Chương 3.
Liễu Cảnh Diêu sử dụng khinh công trực tiếp từ trên thuyền bay đến bến tàu.
Những người xung quanh cơ bản đều bị "náo nhiệt" hấp dẫn, bởi vậy cũng không có bao nhiêu người chú ý đến hành động này của Liễu Cảnh Diêu.
Liễu Cảnh Diêu lưng cõng Ngạo sương đao đứng ở đằng sau đám người, thời điểm hắn nhìn rõ tướng mạo của vị đệ tử Ngũ độc kia, cho dù từ nhỏ đến lớn hắn thường xuyên nhìn thấy mỹ nhân nhưng vẫn không tránh khỏi sững sờ một chút.
Vị đệ tử Ngũ độc kia có một đôi mắt đào hoa ôn nhu đa tình, dưới đuôi mắt phải có một viên lệ chí, khiến cho đối phương tăng thêm vài phần mị hoặc.
Tướng mạo đẹp như vậy lại còn là khôn trạch, tay trói gà không chặt còn dám một mình đi ra ngoài, không bị đùa giỡn mới là lạ.
Liễu Cảnh Diêu đứng ở xa cũng ngửi được mùi hoa hợp hoan thanh đạm lại đặc biệt dễ ngửi trên người của đối phương.
Hắn đứng đằng sau đám người như vậy mà vẫn ngửi được mùi tín tức tố của đối phương, chẳng lẽ người này đang ở trong vũ lộ kỳ?
Bởi vì Liễu Cảnh Diêu ở trong sơn trang ngụy trang mình là càn nguyên hơn nửa năm, cho nên đối với tín tức tố vô cùng mẫn cảm, cho đến bây giờ toàn bộ người trong Bá đao sơn trang vẫn không có ai biết tín tức tố của hắn là mùi gì.
Dù sao một khi hắn để lộ tín tức tố, người khác vừa ngửi đã biết hắn là khôn trạch mà không phải càn nguyên, bởi vậy ở phương diện che dấu này Liễu Cảnh Diêu thật sự làm rất tốt.
Vũ lộ kỳ của khôn trạch ba tháng một lần, Liễu Cảnh Diêu phân hóa hơn nửa năm, đến nay cũng chỉ mới trải qua hai lần, hơn nữa đều là trước khi tiến vào vũ lộ kỳ dùng thuốc ức chế, cho nên đối với hắn mà nói vũ lộ kỳ cũng chẳng có gì to tát, cuộc sống của hắn cũng không vì vũ lộ kỳ mà sinh ra bao nhiêu cải biến.
Nhưng hắn đã từng chứng kiến bộ dáng Diệp Hi Ngôn đột nhiên tiến vào vũ lộ kỳ, cho dù lúc ấy hắn chưa phân hóa nhưng vẫn loáng thoáng ngửi được mùi vị trong không khí, tất cả càn nguyên xung quanh đều bị hấp dẫn lại đây.
Nếu như lúc ấy không phải Dương Cẩn Chi tới đúng lúc, Liễu Cảnh Diêu thật đúng là không dám cam đoan mình có thể mang Diệp Hi Ngôn từ trong đám càn nguyên đang phát điên kia ra ngoài an toàn hay không.
Cũng chính vì lần đó mà bọn họ mới biết Dương Cẩn Chi là một càn nguyên chứ không phải là hòa nghi như mọi người vẫn nghĩ, cũng biết luôn khi vị Trường Ca tiên sinh luôn luôn tao nhã này khi tức giận rốt cục có bao nhiêu đáng sợ.
Mặc dù Liễu Cảnh Diêu chưa chính thức trải qua vũ lộ kỳ lần nào, nhưng dáng vẻ của Diệp Hi Ngôn cùng với đám càn nguyên giống như nổi cơn điên lúc ấy, đã để lại cho hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc, cũng biết rõ cái vũ lộ kỳ này có bao nhiêu phiền toái.
Hắn đã nói với Diệp Hi Ngôn việc mình phân hóa thành khôn trạch, cũng chỉ có Diệp Hi Ngôn biết rõ.
Mặc dù trong thư Diệp Hi Ngôn hung hăng mắng hắn một trận, nói hắn ngay cả chuyện này cũng dám đùa giỡn quả thực là tiết tấu muốn tìm chết, thế nhưng Diệp Hi Ngôn vẫn ngoan ngoãn gửi cho hắn thuốc ức chế giúp hắn vượt qua vũ lộ kỳ.
Đệ tử Ngũ độc kia bị đám người vây vào giữa, đại khái là bởi vì sắp tới vũ lộ kỳ mà có chút khó chịu, cho nên khẽ cau mày, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.
May mắn ở chỗ này không có càn nguyên, nếu không tình cảnh sẽ càng thêm loạn.
Liễu Cảnh Diêu không biết đến cùng đã xảy ta chuyện gì, nhưng hai người đều là khôn trạch, hơn nữa người này lại đang tiến vào vũ lộ kỳ, hắn cũng không quen nhìn đám người này lấy nhiều khi ít, cho nên thời điểm tên lưu manh kia thò tay tóm lấy cổ tay của đệ tử Ngũ độc kia, hắn trực tiếp dùng khinh công bay tới ôm eo đối phương bay ra ngoài, rời xa mảnh đất thị phi này.
Đương nhiên, thời điểm mang người đi, Liễu Cảnh Diêu vẫn không quên đạp cho tên lưu manh cầm đầu kia một cước, trực tiếp đem người đạp cho nằm sấp trên mặt đất.
Liễu Cảnh Diêu mang người đến một ngõ nhỏ không người mới dừng lại, còn chưa kịp nói cái gì đã thấy đệ tử Ngũ độc hắn vừa ra tay cứu giúp kia liên tục lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất giống như hắn là hồng thủy mãnh thú.
Lúc này Liễu Cảnh Diêu mới kịp phản ứng lại, chính mình vì giả dạng càn nguyên mà có ý sử dụng dược tề, chỉ cần người khác tới gần hắn liền biết rõ hắn là "càn nguyên ".
Hẻm nhỏ yên tĩnh không người, cô càn quả khôn, người này cảnh giác cũng là điều nên làm, ngộ nhỡ chính mình làm ra hành động gì không phải với hắn thì hắn làm gì được đây?
Liễu Cảnh Diêu cũng lười giải thích, hắn trực tiếp lấy ra một bình thuốc ức chế vũ lộ kỳ trên người mình ném cho đối phương, sau đó xoay người rời đi.
Trước khi đi hắn còn nói: " Trong bình là thuốc ức chế vũ lộ kỳ của khôn trạch, ngươi mau ăn đi, lại nói ngươi không phu sau này đừng ra ngoài một mình, không phải càn nguyên nào cũng tốt bụng giống như ta đâu."
Sau khi Liễu Cảnh Diêu quay người rời đi cũng không có trông thấy vị đệ Ngũ độc kia sau khi nghe hắn nói liền mở bình sứ ra, nhưng người nọ chỉ đưa lên mũi ngửi một cái, sau đó nhìn về phía bóng lưng rời đi của Liễu Cảnh Diêu, giống như có điều suy nghĩ.
______________________________________
Thời điểm Liễu Cảnh Diêu đến Tàng Kiếm sơn trang, lại nhận được tin báo Diệp Hi Ngôn bởi vì Dương Cẩn Chi đến, cho nên đã cùng đối phương đi dạo phố, muộn một chút mới trở về, thế nhưng đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân của Tàng Kiếm sơn trang lúc này đang ở trong sơn trang.
Liễu Cảnh Diêu đi theo hạ nhân tới gặp đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân của Tàng Kiếm sơn trang, trong lòng lại hung hăng mắng Diệp Hi Ngôn "thấy sắc quên bạn".
Nói đến đại ca đại tẩu của Diệp Hi Ngôn, Liễu Cảnh Diêu cảm thấy, nếu như Dương Cẩn Chi thật sự là hòa nghi, hai người ở bên nhau cũng không phải là không thể, bởi vì đại thiếu gia Diệp Tĩnh Ngôn của Tàng Kiếm sơn trang là càn nguyên, mà phu nhân của hắn, sư thừa Vạn Hoa, y thuật cực cao, tính cách ôn hòa, hơn nữa người này cũng là một càn nguyên, tên gọi Mộ Hàn Giang.
Hai năm trước, thời điểm hai người họ thành thân, đã khiến giang hồ vô cùng chấn động.
Về đại ca đại tẩu của mình, Diệp Hi Ngôn cũng đã kể cho Liễu Cảnh Diêu nghe.
Tam ca Diệp Trúc Ngôn của Diệp Hi Ngôn cũng là một khôn trạch giống như hắn, từ nhỏ đã cùng tiểu thư Đường Mẫn của Đường gia bảo tình đầu ý hợp, hai bên đã định ra hôn ước.
Diệp Trúc Ngôn thường xuyên đến Đường gia bảo gặp mặt vị hôn thê của mình, mà lúc ấy Mộ Hàn Giang cũng thường xuyên chạy tới Đường gia bảo đưa thuốc cho thanh mai trúc mã của mình, vị thanh mai trúc mã này thể nhược nhiều bệnh, năm đó Mộ Hàn Giang bái nhập Vạn Hoa cốc cũng là vì hắn.
Mộ Hàn Giang và Đường Mẫn là bằng hữu, thường xuyên qua lại, cho nên Diệp Trúc Ngôn liền nhận thức đối phương, mà Mộ Hàn Giang nhận thức Diệp Tĩnh Ngôn, là bởi vì Diệp Trúc Ngôn.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở Lý Độ thành, lúc ấy Diệp Tĩnh Ngôn cho rằng Mộ Hàn Giang là một khôn trạch đại phu tay trói gà không chặt, trên miệng còn đùa giỡn một phen: cẩn thận bị độc thi chộp tới làm áp trại phu nhân.
Thẳng đến thiếu chút nữa bị tam đệ nhà mình nhấc trọng kiếm đập lên mặt, Diệp Tĩnh Ngôn mới biết hóa ra người này cũng là càn nguyên. Mộ Hàn Giang cũng không so đo với hắn.
Hai người đều là người phóng khoáng cởi mở, cho nên cũng thành bằng hữu.
Lúc đó Diệp Tĩnh Ngôn cũng nhìn trúng một vị thiếu tướng quân của Thiên Sách phủ, đang tìm cách theo đuổi người ta.
Thời điểm Liễu Cảnh Diêu nghe đến đó, thật sự nhịn không được mà ngắt lời Diệp Hi Ngôn: "Lúc ấy đại ca ngươi ưa thích một vị thiếu tướng quân của Thiên sách phủ, đại tẩu ngươi lúc ấy cũng có người trong lòng là thanh mai trúc mã của hắn, rốt cục là tại sao mới có thể nảy sinh tình ý hơn nữa còn không để ý đến thành kiến của thế nhân mà ở cùng một chỗ? Ngươi có thể trực tiếp nói đến chuyện chính được không hả?"
Diệp Hi Ngôn bị ngắt lời liền bất nhã trợn trắng mắt: " Liễu đại ca, là ngươi muốn nghe chuyện, muốn nghe liền câm miệng hảo hảo nghe cho ta."
Hắn đang nói đến hăng say có được hay không?
Có một ngày Diệp Tĩnh Ngôn phát hiện vị thiếu tướng quân của Thiên Sách phủ kia cùng ngươi khác ôm ôm hôn hôn, dưới cơn phiền muộn liền chạy đến tửu lâu mua say, kết quả trên đường gặp được Mộ Hàn Giang vẻ mặt thẫn thờ.
Vừa hỏi mới biết, tốt lắm, thì ra cùng là người lưu lạc nơi chân trời xa xăm!!
Thì ra vị thanh mai trúc mã kia của Mộ Hàn Giang đã sớm ở bên người khác, một mực không nói cho hắn là do sợ hắn sẽ ngăn trở, còn nói mình chỉ xem hắn là ca ca.
Hai kẻ thất tình cùng nhau đi tới quán rượu mua say, an ủi lẫn nhau: "khôn trạch đều là đồ lừa dối tình cảm!"
Hai người uống rượu đến khi quán rượu đóng cửa mới cùng nhau lung la lung lay đi đến quán trọ, sau đó chính là một màn say rượu loạn tính rất là cẩu huyết.
Diệp Hi Ngôn vẫn luôn cho rằng đại ca mình là người ở trên, cho đến một ngày hắn không cẩn thận nghe thấy hai người ừ a ừ a, mới biết được, thì ra "đại tẩu" của mình là ca phu, khó trách đôi khi hắn sẽ trông thấy đại ca không tự giác xoa xoa eo.
"Ngừng ngừng ngừng, đối với vẫn đề đại ca ngươi ở trên hay dưới ta cũng không hiếu kỳ, ta nhảy qua được không nào, cho nên cũng bởi vì lần ây rượu mất lý trí kia, bọn họ mới ở bên nhau? Ta hoàn toàn không nhìn ra bọn họ yêu nhau a, tại sao lại không để ý thành kiến thế tục?"
"Cái con chồn ồn ào này ngươi câm miệng cho ta! Ta không nói!" Diệp Hi Ngôn nhịn xuống xúc động muốn xông tới bóp cổ Liễu Cảnh Diêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro