88
Điền Chính Quốc vốn đang nghe bà Điền kể chuyện, Kim Thái Hanh vừa nói xong, không chỉ có Điền Chính Quốc sửng sốt, ngay cả bà Điền cũng kinh ngạc nhìn về phía anh.
Điền Chính Quốc là người phản ứng lại đầu tiên, cậu lập tức quay sang nhìn nét mặt của lão Điền.
Bây giờ lão Điền phải phẫn nộ chửi ầm lên xách chổi ra đuổi Kim Thái Hanh mới phù hợp với thiết lập tính cách chuyên bao che của mình. Điền Chính Quốc ngồi đối diện Kim Thái Hanh, thò chân đạp cho đối phương một cái, anh cũng không tránh, cứ thế mà chịu đòn.
Phản ứng của Điền Đại Chí lại nằm ngoài dự đoán của Điền Chính Quốc. Người đàn ông trung niên giữ nguyên động tác gắp thức ăn, lơ lửng trên không trung nửa ngày, cuối cùng im lặng đặt đũa xuống.
Ông cũng không phát cáu như mọi người tưởng tượng hoặc gàn dở châm chọc Kim Thái Hanh mấy câu, Điền Đại Chí giương mắt lên, thản nhiên nói một câu: "Vẫn còn quá sớm, sau này rồi tính."
Điền Đại Chí rất khó chịu, cõi lòng hiu quạnh, trống vắng đến mức ông không còn sức để rống Kim Thái Hanh nữa.
Bà Điền ho khan hai tiếng, cũng theo đó mà nói sau này rồi tính. Thật ra bà cảm thấy đứa bé Kim Thái Hanh này không tệ, chững chạc hơn Điền Chính Quốc rất nhiều, ngoài ra thì bà cũng đã nghe bà ngoại Kim Thái Hanh nói đủ thứ rực rỡ muôn màu rồi, lúc đầu còn tưởng rằng bà ấy lại khoác lác như mình, vì bà Điền thường tâng bốc cháu trai của mình với đám chị em trên quảng trường, thật giả lẫn lộn.
Nhưng bà ngoại Kim Thái Hanh không phóng đại, tất cả đều là thật, người thật so với sự miêu tả của bà ấy còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
Nhưng bây giờ nói những chuyện này đúng là hơi sớm, vì ngoài Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ra, trong mắt tất cả mọi người, bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ. Tình yêu của trẻ con ấy hả, cháy được ba phút thôi.
Nhất là kiểu người như Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, những cám dỗ mà bọn họ sẽ còn phải đối mặt không chỉ gấp năm mà có thể còn gấp mười lần người bình thường.
Ngay cả Điền Đại Chí và những người khác đều không cho rằng hai đứa có thể gìn giữ mối tình nồng cháy này được dài lâu, cho dù hiện giờ bọn họ đang cùng nhau ăn cơm.
Phụ huynh hai nhà đã đưa lì xì, nhưng cũng chỉ là mấy trò vặt cho lũ trẻ vui vẻ thôi, không ai coi là thật.
Ăn cơm xong, Điền Chính Quốc để tài xế đưa Kim Thái Hanh trở về.
Kim Thái Hanh ở ngay trước mặt Điền Chính Quốc tháo xuống cái đồng hồ đeo tay cũ, đeo lên chiếc mà Điền Đại Chí tặng. Điền Chính Quốc nhìn anh tiến hành một loạt động tác xong mới chậm rãi hỏi: "Kim Thái Hanh, vừa rồi anh làm thế là sao?"
"Sao?" Kim Thái Hanh nhấc lên con ngươi, lười biếng hỏi ngược lại.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh.
Người kia cười một tiếng, trấn an Điền Chính Quốc: "Anh biết chú Điền sẽ không đồng ý, chỉ là rào đón trước thôi."
"Để tất cả mọi người chuẩn bị tâm lý, bao gồm cả em nữa, Chính Quốc."
Kim Thái Hanh không nói đùa, để Điền Chính Quốc đứng đó, những suy nghĩ không thể lộ ra ngoài ánh sáng dần dậy lên trong lòng anh, từng chút quấn lên. Nói ra lại có chút đau lòng, anh thật sự không chờ nổi, muốn đưa người đến bên cạnh mình.
Nhưng không phải như lần trước.
Anh muốn Điền Chính Quốc được hạnh phúc, vĩnh viễn vui vẻ giống như bây giờ, thế nên anh vẫn có thể chờ thêm nữa.
Điền Chính Quốc nhìn mũi giày, đá mấy cục đá, lại giương mắt nhìn Kim Thái Hanh, đẩy anh một cái: "Cút mau."
Muốn thật dữ tợn, nhưng lại không làm được khí thế, Điền Chính Quốc có một gương mặt xinh đẹp, nên hung dữ mấy cũng không khiến người ta sợ hãi.
Nhất là hung dữ với Kim Thái Hanh, hiện giờ Kim Thái Hanh chỉ muốn cắn móng vuốt của cậu.
Tài xế nhà Điền Chính Quốc tên là Vương Đức Minh, đêm khuya bị gọi dậy ông cũng không phiền, mở cửa xe, đợi quý công tử nhà họ Kim này lên xe.
"Thật sự không giữ anh lại à?" Kim Thái Hanh bước lên xe, tay cầm quai cặp, nghiêng đầu nhìn Điền Chính Quốc, cười đùa nói.
"Bye." Điền Chính Quốc xua tay.
Không tim không phổi.
Con ngươi Kim Thái Hanh tối lại, nhìn Điền Chính Quốc một hồi, người kia còn chưa kịp phản ứng, anh đã bắt lấy cánh tay Điền Chính Quốc kéo cậu đến trước mắt, nặng nề cắn lên khóe miệng cậu một cái: "Em là cái đồ không biết ơn nghĩa."
Cuối cùng phải chiếm thêm chút lợi lộc, Kim Thái Hanh mới hài lòng rời đi.
Điền Chính Quốc sờ lên vành tai nóng rực, quay người đã thấy Điền Đại Chí khoanh tay đen mặt đứng ở cửa chính, thấy Điền Chính Quốc nhìn mình còn nặng nề hừ một tiếng.
Điền Chính Quốc: "..."
-
Tới gần đợt thi cuối kì, tình trạng thiếu ngủ của Điền Chính Quốc càng thêm nghiêm trọng. Trời lạnh đã khiến cậu cực kì mê ngủ, ngủ cả đêm cũng không đủ, bình thường đều là tới trường ngủ bù. Các giáo viên cũng biết tật xấu này của cậu, lúc đầu còn gọi cậu dậy, về sau thì trực tiếp làm như không thấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học thì Điền Chính Quốc có nằm cả xuống sàn ngủ cũng được.
Nhưng bởi vì đã sắp thi cuối kì, rất nhiều người có chuyện mới cuống lên đi ôm chân Phật, mà Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh chính là chân Phật của họ, có điều bọn họ không dám ôm Kim Thái Hanh.
Nên chỉ có thể ha ha Điền Chính Quốc.
Cuối kỳ Kim Thái Hanh cũng bận. Lớp mười nghỉ sớm hơn bọn họ nửa tháng, giáo viên không rảnh sẽ gọi lớp mười một đi trông thi hộ, Điền Chính Quốc lười đi, Lý Thư Nhã đành phái Kim Thái Hanh, cho nên Kim Thái Hanh thường xuyên không ở lớp.
Mỗi lần Kim Thái Hanh trở lại lớp, nhóc con ngồi cạnh anh đều đang uể oải ngủ gật. Anh không hề bị ai hỏi bài, vì những người kia vừa thấy bóng Kim Thái Hanh cái là lập tức biến mất, nên Kim Thái Hanh không biết nhiều khi Điền Chính Quốc ở lớp phải giảng bài cho người ta.
Phác Trí Mẫn mặc cái áo lông dày, như cục bông ghé vào trên bệ cửa sổ, cầm bài tập trong tay, mặt mày ủ dột: "Quốc Quốc, hay là ông cứ ngủ một giấc đi, trông ông buồn ngủ quá."
"Ông không thức đêm đúng không?"
Điền Chính Quốc ngáp một cái, viết công thức ra giấy cho Phác Trí Mẫn, mí mắt cũng không muốn nhấc lên: "Trừ lúc ăn cơm ra còn đâu tôi đều ngủ."
Phác Trí Mẫn: "..."
Tật xấu đến đông là ngủ cả ngày của Điền Chính Quốc từ xưa đã có, như thể ngủ đông, sang năm mới sẽ tốt hơn nhiều, như lúc đầu đông này là nghiêm trọng nhất.
Phác Trí Mẫn nhìn Điền Chính Quốc hai mắt dính cả vào nhau, cũng cảm thấy buồn ngủ theo, uể oải nói: "Tối hôm qua tôi phải thức đêm, cái tên Doãn Kì kia cứ quấn lấy tôi hỏi bài. Đm cái tên đó, một cái phương trình bậc hai cũng không biết giải là sao?"
Phác Trí Mẫn cảm thấy cực kì khó tin với việc này, nó đã hoàn toàn quên mất chỉ mấy tháng trước, chính nó cũng không biết giải phương trình bậc hai.
Nhưng nó lại cực kì hùng hồn khinh bỉ Mẫn Doãn Kì.
Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng nhìn nó một cái, ánh mắt kì quái, giọng điệu cũng là lạ: "Ông với Doãn Kì làm hòa rồi à?"
Mấy hôm trước, Phác Trí Mẫn bị Mẫn Doãn Kì cướp mất bữa sáng nên hai người chiến tranh lạnh cả một tuần. Mẫn Doãn Kì không phải người tự dưng nổi giận, là bởi vì Phác Trí Mẫn và Lâm Vũ Chi dùng chung một cái ống hút cùng uống một cốc trà sữa, nó còn ăn bánh bao của Lâm Vũ Chi. Phác Trí Mẫn quá ngu, ít nhất về phương diện tình cảm nó ngu muốn chết, ngay cả Điền Chính Quốc cũng cảm thấy có hơi thương xót cho Mẫn Doãn Kì.
Nếu Mẫn Doãn Kì vẫn cứ kìm nén không nói, Điền Chính Quốc hoài nghi hai người này sẽ dùng dằng đến tận ngày tháng năm nào cũng không biết.
Phác Trí Mẫn thở dài: "Được rồi, lần này tôi phải dỗ tên đó, nhưng khó vãi."
Điền Chính Quốc cười một tiếng đầy hứng thú, cậu không tin, nếu như Mẫn Doãn Kì nói Phác Trí Mẫn khó dỗ thì nghe còn được, nhưng Phác Trí Mẫn mà có thể chủ động dỗ Mẫn Doãn Kì một lần, có khi Phác Trí Mẫn không cần nói hết câu Mẫn Doãn Kì đã tự hết dỗi rồi.
"Ông cười cái gì hả, thật mà!"
"Tại sao ông lại muốn dỗ anh ta?" Điền Chính Quốc liếc Phác Trí Mẫn một cái, nhàn nhạt hỏi. Ở thời điểm thích hợp, cậu không ngại đẩy Phác Trí Mẫn một cái, nó chậm hiểu đến mức tội nghiệp.
Phác Trí Mẫn nghĩ một hồi, cau mày: "Không thì làm gì, tên đó đang giận mà."
Điền Chính Quốc làm xong một bài, thờ ơ hỏi: "Tại sao anh ta lại giận? Là hắn cướp bữa sáng của ông mà đúng không?"
Phác Trí Mẫn vừa nghe đến câu này, chân mày càng nhíu chặt hơn. Ừ nhỉ, là Doãn Kì cướp đồ ăn sáng của mình mà? Hắn còn giận cái gì? Tại sao mình lại phải dỗ?
"Thôi xong thôi xong, có khi nào nghề phụ của Doãn Kì là chủ tịch hội bán hàng đa cấp không? Chắc chắn là tôi bị hắn tẩy não rồi, thôi xong rồi." Phác Trí Mẫn lải nhải trong miệng, cầm lấy đống bài Điền Chính Quốc đã làm xong chạy mất.
Điền Chính Quốc: "..."
Ngoài Điền Chính Quốc ra, hai người Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc đều không quá thuận lợi. Con trai thì tùy tiện, cãi nhau ầm ĩ cùng lắm thì đánh một trận là xong, nhưng con gái lại khác, Trịnh Hạo Thạc không thể đánh nhau với Mạnh Âu được.
Từ lần mâu thuẫn trước đến giờ, hai người vẫn không nói với nhau một câu, Mạnh Âu xin Lý Thư Nhã cho đổi chỗ, đổi đến vị trí góc lớp xa Trịnh Hạo Thạc nhất có thể.
Điền Chính Quốc nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc. Ngũ quan Trịnh Hạo Thạc vốn đã sắc bén, cậu ta mặc áo nhung màu đen, mặt không cảm xúc, trông u ám vô cùng. Còn Mạnh Âu...
Cô ấy gầy đi rất nhiều.
Đúng lúc này Kim Thái Hanh trở lại, trong tay anh còn xách theo túi nhựa của siêu thị. Vừa hay chặn lại ánh mắt nhìn về phía Mạnh Âu của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nhìn lên thì thấy trên vai Kim Thái Hanh có đốm màu trắng, mắt sáng rực lên.
"Tuyết rơi?"
Kim Thái Hanh gật đầu, đặt túi nhựa xuống trước mặt Điền Chính Quốc.
Anh giám thị lớp 10A1 xong thì trở về, cực kì không tiện đường đến siêu thị mua một túi đồ ăn vặt. Nói là đồ ăn vặt, nhưng Điền Chính Quốc biết, Kim Thái Hanh chắc chắn lại ngồi xổm trước kệ hàng tỉ mỉ nghiên cứu nguyên liệu in trên bao bì, xem cái gì ít chất phụ gia thì mua, sau đó mới là xét hương vị.
Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi ngoài cửa sổ, trong không khí bao phủ một lớp sương mù, những bông tuyết li ti màu trắng xen kẽ không ngừng rơi xuống, tạo thành một màn tuyết không ngừng chuyển động.
"Tuyết nhỏ thôi."
Không biết Điền Chính Quốc có nghe thấy không, cậu bò ra bàn, hỏi Kim Thái Hanh: "Tết này anh ở nhà à?"
"Ừm." Sau khi ngồi xuống, Kim Thái Hanh rất thuận tay cầm bài tập trên bàn của Điền Chính Quốc: "Em thì sao?"
"Về quê bà nội, nhà bên đó chưa phá, vẫn còn rất nhiều họ hàng, nhưng mà ở nông thôn." Điền Chính Quốc nói.
Bà Điền cũng có gia nghiệp. Vùng ngoại thành chỗ ở của nhà họ Điền ngày xưa bị quy hoạch thành khu thương mại mới, nhà mẹ đẻ của bà Điền ở ngay gần nhà họ Điền, nhưng người ta không phá đến đó nên rất nhiều họ hàng vẫn còn ở lại. Cả nhà họ Điền sẽ về đó ăn tết, nhưng Điền Chính Quốc ngày xưa ghét nhất là về quê, nông thôn chẳng có cái gì, nhàm chán muốn chết.
Kim Thái Hanh cũng biết chuyện này: "Em cũng nên về."
Điền Chính Quốc lười biếng gật đầu.
Kim Thái Hanh suy tính một hồi: "Vậy sinh nhật em tính thế nào?"
"Lúc đó là rằm tháng Giêng, chắc chắn là về lại đây rồi, ba mẹ em còn phải đi làm mà." Nghỉ Tết chỉ được khoảng một tuần, chưa đến rằm là phải đi làm lại. Mặc dù lão Điền là chủ công ty, nhưng chẳng lẽ trong lúc nhân viên đi làm, ông chủ lại vẫn ở quê nổ pháo đốt đèn, như thế là không được.
Điền Chính Quốc nói xong, nửa ngày cũng không thấy người kia đáp lại, cảm thấy sai sai, mới nhấc mí mắt lên, nghi ngờ hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
Dứt lời bèn nhẹ nhàng gõ lên bàn Kim Thái Hanh: "Làm bài tập đi, tí nữa phải nộp rồi."
Không nói những cái khác, chỉ riêng việc sai bảo Kim Thái Hanh thôi, bây giờ Điền Chính Quốc làm cực kì quen tay.
Kim Thái Hanh cũng như không có giới hạn.
Tay cầm bút của Kim Thái Hanh xích lại gần Điền Chính Quốc, vỏ bút máy lạnh buốt chạm lên cằm Điền Chính Quốc. Ngón tay Kim Thái Hanh hơi dùng sức, cằm Điền Chính Quốc bị nâng lên.
"Chúc mừng Quốc Quốc của chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành." Trong mắt Kim Thái Hanh là tình yêu lẫn khát vọng trịu nặng có thể đập vụn cả một con người, ngữ điệu trong veo mà nhẹ nhàng, rất dễ mê hoặc lòng người.
Điền Chính Quốc hay quên mất là bản thân còn chưa trưởng thành, nếu không phải cậu thường xuyên thấy được sự ngầm chịu đựng và kiềm chế trong con ngươi đen nhánh của đối phương, Điền Chính Quốc vẫn coi mình là người đã trưởng thành.
Hết năm nay, Điền Chính Quốc cũng coi như là bước một chân vào hàng ngũ của người trưởng thành.
Một tuần cuối cùng trước khi thi, bầu không khí không còn chút lơ là, trong phòng học chỉ còn lại tiếng đọc sách xì xào, tiếng loạt soạt của ngòi bút trên trang giấy.
Trường cấp ba Kim Dương không dùng thành tích để phân chia lớp, thành tích tốt hay kém đều được phân đều cho các lớp, nhưng lớp ba là lớp xuất sắc nhất trong cả khối 11. Điểm trung bình của lớp ba mỗi kì thi gần như luôn đứng đầu, số người tham gia thi đua cũng là nhiều nhất, cũng cầm nhiều cúp với bằng khen nhất.
Trước đó có một Kim Thái Hanh thì thôi đi, giờ còn có thêm một Điền Chính Quốc.
Nhà trường sẽ thưởng cho lớp có số điểm trung bình cao nhất, phần thưởng không hề nhỏ, bây giờ còn chưa thi, các lớp khác đã biết không giành nổi rồi.
Tháng trước thi thử, Kim Thái Hanh cũng miễn cưỡng cao hơn Điền Chính Quốc được hai điểm, cả hai người cách người xếp thứ ba mấy chục điểm. Cả đám hoài nghi có phải hai người này lén lút sau lưng bọn họ ăn cái thuốc siêu bổ gì không mà sao não to thế?
Điền Chính Quốc mang bài tập cho Phác Trí Mẫn, trên đường về lớp gặp phải Mạnh Âu, ánh mắt cậu thay đổi, gọi cô lại.
Nhưng Điền Chính Quốc còn chưa bắt đầu nói gì, Mạnh Âu đã nói với cậu bằng vẻ mặt nhẹ nhõm: "Quốc Quốc, thi xong tôi sẽ chuyển nhà. Học kì sau tôi sẽ chuyển đến trường khác."
Điền Chính Quốc sửng sốt, trước đây không có tình tiết này.
Có lẽ là dáng vẻ đờ đẫn của Điền Chính Quốc khiến Mạnh Âu cảm thấy vui vẻ hơn, cô còn an ủi Điền Chính Quốc: "Thời gian trôi qua rất nhanh, học kì hai của lớp 11 chớp mắt là sẽ qua, lớp 12 còn nhanh nữa, lên đại học có rảnh chúng ta lại tụ họp."
Cô hoàn toàn không giống một nữ sinh lớp 11.
Điền Chính Quốc nhẹ giọng hỏi: "Trịnh Hạo Thạc thì sao?"
Điền Chính Quốc biết, Trịnh Hạo Thạc thích Mạnh Âu vô cùng. Kiếp trước, ngay cả khi Trịnh Hạo Thạc đã trở nên khốn khổ nghèo nàn đến mức không dám gặp lại Mạnh Âu, cậu ta vẫn luôn nhớ kĩ sinh nhật cô, vào ngày sinh nhật cô hàng năm, Trịnh Hạo Thạc luôn giấu tên gửi đến một bó hoa.
Mạnh Âu rũ mắt: "Cho dù cậu nói cho cậu ta biết cũng vậy, tôi và cậu ta không có tương lai."
Điền Chính Quốc nhíu mày: "Nói vậy là sao?"
Lời này của Mạnh Âu quá quả quyết, đến mức quái dị.
"Chị họ của cậu ta là mẹ kế của tôi." Vẻ mặt Mạnh Âu không có một chút oán trách, như thể cô chỉ đang nói với Điền Chính Quốc hôm nay tiết trời thật đẹp.
Những lời còn lại của Điền Chính Quốc bị nuốt xuống, ngập ngừng một chữ cũng không thốt ra được. Cuối cùng, cậu máy móc nói: "Nhưng chuyện đó không liên quan đến Trịnh Hạo Thạc mà."
Mạnh Âu cười: "Tôi quá trẻ con, tôi không thể không trách tội cậu ta. Cứ như vậy đi, dù sao thì trên thế giới này không phải chỉ có mình cậu ta thích tôi, tại sao tôi phải làm khó mình chứ?"
"Cậu nói cho cậu ta biết cũng được, buổi chiều tôi thi xong sẽ đi."
Điền Chính Quốc nhìn theo bóng lưng rời đi của cô. Cậu thật sự không ngờ được trong khoảng thời gian này lại xảy ra chuyện như vậy, hồi trước cả thể xác lẫn tinh thần của cậu đều đặt trên người Kim Thái Hanh, hoàn toàn không chú ý đến bất cứ chuyện gì khác ngoài anh.
Điền Chính Quốc còn đang xoắn xuýt không biết có nên nói cho Trịnh Hạo Thạc không. Mấy hôm trước, Trịnh Hạo Thạc còn nói với cậu rằng cậu ta mới mua được giấy phát sáng trong bóng tối từ nước ngoài, cậu ta sẽ gấp thật nhiều sao tặng cho Mạnh Âu, cậu ta không muốn chiến tranh lạnh với Mạnh Âu nữa, ngày nào cũng rất hào hứng gấp, vừa học bài vừa gấp. Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn không biết chuyện Mạnh Âu muốn rời đi.
Từ ngoài trở về, Kim Thái Hanh rất tự nhiên cầm lấy tay Điền Chính Quốc ủ ấm, nhận thấy Điền Chính Quốc không chú tâm: "Sao vậy?"
Điền Chính Quốc nhìn Trịnh Hạo Thạc cách đó không xa, tiến đến bên tai Kim Thái Hanh, nói chuyện Mạnh Âu sắp chuyển trường.
"Em không biết có nên nói cho Hạo Thạc hay không." Điền Chính Quốc mất tinh thần nằm ra bàn, thở dài.
Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút, vuốt lại tóc cho cậu: "Mạnh Âu nói cho em, tức là nói cho Trịnh Hạo Thạc rồi. Em không nói cho cậu ta thì chẳng phải kế hoạch của cô ấy sẽ thất bại à?"
Điền Chính Quốc: "..."
"Anh cho rằng ai cũng giống anh à?" Điền Chính Quốc tức giận nói.
Điền Chính Quốc thậm chí còn cảm thấy Kim Thái Hanh mỗi ngày đều tính kế mình, anh ta không phải gảy bàn tính, anh ta chính là cái bàn tính.
Kim Thái Hanh chống cằm: "Anh như thế nào cơ?"
"..." Điền Chính Quốc nhẫn nhịn nửa ngày: "Không biết xấu hổ."
Ngoài ô cửa sổ là khung cảnh trắng xóa, nhưng chưa có tuyết rơi. Đây là tiết trời đặc biệt chỉ có vào mùa đông, không khí lạnh ngưng tụ trên không trung, tạo thành những lớp sương trắng lửng lơ giữa trời.
Trên ô cửa kính cũng bọc một tầng sương, có người ở ngoài hành lang chán quá bèn dùng ngón tay viết viết vẽ vẽ lên cửa kính.
- Ông đây muốn thi vào đại học A!
- Tớ thích cậu!
Ánh mắt Kim Thái Hanh dừng trên ô cửa kính một hồi, anh bỗng đứng lên, lướt qua Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc bị giật mình, ngả người ra sau, nhận ra thứ Kim Thái Hanh chú ý đến ở sau lưng mình.
"Anh nhìn gì vậy?"
Kim Thái Hanh không nói, anh giơ tay viết ra sau chữ tớ thích cậu: Điền Chính Quốc lớp 11-3, kí tên Kim Thái Hanh.
Hành động thật ngây ngô.
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn thấy cảnh này, dừng một chút, thò tay viết xuống dưới một câu: Tớ cũng thích cậu, kí tên Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc ngửa mặt nhìn Kim Thái Hanh, khi cười đôi mắt cong cong, một bên mặt có lúm đồng tiền rất rất nhạt. Trong ánh sáng lung linh huyền ảo mà rực rỡ từ khung cửa sổ, em là tinh linh bất cẩn rơi xuống trần giang.
Ngón cái và ngón trỏ cùng vuốt ve, Kim Thái Hanh cảm thấy cổ họng có hơi khô, anh chăm chú nhìn Điền Chính Quốc thật lâu, thật lâu. Kim Thái Hanh cầm điện thoại trên bàn, chụp lại ô cửa kính này.
Trên lớp nền trắng xóa, hai dòng chữ viết tay rồng bay phượng múa bị đóng băng, lau không đi, xóa cũng không hết.
-
Mới nghỉ đông được vài ngày, cả nhà họ Điền đã về quê. Kim Thái Hanh vốn định đưa Điền Chính Quốc ra ngoài ăn một bữa cơm, xem một bộ phim rồi thả về, ai ngờ từ lúc bắt đầu nghỉ, ngay cả bóng người anh cũng không thấy.
Điền Chính Quốc đang ngồi gần một cái đập chứa nước, trông mấy đứa nhỏ đang câu cá ở bên cạnh. Phía đối diện là lão Điền, ông mặc bộ đồ ngủ in hoa, nằm phơi nắng trên một chiếc ghế dựa, cần câu bên chân trở thành đồ trang trí.
Công việc hôm nay của Điền Chính Quốc là trông trẻ, không để bọn nhỏ ngã xuống hồ.
Mặc dù chỗ này gọi là vùng nông thôn ngoại thành, nhưng có rất nhiều đại gia ngầm, nên mấy đứa nhỏ cũng không có nước mũi nước miếng lem nhem khắp mặt, còn rất ngoan ngoãn lễ phép, đi chơi cái gì cũng sẽ nói với Điền Chính Quốc một tiếng.
Cực kì đỡ lo.
Kim Thái Hanh gọi điện tới, giọng nói bên đầu kia điện thoại có vài phần khàn khàn, mệt mỏi, còn có chút buồn bã ỉu xìu, là cảm giác lười biếng đặc trưng của mùa đông.
"Vừa dậy à?" Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ, hai giờ chiều, đây không phải là thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của Kim Thái Hanh.
Nửa ngày sau đối phương mới trả lời: "Đêm qua không ngủ."
Điền Chính Quốc: "..."
Kim Thái Hanh đã từng nói với Điền Chính Quốc, anh vừa được nghỉ cái là Kim Chi Nham sẽ như được sổ lòng. Hễ là việc mà Kim Thái Hanh có thể giải quyết, Kim Chi Nham sẽ mặc kệ, nếu như Kim Thái Hanh không xử lý được thì tự đi tìm mấy chú bác gì đó trong công ty. Đây không phải là kì nghỉ của Kim Thái Hanh, đây là kì nghỉ của Kim Chi Nham.
Từ lúc bắt đầu nghỉ đông đến nay, mỗi ngày Kim Thái Hanh đều đi ngủ rất muộn. Mỗi lúc trời tối Điền Chính Quốc gọi điện nói chuyện với anh, nói một hồi thì ngủ mất, nửa đêm thức giấc đi vệ sinh vẫn còn nghe thấy tiếng động ở đầu bên kia.
Hôm qua còn trắng cả đêm.
Điền Chính Quốc im lặng hồi lâu, rầu rĩ nói: "Nhớ giữ gìn sức khỏe."
Kim Thái Hanh cười một tiếng, tiếng chăn mền sột xoạt truyền tới, như những viên bi lăn vào màng nhĩ cậu
"Sức khỏe của anh rất tốt."
Một câu rất bình thường, nhưng Điền Chính Quốc lại có thể nghe ra được từ giọng điệu của Kim Thái Hanh rằng, những lời này rất không bình thường.
Nhưng nghĩ tới chuyện người kia thức trắng cả đêm, Điền Chính Quốc không nỡ mắng, nhưng cũng không phụ họa. Cậu quá hiểu Kim Thái Hanh giỏi cái trò được đà lấn tới đến mức nào.
"Em ở bên ngoài à?" Kim Thái Hanh nghe thấy loáng thoáng có tiếng cãi nhau ầm ĩ của mấy đứa trẻ con.
Điền Chính Quốc ừ: "Em phải trông mấy đứa trẻ."
"Làm xong bài tập chưa?" Kim Thái Hanh hỏi.
Điền Chính Quốc: "..."
Kì nghỉ này, các giáo viên như phát rồ mà cho một đống bài tập, chưa hết, vì để cho các học trò hài lòng vui sướng chấp nhận bài tập nghỉ đông mà cách giao bài còn quái lạ vô cùng, có người còn phát bài tập dưới dạng bao lì xì!
Cuối cùng, Lý Thư Nhã còn bồi thêm vụ viết nhật ký, với mục đích là rèn luyện khả năng kể chuyện của mọi người để tiện cho sau này làm văn tự sự.
Nghỉ hơn một tuần rồi, Điền Chính Quốc đến quyển vở nhật kí còn chưa buồn mở ra, nguyên một tuần cậu chỉ trông đám trẻ con, nhìn bọn nó nghịch nước, bắt dế, đánh nhau.
Điền Chính Quốc im lặng, Kim Thái Hanh đã biết đáp án.
"Để đó đi, anh viết cho em."
Điền Chính Quốc dừng một chút, ấp úng nói: "Đây có lẽ là lời tâm tình đẹp nhất thế gian."
Đối với Điền Chính Quốc, bài tập là chuyện rất đơn giản, nhưng cũng không chịu nổi số lượng quá nhiều, cho dù có trực tiếp chép bài người khác thì cũng cần không ít thời gian để hoàn thành.
Nhưng Điền Chính Quốc không muốn làm phiền Kim Thái Hanh, người kia đã bề bộn bao việc như vậy rồi.
Kim Thái Hanh ngồi xuống, tựa ở trên giường, nghe bé con bên kia kêu không cần, khẽ cười. Bên ngoài là ban ngày chói mắt, trong phòng lại chỉ lờ mờ chút ánh sáng, con ngươi Kim Thái Hanh chìm trong bóng tối.
"Anh nhớ em lắm." Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc nghe thấy câu này, giống như lúc bị Kim Thái Hanh xoa tai, cả người run lên.
"Em cũng vậy." Điền Chính Quốc nói, nhưng trong lòng lại nghĩ cũng bình thường, mỗi ngày đều có rất nhiều người chơi cùng cậu, to nhỏ đều có, thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi, cậu còn quên mất cả Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nói: "Cái gì?"
"Cái gì là cái gì?"
"Em cũng cái gì?"
Ngón tay Điền Chính Quốc gẩy ngọn cỏ dại cao cỡ nửa người, nhìn nó đung đưa: "Em cũng nhớ anh."
Là hơi hơi nhớ.
"Được." Kim Thái Hanh lại nói.
Điền Chính Quốc đang định hỏi lại cái gì, Điền Đại Chí ở phía đối diện bỗng kêu cả đám về nhà. Điền Chính Quốc vội vàng chào Kim Thái Hanh rồi cúp điện thoại, gọi mấy đứa nhỏ đang chơi đùa cùng về.
Điền Đại Chí xách theo một cái thùng nhựa đỏ chót, bên trong không có một con cá nào là do ông câu, toàn là người kia cho một con, người này cũng cho một con. Ông ra ngoài chủ yếu là để tránh đám người suốt ngày đến nhà ngồi buôn chuyện thôi.
Lúc đầu còn có thể ngồi lảm nhảm cùng, nhưng ngày nào cũng thế... Ai mà chịu nổi chứ.
Điền Đại Chí nhìn Điền Chính Quốc đi bên cạnh mình, ông nói: "Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với Kim Thái Hanh à?"
Điền Chính Quốc vừa định nói vâng, Điền Đại Chí đã xua tay, làm vẻ mặt đời này không còn gì luyến tiếc: "Anh không cần phải giấu tôi, cái mặt anh như thế mà không phải nói chuyện điện thoại với thằng đó thì nói với ma à? Con ma nào làm anh cười vui vẻ thế?"
Điền Chính Quốc: "..."
Hiện giờ Điền Đại Chí cũng không còn nhằm vào Kim Thái Hanh nữa, nhưng để yên cho Kim Thái Hanh ông lại không thoải mái, nên mỗi ngày cứ phải lèm bèm cái thằng đã bắt cóc con trai của ông mấy câu mới chịu được.
Người đàn ông trung niên tay xách thùng, chân loẹt quẹt dép lê, ung dung thong thả đi vào sân nhà mình, giọng điệu thê lương: "Lớn rồi ba mẹ không giữ được nó nữa, hầy..."
"..."
Như mọi ngày, vừa vào sân đã thấy có bảy tám người đang ngồi, vừa gặm hạt dưa vừa vỗ đùi, không biết là đang tám chuyện gì.
Đây là lần đầu các bà các cô gặp Điền Chính Quốc, mấy hôm trước nếu không phải Điền Chính Quốc đã ra ngoài thì là vẫn đang ngủ.
Điền Chính Quốc cũng không biết ai với ai, nghe bà Điền giới thiệu thì chào hỏi, xong xuôi mới vào nhà.
Cậu vừa đi, các cô các thím trong sân lập tức ríu rít loạn lên.
"Ôi cháu trai bà đẹp trai quá, còn đẹp hơn cả thằng bố nó nữa."
"Thành tích thế nào, trông có vẻ là học giỏi lắm này."
"Chắc ở trường có lắm cô theo lắm nhỉ, ngoan ngoãn lễ phép như thế, lại còn đẹp trai! Đúng là gen tốt, nhìn ba mẹ là biết ngay con thế nào."
"Vậy con nhà thím thì sao?"
"Giống y thằng bố nó, lúc nó đẻ ra là em biết thôi xong rồi. Mà đúng xong thật luôn, mỗi lần em thấy con khỉ con nhà em ưỡn ẹo trước gương, em còn tưởng mình thấy ông chồng nhà em lúc trẻ chứ."
"..."
Điền Chính Quốc vào nhà thì thấy Đỗ Lệ Bình từ gian trong đi ra, Đỗ Lệ Bình giật mình, nhỏ giọng hỏi Điền Chính Quốc các bà chị dâu bên ngoài đã đi chưa.
Điền Chính Quốc nói vẫn chưa, trong lòng cảm thấy buồn cười, mẹ cậu vậy mà cũng có lúc sợ hãi, cùng các chị dâu nói chuyện vài ngày đã chịu không nổi nữa rồi, các bà ấy lắm mồm quá thể.
Cho đến giờ cơm tối, mấy người ngoài sân hò nhau về nấu cơm, mảnh sân mới trở nên yên tĩnh. Bà Điền vào nhà, đối mặt với ba cặp mắt trong phòng khách.
Hừ một tiếng: "Cả nhà không ra cái thể thống gì!"
"..."
Nói là vùng ngoại thành, nhưng nơi này cũng gần như là nông thôn, có hơi hẻo lánh, tựa núi ngắm sông, buổi tối còn có tiếng côn trùng kêu vang, đèn ven đường yếu ớt lập lòe, sương lạnh trôi nổi trong không khí cũng ẩm ướt trong lành.
Điền Chính Quốc bị đuổi ra ngoài đi dạo, còn chưa ra khỏi cổng đã thấy xe buýt dừng lại ở bến đối diện, cửa xe két một tiếng mở ra, sau đó két một tiếng đóng lại.
Mặt đường khô ráo, lúc xe buýt rời đi còn để lại một trận bụi mù.
Đèn đường chiếu xuống, trong không khí mù mịt đất cát.
Khoảng thời gian này có rất ít người đến đây, vừa rồi ở bến xe cũng chỉ có một người bước xuống. Điền Chính Quốc chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, ánh mắt cũng không dừng lại lâu, lúc bụi bặm dần lắng xuống, Điền Chính Quốc cũng định thu tầm mắt lại, nhưng rồi cậu chết sững tại chỗ.
Người tới mặc áo khoác dạ màu đen, trên vai còn đeo cặp sách, gương mặt lạnh nhạt quen thuộc. Lúc anh đi về phía Điền Chính Quốc, không khí xung quanh chậm rãi nóng lên.
Tiếng côn trùng kêu cũng biến mất.
Cho đến khi người dừng lại trước mặt, Điền Chính Quốc mới phản ứng lại, cậu gãi đầu, lắp bắp nói: "Sao anh lại đến đây?"
Kim Thái Hanh nhìn người trước mắt, con ngươi chùng xuống, khẽ nói: "Nhớ em quá, muốn gặp em."
Nên mới đến đây.
Anh nói xong, không cho Điền Chính Quốc cơ hội trả lời, một tay trực tiếp nắm lấy gáy cậu, cúi người hôn xuống.
Răng môi gần như là mạnh mẽ va chạm với nhau, khí lạnh mùa đông bị cuốn theo vào khoang miệng, Điền Chính Quốc theo bản năng đáp lại, bị Kim Thái Hanh cắn xé khóe miệng, môi lưỡi.
Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được nỗi nhớ nhung che trời lấp đấp mà đối phương đang im lặng thổ lộ với mình, ngửa đầu mặc cho Kim Thái Hanh hôn, một tay đặt ra sau lưng anh nhẹ nhàng vỗ về.
Lúc kết thúc, Kim Thái Hanh lưu luyến không rời mân mê liếm cắn hôn nhẹ bờ môi cậu, Điền Chính Quốc không chịu nổi động tác khiến người run rẩy này, bèn đẩy Kim Thái Hanh ra: "Em đưa anh vào nhà."
Điền Chính Quốc không ngờ Kim Thái Hanh lại tới đây, còn là ngồi xe buýt tới.
Bụi đất dọc đường khiến anh mang dáng vẻ phong trần mệt mỏi, như từ xa xôi vạn dặm đến đây.
Nói không cảm động là giả, Điền Chính Quốc thấy hơi muốn khóc.
Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh sao lại tự mình tới, Kim Thái Hanh cười một cái nói: "Anh lẻn ra, Kim Chi Nham không biết."
Kim Thái Hanh cũng phải xử lý xong công việc rồi mới tới, còn Kim Chi Nham, Kim Thái Hanh không quan tâm được nhiều như vậy, dù sao thì đêm nay gã cũng trở về.
Mấy ngày liên tục thức đêm, ngày hôm qua còn trắng đêm, tất cả đều vì muốn dành ra một ngày đến gặp Điền Chính Quốc.
Đến gặp bạn nhỏ.
-
Bà Điền và Đỗ Lệ Bình biểu thị rất hoan nghênh việc Kim Thái Hanh đến chơi, Điền Đại Chí hừ hừ mấy tiếng, bảo Điền Chính Quốc đưa Kim Thái Hanh đến phòng cho khách, thấy Kim Thái Hanh lên lầu rồi thì bảo bà Điền đi nấu cơm. Đi xe buýt tới đây phải mất hai tiếng, cộng thêm thời gian chờ xe đến, chắc chắn đói bụng rồi.
Đỗ Lệ Bình lườm ông một cái, đối với cái tính mạnh miệng này của Điền Đại Chí, bà không còn lời nào để nói.
Điền Chính Quốc đi từ ngoài vào, cầm trong tay một bộ quần áo: "Là của ba em, đồ mới, chắc anh sẽ mặc vừa."
Kim Thái Hanh gật đầu, lúc vào nhà vệ sinh còn nhờ Điền Chính Quốc lấy sách vở ra cho anh, tối nay anh muốn làm nốt mấy đề.
Điền Chính Quốc vừa khâm phục sự kỉ luật kinh người của Kim Thái Hanh, vừa lấy ra từng xấp bài tập, đặt lên trên bàn. Lúc đặt xuống, ở giữa có một quyển vở có trang bìa là nhựa trong khiến cậu chú ý.
Trang bìa trong suốt, gần như có thể thông qua đó mà thấy bên trong viết cái gì, Điền Chính Quốc nhìn thấy tên của mình, cậu hơi tò mò.
Đồ của bạn trai, chắc là xem một tí cũng không sao đâu.
Điền Chính Quốc nhìn về phía nhà vệ sinh, mở ra trang thứ nhất.
- Ngày 20 tháng 1, trời xong xanh.
Nhìn thấy ngày tháng, Điền Chính Quốc biết ngay đây là quyển nhật ký. Điền Chính Quốc không hiểu, Kim Thái Hanh mang theo quyển nhật ký này làm cái gì? Viết nhật ký đâu có quan trọng bằng bài tập, không phải đều là đến ngày cuối cùng mới bịa ra à?
Điền Chính Quốc tiếp tục xem.
- Nhớ bạn nhỏ Điền Chính Quốc cả ngày.
Nhật ký ngày 20 tháng 1 chỉ có một câu như vậy, Điền Chính Quốc dừng một chút, lật sang trang thứ hai.
- Ngày 21 tháng 1, trời trong xanh, muốn gặp bạn nhỏ.
Trang thứ ba.
- Ngày 22 tháng 1, trời trong xanh, muốn hôn Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc do dự lật đến trang thứ tư, cậu có linh cảm...
Trang thứ tư.
- Ngày 23 tháng 1, trời trong xanh, muốn ngủ với bạn nhỏ Điền Chính Quốc.
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro