Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

¤ 1 | Chào đại thiếu gia

Ở một nơi nào đó, trong một căn phòng tinh tế xa hoa tràn ngập mùi hương bạc hà thoang thoảng đang khép hờ cánh cửa màu trắng bạc. Từ bên ngoài nhìn vào có thể cảm nhận được không khí thanh mát, yên tĩnh có phần quá mức bên trong.

Cho tới khi tấm rèm màu xám khói bị gió lay động, phất phơ giữa không trung làm phiền giấc ngủ của ai đó trên giường, thì cái không gian tưởng chừng như ám ách đó mới có dấu hiệu bị phá vỡ. Trên chiếc giường king size cạnh cửa sổ có xuất hiện một người, hay nói chính xác hơn là một người con trai đang say giấc, lại bởi vì gió lạnh mà khẽ cục cựa trở mình.

Ngay khi quay mặt về phía cửa sổ, người con trai tức khắc nhíu chặt lông mày. Những tia nắng màu vàng chói lọi giống như cô nhóc nghịch ngợm lả lướt mơn trớn trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, khiến hắn không thể không động đậy con mắt.

Khó chịu than nhẹ một tiếng, hắn vươn bàn tay thon dài với các đốt tay cân xứng lên, che lại khuôn mặt hòng xua đuổi cái tia nắng ngu ngốc kia đi. Đột ngột...

"James, anh đã tỉnh."

Bên tai bỗng vang lên một giọng nói ngọt ngào làm hắn mơ màng tỉnh giấc. Nhíu nhíu mày, James khẽ quay mặt qua, lia ánh mắt hướng về nơi giọng nói phát ra.

Một khuôn mặt diễm lệ thẹn thùng thoáng chốc hiện lên rõ ràng. Cô gái với bộ đồ ngủ bán trong suốt đang dùng bộ ngực đầy đặn cọ cọ lên người hắn, cười khẽ khàng.

Không bởi vì sự mơn trớn này mà nổi lên thú tính, James chỉ im lặng mặc cô gái dùng đôi môi đỏ mọng du di khắp ngực mình. Ngay lúc không chịu nổi nữa muốn đẩy cái người này ra thì đột nhiên, bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi.

"Thiếu gia."

Hơi nâng người dậy, hắn thấy ngoài cửa phòng có một người đàn ông trung niên đang nghiêm cẩn cúi người. Đối với tình cảnh ái muội trên giường không lấy vẻ gì làm lạ, chứng tỏ ông đã nhìn nó đến quen rồi.

"Có chuyện gì?" Biết người ngoài cửa là quản gia nhà mình, James thoáng cái nằm xuống giường hưởng thụ sự dịu dàng của kẻ bên cạnh, lười nhác hỏi.

"Lão gia cho gọi cậu, hiện tại ngài đang chờ ở phòng ăn thưa thiếu gia." Giọng nói của ông quản gia một lần nữa vang lên, đáy mắt xẹt qua vài tia sửng sốt nhưng nhanh chóng biến mất.

Hắn chỉ khẽ đáp: "Tôi biết rồi."

Xốc mạnh tấm chăn lên, cơ thể James thoáng cái bài khai trước con mắt thiên hạ. Trên người không có lấy một mảnh vai che thân, tứ chi thon dài cân đối cùng đường cong săn chắc cứ như vậy mà hiển lộ. Một tên con trai không mặc gì và một cô gái quần áo nửa kín nửa hở cùng nhau nằm trên một chiếc giường, chừng này cũng đã hiểu rõ được tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Trông thấy lão quản gia sắc mặt cứng ngắc nhìn mình, James nháy mắt nở một nụ cười ngả ngớn, xoay người bước vào phòng tắm.

"Aiz, quả đúng là yêu tinh!"

Ông quản gia bất lực thầm thán. Ông đã già rồi, vậy mà suốt ngày còn phải chứng kiến ba cái cảnh này chắc có lúc đột quỵ mà thăng thiên thôi.

Nói gì thì nói, lão gia dù sao cũng là quý tộc người Pháp đi lấy một cô gái thường dân gốc Việt. Phu nhân tuyệt mỹ dịu dàng như vậy, thế nào lại sinh ra bốn thằng con ngay cả một chút tính cách giống mẹ cũng không có. James là con trai đầu lòng của lão gia, rõ ràng là con trai song lại xinh đẹp hơn cả phụ nữ, đã thế tính cách cợt nhả chỉ thích trêu chọc người khác không quản già trẻ.

Chả bù cho Auguste, đứa con thứ hai của lão gia cũng là em trai của hắn. Khuôn mặt như tảng băng ngàn năm không tan cùng tính cách lạnh nhạt tàn nhẫn. Có điều cậu ấy lại sở hữu đôi mắt tuyệt đẹp của phu nhân nha, nghĩ đến đây ông lại thở dài, dù là vậy nhưng đôi mắt đó ở trên người phu nhân đẹp chừng nào thì trên người cậu lại đáng sợ chừng đấy.

Nhưng đáng sợ cũng không bằng cậu út tính tình bướng bỉnh nóng nảy, đã vậy lão gia còn đặt tên cậu là Justin nữa, thật quá dọa người mà...

Ầy, chung quy phải nói đi nói lại thì người con thứ ba - Victor, mới chân chính là cực phẩm. Cậu ấy thừa hưởng vẻ đẹp lai hai dòng máu giữa lão gia và phu nhân, một vẻ đẹp tinh túy vạn người say mê, lại còn cả cái tính cách pha trộn lẫn lộn kia nữa. Cợt nhả của James, lạnh lùng của Auguste, bừng bừng của Justin, tất cả đều thể hiện hết trong con người cậu.

Ôi quỷ thần ơi, tại sao cái thân già này lại chọn trúng vào cái gia đình quái đản này cơ chứ? Làm sao sống đây? Làm sao sống đây?!...

"Mặt ông so với thái giám bị cắt mất giống nòi cũng chả khác nhau là bao, quản gia Ted ạ. Ông đang nghĩ gì thế?"

Giọng nói đùa cợt đột nhiên vang trên đỉnh đầu khiến ông quản gia giật mình thoát khỏi cái hồi tưởng vớ vẩn, rồi ngay lập tức giận giữ vì lại bị tên thiếu gia xinh đẹp kia đùa cợt.

"Thiếu gia, lão gia đang đợi cậu." Bình tĩnh Ted già, mày phải bình tĩnh. Thiếu gia đây cũng không phải lần đầu phát ra những câu nói mất dạy như vậy!

Một lúc sau James từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo tắm màu trà. Bởi vì quá vội nên ngay cả mái tóc màu nâu vàng cũng chưa kịp lau khô, cứ nhỏ giọt tóc tách. Giọt nước mơn trớn từ sau gáy thẳng xuống bờ vai rắn chắc, biến mất bên trong vạt áo mở rộng đầy ám muội.

Hắn cứ tưởng quản gia già nào đó đã đi rồi, không ngờ ông vẫn còn đứng thất thần ở cửa nhìn chăm chú cô gái trên giường, vẻ mặt đau khổ cứ như heo bị cắt tiết ấy, làm hắn không nhịn được muốn trêu đùa một chút.

"Ôi chà! Thế thì quản gia Ted... mỹ nhân xinh tươi này đành giao lại cho ông vậy." James khẽ khom người xuống nói nhỏ bên tai Ted già. Lần này thì khỏi nói, ông quản gia nghiến răng nghiến lợi mà nhắc nhở hắn, khuôn mặt có nếp nhăn bỗng chốc méo xệch đi trông đến là hài hước.

Cười dài một tiếng, hắn thong dong bước đi mặc kệ hai kẻ trong phòng, một người thì tức giận, một người thì mất hứng. Giống như việc ghẹo điên người khác là thú vui nhàn nhã của hắn vậy.

----------♤♤♤----------

James chầm chậm bước chân xuống phòng ăn. Ngay khi vừa mới đẩy cửa bước vào, hắn chưa kịp nhìn ngó cái gì thì lập tức, một vật thể lạ đang hướng thẳng mặt hắn mà lao tới. Hắn "Ô!" lên một tiếng nghiêng người tránh qua bên cạnh, dưới chân là một bình hoa bị ném cho vỡ nát.

Chậc chậc hai tiếng, James khẽ ngẩng đầu lên, tức thì đối diện với khuôn mặt của bố già nhà mình: "Cha thân yêu, Mặt Trời còn chưa hửng bóng... Sao cha lại có thể hành động hệt như thiếu nữ đôi mươi bị cưỡng gian xong rồi bỏ chạy vậy?" Kèm theo đó là một nụ cười mị hoặc gian xảo.

"HỖN LÁO!!"

"Trời ơi, thiếu gia lại vậy nữa rồi..." Hai cô hầu đứng bên cạnh sau khi nghe lão gia giận dữ thì không khỏi đổ mồ hôi, thầm thì với nhau trong lo sợ.

Biết mình đã đùa hơi quá trớn, James thu lại dáng vẻ xấu xa, cười cười đi lại rồi ngồi xuống đối diện cha mình: "Không phải cha đang ở Việt Nam cùng mẹ sao? Thế nào chưa được một ngày lại ngồi ở đây vậy?"

"Vâng, nhờ phước của anh mà tôi vừa mới đặt chân xuống sân bay đã phải tức tốc quay trở về." Hừ lạnh một tiếng, ông đối với thằng con quỷ quái này thập phần bất mãn.

Nâng cốc cà phê lên nhấm nháp một hụm, James nhếch môi giả vờ không hiểu: "Ô, thế ra là... cha không nỡ rời xa anh em bọn con sao?"

Nhìn thấy lão gia đen hết mặt mày, hắn vẫn không mảy may sợ chết nói tiếp: "Auguste vẫn khỏe măng cha ạ, tuy cái mặt nó lạnh vậy nhưng vẫn một ngày ba bữa đầy đủ. Victor thì vẫn còn ngủ trên phòng, Justin thì chắc đang đua xe ở..."

"CÂM MIỆNG NGAY CHO TAO THẰNG CON LÁO XƯỢC!!!"

Đập mạnh bàn một cái, lão gia tức ói máu gầm gừ: "Vẫn dám đánh trống lảng?! Trước khi đi tao đã giao toàn bộ kho chứa vũ khí và cấp dưới của tao cho mày xử lý, rõ ràng tao bảo mày hôm nay đến gặp lão đại bang Hắc Long giao hàng, mày đã làm xong chưa?... Rồi còn hai tiếng nữa con gái của Hội nghị viện Hoàng gia Anh sẽ tới, mày đã chuẩn bị đến đâu? HẢ?!!"

Nhìn cha yêu một lần rống giận như vậy khiến James không khỏi nhức đầu. Hắn nhíu mày, ngón út vươn lên ngoáy lỗ tai, thản nhiên đáp: "Việc giao hàng cho Hắc Long bang chẳng phải tối nay mới thực hiện hay sao, con đã giao nó cho Au rồi. Còn kho vũ khí và cấp dưới của cha con đã giao toàn bộ cho Justin, nó hoàn toàn thừa khả năng..."

James ậm ừ dừng đôi chút, khẽ liếc mắt về phía cha mình một cái. Thấy khuôn mặt cương nghị càng vặn vẹo hết cả lên làm hắn không khỏi ho lên một tiếng "khụ khụ".

"Vậy còn việc đón tiếp Công nương người Anh?" Cuối cùng lão gia cũng mở miệng, nhưng lại phải nghiến răng mà hỏi.

"Cái này..." James ấp úng nửa ngày trời hết cắn ngón tay rồi đến xoa đầu, lão gia nhìn muốn phát hỏa. Tại sao cái thằng con cầm thú này lại sở hữu hết vẻ đẹp của vợ ông vậy? Thực sự không thể chấp nhận nổi.

Ngay cái lúc lão gia đứng lên định mắng chửi một trận nữa thì ngoài cửa, bỗng vang lên một giọng nam trầm ấm: "Con sẽ là người đi đón vị Công nương đó, thưa cha."

Trông thấy chủ nhân của tiếng nói, lão gia cố nuốt xuống cơn tức ngồi trở lại ghế, nhíu mày nhìn đứa con thứ ba tính tình giảo hoạt này: "Victor, con lại đang tính toán cái gì phải không?"

Nếu nói James một tí vẻ đẹp của cha cũng không có thì Victor, lại mang trên mình tinh hoa được hòa trộn giữa hai văn hóa Đông Tây, một nhan sắc mị hoặc nhân tâm. Nghe cha hỏi như vậy cậu cũng chỉ nhún vai, tao nhã bước tới ngồi cạnh anh trai đang nheo mắt đánh giá mình. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu đất cũng vì thế mà bay bay, khiến cho hai cô hầu đứng cạnh phải đỏ cả mặt.

Ngay giây phút mông vừa vặn đặt xuống thì cậu đã bị anh cả James cợt nhả: "Này nhóc, mới hôm qua còn sống chết từ chối, vậy mà chỉ một đêm lại có thể xông xáo tự giác đến vậy... Em rốt cuộc là đang có âm mưu gì thế?" Câu cuối hắn hỏi nhẹ như không, vậy mà vào tai Victor lại có thể nghe rõ mồn một.

"Không ai gọi một thằng con trai cao mét tám là nhóc đâu, với lại..." Nghiêng mặt nhìn anh trai, cậu cong nhẹ khóe miệng: "...Em đổi ý không được à?"

Đổi ý?

James nháy mắt sửng sốt, rồi lại như hiểu ra cái gì, hắn cười cười hai tiếng: "Chứ không phải do người ta là mỹ nhân hả?"

Ý cười trên môi Victor vì câu nói này lại càng thêm tươi tắn. Mỹ nhân? Đúng vậy, cô gái này đúng là một tuyệt sắc giai nhân nha. Nhưng đó cũng chỉ là một phần thôi, thứ khiến cậu hứng thú ở vị Công nương xinh đẹp này có lẽ là tính cách cao ngạo lạnh lùng.

Tối hôm qua cậu rảnh tay lướt mạng một chút, lại vô tình thấy được mục tin tức đăng tải thông tin: Công nương quý tộc người Anh làm từ thiện ở Ănggola. Chà, ai lại đi làm từ thiện với cái bộ mặt lạnh băng đó bao giờ? Victor cười sâu xa, điều này làm cậu nổi lên ham muốn muốn tận mắt nhìn thử khuôn mặt thập phần mỹ lệ ấy. Có khi cậu lại thành công làm cho khuôn mặt đó có thêm vài biểu tình khác.

"Victor à, con có đang nghe cha nói?"

Câu hỏi của lão gia đã thành công lôi cậu trở về thực tại. Victor nhướn mày: "Vâng thưa cha."

Thở dài một tiếng, lão gia mệt mỏi day day trán: "Cha là đang muốn bốn đứa trịnh trọng ra đón tiếp vị Công nương kia. Dù sao cũng là con gái của quý tộc Hoàng gia Anh, ngàn vạn lần không thể thất lễ được."

"Cả bốn sao? Cha à, cái này có đến mức phải như thế không ạ?" James nhăn mi, chống tay lên trán trầm giọng.

"Chứ còn gì nữa. Tất cả mọi việc mày đều giao lại hết cho các em, đã không thấy hổ thẹn còn ngồi đấy than cái gì? Mày chỉ được cái tài trêu hoa ghẹo nguyệt đêm ong ngày bướm thôi, thật đúng là tức chết tao mà!" Cứ cái gì liên quan đến James thiếu lão gia lại mất kiểm soát. Hai cô hầu vì tiếng rống của ông mà rúm ró hết cả người, thầm cầu nguyện vị thiếu gia xinh đẹp kia đừng có chọc tức ông ấy nữa.

Nhưng nào đâu tiếc thay, lời thỉnh cầu của hai cô hầu rốt cuộc cũng không thể linh nghiệm. James mở mồm tiếp và vẫn giở cái giọng điệu gợi đòn: "Cái gì gọi là 'trêu hoa ghẹo nguyệt đêm ong ngày bướm' ạ? Cha làm ơn ngưng dùng mấy cái câu cổ hủ như vậy đi. Người ta là tự động bò lên giường của con, muốn con âu yếm sưởi ấm một chút thôi..."

"MÀY LẬP TỨC CÂM MỒM NGAY!!!..."

"CHA!!" Lần này người rống chính là Victor, cậu thật không chịu nổi hai cái con người này nữa.

Thấy tiếng hét của mình có vẻ như thành công làm họ dừng lại, cậu quay qua trừng mắt nhìn James một cái rồi mới nhẹ giọng, hướng lão gia cất tiếng: "Cha, cha có còn nhớ vài tháng trước cha sang Anh họp Nghị viện hay không?"

Ông nhíu mày, tuy không hiểu vì sao con trai mình đột nhiên lại hỏi như vậy nhưng cũng gật đầu trả lời: "Có."

Khóe môi Victor lại một lần nữa cong lên: "Vậy cha có nhớ người ra đón mình là ai không? Là một quản gia già đúng chứ?"

Lúc này không chỉ có lão gia mà ngay cả James cũng ngạc nhiên ngỡ ngàng.

"Nếu như Hoàng gia bọn họ đón tiếp một quý tộc người Pháp là cha đây thiếu lich sự và xuề xòa như vậy thì hôm nay con trai cha, sẽ đích thân đến đón tiếp con gái họ không phải là đã nể mặt lắm rồi sao?...Chứ không nhất thiết phải bốn người đâu cha ạ." Victor mỉm cười dựa lưng vào ghế, lý luận chắc nịch từng chữ.

Lời nói của cậu chính xác tới mức khiến lão gia á khẩu, bất đắc dĩ gật đầu. Sau đó ông còn dặn dò hai đứa con vài câu rồi lập tức đặt vé bay về Việt Nam với vợ.

...

Đứng trước cánh cổng biệt thự nhà mình, Victor nghiêng người nhìn James đang lười nhác trêu chọc hai cô hầu, cậu bật cười: "Tối nay kiểu gì thì anh cũng phải tới chỗ anh Auguste đấy. Dù gì thì đây cũng là món hàng rất quan trọng, không thể không giao cho Hắc Long."

James nheo mắt nhìn cậu cười hằng hặc: "Thôi nào, em bớt quản chuyện của anh đi, cứ lo vui vẻ bên mỹ nhân em thích là được."

Mỹ nhân... của mình sao?

Một ý niệm nháy mắt hiện lên trong đầu cậu.

Victor nhìn đồng hồ một chút rồi mỉm cười đi vào gara. Ngay khi định nhấc chân ngồi vào chiếc Ferrari ánh bạc thì bất chợt, dư quang không nhịn được nhìn lên chiếc xe mô tô phân khối lớn bên cạnh. Đáy mắt màu xanh bất giác cong lên như đang ẩn chứa âm mưu gì đó khó đoán, khóe môi nhếch lên quyến rũ, cậu cười khẽ.

----------♤♤♤----------

Tại sân bay quốc tế Charles de Gaulle hay còn gọi là Roissy của thủ đô nước Pháp, mọi người đang rầm rộ chen chúc để chào đón vị Công nương quý tộc người Anh. Nói đúng ra là họ hiếm khi trông thấy quý tộc xuất hiện lộ liễu như vậy nên đang ra sức chụp ảnh cùng say mê ngắm nhìn, nhưng mà cũng chỉ có thể thưởng thức từ xa thôi.

Vị Công nương kia tuy đứng một mình, có vẻ như đang chờ người, nhưng biểu tình lạnh lẽo trên khuôn mặt mỹ lệ đó khiến cho người ta thật không dám lại gần. Mà cô cũng chẳng hề xuất hiện một chút phản ứng nào khi bị mọi người chụp ảnh, nhìn ngó. Chỉ lẳng lặng đứng đó, hệt như búp bê xinh đẹp trong tủ kính, diễm lệ nhưng vô cảm.

Tại vì mẹ đã đồng ý lời mời của vị người Pháp nào đó trong Hội nghị viện, hiện tại cô phải đứng ở đây chờ họ tới đón và chẳng mang theo một ai, chỉ duy nhất một mình cô. Mặc cho những ánh mắt tục tĩu kia soi mói mình từ trên xuống dưới cô cũng chẳng quan tâm, chỉ là... đã chờ quá lâu rồi, đợi mãi vẫn không thấy ai đại diện tới đón cả. Hoàng gia Paris lại có thể thô lỗ như vậy sao?

Khẽ rũ mi mắt cong dài như rẻ quạt, cô vuốt nhẹ chiếc vòng bằng thủy tinh trên cổ tay mình. Một chiếc vòng được chạm khắc tỉ mỉ, trong suốt tỏa sáng dưới ánh Mặt Trời, có thể thấy rõ dòng chữ được khắc tinh tế bên trong. Irene - đây chính là tên của cô, một cái tên thật mỏng manh và yếu đuối.

Dòng người dòm ngó đang thưa thớt dần, và có lẽ bầu trời cũng đã trở chiều rồi, Irene thầm nghĩ. Cô đã đứng đây hơn hai tiếng đồng hồ, thế nhưng lại chẳng có một ai trong Đại sứ quán hay vị người Pháp nào đến tiếp đón cả. Cô khó chịu nhíu đôi mày liễu thiếu kiên nhẫn, bụng định bảo phải chăng nên quay trở về?

Vậy nhưng, ý định đó chưa kịp thực hiện thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói ấm áp: "Xin lỗi vì đã tới trễ, thưa Công nương."

Irene còn chưa kịp đưa mắt nhìn thì bàn tay đã bị ai đó hôn nhẹ lên: "Tôi là Victor, con trai của bá tước Louis. Bởi vì dọc đường tắc quá cho nên đã tới muộn, thành thật xin lỗi."

Người con trai tên Victor này có vẻ ngoài cực kỳ tuấn mỹ. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu sẫm cùng với cặp mắt thoáng ánh xanh bạc hệt như những quý tộc lãnh chúa cao quý, kết hợp với bờ môi mỏng hiện tại vẫn còn đặt trên tay khiến Irene không khỏi giật mình.

Cô nhanh chóng rút bàn tay mềm mại ra khỏi hắn, đáy mắt toát lên vài tia lạnh lẽo: "Tôi không chấp nhận, quý quốc các người thật vô lễ!" Để người khác chờ lâu như vậy rõ ràng là đang đùa giỡn, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho họ.

Thật bướng bỉnh, Victor thầm đánh giá trong lòng thầm. Thật ra cậu đã tới từ lâu rồi, nhưng không muốn ra mặt ngay vì cậu muốn chiêm ngưỡng thái độ tức giận và khó chịu của cô gái này. Cậu đã chờ thật lâu, vậy mà khuôn mặt kia đều trước sau như một.

Có lẽ vị Công nương này là búp bê thật chăng? Mái tóc dài vàng óng như dải lụa màu nắng, ôm trọn khuôn mặt trắng nõn kiều mị không một khuyết điểm. Lại còn cả đôi mắt to tròn xanh biếc sóng sánh nước kia nữa, nhưng tiếc thay đây là nước lạnh bị đóng băng. Cô ấy hoàn hảo tới mức khiến trái tim cậu đập rộn ràng như hẫng đi một nhịp.

"Vậy cô muốn thế nào, Công nương?" Victor giở giọng điệu hơi thiếu kiên nhẫn mà hỏi, dù sao cũng là do cậu cố tình trước.

"Tôi sẽ trở về."













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro