¤ 104 | đuổi kịp nhau rồi
có những lúc, bạn rộng lượng tha cho kẻ thù của mình thì cũng chính tại khoảnh khắc đó bạn đã ban cho họ một cơ hội để giết chết người bạn yêu. nhưng cho dù bạn biết là thế, lí trí mách bảo bạn rằng hãy nhanh chóng ra tay đi nhưng tâm can lại chẳng nỡ.
vậy mới nói, con người chính là sinh vật ngu dốt nhất trên đời.
...
nắm tay vươn xuống gỡ cánh tay đang run rẩy siết chặt mình ra, jimin cúi đầu một đường xoay người lại đối diện với seulgi. từ khi quay trở về cho đến bây giờ, hiện tại hắn mới chân chính nhìn thẳng vào khuôn mặt nhạt nhòa nước của cô. khuôn mặt đó, còn có cả cái cổ một đường thâm tím kia nữa. cánh tay, bàn tay, đôi chân... chẳng chỗ nào là không dính máu.
seulgi ngây ngẩn nhìn vào cánh tay đang nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mình nâng lên. lần nào jimin cầm tay cô cũng đều rất thô bạo, thậm chí còn bị đau, thế nhưng giây phút này lại dịu dàng tới độ dường như ngay cả thời gian cũng phải tan vỡ. cô hít vào một hơi thật sâu, hắn dắt cô vào bên trong, ngón tay chạm vào cô cứ hoài run rẩy, tựa thể đang gắng gượng xác nhận sự tồn tại của cô mà lại mâu thuẫn sợ hãi làm cô bị thương vậy.
"em sợ không?"
một đường bước qua xác của vị bác sĩ già, jimin nhẹ nhàng đưa seulgi đến ngồi trên một chiếc ghế dựa, còn chính mình thì đi về phía tủ thuốc lôi ra một đống băng gạc. hắn chậm rãi hỏi, chậm rãi quay mình về phía cô. giữa cái không gian ngập ngụa một mùi máu tanh tưởi cùng đen đặc này, cô có thể không sợ sao.
nâng lên cánh tay bị thương của seulgi, jimin sau khi sát trùng qua bằng nước muối thì cũng rất ôn nhu mà quấn băng lại, tuy bên trong giọng nói của hắn có vẻ trầm ổn nhưng hành động lại trúc trắc run sợ mãi không thôi. hắn đã rất sợ, lần đầu tiền hắn sợ hãi mất đi một người nào đó như vậy, mãi mãi.
"tại sao em không hỏi?" sau khi băng bó xong liền đẩy hộp thuốc qua một bên, jimin quỳ xuống trước ghế dựa mà seulgi đang ngồi. cô cúi người nhìn hắn, hắn liền yêu thương mà nắm lấy bàn tay cô ngước mắt nhìn lên, lại tiếp tục một câu hỏi khác.
những chuyện vừa rồi xảy ra đều rất nhanh, rất đáng sợ, nó giống hệt như một bộ phim kinh dị mà cô đã từng xem. cô tưởng rằng mình sẽ chết, tưởng rằng mình sẽ không thể nào có thể yên tĩnh mà ngồi lại như thế này được nữa.
nhưng rồi, người con trai này bỗng nhiên xuất hiện như một vị thần.
"chuyện gì?"
"anh là ai."
"nếu em hỏi, anh sẽ trả lời sao?"
nhẹ cười, jimin vươn lên bàn tay vuốt ve khuôn mặt mỏi mệt đó một cái. cũng đúng, cho dù có chết hắn cũng sẽ không trả lời, nhưng hôm nay, cô đã nhìn thấy một nửa mặt tối trong con người hắn rồi. nếu như lúc này hắn còn tiếp tục ở lại bên cạnh cô, chẳng biết sẽ còn nhưng chuyện kinh khủng gì xảy ra nữa. hôm nay là red, ngày mai có thể là ram cũng nên, nếu như ram không được vậy thì boss sẽ xuất hiện.
mà nếu như boss đích thân muốn chính tay giết chết người con gái này, thì hắn sợ hắn ngăn không được, hắn sợ hắn không thể bảo vệ nổi cô mất.
nhận ra có chút gì đó quẫn bách bên trong đôi mắt một màu tối đen đó, seulgi biết được con người khốn kiếp này lại đang có ý định bỏ cô mà đi rồi. không kịp để jimin buông đi bàn tay đang vuốt lấy má mình rời khỏi, cô liền một đường cúi gập người xuống, dùng hai tay mà ôm chặt lấy đầu hắn chôn sâu trong lồng ngực.
"không cần phải sợ hãi, jimin à, không cần phải né tránh. có em ở đây, em sẽ luôn bảo vệ anh, bảo vệ người em yêu nhất."
một người vì một người mà sẵn sàng chết, một người lại vì một người mà sẵn sàng từ bỏ. câu nói mà jimin từng rất muốn nghe thấy nay đã được toại nguyện, nhưng tại sao lại là lúc này chứ, tại sao lại vào ngay cái khoảnh khắc mà hắn nghĩ cho dù có là ba từ 'em yêu anh' cũng không còn kịp nữa, hoàn toàn không kịp nữa rồi.
cánh tay cũng vòng qua thắt lưng cô mà gắt gao siết chặt, hắn cắn chặt môi mình mặc cho seulgi đang xoa xoa mái đầu mình như an ủi, khó khăn thốt ra câu nói:
"vậy... về nhà thôi."
trở về sống cuộc sống của em, yên bình như thế, vui vẻ như thế, cái cuộc sống mà trước khi anh đặt chân bước vào.
cuối cùng, một người vẫn bỏ một người mà đi, một người lại thêm một lần nữa bị người kia lừa dối mà chẳng hay biết gì.
---------------------♤♤♤---------------
em có mùi hương của một đóa hoa,
hương thơm dịu ngọt đến mức khiến cho nhân loại chỉ muốn chết chìm trong đó. em là ai? em đến từ đâu?
người con gái với mái tóc vàng óng trải dài xuống tận thắt lưng ấy, gương mặt mỹ lệ chẳng hề có lấy một ý cười, vị công nương hoàn hảo của nước anh giờ lại như một món bảo vật ngủ say đang được người đàn ông khoác trên mình bộ vest màu lam yêu thương mà ôm trọn, ngón tay thi thoảng còn trêu ghẹo lọn tóc nơi mang tai cô.
bennadic thỏa mãn mà thở nhẹ, vòng tay càng lúc lại càng siết chặt, rốt cuộc gã cũng lấy lại được thứ mà mình muốn. bây giờ, việc còn lại chính là thanh toán món nợ xương máu với kẻ thù trước đây nữa mà thôi, sau khi mọi chuyện kết thúc thì gã sẽ mang cô đi thật xa, thật xa khỏi những nơi thối tha bẩn thỉu này.
thế nhưng, nói bao giờ cũng dễ hơn làm.
thông qua gương chiếu hậu, bennadic hoàn toàn có thể để ý được có một chiếc xe khác mang theo mười phần sát ý mà đuổi theo gã. nhếch môi cười bí ẩn, sự nhu hòa trong cặp mắt hồng y nay đã được thay thế bởi khí tức diệt vọng tàn ác. gã biết kẻ đuổi theo mình là ai, phải giết một trong những kẻ mang dòng máu của gia tộc louis ngay tại đây tuy chẳng thích thú tẹo nào nhưng gã thật sự rất ghét kẻ khác tranh giành đồ chơi với mình.
"seungwan."
vốn đang chuyên tâm lái xe, sau khi nhận được lệnh từ người đàn ông ngồi phía sau, seungwan liền giảm chậm tốc độ liếc mắt nhìn gã ta một cái, không hề trả lời.
nhận được ánh mắt lạnh lùng đỏ rực của cô gái phía trước, bennadic hừ cười gật đầu: "hắn là của cô đấy, kẻ thuộc gia tộc louis phía sau thuộc về cô, cho nổ banh xác đi." hãy dùng thù hận mà bóp nát kẻ đó, giống như một quả cầu pha lê đẹp đẽ bị người ta chèn ép đến vỡ tan vậy.
seungwan chẳng hề do dự sau khi nghe thấy ba từ 'gia tộc louis' mà bất chợt quẹo vào một ngách bên trong khu rừng. có lẽ bởi vì quá bất ngờ mà joohyun vốn đang yên tĩnh nằm trong lồng ngực bennadic liền va chạm một cái, khuôn mặt liền trở nên vặn vẹo mà nhíu chặt mày. điều đó thành công làm cho gã tâm lạnh đi mấy phần, từ trên cao mà hướng cặp mắt đáng sợ của mình xuống nhìn cô đang nhập nhòe tỉnh giấc.
phía sau chính là taehyung đang điên cuồng theo sát. cậu cả trăm nghìn lần cũng không thể ngờ rằng bọn chúng lại rẽ sang một hướng khác, tuy có chút hoài nghi nhưng có thể khiến cho bọn chúng thay đổi kế hoạch cũng là một việc không tồi, cậu có thể kéo dài thời gian để cứu joohyun ra.
thế nhưng suy nghĩ một chiều luôn là con dao hai lưỡi, bởi vì taehyung không hề biết được lúc này bản thân đang đối đầu với ai. mãi cho đến tận rất lâu sau này cậu mới thấu triệt được, rằng lúc này bản thân đã ngu ngốc đến cỡ nào. nhưng cho dù là thế thì cũng là chuyện của rất lâu về sau, hiện tại đầu óc cậu, hoàn toàn trống rỗng!
"ÁAAAA!!" joohyun sau khi hoàn toàn thanh tỉnh thì không khỏi sợ hãi mà hét lên, cô ấy thế mà lại ở trong vòng tay của người đàn ông này, hệt như ác mộng ban nãy liền chẳng bao lâu mà đã trở thành hiện thực. cô điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi gọng kìm từ phía bennadic, đôi mắt như chán ghét mà nhắm tịt lại, mặc cho gã có cười cợt mà giữ chặt lấy cô như thế nào, cô cũng không chịu từ bỏ.
"tám năm trước tôi để em đi là bởi vì tôi không đủ mạnh để chống lại tất cả, nhưng hiện tại tôi đã có thể làm mọi thứ để nhốt em lại rồi, em hiểu chứ?" bennadic cúi đầu thì thầm bên tai joohyun, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà di xuống bên dưới cổ chân cô dịu dàng vuốt ve. tuy nói là dịu dàng nhưng sâu trong nội tâm cô như có như không mà cảm nhận được chỉ cần gã dùng sức một chút, mắt cá chân cô liền tức thì bị dập nát, điều đó vô tình mà thành công ngăn lại toàn bộ mọi giãy dụa của cô.
"ngoan lắm." cong cong khóe miệng, bennadic yêu thương hôn nhẹ lên mái đầu joohyun, cũng không cần dùng bao nhiêu sức lực mà nâng cô lên xoay người nhích qua một bên, nghiêng đầu thành công nhìn thấy đôi mắt cô đang một mực trừng lớn.
"tae... taehyung." cô run rẩy gọi một cái tên.
gật gù đầu, bennadic bật cười mà vươn tay nắm cằm cô kéo về phía mình, nhỏ giọng: "phải rồi, tôi sẽ cho em thấy cái chết của cậu ta... nó mãn nhãn đến cỡ nào."
quỷ vương cuối cùng cũng đã giang rộng đôi cánh màu đen của mình mà chứng tỏ quyền lực bằng cách giết người này để tổn thương một người khác, trói chặt tất thảy những cảm xúc dư thừa không mấy ai có thể làm được, bennadic càng lúc càng trở nên cực kì đáng sợ.
cô còn có thể làm gì đây?
...
KÉTTTT!!!
tiếng phanh xe mạnh mẽ vang lên thật lớn, seungwan sau khi hướng vào một bãi đất trống cùng một căn nhà đá đổ nát liền không hề do dự mà dừng hẳn lại. mà taehyung phía sau cũng vậy, rất nhanh liền đá tung cửa xe bước ra bên ngoài.
phía trước, dưới ánh trăng trong suốt một màu trắng bạc, người con gái mang nửa vẻ đẹp của con người, nửa vẻ đẹp của ác quỷ cứ thế mà lạnh lùng chậm rãi tiến ra khỏi xe. mái tóc ngắn cùng màu với ánh trăng nhất thời được gió đêm mạnh bạo thổi tung, đơn giản che đi một bên khuôn mặt tuyệt thế nhưng sắc lạnh chẳng hề có lấy một tia cảm xúc nào.
cô gái này, cậu nhận ra. taehyung hơi có chút kinh ngạc khi trông thấy seungwan thay đổi đến nhường vậy, dưới đáy mắt màu đỏ băng giá kia, có chút gì đó đang dần dà tan vỡ, đau thương trộn lẫn cùng thù hận hòa quyện thành một màu xám u tối điên cuồng. câu hư hư thực thực mà nhìn seungwan, rốt cuộc thì cô gái ấy, tại sao lại trở nên khác người như vậy?
"taehyung!!"
lúc này, từ bên trong xe, taehyung ngỡ ngàng khi trông thấy vị công nương thường ngày ở trong vòng tay cậu nay lại bị kẻ khác thân mật ôm ra bên ngoài. cơn phẫn nộ chẳng mất bao lâu liền theo gió mà quay trở về, hai tay cậu siết chặt lấy nhau sau khi trông thấy bennadic hướng cậu nở nụ cười đậm vẻ khiêu khích. cậu thật sự đã không còn tâm trạng nào để suy nghĩ về seungwan nữa, liền một mạch hướng thẳng về phía joohyun mà chạy tới. nhưng cũng chính bởi điều đó, taehyung chưa kịp bắt đầu đã ngay lập tức phải thất bại.
seungwan, cô gái từng bị anh yoongi dày xéo đến tâm thần điên loạn lúc này lại bình tĩnh cùng lạnh lùng đến khó tin. hơi khụy người xuống một chút, từ bên hông rút ra hai con dao cỡ nhõ, cô điêu luyện xoay tròn chúng trong lòng bàn tay, đôi mắt rực đỏ dưới ánh trăng heo hắt chút ít sự tàn nhẫn chẳng rõ từ đâu mà phát tiết. chỉ trong một cái chớp mắt cực độ ngắn ngủi, taehyung đã chẳng còn có thể nhìn thấy người con gái đó nữa. không chỉ có cậu, mà ngay đến cả joohyun phía sau cũng thẫn thờ mãi không thôi, riêng chỉ có bennadic là vẫn đang yên lặng trông chờ vào một màn lạ lẫm phía trước.
và rồi một đường máu rách ra ngay bên tai khiến cho taehyung không khỏi kinh hoảng, từ bao giờ?! trừng mắt, cậu quay đầu ra phía sau liền tức thì trông thấy cô gái kia đã nghiễm nhiên ở đó. lại thêm một cái chớp mắt nữa, liền xuất hiện một vết cắt sâu hoắm thấu da thấu thịt ngay trên cánh tay mình, taehyung thật sự đã rơi vào thế bị động không còn cách nào vãn hồi. ngược lại seungwan lại cứ như là ảo ảnh, mỗi lần xuất hiện liền để lại trên người cậu một đường máu. rồi cứ như thế, chưa đầy năm phút trôi qua, toàn thân cậu đã ướt đẫm một mảnh máu tươi ghê rợn và nỗi đau đớn không thể tả.
"không!!" joohyun lắc đầu mà giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của bennadic, nhưng cô càng cựa quậy thì vòng tay đó lại càng siết chặt. cô không muốn nhìn thấy cảnh này, cô hoàn toàn không muốn chút nào hết, taehyung sẽ chết mất. bất lực mà dựa vào vai cái kẻ độc đoán nào đó cắn mạnh một cái, cô nhíu chặt mày mà hét lên:
"ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT, TAEHYUNG!!" ngay sau đó bỗng có một tràng cười như châm biếm vang lên ngay bên tai như thể muốn nói với joohyun rằng, đấy là điều không thể không diễn ra.
taehyung phía trước toàn thân tuy rằng đã sắp sửa kiệt sức nhưng khi cậu tiếp nhận một cước từ seungwan, đã rất nhanh mà tóm lấy cổ nhân cô vặn lấy. cô dường như cũng đã nhìn ra cái ý định dễ dàng đó, liền mượn lực từ người cậu mà lấy đà đẩy người mình lên vòng chân qua cổ cậu kẹp chặt lấy, đôi tay cũng không hề rảnh rang bóp chặt cằm cậu mà điên cuồng bẻ ngang, hòng muốn vặn gãy nó.
chỉ trong một thoáng chốc thôi, taehyung đã lầm tưởng rằng cô gái này chính là yoongi, từng hành động cùng cử chỉ đều hàn lãnh đến ghê rợn. yoongi cũng giống như vậy, dứt khoát, nhanh nhạy, anh ấy chưa bao giờ kịp để mục tiêu của mình hé nổi một câu nói, luôn luôn giết người chỉ trong một tích tắc mà thôi.
cô gái này, vì sao lại trở nên như vậy chứ? vì anh ấy sao?
mạnh mẽ cúi gập người hất ngã seungwan, taehyung chưa kịp hít thở một mớ không khí nào, khuôn mặt ngay lập tức đã bị hai cú đánh lật ngã, sau cùng cậu cảm nhận được cổ mình bị một sợi xích sắt mảnh nhỏ vòng qua mà kéo lê về phía căn nhà đá đổ nát. hơi trợn mắt nhìn lên, cậu như không dám tin mà trông đến cô gái đó đang dùng một tay kéo lê thân thể mình về phía trước, quá mức nhàn nhã rồi. cười khẩy một tiếng, taehyung lại hướng ánh mắt bạc màu của bản thân nhìn sang bóng dáng joohyun đang vẫy vùng phía trước, càng lúc lại càng xa, càng lúc lại càng mờ ảo. cậu ngạt thở rồi, ánh mắt cũng chẳng còn thấy gì ngoài một mảng đen u tối.
vậy là thất bại sao, cứ như vậy mà kết thúc à? đã không cứu được cô ấy, lại còn chết thảm như vậy ư?
đúng là một ngày xám xịt, đúng là một khoảnh khắc tuyệt vọng, tôi vậy mà lại chẳng chạm được vào em một lần... joohyun ơi!
có ai đó đã từng nói rằng, thời khắc mỏng manh nhất không phải là cái chết mà là lúc chúng ta đang vật lộn giữa bức màn sống và chết. một bên màu trắng, còn lại một bên chính là màu đen, màu đen đang dần nuốt chửng ta, còn màu trắng lại cố gắng níu lấy ta. thế nhưng quyết định không phải là do chúng chọn, mà chính là ta chọn. số phận có quyền vùi dập ý chí của ngươi, nhưng chỉ cần tâm bạn mạnh, bạn sẽ sống.
sau khi cột taehyung đã chẳng còn một chút ý thức nào vào chiếc cột gỗ bên trong căn nhà, seungwan nghiêng đầu ngắm nghía cậu thật lâu, thật kĩ càng rồi tự nhủ rằng người con trai này mang trên mình một dòng máu đáng nguyền rủa. cho dù cậu ta vô tội, nhưng vì cậu ta đã lỡ sinh ra dưới cái tên đó, dòng họ đó, gia tộc đó, cho nên cậu ta sớm cũng đã nhận được bản án tử của mình rồi.
đặt xuống quả bom chỉ áng chừng còn bốn mươi giây ngắn ngủi, seungwan hai tay bởi vì vận động quá mạnh mà đã có chút sưng phồng lên. nhưng cô lại chẳng cảm thấy đau một chút nào, không tội lỗi, không đau thương, không gì cả.
cô, đã chẳng còn cảm thấy được bất cứ điều gì nữa.
joohyun không trông thấy gì cả, cô chẳng nhìn thấy gì cả, thứ mà cô nhìn được lúc này chỉ còn là bóng hình của cô gái với mái tóc trắng bạc tàn ác đến ám ảnh đang chậm rãi bước ra khỏi căn nhà hoang, một đường hướng thẳng về phía này. vậy còn taehyung đâu, anh ấy đâu mất rồi?
cái tên ngu ngốc đó... đâu mất rồi?!
sau khi seungwan trở về liền gật đầu với bennadic một cái. rộ lên một nụ cười đậm vẻ thỏa mãn, gã siết chặt joohyun trong vòng tay mình, một lần nữa cúi đầu thì thầm vào tai cô từng chữ từng chữ: "em nhìn đi, nhìn cái người mà em mong chờ nhất đó đi, hắn sẽ có một cái chết tuyệt vời như thế nào!"
píp, bom chính thức được kích hoạt, giữa trời đêm một màu trăng sáng bạc đượm buồn kia, bốn mươi giây đếm ngược cũng chính thức được bắt đầu. chỉ bốn mươi giây, quá nhanh, quá tàn nhẫn. joohyun dại mắt ra mà ngẩng đầu nhìn bennadic như không dám tin, để rồi khi cô chưa kịp quay đầu nhìn về phía khu nhà hoang đó thì nó...
sớm đã nổ tung rồi.
BÙMM!!!
khói lửa như dung nham phun trào từ bên dưới địa ngục ánh lên một sắc đỏ đau đớn đến không thể nào chấp nhận được. joohyun vô lực chết lặng trượt dài từ trên người bennadic xuống mà quỳ rạp dưới nền đất, chật vật lại chống mình đứng lên, dưới cặp mắt màu xanh tràm vốn dĩ trong suốt lúc này chỉ còn lại một màu khói u ám cùng uất nghẹn.
không thể nào đâu, taehyung sẽ bước ra từ đó, anh ấy sẽ lại bước ra.
gọi tên của cô.
ôm chặt lấy cô mà, phải không?
thế nhưng tại sao, đã qua mất một lúc rồi, thứ mà joohyun trông thấy vẫn chỉ là khói lửa mù trời, lửa nóng rực cháy một mảnh hoang tàn đến lạnh lẽo. chẳng một ai, chẳng một bóng người bước ra.
tại sao anh lại không xuất hiện? anh nói anh sẽ bảo vệ tôi cơ mà, này tên kia, anh yêu tôi đến mức như vậy sao? đến mức dùng cả cái chết để yêu thương tôi hả?!
nắm tay siết chặt vào nhau, joohyun run rẩy mà nở một nụ cười, lợi dụng chút sót tàn còn lại của tro bụi mà bật người đứng lên, điên cuồng hướng vào ánh lửa mà chạy tới. hệt như một con thiêu thân chẳng màng sống, vị công nương cao ngạo diễm lệ một thời mà người ta đã cho rằng cô ấy chẳng thuộc về trần gian đó, lúc này đây lại muốn vùi mình vào cái đống đổ nát hoang tàn phía trước.
để có thể tự sát cùng ai kia, muốn lao vào mà lục tìm ai kia, muốn được nhìn thấy nụ cười ấm áp tràn ngập yêu thương kia nữa.
lần này tôi sẽ không chờ anh nữa, mà sẽ tự mình chạy đến với anh. chẳng mấy chốc...
là chúng ta có thể đuổi kịp nhau rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro