụ, mày đều thất bại thảm hại, nhưng tao vẫn sẽ cho mày thêm một cơ hội cuối cùng nữa... tại sao mày không quay trở lại điểm xuất phát nhỉ, gem?"

cơn sợ hãi bắt đầu dấy lên trong red khi ả nhận ra mục đích thật sự của bennadic là gì, thế nhưng cho dù có biết thì một chút phản kháng cũng chẳng thể làm gì được nữa. bởi vì người đàn ông này một khi đã nói ra, thì chắc chắn sẽ không bao giờ thu hồi lại. cuộc sống của những tên sát thủ vốn dĩ đâu có phải màu hồng bao giờ, chúng mãi chỉ là sắc đỏ u tối cùng tàn ác mà thôi. bọn họ sinh ra chỉ thuộc về nơi đó, không có cách nào thoát ra, không có cách nào vùng vẫy.

"mày sẽ lại là một chaeyoung ngây thơ ngốc nghếch, giết chết namjoon đi, chặt lấy đầu của hắn và mang về cho tao xem. nếu mày vẫn không làm được..." bàn tay còn lại vươn lên vỗ vỗ mái đầu của chaeyoung, bennadic sát ý dấy lên trong mắt đặc biệt cười lạnh:

"...thì tao sẽ tự tay huấn luyện mày lại từ đầu, từng chút từng chút một, triệt để xóa hết mọi cảm xúc của mày. cho đến khi bộ não này đừng nói là namjoon mà ngay đến cả chị gái mình, mày cũng sẽ nhận không ra!"

toàn bộ đều chỉ là một quả cầu pha lê đang dần rạn nứt, tuyệt vọng có, đau thương có. sát thủ thì sao chứ, sát thủ cũng chỉ là con người mà thôi. đây không phải là trả giá mà là số phận oan nghiệt, đây không phải là thất bại mà là kế hoạch đã được lập sẵn.

chaeyoung vẫn luôn tự hỏi rằng vì sao boss chưa bao giờ huấn luyện triệt để bất kì ai, liệu có phải ngài ấy vẫn còn chút ít cảm xúc yêu thương của nhân loại hay không. thế nhưng cô sai rồi, thật ra gã chỉ lưu lại mớ cảm xúc đó để lợi dụng những kẻ ngu muội như cô, một ngày nào đó sẽ cúi đầu mà phục tùng gã. bởi vì sợ hãi người quan trọng bị tổn thương, đó là cách mà cô được sống, được tồn tại.

"vâng."

lạnh nhạt buông chaeyoung ra, bennadic mang trên mình khuôn mặt chẳng mấy dễ chịu mà bước vào bên trong trực thăng, tiếp theo sau đó, seungwan cũng lẳng lặng đi theo cùng. red hấp tấp tiến đến đỡ lấy em gái mình đang hào hển thở gấp nhưng lại bị cô vươn tay ngăn lại.

khó nhọc nâng mình ngồi dậy, chaeyoung ngước mắt nhìn seungwan bước qua một cách lạnh lùng, khuôn mặt cùng đôi mắt vốn chứa rất nhiều cảm xúc trước đây dường như đã hoàn toàn biến mất, lúc này trông vào lại chẳng khác gì một cỗ máy đội lốt con người. chị ấy đã phải trả giá biết bao đau đớn cùng mất mát để được như vậy chứ, chặt đứt mọi cảm xúc, mặc nhiên có thể đối với tình cảm người khác đều tàn nhẫn vô cùng. seungwan à, chị có hối hận không, chị có... mệt mỏi không?

"phía trước có hàng trăm hàng ngàn con đường để chị đi, vậy tại sao chị lại chọn ngã rẽ này. nó là quyết định sai lầm, chị biết không?"

chaeyoung câm lặng mà nhìn seungwan cũng đã khựng lại bởi câu nói của mình, từ trên cao mà khẽ hạ mi mắt u tối đơn độc nhìn xuống, hệt như vũ trụ cùng tàn tích của thiên thạch bao la vỡ vụn thành từng mảnh. trong đôi mắt được sự giả tạo che lấp đi đó, cô bàng hoàng nhận ra cái thảm cảnh chết chóc mà chính thân chủ của nó đã và đang trải qua.

ánh lửa bập bùng, tiếng gào hét đầy thống khổ, tiếng khóc ngây ngô quyện vào giọng cười nức nở ngay giữa khói bụi xám ngoét đến đau lòng. tồn tại trong nó, chính là một đứa trẻ từng ngày từng ngày, mang theo hận thù cùng mất mát mà lớn lên. những tưởng có thể có được một tri kỉ bên cạnh nhưng lại không thể ngờ rằng, chính nó lại một lần nữa bị lừa dối.

giật mình với những gì mà bản thân nhìn thấy trong cặp mắt u uất đó, chaeyoung run rẩy chỉ biết trốn tránh đi. cô có cảm giác như chính mình đã chạm vào quá sâu, quá lâu trong nội tâm như tơ nhện kia mất rồi.

"vậy... dùng hơn mười năm để lừa dối tình cảm của người khác là quyết định đúng đắn sao?"

thanh âm trầm thấp nhưng lại khiến cho tâm can người ta không khỏi rét run, chaeyoung nắm tay sớm đã bấu chặt vào chân mình, nín nhịn chẳng thể nói gì. bởi vì cô biết cho dù bây giờ cô có tuôn ra bao nhiêu thì người con gái trước mắt này cũng sẽ không để tâm, và cũng không có ý định sẽ để tâm. thất bại rồi, cuộc sống của cô có lẽ chỉ toàn nhận lại thua cuộc mà thôi.

seungwan, chẳng lẽ chị không biết 'được chọn' và 'bị chọn' nó khác nhau đến cỡ nào hay sao? rõ ràng là chị có thể chọn, vậy tại sao còn cố gắng dấn thân vào con đường mà những kẻ bị chọn như em bắt buộc phải đi chứ, tại sao vậy?

một câu hỏi có lẽ là sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời.

đêm dài, cuối cùng cũng như vậy mà chậm rãi trôi qua. máy bay đã cất cánh, cung điện buckingham vẫn chìm trong yên lặng đau thương. còn khu nhà hoang đổ nát, vẫn cứ thế một mực cháy trụi.

---------------------♤♤♤----------------

ở một nơi khác, bình minh đã bắt đầu ló dạng, soi sáng một khoảng không gian lạnh lẽo đang có chút dần chuyển biến của tiết trời đầu xuân trên đất pháp hoa lệ.

và cũng tại lúc này, bên trong căn phòng sát bên đường lớn thuộc gia trang của hắc long bang, sooyoung đang yên lặng sắp xếp lại đống vũ khí mà cô nắm chắc mình sẽ mang theo.
chẳng còn nhiều thời gian để vui đùa nữa, tối nay cô sẽ chính thức được gặp kẻ đó, người mà cô chắc chắn phải hủy hoại đến cùng, cho dù có thất bại thì cũng phải cho hắn nếm mùi sống dở chết dở.

sooyoung vừa nghĩ vừa vươn tay buộc gọn mái tóc của mình lên cao. có lẽ bởi vì ngón tay đã dùng sức quá mạnh mà dây chun liền một phát đứt phựt, mái tóc màu nắng nhẹ của cô cũng theo đó một lần nữa bị xõa tung rủ xuống, ôm trọn khuôn mặt mỹ miều. bất ngờ cảm nhận được cơn đau nhói nơi ngón tay bị bắn đau của mình, sooyoung không nhanh không chậm mà dơ nó lên ngắm nghía vết lằn đỏ trên da thịt. nếu như là những lúc như thế này của ngày trước, chị ấy sẽ lại mắng cô cho xem, sau đó sẽ giúp cô buộc gọn mái tóc có chút quá dài này. cô vừa nghĩ đến thôi mà khóe mắt dường như đã có chút chua xót.

seungwan.

tầm một tháng trước hoseok có bảo với cô rằng hắn không tìm được xác của bất kì ai dưới dòng sông thames cả, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chị cô còn sống. thế nhưng nếu đúng như vậy thì hiện tại chị ấy đang ở đâu, làm gì, có khỏe không? đó là toàn bộ những gì mà sooyoung muốn biết, sau cái đêm cô trông thấy chính tay seokjin đã đẩy ngã seungwan xuống sông. mà hình như cũng có một người nữa lao xuống cùng, hắn hình như là cái người lần trước ở biệt thự gia tộc louis bị cô nổ súng bắn hai phát, hắn ta là ai?

duy chỉ có chừng đó thôi nhưng cũng đủ khiến cho sooyoung muốn băm vằm tên giảo hoạt ấy rồi, chứ đừng nói gì đến việc cô mới loáng thoáng nghe được tên siêu mẫu nổi tiếng của arnami đã từng hợp tác cùng seokjin lừa cô vào tròng trước đây chính là sát thủ cấp s bị truy nã suốt hơn mười năm ròng, còn cả cái việc seokjin đã dùng súng bắn chị seulgi để khai chiến với hắn nữa... vừa nhớ lại biết bao nhiêu sự kiện kinh hoàng nhưng lại ập nhanh tới không ngờ, nắm tay của sooyoung sớm đã run rẩy mà sít chặt cái túi đựng của mình.

cha mẹ cô, chị gái cô, bạn bè cô, tại sao các người cứ phải chèn ép chúng tôi đến đường cùng ngõ cụt mới chịu thỏa mãn hả?

tôi hận anh, chưa bao giờ tôi thôi hận anh cả! seokjin ơi là seokjin, anh đối với tôi rốt cuộc là muốn chân tình hay nhẫn tâm vậy?

có phải mỗi kẻ trong chúng ta đều có quá khứ không thể chạm đến? phải trải qua bao nhiêu mối âu lo trong đời mới đủ cho những cái buông tay?

quá nhiều chuyện để nghĩ, quá nhiều thứ phải lo. sooyoung mang trong mình tâm trạng bất ổn đóng lại chiếc túi đựng, mải mê ngắm nghía khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ mà chẳng hề để ý rằng phía sau lưng cô, đang có một người chậm rãi tiến vào. mãi cho tới khi ngắm đủ, cô xoay người lại thì mới kinh hoảng nhận ra người đàn ông cao lớn tỏa ra một loại từ trường mạnh mẽ như báo đen đang nhíu chặt đôi mày dữ dằn mà nhìn cô. sooyoung đến cả trăm ngàn lần cũng không thể ngờ được rằng sẽ có một ngày kẻ nọ lại hạ mình đến gặp cô thế này, sẽ không phải là đến để giết cô chứ?

đôi tay sooyoung có hơi chút run rẩy khi trông thấy người đàn ông kia đang chậm rãi tiến về phía mình, nhưng so với những việc cô đã nghĩ thì việc này còn đáng sợ hơn nhiều.

"con ranh con như mày, rốt cuộc có điểm gì mà thu hút được con trai tao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro