Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Vô tình rình coi phụ thân cùng cữu cữu làm tình

Lục Chiêm Đình vốn dĩ ngủ rất trầm, hắn ban ngày đọc sách lại luyện võ ,thể lực tiêu hao mau, buổi tối thông thường đều là một đêm ngủ đến hừng đông, nhưng hiện tại thời tiết nóng, hắn chẳng phóng mùng(mắc màn) ,vài con muỗi cứ hướng mặt, tay mà cắn một hồi liền khiến hắn tỉnh ngủ.

Lục Chiêm Đình ở là nơi tồi tàn nhất trong phủ tướng quân, trên bàn chỉ có đèn dầu, đến cây nến cây đuốc còn không có, sau khi tỉnh hắn cũng không đốt đèn, xoa xoa đôi mắt, cứ mơ màng nương theo ánh trăng sáng mà ra ngoài, muốn tới gặp cữu cữu.
Lục Chiêm Đình là nhi tử thứ ba của Lục Phi Hoàn- gia chủ phủ tướng quân, nhưng lại là con của thê thiếp, khi hắn bảy tuổi mẫu thân liền qua đời, từ đó bị ghẻ lạnh vứt đến nơi hoang vắng nhất trong phủ, chỉ để lại một người hầu chiếu cố, cữu cữu sau khi biết chuyện này, liền thỉnh cầu với Lục Phi Hoành muốn tới chăm sóc hắn, tới nay cũng đã được 5 năm.
Hắn nay tuy đã 12 tuổi nhân thể chất hư nhược, vóc người thấp bé hơn bạn bè cùng lứa, trong phù đừng nói tới hai vị ca ca cùng cha khác mẹ, ngay cả con cái của hạ nhân trong phủ cũng bắt nạt hắn, đôi khi đẩy ngã khiến bị thương chảy máu, cũng là cữu cữu sắc dược giúp hắn chữa thương, hiện tại trên mặt ngứa, hắn muốn tìm cữu cữu xin dược bôi .
Góc sân chỗ hắn ở có bốn gian nhà ở, phòng hắn ngủ là lớn nhất, còn có một gian là thư phòng, cữu cữu vẫn luôn ngủ ở đây,dựa gần là phòng bếp và gian nhà xí nhỏ ở chỗ xa nhất.
Lục Chiêm Đình vẫn theo thói quen hướng phòng ngủ của cữu cữu mà đi tới, còn chưa tới, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện trên cửa sổ vẫn hắt ra tia sáng. Hắn có chút nghi hoặc nhìn ánh trăng,hiện tại ước chừng là rạng sáng, như thế nào cữu cữu còn chưa đi ngủ? Chẳng lẽ lại thức đêm làm cho hắn xiêm y sao?
Tướng quân phủ mỗi chủ tử đều được ăn ngon mặc đẹp, vốn dĩ Lục Chiêm Đình cũng không ngoại lệ, nhưng Lục gia chủ mẫu nhìn hắn không vừa mắt, nói hắn là dã loại là đồ đê tiện,cũng cắt xén mọi thứ.Lục Chiêm Đình ban đầu uất ức nhịn không được đi cáo trạng Lục Phi Hoàn, nghe xong Lục Phi Hoàn chỉ biểu lộ ra một nụ cười trào phúng, bấy giờ Lục Chiêm Đình mới hiểu ra, phụ thân căn bản không thích mình, Lục phu nhân nhìn ra thái độ này của Lục Phi Hoàn mà gấp đôi hà khắc, mỗi năm thời điểm may quần áo chỉ đưa tới vài mảnh vải thô, không thì là vải dệt thừa, ngay cả thức ăn cũng là cơm thừa canh cặn,Lục Chiêm Đình thật sự khó có thể nuốt xuống,may sao sau có cữu cữu tự mình xuống bếp làm cơm cho hắn, mỗi tháng chỉ cần lãnh chút gạo trắng với một ít lương thực.
Hắn vóc người dần dần cao lớn, quần áo không mặc vừa hoặc mặc không còn hợp , thành ra thừa dịp ban đêm cữu cữu giúp hắn khâu vá bộ đồ mới. Lục Chiêm Đình cho rằng đêm nay hắn cũng như thế, liền đi nhẹ lại cước bộ, chậm rãi bước lại gần, định nhìn xem trước.
Hắn ghé vào bên cửa sổ, phòng ngủ thực bé, có thể nhìn thấy hết cảnh tượng trong phòng ,cho nên khi nhìn thấy trong phòng xuất hiện một người nữa doạ hắn suýt thì kêu ra tiếng.
Nhanh tay che miệng lại,chân mềm nhũn ngồi xổm xuống, ngực bởi vì kinh hách mà đập "bang bang" , lại chợt nghi hoặc .
Đã trễ thế này, còn ở trong phòng cữu cữu?Hắn một lần nữa đứng lên ngẩng đầu hướng cửa sổ xem, vừa thấy , liền mở to hai mắt nhìn.Phòng trong xác thật còn có một người, chỉ là mặt cùng hơn phân nửa dáng người bị trướng màn che khuất,cữu cữu tựa hồ ngồi ở trên đùi người nọ,ngay cả mùa hè nóng bức cũng không chịu để lộ ra chút da thịt giờ phút này vạt áo mở rộng ra, lộ ra trước ngực một mảnh trắng nõn da thịt, ở ánh nến chiếu rọi xuống, trắng tựa hồ muốn sáng lên giống nhau.Hắn ngửa đầu, cắn môi, trong cổ họng phát ra thống khổ rên rỉ, đôi mắt hơi hơi nhắm,lông mi thật dài ở mí mắt hạ rũ xuống một bóng râm, mà Lục Chiêm Đình xem không rõ trên ngực , chỉ thấy một đôi bàn tay to, giống ở đó xoa thứ gì.Đôi tay kia rất lớn, xoa tựa hồ thực dùng sức, bởi vì xoa cữu cữu trong cổ họng rên rỉ liền càng rõ ràng, sắc mặt cũng phiếm ửng hồng, như là bộ dáng thống khổ cực kỳ.
"Thoải mái sao?" Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên, trầm thấp lại hữu lực, nghe vào tai Lục Chiêm Đình hắn nháy mắt như bị sét đánh, phảng phất như lỗ tai mình hỏng rồi.
Sao có thể?
Cữu cữu cắn môi hơi hơi buông ra, môi hồng nhuận khép mở, nhỏ giọng nói: "Thoải mái......"
Thanh âm kia lại vang lên, cố tình đè thấp, mang theo một chút hương vị sung sướng , "Thoải mái vì cái gì không nói ra?"
Lục Chiêm đình khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, lần thứ hai nghe thấy cái này người mở miệng, hắn đã hoàn toàn có thể xác định người này là phụ thân chính mình Lục Phi Hoàn, chỉ là vì sao hắn ở chỗ này? Hơn nữa hắn cùng cữu cữu......làm chuyện thân mật như vậy?
Thành Mẫn vành mắt đều đỏ, nhỏ giọng nói: "Đánh thức Đình nhi làm sao bây giờ...... Ngô, nhẹ một chút......" Hắn tuy nói như vậy, Lục Chiêm Đình lại nhìn thấy hắn không hề cắn môi, rên rỉ thanh âm cũng lớn một chút, lại ngọt nị lại uyển chuyển.Lục Phi Hoàn nhẹ nhàng cười một chút, "Ngươi liền nhớ tới tiểu tử kia, hắn ngủ trầm như vậy , như thế nào sẽ tỉnh? Chỉ sợ ngươi lại kêu lớn thêm một chút, hắn cũng sẽ không tỉnh lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro