43. Tháng ngày hạnh phúc.
Taehyung cúp máy, cô đứng dậy, lấy hết can đảm để đi xuống dưới lầu.
Trong phòng khách nhà họ Kim, có rất nhiều người thân thích của nhà họ Kim ngồi ở đó, lúc này bởi vì nguyên nhân Kim lão gia rời đi mà từng khuôn mặt đều lộ ra, nhưng lại sợ áp lực từ Kim Han, đã thu lại rất nhiều.
"Taehyung à, con có thể thấy rõ ràng trên video, không ngờ được nhà họ Jeon lại bỉ ổi không biết xấu hổ như vậy, giết hại anh cả."
"Chình là Taehyung, chúng ta đều biết Jungkook là chồng của con, nhưng con cũng không thể bảo vệ cậu ta, chuyện này chúng ta đã báo cảnh sát, tin rằng bên phía cảnh sát sẽ có quyết định."
"Taehyung, ông ngoại cô khi còn sống thương cô như vậy, đừng bị những lời ngon ngọt của Jungkook lừa gạt." Nói chuyện là một người phụ nữ trung niên, đứng dậy, kéo tay Taehyung ngồi xuống sofa: "Taehyung à, nghe thím nói, sống cùng với loại người như thế không đáng đâu, cậu ta còn dám giết hại cả ông ngoại của cháu."
Người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp bên cạnh nói: "Chính là như vậy, chị Taehyung, ai mà biết được anh ta cưới chị có phải là thật lòng, nói không chừng sớm đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi."
Taehyung rũ mắt.
Nắm chặt tay.
"Đã nói đủ chưa?" Một giọng nói đầy uy nghiêm phát ra từ bên ngoài, Kim Han đi vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Kim Ji Hu, lạnh lùng cười một tiếng: "Theo vai vế, tôi nên gọi ông một tiếng chú, nhưng, chú cũng đừng coi mình là trụ cột nhà họ Kim, chú nên quản việc nhà mình, có thể đem đứa con trai ăn hại không hiểu chuyện của chú cút ra khỏi nhà họ Kim không?"
"Mày, Kim Han, mày đừng ức hiếp người quá đáng." Kim Ji Hu đứng dậy, bị mất mặt ở trước mặt mọi người, sắc mặt ông ta lúc này rất khó coi: "Tao là trưởng bối của mày, mày đối với trưởng bối của mày như vậy sao? Tao chưa bao giờ nói mình là trụ cột của nhà họ Kim, mọi thứ tao làm đều là vì lợi ích của nhà họ Kim."
"Chính là như thế." Người phụ nữ trung niên ngồi cạnh Kim Ji Hu đứng dậy, không hài lòng nói: "Kim Han, chúng ta đều là trưởng bối của cháu, ngay cả khi cháu không thừa nhận cũng không có tác dụng gì, nhà họ Kim cũng có sức lực của chúng ta, năm đó chính cha cháu cũng không dám nói với chúng ta như thế."
"Như vậy là, hai vị đã đồng ý để Kim Baek Jeong rời khỏi Kim Thị." Kim Han lạnh lùng nói với người trợ lý đáng đứng sau lưng: "Còn không mau đi làm đi."
Kim Baek Jeong chính là đứa con bất tài vô dụng của Kim Ji Hu.
Kim Ji Hu đã phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được Kim Baek Jeong vào công ty nhà họ Kim, làm một tên giám đốc hữu danh vô thực.
"Mày..." Kim Ji Hu nói không nên lời.
Kim Han cười lạnh: "Chuyện nhà họ Kim, lúc nào đến người ngoài như mấy người nhúng tay vào?" Anh nhìn những khuôn mặt của những chi bên ngoài quan hệ với nhà họ Kim trong phòng khách, mang họ Kim, liền qua đây khua tay múa chân.
Bởi vì sự ra đi của Kim lão gia, Kim Thị xảy ra biến động, lúc này ai cũng muốn được chia phần, nhưng bọn họ đều sai rồi.
Kim Thị vì sao có được ngày hôm nay, chính xác có dựa trên uy tín của Kim lão gia trước đó, nhưng sau khi Kim Han quản lý, vững vàng đi lên, không kém gì lúc ở đỉnh cao, chỉ là ở trước mặt Kim Han thu lại một chút thủ đoạn, lại thêm phần ôn hòa, xem ra không có sự uy hiếp, suy nghĩ đến tình cảm họ hàng, thêm sự răn dạy của ông nội, anh ta mới không ra tay với những chi chòm này.
Ngay cả khi bọn họ giống như con sâu gạo đóng quân ở trong Kim Thị.
"Kim Han, sao cậu lại nói những lời như thế. Kim lão gia mất chúng tôi đều rất đau lòng, hung thủ lại là người nhà, cậu không những không trừng phạt, điều tra sự thật, ngược lại còn đổ lỗi cho những người trong gia đình như chúng tôi."
Người nói những lời này ngữ khí không dám quá nặng, dù sao Kim Han vẫn là người cầm lái nhà họ Kim, sợ làm mất lòng anh, nhưng bọn họ một nghìn người được Kim Ji Hu xúi dục đến đây, cũng đã thương lượng trước rồi.
Ngay cả khi Kim Han muốn ra tay với bọn họ, bọn họ có nhiều người như vậy, rất nhiều người trong số họ nắm giữ huyết mạch các công ty con của Kim Thị, Kim Han cũng phải cân nhắc!
Taehyung đứng dậy, khóe miệng nhếch lên: "Thật ra, các người không phải đã báo cảnh sát sao? Theo đuổi sự thật, cảnh sát có tác dụng hơn mấy người, tôi tin tưởng chồng tôi." Cô quay người đi đến bên cạnh Kim Han: "Anh cả, một số người không liên quan, kêu quản gia và vệ sĩ đến mời ra ngoài là được rồi, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi."
Kim Han cầm tay cô, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, nhìn những người trong phòng khách, lạnh lùng nói với quản gia: "Ngươi sao lại làm ra những chuyện này, lẽ nào một con chó mang họ Kim ngươi cũng phải cho vào sao? Cửa nhà họ Kim lúc nào lại thấp như vậy."
Quản gia cúi thấp đầu: "Đúng, là lỗi của lão nô."
"Mấy vị, xin mời."
Sắc mặt của mấy người đó đều rất kém, đặc biệt khi họ bị mắng là một con chó, đi ra khỏi nhà họ Kim, Kim Ji Hu tức giận nói: "Cái gì, một người què cũng dám quản trên đầu tôi, khi tôi với ông nội cậu ta đánh khắp thiên hạ, cậu ta vẫn còn chưa ra đời."
Có người có chút hối hận nói: "Được rồi, tôi thấy Kim Han chỉ là tức giận thôi, ông nói chúng tôi hôm nay có phải không nên đến đây, ngộ nhỡ Kim Han tức giận..."
"Sợ cái gì?" Kim Ji Hu lạnh lùng hừ môt tiếng: "Một tên què có cái gì mà phải sợ, tôi không tin nó dám đuổi tất cả chúng ta ra ngoài, trước đây, khi ông nội cậu ta còn sống cũng không dám làm như vậy, nó dám sao?"
---
Taehyung nằm trên giường.
Cô đưa tay xoa bụng, cô đang mang thai, con của cô và Jungkook.
Cô tin anh.
Cô tin anh.
Cô thầm đọc nó nhiều lần trong lòng, thật may mắn, đến bây giờ, cô vẫn có thể giữ được một tâm trí tỉnh táo.
Đối mặt với sự nghi ngờ của nhiều người nhà họ Kim, cô vẫn luôn giữ được sự tỉnh táo, ngay cả khi cô đã quên những chuyện trước đó, cô cũng không nghi ngờ Jungkook.
Đó là chồng cô.
Cô tin tưởng ánh mắt anh nhìn cô, chỗ nào cũng là sự ấm áp, có sự tin tưởng lẫn nhau.
Chiều hôm sau Jungkook đã nhanh chóng đến.
Phòng khách nhà họ Kim.
Rất nhiều người nhà họ Kim đều ở đây, anh nắm chặt tay Taehyung như muốn để cô yên lòng, nói không phát ra tiếng: "Đừng sợ."
Kim Jong Dan nói: "Jungkook, anh có muốn giải thích với chúng tôi lý do tại sao anh lại xuất hiện ở phòng bệnh trước khi ông nội qua đời. Mà chỉ có một mình anh."
"Nếu như Kim lão gia muốn các người biết, lúc đó đã gọi mấy người cùng vào, rõ ràng ông ấy không làm như vậy, nên, rõ ràng ông ấy không muốn mấy người biết."
"Ai mà biết được anh nói có đúng không." Kim Young Rae nói: "Taehyung, qua đây."
Taehyung lắc đầu, chọn đứng cùng Jungkook.
Kim Young Rae không nói gì, chỉ cau mày ho hai tiếng.
"Còn có, ngoài phòng bệnh ngoài tôi, còn có một người." Trong mấy ngày qua Jungkook đã suy nghĩ rất nhiều, cái chết của Kim lão gia có vài điểm đáng nghi, anh từ phòng bệnh của Kim lão gia đi ra không lâu, Kim lão gia vì ngạt thở dẫn đến suy tim mà chết, chỗ nào có một sự trùng hợp như vậy.
Kang Syung suy nghĩ một lúc nói: "Ai?"
Trong phòng bệnh, chỉ có hai người là anh ta và ông nội, ngoài Jungkook thì chỉ có bản thân ông nội...
Nghe vậy, Kang Syung mở to mắt, liền phủ nhận: "Không thể."
Lông mi của Taehyung khe run lên, ngay cả lòng bàn tay cô cũng dần lạnh đi, bị Jungkook nắm chặt, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay rộng lớn của người đàn ông, cô ngước lên nhìn Jungkook...
Làm sao có thể là chính ông ngoại...
"Làm sao lại không thể." Jungkook nhìn xunh quanh, những người nhà họ Kim, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Kim Han, lạnh lùng giễu cợt một tiếng: "Có lẽ anh hiểu Kim lão gia là một người như thế nào, những lời tôi nói, bao phần là thật, bao nhiêu phần là giả, có lẽ anh cũng có thể phân biệt được, mặc dù tôi rất hận ông ta, nhưng rõ ràng biết ông ta bệnh nặng sắp chết, tôi đã không ra tay giết hại ông ta. Đôi tay này của tôi, vì vợ của mình, rất sạch sẽ, sẽ không làm những chuyện dơ bẩn này."
Thực ra, Jungkook cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này.
Lời giải thích duy nhất chính là, khi Kim lão gia tỉnh lại đã tự mình rút ống oxy ra, bởi vì, ông ta là một người bướng bỉnh, cả đời đều đứng trên đỉnh cao, làm sao có thể chịu đựng được việc bệnh lâu ngày, biết rằng chỉ có thể dựa vào máy thở mới có thể sống thêm được một hai tháng, một nhân vật như vậy làm sao có thể chịu đựng được việc bản thân đến năng lực sống cũng không còn.
Hơn nữa, đúng lúc anh vừa đi ra khỏi phòng bệnh.
Kim lão gia làm như thế, cũng tính là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Giải thoát chính mình.
Đống thời cũng khiến Taehyung nghi ngờ anh.
Kim lão phu nhân niệm kinh tâm ở thư phòng, một lần lại một lần, Kim Han đến một lần, bà lần tràng hạt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi tinh thần bà kém đi rất nhiều.
"Bà nội, bà nghỉ ngơi một chút đi."
Kim Han đỡ Kim lão phu nhân ngồi xuống chiếc ghế ngả, ánh mắt bà hòa nhã, dường như đang nhớ lại những chuyện năm đó, lúc còn trẻ cùng với Kim lão gia, thời gian đó thật đẹp.
"Buổi tối trước khi ông ấy rời đi, ông ấy nói, việc hối hận nhất trong đời là năm đó đã đuổi dì của con đi, danh dự gia đình tính là gì..."
Kim lão phu nhân trong lúc Kim lão gia bệnh nặng, gần như ngày nào cũng đi chùa thắp hương, cầu nguyện các vị thần linh ban phước lành.
Vậy nên, trong khi bà đi chùa thắp nhang.
Kim lão gia đã rút ống oxy của mình.
Kim lão phu nhân mệt mỏi nhắm mắt lại, đôi bàn tay già nua sáng sủa đang giữ chặt hạt cườm: "Bà biết, ông ấy mạnh mẽ nhiều năm như vậy, làm sao có thể chịu được việc bản thân phải dựa vào bình oxy để sống..."
"Ngược lại, không quan tâm chuyện của đứa bé nhà họ Jeon kia, chuyện năm đó, bỏ đi, bà mệt rồi, bà đi nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, Kim lão phu nhân đứng dậy.
Kim Han gật đầu, kêu người giúp việc vào, đỡ bà về phòng ngủ nghỉ ngơi.
---
Vườn sau nhà họ Kim.
Taehyung đã bình tĩnh lại, cái chết của ông ngoại không liên quan đến Jungkook, nhưng cô cũng cảm thấy sốc, rõ ràng là ông ngoại tự mình kết liễu cuộc đời mình, nhưng cũng không khó hiểu.
Ngay cả khi biết được cả đời sống phụ thuộc vào bình oxy, sống chỉ được có hai tháng, không có tình trạng hôn mê và tra tấn lâu dài, không ai có thể chịu đựng được chứ đừng nói là một người như ông ngoại.
Đi vài bước về phía trước, người đàn ông cùng kề vai sát cánh với cô.
Cô đột ngột dứng lại, lúc còn cách Jongmyo vài bước.
Jungkook quay người lại, nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của người phụ nữ dưới ánh mặt trời, đưa tay ra xoa má cô: "Sao thế?"
Taehyung ôm anh, bổ nhào vào lòng anh.
Người đàn ông mỉm cười, cúi đầu đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, ôm cô thật chặt, anh rất vui, trong tình huống như vậy, vợ anh vẫn lựa chọn đứng bên cạnh anh, vợ anh vẫn luôn đợi anh, không có nghi ngờ anh.
"Taehyung, anh rất vui, anh cho rằng..."
"Cho rằng cái gì..." Cô bị anh ôm chặt nên có chút nói không lên lời.
Giọng người đàn ông trầm xuống: "Anh cứ nghĩ, em sẽ không tin tưởng anh, có trời biết anh sợ hãi như thế nào, sợ em nghi ngờ anh, sẽ không tin tưởng anh, sẽ cảm thấy, anh là hung thủ giết hại ông ngoại em."
"Jungkook, em mãi mãi tin tưởng anh, anh nói em tin anh, em liền tin anh." Cô nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim của Jungkook.
Thật may mắn, cô không bị những lời của Lim Ga Eul lừa.
Cô thật sáng suốt khi không nghi ngờ anh.
Cô mừng vì bản thân có thể bình tĩnh lại.
Người đàn ông nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của người phụ nữ, bên trong đều là anh.
"Taehyung..."
Giọng nói của anh có hơi khàn, cúi đầu hôn lên môi cô.
Một tay giữ eo cô, tay kia giữ sau gáy cô, những ngón tay lướt qua tóc cô, hạnh phúc hôn lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ.
Taehyung ôm lấy eo anh, bị anh hôn mà thở dốc, má cô từ từ đỏ lên. Anh thả cô ra, sau đó cúi xuống ôm cô sải bước về phía Jongmyo.
Trong phòng ngủ.
Người đàn ông đặt cô lên giường, cúi đầu hôn vào cổ cô. Taehyung hơi ngứa, né tránh: "Jungkook..."
Jungkook nhìn cô, mái tóc đen của cô nằm rải rác trên tấm vải màu hồng nhạt, có một cảm giác rung động lòng người, cổ họng anh nóng ran: "Không muốn sao?Hửm?"
Taehyung đỏ mặt, gật đầu, tai cô đỏ ửng: "Em... Jungkook... Em đang mang thai..."
Người đàn ông ngây người, sau đó khuôn mặt tràn đầy ý cười, ông trời đối xử với anh thật tốt.
"Chúng ta về nhà, Taehyung."
---
Ngày thứ hai, Kim lão phu nhân vẫn đến chùa để thắp nhang, Taehyung và Jungkook cũng đi theo, sau khi lão thiền sư giảng xong kinh tâm, Kim lão phu nhân đi ra ngoài, nói với Jungkook: "Tôi có việc muốn nói với cậu."
Jungkook cầm tay Taehyung, kêu cô đến chỗ nào đó đợi anh một lúc.
Sau đó đi theo Kim lão phu nhân đi vào phòng thiền.
Khuôn mặt bà hòa nhã, có những thăng trầm của năm tháng, bà xoay những hạt ngọc: "Người cậu hận đã ra đi rồi, bây giờ, cho dù trước đây tôi như thế nào, trước mặt Đức Phật, tôi muốn anh thề, sẽ luôn đối xử với Taehyung với một trái tim chân thành, không có suy nghĩ nào khác. Không để cho con bé bị tổn thương."
Người đàn ông ngẩng đầu, ngay thẳng, ánh mắt thành kính.
---
Taehyung nhớ lại lần trước xin một thẻ, một tấm thẻ hạ.
Cô không tin điều này, nhưng luôn có đám mây đen trong lòng, cô đang muốn đi hỏi một chút, đằng sau, có ai đó đang gọi tên cô.
"Kim tiểu thư."
Taehyung nghe thấy giọng nói này, cau mày, cô cảm thấy Lim Ga Eul thật sự là quỷ đi.
Có chút buồn cười quay người lại, nhìn Lim Ga Eul đi đến: "Lim tiểu thư vẫn chưa rời đi sao?"
Khuôn mặt Lim Ga Eul mang theo một nụ cười: "Nơi này mặc dù không bằng nước Mỹ, nhưng phong tục tập quán ở đây cũng đặc biệt hấp dẫn. Tôi dự định ở lại đây thêm vài ngày, không biết Kim tiểu thư có thời gian rảnh không, tôi thực sự muốn Kim tiểu thư dẫn tôi đi tham quan quanh đây, thành phố Namcheon thật sự là một thành phố xinh đẹp."
"Xin lỗi, tôi không rảnh."
"Kim tiểu thư... tôi cảm thấy tôi với cô rất hợp nhau, tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội..."
Taehyung sao lại không hiểu ý của Lim Ga Eul, cô cảm thấy Lim Ga Eul này cũng rất thú vị, sao lại có tự tin rằng cô sẽ đồng ý với cô ta, mỗi lần đến tìm cô không cảm thấy phiền sao? Còn thực sự cảm thấy cô ức hiếp cô ta.
Cô nhìn thấy một hình dáng thon dài đang đi đến, đôi môi mím lại: "Lim tiểu thư, tôi với chồng tôi còn có việc, xin phép đi trước, cô cứ từ từ đi dạo."
Lim Ga Eul sững người, quay người sang nhìn thấy Jungkook, rõ ràng có chút ngoài ý muốn: "Kook... anh cũng ở đây à?"
Ấn đường của Jungkook hơi cứng lại, lạnh lùng nhín Lim Ga Eul, không để ý đến cô ta, đi qua mấy bước ôm lấy eo thon mềm mại của Taehyung: "Quản gia đã đưa bà ngoại về trước, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Taehyung nheo mắt, thì thầm nói: "Vì sao lại phải đi, anh không quan tâm đến bông hoa này à?"
Taehyung thật sự rất khâm phục Lim Ga Eul, bất luận khi nào đều có thể giữ được nụ cười, khả năng chịu đựng rất lớn, cũng đúng, nếu như không có chút khả năng, làm sao có thể nắm giữ gia đình nhà họ Lim trong tay.
"Anh nào dám, vợ." Giọng nói của anh vuốt ve tai cô.
Taehyung ngẩng đầu lên: "Ý của anh là, em ở đây nên anh không dám, em không ở đây, anh sẽ dám."
"Anh không có nói như thế, em đừng có hiểu sai ý của anh." Jungkook ôm chặt eo cô, eo cô thật thon thả, anh ôm trọn lấy: "Chính là, vợ anh đẹp như vậy, anh đâu dám nhìn người khác."
Taehyung hài lòng gật đầu.
Như này vẫn không đủ.
Hai người ngọt ngào nói chuyện, nụ cười trên khóe môi của Lim Ga Eul từ từ cứng lại, nữ vệ sĩ đứng phía sau cô ta cau mày: "Tiểu thư, chúng ta..."
Lim Ga Eul siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt dường như có gai: "Kook..."
Jungkook từ từ ngước mắt lên, hờ hững nở nụ cười: "Lim tiểu thư."
"Kook, anh cũng ở đây à, thật trùng hợp, ông nội vẫn luôn nhắc đến anh, sinh nhật của ông nội sắp đến, ông nội vẫn luôn muốn mời anh..."
Đôi mắt Jungkook tối lại, chỉ là nhìn Lim Ga Eul một cái rồi rời đi, có một bàn tay kéo áo anh, anh nắm lấy, nắm trong lòng bàn tay.
"Lim lão tiên sinh đã có lời mời, vậy đến lúc đó, tôi sẽ dẫn theo vợ tôi cùng đến, để chúc mừng sinh nhật ông."
Lim Ga Eul nhìn hai người rời đi, Jungkook từ trước đến giờ chưa bao giờ thật sự nhìn cô, người phụ nữ kia, Taehyung, cô ta đến cùng có cái gì tốt chứ!
Người vệ sĩ nói: "Tiểu thư, chúng ta nhanh quay lại đi, lão gia vẫn đang đợi cô."
"Mười chín, cô nói xem vì cái gì..." Lim Ga Eul ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có một đàn ngỗng hoang dã bay qua: "Tại sao?"
"Tiểu thư, tha thứ cho thuộc hạ nhiều lời, Ahn tiên sinh theo đuổi cô lâu như vây, Jeon tiên sinh đã đính hôn rồi, mà, xem ra anh ta với Kim tiểu thư rất yêu nhau, cô vẫn nên cân nhắc chuyện của mình."
Lim Ga Eul lạnh giọng quát: "Láo xược!"
Mười chín cúi thấp đầu.
"Trên thế giới này, ở đâu có sự tin tưởng thuần túy, tình yêu đơn thuần, trước đây không có Taehyung, ta đối với Kook, cũng là một người bạn, lúc học đại học, ta và anh ấy đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp, ngươi thì hiểu cái gì?"
"Là thuộc hạ sai."
Lim Ga Eul vô lực thở dài một tiếng, cô ta đã từng cho rằng kẻ thù lớn nhất của cô ta là Wonin, cô ta vẫn luôn coi Wonin là cái đinh trong mắt, lúc đó vẫn luôn phái người để ý đến cô ta.
Khi cô ta biết Jungkook kết hôn với 'Hong Cha Young', cô ta đã không đặt vào mắt, cô ta quá hiểu Kook, loại phụ nữ như 'Hong Cha Young', Kook sẽ không thích.
Nhưng, cô ta sai rồi.
---
Bộ phim 'Người theo đuổi ánh sáng' do Nayeon đóng chính đã được phát sóng vào kỳ hè.
Với tư cách là bạn thân, đương nhiên Taehyung phải ủng hộ rồi, cùng với Eun Ju bao 200 suất chiếu vào buổi tối trong một rạp chiếu phim yên tĩnh.
Chỉ có vài người họ trong một phòng chiếu lớn.
Taehyung, Nayeon, còn có Eun Ju.
Cũng nhau xem phim, bộ phim kể về một quá trình chống ma túy quy mô lớn, Nayeon trong vai một cảnh sát chống ma túy, đã bí mật đối phó với những kẻ buôn bán ma túy và tìm được bạn của mình. Toàn bộ quá trình đều rất căng thẳng, khiến mọi người không rời được ánh mắt.
Bộ phim đã sớm được chiếu ở nước Z, đã nhận được đề cử giải thưởng quốc tế, cũng như các đề cử trong những giải thưởng lớn trong nước.
Taehyung nhìn chằm chằm vào màn hình. Lúc này, trên màn hình là hình ảnh đang ở quán bar, nữ cảnh sát đang nói chuyện với một vài lính đánh thuê nước ngoài. Quán bar rất ồn ào, ánh sáng hỗn loạn, lại được hậu kỳ phóng đại lên, tại ra một bầu không khí khiến người khác phải căng thẳng, đột nhiên Taehyung hơi nhíu mày: "Hai người có thấy hình bóng vừa xuất hiện trước quầy bar không?"
Nayeon quay bộ phim điện ảnh này rất sớm.
Nhưng tổ đạo diễn chế tác rất lâu, bây giờ mới công chiếu.
Bởi vì bên trong liên quan đến rất nhiều cảnh không thể chiếu, dựng phim rất lâu, trước đó một khoảng thời gian nhiều đoạn phải quay lại một lần nữa.
Nayeon quay mặt qua, không chú ý, nghe thấy Taehyung hỏi, cẩn thận nhìn vào màn hình, nhưng thân ảnh chỉ đi ngang qua: "Cái gì?"
"Chính là lúc cô với K nói chuyện, xuất hiện ở phía sau, đi ngang qua quán bar." Taehyung cẩn thận nghĩ lại, bởi vì trong rạp chiếu phim không thể tua lại, cô cau mày, vẫn luôn cảm thấy hình dáng cô gái này rất quen.
"Na, có phải cảnh đó quay nửa năm trước không?"
"Vừa mới đây thôi, không lâu trước, bởi vì rất nhiều cảnh không được phát sóng, dựng phim quá nhiều, để logic mới thêm vào đoạn này, có lẽ được quay vào ba tháng trước."
Eun Ju cũng cẩn thận nhớ lại: "Vừa rồi hình bóng kia, thật sự nhìn có chút quen."
Tuy nhiên tất cả mọi người đều chú ý đến vai diễn của Nayeon, lại thêm ánh sáng mờ ảo trong quán bar, hầu hết mọi người sẽ không phát hiện ra.
Nayeon nói: "Đây là trong lúc bọn mình đang quay, quán bar đó cách đây không xa, lúc sau khi thanh lọc thuê rất nhiều đoàn diễn, người vừa nãy mọi người thấy có lẽ là người của đoàn diễn, nhưng mình không nhớ ra được."
"Cậu không cảm thấy..." Đôi mắt Taehyung mở to, đột nhiên nhớ lại: "Hai người không cảm thấy hình dáng vừa nãy, rất giống Ye Jin sao?"
Hình bóng phía sau rất giống Seo Ye Jin.
"Đúng là rất giống." Eun Ju nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng thấy hình bóng kia càng mơ hồ, cô cầm tay Taehyung: "Là Ye Jin, nhất định là cô ấy!"
Nayeon lập tức đứng dậy: "Quán đó cách đây không xa, bây giờ chúng ta đi xem xem, chắc vẫn còn video!"
Vừa bước vào quán bar, liền nghe thấy tiếng nhạc dữ dội, trước mắt là những ánh sáng mờ ảo, còn có đàn ông, phụ nữ đang nhảy múa trên sàn nhảy.
Nayeon gọi một người phục vụ: "Quản lý của mấy người đâu?"
Mặc dù cô đeo kinh râm, nhưng khuôn mặt không phù hợp với bầu không khí lạnh lùng kiêu ngạo này, làm người phục vụ không kiềm được mà quan sát nhiều hơn, Nayeon cau mày: "Đưa chúng tôi đi, tìm tinh lực ở chỗ này."
Người phục vụ nhìn Nayeon, ánh mắt dừng lại trên người Taehyung và Eun Ju, tự nhiên biết không dám trêu trọc, lập tức nói: "Được, mời đi bên này."
Văn phòng quản lý.
dường như có chút không vui, vỗ nhẹ vào cô gái đang ngồi trên đùi nói: "Được rồi, đi trước đi."
Cô gái liếc nhìn, đánh vào ngực Yoo Seong một cái: "Không phải chỉ có ba người đẹp thôi sao? Quản lý Yoo, anh chính là không quan tâm em."
"Không thể nào, anh cưng chiều em còn không kịp mà, nhưng chỗ anh có mấy vị khách muốn giải quyết một số việc, em đi trước đi."
Cô gái không tình nguyện đứng dậy, lúc đi qua đám người Taehyung, hừ một tiếng.
Taehyung nhìn Yoo Seong, người này chính là quản lý của quán bar, trên đường đi, cô nghĩ rất nhiều, quán bar này hình như được điều hành bởi một thế hệ thứ hai giàu có, mấy năm nay phát triển rất tốt, là một trong những quán bar nổi tiếng ở thành phố Incheon.
Nayeon với Eun Ju đều là người của công chúng, vì vậy.
Cô mở lời: "Quản lý Yoo, vào ngày 16 tháng 3, lúc đó có phải tổ làm phim 'Người theo đuổi ảnh sáng' đang quay phim ở đây không?"
"Đúng vậy." Yoo Seong đứng dậy, nhìn Taehyung, nói với một giọng đầy tôn trọng: "Vị phu nhân này, có việc gì sao?"
Qua quần áo và khí chất của đối phương có thể nhìn ra, không phải là người bình thường.
Yoo Seong là ở đây đã mấy năm, người tinh ranh hỗn hợp, người có thân phận gì mà chưa gặp qua.
Ánh mắt nham hiểm.
Anh ta nhìn hai người đứng sau Taehyung, đeo kình râm, nhưng khí chất lại rất sang trọng.
Taehyung nói rõ ý định của mình: "Tôi muốn xem lại video giám sát của quán bar lúc đó."
"Cái này..." Quản lý Yoo có chút khó xử: "Vị phu nhân này, video giám sát của chúng tôi đều là bảo mật, không được phép cho người ngoài xem."
"Ồ, nơi trong sạch thuần khiết, xem video giám sát, có cái gì cần phải giữ bí mật? Hay là, ở đây có cái gì không thể xem được."
"Phu nhân, người đừng hiểu nhầm, đây là quy tắc của quán bar chúng tôi."
"Quy tắc?" Nayeon lạnh lùng hừ một tiếng, nhếch miệng cười, cặp kình to che nửa khuôn mặt, lạnh lùng và quyến rũ: "Vậy, anh có biết người đang đứng trước mặt anh là ai không?"
Yoo Seong cúi đầu: "Vị phu nhân này...?"
Nayeon nói: "Chồng cô ấy họ Jeon."
Vẻ mặt Yoo Seong lập tức biến sắc: "Hóa ra là Jeon phu nhân, sớm nói, Jeon phu nhân, sao bà lại ở đây, mời ngồi, mời ngồi. Tôi lập tức lệnh cho người đi sắp xếp, vui lòng chờ một lát."
Có thể đi cùng với Jeon phu nhân, chắc chắn thân phận hai cô gái còn lại cũng không phải tầm thường, anh ta một chút cũng không dám sơ suất, đồng thời ra lệnh cho nhân viên đi kiểm tra camera giám sát, lấy điện thoại ra để gọi điện thoại, đè thấp giọng: "Ông chủ, Jeon phu nhân đến."
Trong video giám sát vẫn chỉ có một hình bóng.
Nhưng càng phát rõ ràng.
Bất kể từ góc độ nào, thì vẫn chắc chắn là Ye Jin.
Seo Ye Jin đang ở thành phố Incheon!
Nhưng cô ấy giống như bốc hơi khỏi thế giới.
Vậy thì chỉ có một nguyên nhân, cô ấy trốn tránh, không muốn người khác tìm thấy.
Trong lòng Taehyung có chút nặng nề, nhớ lại kể từ lần đi KTV với Kang Syung trước đó, Seo Ye Jin đã rời đi rồi, gửi cho cô một tin nhắn, sau đó không có liên lạc lại.
Nayeon nói: "Có lẽ cô ấy không có chuyện gì, cho dù Goo Jae Byung có hận cô ấy như thế nào, cũng không để cho cô ấy chết đâu!"
Dẫu sao, cũng đã từng yêu nhau.
Cô biết Goo Jae Byung thích Seo Ye Jin như thế nào, cùng biết anh ta hận cô ấy như thế nào!
---
Sau mùa hè, thời tiết bắt đầu ngột ngạt.
Taehyung sau một trận mưa đột nhiên nhớ lại một vài đoạn ngắn, thỉnh thoảng lóe lên trong đầu cô, sau đó đầu cô lại bắt đầu đau, cơn đau khiến toàn thân cô đều là mồ hôi lạnh, cuối cùng cô nhớ ra được một người tên Kim Dawon.
Còn có những chuyện năm đó.
Tối đó, đúng lúc Jungkook đi công tác, Taehyung ngồi dậy, uống một ít nước, đi đến phòng ngủ của trẻ em xem Sa Rang và Jae Gil một chút, sau đó nửa nằm nửa ngồi trên giường, cô nhớ lại thiếu niên tên Kim Dawon.
Anh nằm trên giường bệnh, nói với cô: "Chị, chị mau đi học đi, không cần phải trì hoãn việc học hành, một mình em vẫn rất tốt."
Sau đó hình ảnh thay đổi.
Vẫn là một đêm mưa.
Có người nói với cô, Kim Dawon đã chết rồi.
Bị bệnh tim, đã ra đi rồi.
Đó chính là em trai của cô, Kim Dawon.
Đêm đó, Taehyung không ngủ, cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn tiếp tục rơi.
Điên cuồng dội đi những hạt bụi trên thế giới này.
Kim Dawon dường như là manh mối chính trong nội dung vở kịch của cuộc đời cô, cô vì cứu cậu ấy mà phải đi đến hộp đêm, muốn gom góp được một tỷ để cho cậu làm phẫu thuật, sau đó...
Taehyung nhắm mắt lại, sau đó cô gặp anh.
Anh thật sự là một người tốt, cho cô một tấm chi phiếu, không mua cô, anh chỉ để lại cho cô một hình bóng, hình bóng một công tử cao quý tại thượng, cô vốn cho rằng, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.
Không ai ngờ được, số phận trêu người.
Nhớ lại đêm đó, Taehyung nhắm mắt lại, cô siết chặt những ngón chân, cả người đổ mồ hôi lạnh, cố nhớ đến cái tên 'Hong Cha Young', hóa ra, đúng như lời Lim Ga Eul nói, cô là lấy chồng thay.
Thay thế em của mình, gả cho Jungkook.
Trời mưa suốt một đêm.
Taehyung cả đêm này không có nghỉ ngơi, cô nhớ lại rất nhiều người, nhớ lại những người bạn trước đây, nhớ lại Yoona, nhớ lại Seo Ye Jin, nhớ lại Jihyo, nhớ lại Nayeon cùng Eun Ju, cô không sống trong một không gian trống, cuối cùng cô cũng nhớ lại những chuyện trước kia.
Đặc biệt là...
Jungkook.
Hóa ra cuộc gặp gỡ giữa cô và Jungkook thật sự là như thế... thật sự nực cười.
Cô nhớ lại ngày cô rời khỏi nhà họ Jeon, anh gọi điện thoại cho cô, bảo cô đợi.
Xin lỗi, cô không có đợi.
---
Sáng sớm người hầu lên lầu và gõ cửa.
"Phu nhân, bữa sáng đã xong rồi ạ."
Hai đứa trẻ Sa Rang và Jae Gil đã được tắm rửa. Người giúp việc đang chải tóc cho Sa Rang, Taehyung đi tới, cô để người giúp việc đi xuống chuẩn bị, sau đó nhận lấy chiếc lược, chải đầu cho con gái.
"Mami, ba nói tối nay sẽ về."
"Ừ."
"Mami, mẹ không vui sao?" Sa Rang quay mặt lại nhìn cô: "Có phải ba không gọi điện thoại cho mẹ nên mẹ không vui không?"
"Không phải, mẹ rất vui." Taehyung ôm con gái vào lòng: "Chỉ là chỉ là mẹ tối qua không ngủ tốt."
Cô không thể tưởng tượng được, ba năm trước.
Cô gọi điện thoại cho Sa Rang nói sẽ quay lại, có thể ở bên con bé, Sa Rang có bao nhiêu mong đợi, nhưng...
Cô mơ hồ nhớ lại vụ tai nạn ô tô đó.
Giống như một cơn sóng thần.
"Sa Rang, mẹ chỉ muốn, ôm con một lúc thôi." Taehyung ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.
Sa Rang rất ngoan, giống như một người lớn ôm Taehyung: "Mẹ, Sa Rang cũng muốn ôm mẹ."
Ăn xong bữa sáng, hôm nay là thứ bảy nên được nghỉ ngơi, Taehyung đưa hai đứa bé đến công viên giải trí.
Đối với Sa Rang, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy rất áy này, lúc cô rời đi, Sa Rang mới có bốn năm tuổi, mà vẫn luôn đi theo cô, dựa dẫm vào cô, còn Jae Gil, Taehyung không biết phải hình dung tâm trạng bên trong như thế nào, thật nặng nề và tự trách.
Trước đây không có ký ức, cô không có cách nào cảm nhận được tình yêu của đứa bé từ nhỏ đã rời xa cô, đó là loại cảm nhận như thế nào.
Nuôi dưỡng thành một tính cách quái gở.
Không muốn bị người ngoài chạm vào.
Không thích giao tiếp với những bạn cũng trang lứa, rất khó hòa nhập, cả người như một con nhím nhỏ, ôm lấy chính mình.
Cô nhìn hai đứa trẻ chơi rất vui vẻ, nụ cười hồn nhiên, cô nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp Jae Gil.
Cô cùng với Jungkook đi siêu thị.
Đứa trẻ này ôm lấy chân cô, hét gọi mẹ.
Điện thoại reo.
Taehyung lấy điện thoại ra, nhìn trên màn hình hiện chữ 'Chồng', mắt cô không kiềm được ẩm ướt, chưa bao giờ cô dám nghĩ, người đàn ông này sẽ thích mình.
"Alo."
"Nghe người giúp việc nói, em đưa Sa Rang và Jae Gil đi công viên giải trí."
"Ừ, hôm nay là thứ bảy, mang hai đứa đi công viên chơi, Sa Rang nói, tối nay anh về, tối nay em đã kêu người làm chuẩn bị thêm mấy món đợi anh về."
"Anh đã về rồi."
"Hả?" Taehyung có chút bất ngờ: "Không phải là tối sao?"
"Em quay người lại đi."
Taehyung nắm chặt điện thoại trong tay, ngây người khoảng hai giây, sau đó quay người lại, nhìn thấy dáng người thon dài đứng cách cô mười mét, cô giữ chặt điện thoại di động: "Anh... Sao anh lại về sớm như vậy..."
Cô lẩm bẩm.
Mới phát hiện anh cách mình có chút xa.
Điện thoại cũng đã cúp máy.
Anh dường như cảm nhận được cô đang nói gì, mấy bước đi qua, vươn tay ôm lấy eo cô: "Đúng lúc sáng sớm có một chuyến bay đến thành phố Incheon."
"Vậy tối qua anh không có nghỉ ngơi sao?"
"Trên máy bay đã nghỉ ngơi một chút."
Jungkook ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hai đứa bé đang chơi rất vui vẻ cách đó không xa, Sa Rang và Jae Gil cũng nhìn thấy anh, vui vẻ chạy lại: "Ba, sao ba đã về rồi?"
Người đàn ông cúi xuống: "Ừ, muốn làm mọi người ngạc nhiên? Bất ngờ chứ?"
Sa Rang gật đầu, ánh mắt tràn đầy niềm vui.
Mặc dù Jae Gil không biểu hiện rõ ràng nhưng khóe miệng cũng đã nhếch lên.
Chơi đến tận 11h30 trưa.
Hai đứa bé mồ hôi đầm đìa, hơn 12h mới về nhà.
Người giúp việc đã chuẩn bị bữa trưa, Taehyung kêu anh đi tắm trước, nghỉ ngơi một chút, tối qua nhất định không được ngủ ngon, tranh thủ trên máy bay nghỉ ngơi cũng không thể nghỉ ngơi tốt, quay lại liền trực tiếp đi đến công viên giải trí.
"Thay vì nghỉ ngơi, anh cảm thấy chúng ta nên làm việc gì đó có ý nghĩa hơn?"
...
Trong phòng sách.
Jungkook ngồi trên ghế ôm cô, lòng bàn tay kéo hông cô, giọng nói gợi cảm: "Bà Jeon, Ừm?"
"Chồng?"
"Hả?"
Taehyung gục đầu trên vai anh: "Xin lỗi..."
Cô vòng tay qua ôm lấy anh: "Xin lỗi, em nên đợi anh, em đã hứa với anh, lại không làm được."
Vẻ mặt người đàn ông có chút thay đổi.
Dường như run rẩy, anh ngẩng đầu lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má anh: "Em... Em nhớ ra rồi?"
"Ừ, nhớ lại rồi."
Taehyung rất muốn cười, nhưng cô lại khóc, nếu không phải năm đó cô không tin tưởng anh, nếu không bởi vì cô rời xa anh, nếu như lúc đó cô tin anh, có lẽ bọn họ đã không trải qua nhiều chông gai như vậy.
"Là anh có lỗi với em." Người đàn ông hôn lên mặt cô, đôi môi run rẩy, ánh sáng lờ mờ dưới ánh mắt: "Taehyung, em không có lỗi với anh, là anh anh có lỗi với em, là anh, hiểu lầm lâu như vậy."
Taehyung dựa vào ngực anh, trước mắt lóe lên những gì đã xảy ra trong mấy năm qua, nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, nhớ đến lần đầu tiên gả cho anh, cả những hiểu lầm, lúc đó cô chưa bao giờ nghĩ đến, anh sẽ thích mình.
Vậy nên năm đó, mới lựa chọn rời đi để giải thoát.
Thật may mắn, bọn họ cuối cùng cũng gặp lại được nhau, cuối cùng cũng ở bên nhau.
Anh là một người tốt.
Chỉ thuộc về một mình cô.
Anh hôn lên môi cô, không khí bên trong mang theo một chút mờ ám, người đàn ông đưa tay đẩy hết những đồ trên bàn, đặt Taehyung lên, cúi thấp đầu cẩn thận hôn cô từ khóe môi đến cổ.
Taehyung vươn tay ôm lấy cổ anh, nhìn ngũ quan đẹp trai và quen thuộc kia, khắc sâu trong tâm trí cô, tựa như một giấc mộng.
Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ.
Đã hơn bảy năm.
Đôi môi Taehyung run rẩy hôn lên mặt anh.
---
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Dường như mỗi ngày đều tràn ngập trong sự ngọt ngào và hạnh phúc, cô đã nhớ lại hết những chuyện trước kia, những hình ảnh đó, một lần lại một lần hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.
Rất nhiều chuyện.
Cuối cùng cô đã hiểu, tại sao Lim Ga Eul lại nói với mình nhiều lần như thế, gây chia rẽ tình cảm giữa Jungkook và cô.
Bởi vì, bây giờ cô là tứ tiểu thư của nhà họ Kim, có thân thế này, có đế quốc Kim Thị, trong hai năm mất trí nhớ, cô sớm đã thích nghi với thân phận mới với sự sang trọng, một khi biết những kỳ ức trước đây của mình, chắc chắn sẽ có chấn động, ai sau khi có được thân phận càng cao quý lại dễ dàng tiếp nhận sự đáng thương của bản thân mình.
Nhưng Lim Ga Eul đã sai.
Cô không cảm thất bản thân trước kia có bao nhiêu đáng thương, cô tin Jungkook, tin chồng cô.
Đây là tình yêu, là sự tin tưởng vào anh.
Cô của trước đây không làm được, cô bây giờ đã làm được rồi.
Buổi sáng, Taehyung đi đến nghĩa trang nhà họ Hong.
Cô đặt một bó hoa huệ trước bia mộ, lau bụi trên đó: "Xin lỗi, mẹ, con đến thăm mẹ đây."
"Xin lỗi mẹ, cuối cùng con đã nhớ lại người rồi." Cô ngồi trên bậc thềm trước bia mộ, nhớ lại trước kia lúc ở cùng với mẹ và Kim Dawon, lúc đó một nhà ba người, ký ức đẹp hiện lên trong đầu cô, nhưng mẹ đi rồi, Kim Dawon cũng đi rồi.
"Mẹ, ba năm nay con đã ở nhà họ Kim, con thấy ảnh của mẹ, ông ngoại và bà ngoại vẫn luôn nhớ đến mẹ, con gặp được anh cả, anh hai, còn có ba của người, còn có rất nhiều bạn tốt, bọn họ đối xử với con rất tốt, con có hai đứa bé đáng yêu, con còn có một người rất yêu con."
"Mẹ, ông ngoại đi rồi, ông nói, ông hối hận, hối hận năm đó đã đuổi mẹ đi, mẹ, Dawon cũng đi rồi, bọn họ đều đi rồi."
Cô vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay: "Chiếc nhẫn này... Hong Baek Hyeon đưa cho con, ông ấy bây giờ ở đâu con cũng không biết, mẹ, con không trách ông ấy, mẹ cũng đừng trách ông ấy."
"Con đang mang thai, mẹ, con rất nhớ mẹ và Dawon..."
Đến tận khi mặt trời lặn...
Jungkook gọi điện thoại cho cô.
Nói anh đã đến cổng nghĩa trang.
Năm phút trôi qua.
Dáng người thon dài mang theo hai đứa nhỏ đi đến bên cạnh cô.
Sa Rang với Jae Gil đi đến trước bia mộ: "Bà ngoại, chúng con đến thăm bà."
Taehyung đứng bên cạnh Jungkook, nắm tay anh, người đàn ông đứng trước bia mộ, khẽ cúi người.
Ra khỏi nghĩa trang, đã hơn 6h chiều.
Hoàng hôn thật nặng nề.
Buổi tối, họ đi đến một nhà hàng tư nhân, lúc cô cầm menu mới nhớ ra, trước đây cô đã đến ăn với Nayeon và Eun Ju.
Đều là cảm giác rất quen thuộc.
Từ từ khôi phục lại ký ức.
Cô thích ăn ngọt, sườn xào chua ngọt, phi lê thịt lợn chua ngọt, Jungkook lấy menu, gọi thêm hai món, còn có một món súp.
Ánh sáng mờ, rất cổ kính.
Taehyung đứng dậy, đi vào phòng rửa tay, lúc đi ra, cô không ngờ mình sẽ gặp một người không nghĩ tới là sẽ gặp.
Rất bất ngờ.
Trong ký ức những năm tháng thanh xuân luôn mang theo một ánh sáng đẹp đẽ ấm áp.
Park Jimin.
Anh cầm điện thoại di động, ánh mắt dùng lại trên người cô, ngón tay có chút căng cứng vì tâm trạng kích động, bên kia điện thoại nói cái gì, anh không có để ý đến, ánh mắt dán chặt lên người Taehyung.
"Tae..."
Khuôn mặt cô nở một nụ cười: "Park tổng, thật trùng hợp, ở đây có thể gặp được anh."
"Tae..." Park Jimin đi qua, nắm chặt cổ tay cô: "Tae, thật sự là em!"
Taehyung lịch sự mỉm cười: "Em và chồng đến đây ăn cơm, không ngờ lại gặp anh Park ở đây, có muốn qua chào hỏi chồng em một tiếng không?"
"... Anh... Tae, bọn họ đều nói em..."
"Anh Park, em và chồng rất tốt, em rất yêu anh ấy, em rất hạnh phúc." Taehyung đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vào tay Park Jimin: "Cũng hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình."
Đi qua anh, Taehyung bước về phía trước.
"Taehyung." Park Jimin gọi cô: "Nếu như, nếu như năm đó anh không rời bỏ em, bây giờ có phải sẽ không giống như này, bây giờ có phải em và anh vẫn ở bên nhau."
"Park Jimin, mọi chuyện đều không có nếu như, bây giờ, người em yêu là Jungkook, sau này cũng vậy." Bước chân của Taehyung dừng lại, không quay người, nói một cách thờ ơ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Buổi tối, cô ôm Jungkook, nằm trong lòng anh, không giấu diếm nói: "Ở nhà hàng em đã gặp Park Jimin."
Người đàn ông ôm chặt cô, chuyển người, đặt cô nằm dưới thân, một nụ hôn ướt át nóng bỏng rơi xuống nửa khuôn mặt cô: "Ưm."
"Anh ấy hỏi em nếu như năm đó, anh ấy không rời đi, bây giờ có phải em và anh ấy vẫn ở bên nhau."
Động tác của người đàn ông dừng lại, nheo mắt: "Trên thế giới này, không có nếu như."
Taehyung nhìn anh, đưa tay ôm lấy cổ anh: "Ông Jeon, em là của anh."
Cúi đầu, Jungkook hôn lên đôi môi mềm mại của cô một lúc lâu, sau đó buông cô ra: "Taehyung, hứa với anh, cả đời này, không được rời khỏi anh, bất luận con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, hứa với anh, tin tưởng anh."
"Ừ, em tin anh."
Cả đời này đều sẽ tin tưởng anh.
Nhận ra bàn tay nóng bỏng của anh từ từ tiến xuống eo mình, Taehyung đẩy anh một cái, nghiêng mặt mơ hồ nói: "Không được, bác sĩ nói, phải sau ba tháng đầu."
"Bà Jeon, vậy em muốn anh kìm nén mà chết sao?"
"Vậy... vậy phải làm sao?"
"Giúp anh."
Taehyung giả vờ không hiểu, khuôn mặt từ từ đỏ lên: "Giúp như thế nào?"
Bàn tay nắm lấy tay cô từ từ đi xuống, mặt Taehyung càng ngày càng đỏ.
---
Mang thai được gần 5 tháng.
Thời gian bây giờ của Taehyung đều giành để nói chuyện với em bé trong bụng, cân nặng không thay đổi nhiều, nhưng Jungkook vẫn luôn căn dặn dì giúp việc trong nhà phải làm nhiều món cho cô, phản ứng mang thai của cô vẫn tốt, có lẽ đã có kinh nghiệm một lần rồi, nên không đặc biệt rõ ràng, khung xương của cô hết sức nhỏ, nên thêm một ít thịt cũng vẫn có chút gầy.
Buổi sáng, Nayeon và Eun Ju có đến thăm cô, cô đã nhớ lại những chuyện xảy ra với Eun Ju và Nayeon, rất kích động, mỗi lần nhìn thấy Eun Ju và Nayeon, đều nhớ lại những chuyện tốt đẹp trong quá khứ, cô rất cảm ơn hai người bạn này.
"Taehyung, mấy ngày trước tôi có nhận được một tin nhắn. 'Wonin', cô vẫn còn nhớ chứ!"
Đối với cái tên Wonin, Taehyung đương nhiên là nhớ, nếu như không phải là vì Wonin, có lẽ cô và Jungkook sẽ không có nhiều khó khăn như vậy.
"Ừ, cô ta sao rồi?"
Sau khi Taehyung khôi phục lại trí nhớ, cô biết Wonin đã bị điên và đang ở bệnh viện tâm thần, có chút thổn thức thở dài.
"Cô ta hả? Nghe nói mấy ngày trước cô ta nhảy xuống từ tầng cao nhất của bệnh viện, không cứu được."
Mặc dù Wonin không phải một người có gì phải thương tiếc, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cũng khiến Nayeon có chút cảm thán.
"Bây giờ tìm kiếm hot trên FB đều là tin tức của cô ta, sáng nay tôi cũng mới thấy."
Taehyung mở FB, liền nhìn thấy ngay trên đầu hotsearch là tin tức nhảy lầu của Wonin, nhìn qua một cái, cũng đã từng hoạt động trong giới giải trí một thời gian, bây giờ rơi vào tình trạng như này, là cô ta tự tìm đến, con người, lòng tham không đáy, tự mình hại mình.
Yeontan từ trên lầu chạy xuống, chơi với Eun Ju một lúc, Eun Ju nuôi Yeontan hai năm, tình cảm rất sâu đậm.
Gần 10h sáng Nayeon phải đi, buổi chiều có một buổi truyền hình trực tiếp, trước khi rời đi, Taehyung nhớ lại những chuyện của Seo Ye Jin, hỏi một câu.
Vẻ mặt của Nayeon có chút cứng lại: "Tôi đến tìm Goo Jae Byung, anh ta nói anh ta cũng không biết Seo Ye Jin ở đâu, nhà họ Goo gần đây có một đứa bé, tôi cũng không biết đấy có phải con của Seo Ye Jin hay không, nếu như đúng, Goo Jae Byung cũng quá tàn nhẫn rồi, Ye Jin đã sinh cho anh ta một đứa con, anh ta vẫn đối xử với cô ấy như vậy."
Sau khi Nayeon và Eun Ju rời đi, Taehyung ngồi trên ghế ngả, cô cho Yeontan ăn một ít thịt gà, nhớ lại khi ở thành phố Namcheon, Seo Ye Jin yêu cầu cô thiết kế một chiếc váy cưới, muốn gả cho một người tên Im Hwak, là một ông chủ nhỏ của một công ty bình thường, còn ở bên cạnh Goo Jae Byung, là thiên kim tiểu thư nhà họ Myeong.
Ngay cả năm đó Ye Jin thật sự sai, không nên hạ độc anh ta trong hôn lễ, nhưng anh ta làm sao có thể tàn nhẫn khiến cô ấy kết hôn với người khác.
Cô không biết trước đây Seo Ye Jin với Goo Jae Byung xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết, lúc đó Seo Ye Jin rất đau khổ, nhưng cô không tìm được cô ấy.
---
Bữa tối, cùng nhau ăn cơm ở nhà họ Jeon.
Taehyung đến trước, 6h45 Jungkook mới đến, bên ngoài đang mưa, từ lúc xuống xe đến khi vào trong phòng, trên vai người đàn ông đã dính không ít nước mưa, Jungkook cởi bộ tây trang đưa cho người giúp việc.
Đi đến cầm tay Taehyung, Jeon lão phu nhân cười nói: "Đã về rồi, đợi cô cháu đến, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Jeon Jung Hae và Aerum cùng nhau tới, rõ ràng vì sự quay về của con gái, mọi người tốt lên rất nhiều, bất kể nước da hay tinh thần.
Jeon lão phu nhân rất vui vẻ và yên tâm, cuối cùng cả gia đình cũng đã được đoàn tụ.
Aerum làm bên cạnh Taehyung, Jeon Jung Hae ở phía bên kia, bữa tối rất phong phú, Jungkook gắp mấy miếng sườn xào chua ngọt vào chiếc bát ở trước mặt Taehyung.
Mặc dù trạng thái tinh thần Jeon Jung Hae tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn trong giai đoạn hồi phục, ngoài Aerum, chỉ có một chút ấn tượng với lão phu nhân, còn đối với Jungkook và Taehyung hoàn toàn không có nhận thức.
Ăn cơm xong, thời tiết mát mẻ, mưa vừa mới ngừng, Aerum dìu Jeon Jung Hae đi dạo trong sân, Taehyung cũng đi ra ngoài, cô nhìn thấy chiếc xích đu trong sân, muốn chơi một chút, bị Jungkook ngăn lại: "Bây giờ em còn dám chơi cái này sao?"
"Làm sao mà em không dám, không phải có anh rồi sao?"
Chiếc đu quay trong sân được làm từ trước đó, Jungkook đi thử một chút xem có tốt không, sau đó mới đặt Taehyung ngồi lên, đứng sau lưng cô, đẩy nhẹ, lưu động không lớn.
Taehyung ngẩng đầu lên, nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Cô nhớ Dawon.
Nhớ mẹ.
Nhớ ông ngoại.
Đưa tay ra, chạm vào cổ, chiếc dây chuyền này là Jungkook tặng, cô đột nhiên mỉm cười, người đàn ông đứng sau lưng cô: "Sao thế?"
Taehyung quay mặt lại: "Anh còn nhớ, có một lần anh hiểu lầm chuyện về chiếc vòng cổ này không?"
Cô chỉ nhớ chiếc vòng này là Kim Dawon đưa cho cô, em trai của cô.
Jungkook cầm lấy sợi dây chuyền, đôi mắt thấp và sâu, mỉm cười: "Đương nhiên là nhớ rồi." Cúi xuống ôm cô từ phía sau: "Lúc đó anh cũng quá tức giận, còn trách anh không?" Nghiêng mặt qua, chạm nhẹ vào má của người phụ nữ.
"Em còn cho rằng anh quên rồi, làm sao vậy, lúc đó anh thích em nên mới ăn giấm như thế?"
"Ai biết được em, người phụ này làm anh bị mê hoặc muốn sống muốn chết." Anh lại hôn một cái: "Anh sao dám quên, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ đến."
Taehyung quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, má cô đỏ ửng: "Anh lại nghĩ linh tinh rồi."
"Anh nhớ đến vợ của anh, tại sao lại là nghĩ linh tinh được?"
Taehyung nhớ lại đêm đó, anh hiểu nhầm cô nhận dây chuyền của chàng trai khác, bắt nạt cô, khiến cô...
"Hừ, em nói với anh, những chuyện như này, anh không được nhớ nữa, không được có lần thứ hai, buổi sáng thức dậy, cổ họng em rất đau."
Jungkook nhìn bộ dạng vô lại của người phụ nữ, mỉm cười, người phụ này khi mang thai rất thích lật lại chuyện cũ, anh cắn dái tai cô: "Anh sai rồi, lúc đó anh ăn giấm chua no rồi, sao còn có thể có tư tưởng bình thường để nhớ tới điều khác chứ?"
Buổi tối mùa hè, thời tiết mát mẻ, sau một cơn mưa, không khí trong lành, cô cùng Jungkook đi dạo quanh con đường nhỏ ở nhà họ Jeon, buổi tối ở lại nhà họ Jeon.
Khoảng 9h, Aerum gõ cửa đi vào.
Jungkook đang tắm, Taehyung đứng dậy đi ra, đương nhiên cô nhớ Aerum, thành thật mà nói, sau khi cô khôi phục lại trí nhớ gặp lại Aerum, ngay cả khi biết Aerum chính là tứ tiểu thư bị nhà họ Jeon bắt cóc 20 năm trước, cô vẫn rất ngạc nhiên.
Nhớ tới Aerum, cô nhớ tới đứa trẻ đã rời bỏ cô.
Aerum đỡ cô, đi ra ban công: "Tôi nói với cô nhé. Với sự hiểu biết của tôi về thai nhi, những người tôi đã tiếp xúc, tôi cảm thấy, cái thai này của cô rất có thể là sinh đôi."
Aerum thấy ánh mắt không tin của Taehyung, vỗ nhẹ vào ngực cô: "Cô không tin tôi, cô cũng không nhìn xem mỗi năm tôi tiếp nhận bao nhiêu người phự nữ trẻ tuổi sẩy chân, tôi nói với cô, tôi nhìn mấy cái này rất chuẩn."
Taehyung đã kiểm tra qua, đương nhiên biết, không chỉ mình cô, Jungkook cũng biết cô đang mang song thai, lúc đó anh rất vui mừng.
Chỉ là không nói với người nhà.
Taehyung mỉm cười: "Mới không tin cô đó, trên giấy siêu âm của tôi đã viết rồi, bác sĩ Ae, cô đến tìm tôi không phải chỉ muốn nói chuyện này chứ."
Aerum lè lưỡi nói: "Không phải, tôi phải nói với cô, qua mấy ngày quan sát, có lẽ là một đôi con trai."
Lần này Taehyung thực sự không tin, bởi vì cô không có ý đi tìm hiểu giới tính của thai nhi, bất luận là nam hay nữ cô đều vui: "Aerum, cô thành tinh rồi sao? Cái này mà cũng đoán ra được?"
"Những điều tôi nói với cô đều là thật, tôi là bác sĩ Ae chuyên cứu những thiếu niên sẩy chân mà."
Aerum nói xong, cười nhẹ rồi thở dài một tiếng: "Ai có thể tưởng tượng được ở trong ngõ hẻm cũ kỹ kia, ở một phòng khám nhỏ, trong những nữ bác sĩ, tôi có thể là tứ tiểu thư của nhà họ Jeon, nằm mơ nhé."
"Làm sao, cô bây giờ chẳng lẽ là muốn đi cứu tiếp?"
"Ừm, lúc tôi ở bên bạn trai, muốn giàu thật nhanh, kiếm đủ tiền, trả nợ vay nặng lãi, lấy lại những thứ của mẹ tôi, mặc dù kết hôn với anh ta, ai biết được, anh ta cũng coi thường tôi, người nhà anh ta cũng coi thường tôi, cảm thấy tôi là một người... cảm thấy công việc này của tôi thật đáng xấu hổ, nhưng tôi là tự mình làm việc, tôi không ăn trộm hay giật đồ, nhưng vẫn xem thường tôi, bây giờ tôi đã có tiền, tôi bây giờ muốn ném số tiền đó vào mặt mẹ anh ta, không được, ngày mai tôi phải đi."
Taehyung ôm lấy Aerum, nghĩ đến, nếu như không phải năm đó nhờ bạn trai cô ấy, cô có lẽ đang hôn mê trong tuyết, có lẽ...
Nếu như lúc đó không có người phát hiện, có lẽ, cô sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa.
"Aerum, cảm ơn cô."
"Nói cảm ơn cái gì thế, xa cách như vậy." Aerum vỗ nhẹ vào lưng cô: "Được rồi, có lẽ là số phận, tôi đã cứu chị dâu tôi, nhưng... lúc đó cô cũng đang mang thai, là của anh trai tôi sao?"
Taehyung gật đầu: "Ừ."
Cô nhìn Aerum, biết cô ấy muốn hỏi cái gì: "Đều là những chuyện trước kia, anh ấy không biết, nên đừng nói với anh ấy."
Cô muốn có hiện tại, những chuyện không vui, không cần nhắc đến nữa.
"Ừ."
Taehyung quay lại phòng ngủ, thấy đèn trong phòng tắm đã tắt, cô nằm trên giường, Jungkook có lẽ đã đi đến phòng sách rồi.
Aerum đứng ở ngoài ban công một lúc.
Trong đầu đang nghĩ đến việc sẽ mang một bao tiền đến ném vào mặt bạn trai cũ và mẹ anh ta, lúc chuẩn bị quay người lại, liền nhìn thấy một cái bóng đứng ở trước cửa.
Aerum sững người: "Anh ba, sao anh lại ở đây?"
Cô bước về phía trước: "Vậy em đi trước đây."
Nhưng bị Jungkook chặn ở cửa, khiến cô không rời đi được, Aerum ngây người hai giây, ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của anh: "Anh, anh đến lúc nào thế?"
Aerum có chút không nắm bắt được, nhưng sắc mặt Jungkook rất kém, khiến cô không nhịn được nghĩ... anh ba sẽ không đến đây một lúc rồi chứ, nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Taehyung...
Jungkook đi vào, đóng cửa ban công.
Hai tay từ từ nắm chặt: "Vừa nãy em nói, đứa bé? Aerum, anh muốn em nói rõ ràng chuyện này."
"Anh cũng đã nghe thấy, vậy anh cũng nghe được lời của Taehyung, cô ấy không hi vọng anh biết, thật ra, em biết cô ấy không hi vọng sau khi anh nghe được sẽ không vui vẻ."
Người đàn ông nắm chặt tay cô: "Anh kêu em nói rõ ràng."
Sau khi Aerum quay lại nhà họ Jeon, thực ra cũng được nghe những người giúp việc nói qua, Taehyung trước kia là thay thế gả qua, lúc đó là một thân phận khác, bị anh ba hiểu lầm rất lâu.
Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn.
"Được rồi, anh muốn biết, vậy em sẽ nói cho anh, anh ba cũng phải biết những chuyện trước đây em đã làm, em là một bác sĩ trong một phòng khám phụ khoa nhỏ, vào ba năm trước, mùa đông, thời gian cụ thể em không nhớ rõ, bạn trai em lúc đi ra khỏi quán nét, nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên mặt đất, đó chính là Taehyung."
Aerum nhớ lại trước đây: "Bởi vì đã ở cùng em trong một thời gian dài, bạn trai em nhìn thấy dưới thân cô ấy đều là máu ở trong tuyết, liền biết cô ấy đang mang thai, có lẽ là thai nhi xảy ra vấn đề, vẫn luôn chảy máu, anh ta đem Taehyung đến phòng khám của em, cô ấy đã mang thai, sau đó đứa bé không còn."
"Trong phòng khám của em không có thiết bị nào đặc biệt tốt, em tốt nghiệp từ một trường y nhưng em chưa có nhiều kinh nghiệm, màu chảy thành như thế, dưới thân bị rách rất rõ ràng, chứng tỏ là đã có người xâm phạm cô ấy, sau đó thai nhi không được ổn định trượt xuống, lúc đó em còn mắng người đàn ông kia, mắng chồng Taehyung, em nói loại người này đúng là súc sinh, đối xử với vợ mình như vậy, không ngờ được, lại là anh ba."
Sau đó, Aerum giựt tay ra, lực của anh rất lớn, nhưng lúc này anh gần như mất đi sức mạnh.
"Anh ba, em không biết anh với Taehyung có ân oán gì, nhưng cô ấy là vợ anh, cô ấy mang thai con của anh, làm sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy?"
Aerum đi qua Jungkook, ra khỏi ban công.
Jungkook đứng ở ngoài ban công rất lâu, hai bàn tay nắm chặt, sau đó đấm vào kính, anh nhớ lại lúc đó, bởi vì sự việc của Wonin, anh hiểu nhầm cô, ký ức ngày đó cho đến bây giờ đã mơ hồ rất nhiều, những lời nói xúc phạm cô, còn có cô bất lực chống cự, như thể là chấp nhận số phận, anh không biết, lúc đó cô đang mang thai.
Đó là con của anh.
Là anh, chính tay anh đã hại chết con của anh và cô.
Taehyung ngủ không sâu, nên khi Jungkook nằm bên cạnh, cô liền cảm nhận được, khẽ mở mắt: "Anh quay lại rồi, sao hôm nay lại làm việc muộn như vậy, là ông nội tìm anh có việc à?"
"Không có... anh..."
Taehyung cau mày, ngửi thấy mùi thuốc lá rất đậm, anh rất ít khi hút thuốc, sao hôm nay lại hút nhiều nhiều như vậy...
"Jungkook..." Cô bật đèn lên, ngồi dậy.
Có lẽ vì trong hai năm mất đi ký ức, cô quên những chuyện trước kia, vậy nên nỗi sợ bóng tối của cô giảm đi rất nhiều.
Cùng với việc mỗi tối đều ở cùng anh, chất lượng giấc ngủ được cải thiện không ít, tắt đèn, miễn là có anh ở bên cạnh, cô sẽ không sợ.
Taehyung cảm thấy, sự ưu tư của Jungkook dường như... có chút không đúng, Jungkook ôm cô, giọng anh vô cùng khàn: "Ngoan, để anh... ôm một lát."
"Ừ."
"Taehyung."
"Ừ."
"Em có hận anh không? Trước đây, có từng hận anh không?" Anh nhắm mắt lại, ôm cô, cảm nhận nhiệt độ trên người cô: "Taehyung, em nên hận anh."
Hận anh sao?
Cô hối hận, nhưng không có hận.
"Không có, từ khi gặp mặt đến khi gả cho anh, đến bây giờ, em chưa từng hận anh, nhưng em đã từng hối hận, em hối hận đã thay thế Hong Cha Young gả cho anh, hối hận quãng thời gian ở cùng với anh, lúc đó đã nhiều lần em nghĩ, em nên mạnh mẽ hơn một chút, em nên ở bên cạnh Sa Rang, đôi khi chỉ cần nhìn thấy anh ở trên ti vi xa xôi, nhớ về sự tốt bụng của anh, nhớ lại lúc em bất lực nhất, anh đã giúp đỡ em."
Giọng cô nhẹ như lông vũ, nhớ lại những chuyện trước kia, dường như mang theo sự cảm thán hờ hững: "Nhưng, em vẫn gả cho anh, thật ra, lúc em biết người em thay Hong Cha Young lấy là anh, em rất vui, bởi vì, gả cho người mình thích, ai mà không vui chứ."
Người đàn ông ôm chặt cô, nhưng lại sợ chạm vào cô, cô dựa vào cánh tay anh, Taehyung vẫn còn muốn nói gì đó, đột nhiên cô cảm thấy một chất lỏng ấm áp rơi trên cổ mình, cô sững người một lúc.
Jungkook cúi đầu, nhắm mắt lại vùi mặt vào cổ cô. Taehyung cảm nhận được sự run rẩy của anh, cô không lên tiếng, chỉ nắm chặt ngón tay anh.
Ánh sáng rực rỡ, Taehyung nhìn xuống mu bàn tay anh, các đốt ngón tay đỏ và mu bàn tay sưng lên, cô có chút đau lòng: "Tay anh sao vậy?"
---
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, chẳng mấy chốc đã đến đầu tháng 9, buổi sáng, Taehyung đi miếu cầu phúc với Somi.
Lúc đang ở nhà chuẩn bị cho bữa tiệc tối, Somi nói thèm ăn lẩu, cô bèn gọi điện ngay cho hai người Eun Ju và Nayeon, hẹn bọn họ tối nay nấu lẩu tại nhà, cô đang chuẩn bị trái cây, còn đang nghĩ đợi đến 4 giờ rưỡi hai đứa nhóc tan học rồi thì đến đón cô ấy.
Hôm qua bác sĩ trong bệnh viện gọi điện cho cô, nói kỳ sinh sản dự tính sắp đến rồi, cô đang chuẩn bị ngày mai đi, lúc rửa trái cây thì thấy bụng mình đau âm ỉ.
Người giúp việc vội vã gọi điện cho Jungkook, rồi nhanh chóng liên lạc với bác sĩ.
Lúc Jungkook chạy đến bệnh viện, anh lo lắng vô cùng, cứ siết chặt lấy tay Taehyung mãi không buông, Taehyung vốn đang thấy đau bỗng dưng cười phì: "Em sinh con mà anh căng thẳng thế làm chi?"
Jungkook mím môi, vẻ mặt rất nặng nề.
Nayeon, Eun Ju còn có Somi và Aerum đều đứng đợi ngoài cửa, sau khi Taehyung được đẩy vào phòng phẫu thuật, Bà Jeon và Ông Jeon cũng đến thăm.
Taehyung đau đến tận tối, có điều cũng được xem như thuận lợi sinh nở, thật ra trong lòng cô vẫn còn bóng ma tâm lý, lúc sinh Sa Rang và Jae Gil đã từng bị băng huyết, cô vẫn luôn giấu giếm Jungkook, sợ anh lo lắng, không ngờ rằng lần này lại suôn sẻ đến thế, ba tiếng đồng hồ là sinh ra rồi.
Cô mệt đứ đừ, chỉ nghe tiếng y tá vui vẻ nói một câu: "Là hai bé trai song sinh đấy."
Lúc ấy Taehyung còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu cô nghĩ, Aerum đoán chuẩn thật.
Là hai bé trai song sinh.
Taehyung ngủ hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc mở mắt ra thấy hai đứa bé đang nằm trên giường cho trẻ sơ sinh bên cạnh mình, gương mặt nhăn nhúm, đỏ hây hây, nắm chặt tay lại, nhóm người Nayeon, Eun Ju đều đang còn ở đây.
Nayeon thấy cô tỉnh lại, thế là vội vã cáo trạng: "Cô không biết đâu, cô bị đẩy vào trong ấy hai tiếng đồng hồ, Jungkook căng thẳng muốn chết, anh ấy mới đi làm thủ tục đấy."
Aerum bước qua đỡ Taehyung dậy, lót thêm cái gối đầu, Taehyung nhìn hai đứa bé nằm trong nôi, Aerum ngồi bên cạnh: "Sao đấy, tôi nói chuẩn chưa?"
Nayeon với Eun Ju không biết chuyện này là sao: "Chuẩn gì đấy?"
Taehyung quảng cáo giùm Aerum: "Eun Ju này, chẳng phải cô đang mang thai hả? Mau để bác sĩ Ae nhà chúng ta khám cho, người ta có biệt hiệu là máy siêu âm biết đi đấy nhá!"
Eun Ju vừa mang thai được hai tháng, cha của đứa bé là Chanyeon.
Dạo này cô đang chuẩn bị tổ chức đám cưới với anh ta.
"Cô với Chanyeon cũng nhanh ghê ha, ăn cơm trước kẻng, tôi nhớ hai người quen nhau hồi đám cưới của Taehyung, mới đây thôi mà được phết nha." Nayeon nhìn bụng của Eun Ju, kềm không được mà cảm thán.
Jungkook đứng ngoài cửa, đợi mấy cô ấy về rồi mới bước vào, Taehyung ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, anh bước đến bên giường cô, rót cho cô ly nước: "Em uống ít nước đi, anh dặn người giúp việc chuẩn bị đồ ăn rồi, lát nữa sẽ mang vào."
"Ừm."
Taehyung hớp một ngụm nhỏ rồi nhìn Jungkook, lại nhìn hai đứa bé đang nằm trong nôi: "Anh sao thế, không vui à?"
"Đâu có, anh vui lắm, có điều thấy hơi sợ mà thôi." Ánh mắt của anh sâu thăm thẳm, anh nắm chặt lấy tay cô giữ cô lại, anh sợ mất đi Taehyung, có thể có những phút giây hạnh phúc như thế này, dường như đang nằm mơ vậy.
Taehyung đặt ly xuống ôm chầm lấy anh, dựa mặt mình lên vai anh: "Em có bị gì đâu, lo lắng làm chi."
Mười đầu ngón tay đan chặt chẽ vào nhau.
Taehyung nghỉ ngơi hai ngày ở bệnh viện, đến chiều ngày thứ ba trở về nhà.
Sa Rang và Jae Gil bu lại gần nôi em bé, chớp mắt tỉ mỉ ngắm nhìn em.
Sa Rang vươn tay vuốt lấy bàn tay của hai đứa em trai nhỏ: "Em nhỏ nhắn quá ạ."
"Jae Gil này, lúc em còn nhỏ có phải cũng giống như hai thằng cu này không, nhăn nhúm, sau này hai em có đẹp lên không ạ?"
Jae Gil hừ một tiếng: "Lúc chị còn nhỏ cũng vậy đó."
"Không thể nào." Sa Rang phủ nhận: "Mẹ nói hồi nhỏ chị là tiên nữ, tiên nữ thì nhăn nhúm sao được?"
Lúc Taehyung đẩy cửa bước vào nghe cô bé nói vậy, không nhịn được mà phì cười: "Ừm, Sa Rang nhà chúng ta là tiên nữ."
Cô vươn tay vuốt tóc con gái.
Jae Gil ngẩng đầu: "Mẹ ơi, trong sách đâu có nói vậy đâu."
"Ồ, vậy nói thế nào ấy con?" Taehyung khâm phục thằng con thiên tài nhà mình muốn chết, Jae Gil cất tiếng nói: "Trẻ em mới sinh ra da đỏ ngòm, làn da nhăn nheo là chuyện bình thường, lớn rồi sẽ trở lại bình thường thôi, chị ấy có phải là tiên nữ gì đâu?"
Hai đứa con ưa đấu khẩu đã là chuyện thường ngày.
Sa Rang tỏ vẻ tủi thân, lại thêm thằng nhóc Jae Gil hơi hơi ác miệng, cô bé nhào vào lồng ngực Taehyung: "Mẹ ơi, Jae Gil ức hiếp con kìa!"
"Jae Gil, con nói xem, có phải con ghen tị vì mẹ chỉ khen chị mà không khen con không?" Taehyung đã quen với cuộc sống ấm áp này từ lâu rồi, cô nghĩ ngợi một lúc rồi mới nghiêm túc hỏi: "Jae Gil, con vĩnh viễn là tiên nam bé nhỏ trong lòng mẹ!"
Jae Gil: "..."
Rồi sau đó, cậu bé tức giận đùng đùng im lặng bỏ ra khỏi phòng ngủ.
Taehyung cứ cười ha ha không ngừng được.
Biết ngay là nhóc con này sẽ bày ra vẻ mặt đó mà.
Hai phút sau Jungkook bước vào, Taehyung nói với anh: "Jungkook, anh mau dỗ con gái tiên nữ của mình đi."
Jungkook ôm Sa Rang vào lòng, cô bé rũ người lên bờ vai anh: "Cha ơi, con không muốn chơi với Jae Gil nữa! Em ăn hiếp con hoài, em còn giễu con ngốc!"
"Sa Rang đâu có ngốc." Anh thấp giọng dỗ dành con gái.
Sa Rang nghe vậy bèn đắc ý nở nụ cười.
Rồi nghe thêm câu tiếp theo: "Có điều Jae Gil thông minh hơn một tẹo."
"Cha!"
Sa Rang chạy ra ngoài chơi, Jungkook ngồi trên giường ôm chặt lấy Taehyung, cô mỉm cười quay đầu lại: "Anh không đi dỗ nàng tiên bé bỏng của anh hả?"
"Em mới là nàng tiên bé bỏng của anh."
Gương mặt Taehyung đỏ ửng, không nhịn được nói: "Sến súa nổi hết cả da gà."
"Ừm, nàng tiên của anh."
Lúc cô mới mang thai, Jungkook đã nghĩ đến chuyện sau này đặt tên con là gì, có điều lúc ấy không nghĩ đến được lại sinh ra một cặp song sinh trai.
Bởi vậy mới chuẩn bị hai cái tên.
Con trai tên Hyun Bin.
Con gái tên Mi Mi.
Đây là tên ở nhà, còn tên đi học phải để Ông Jeon đặt cho.
Nhóc anh lúc mới sinh được đeo sợi dây thừng màu đỏ lên cổ tay, đặt tên là Hyun Bin, nhóc em đeo sợi dây thừng xanh dương nhạt, Taehyung bế con lên, nói với Jungkook: "Gọi nó là Ki Jung nhé."
"Ừm."
Cuối cùng Ông Jeon đã đặt tên cho hai đứa bé, anhtrai là Jeon Sal Ho, em trai là Jeon Gal Young.
Kim Han và Kang Syung ghé thăm vào lúc xế chiều.
Kim Jong Dan cũng đến, Kang Syung chơi đùa với haiđứa nhỏ.
Taehyung vô tình hỏi một câu: "Anh ba đâu rồi?Gần đây anh ba bận lắm sao?"
Vẻ mặt Kim Han hơi khựng lại, sau đó mới gật đầu: "Ừm,dạo này bận lắm."
Taehyung nhẹ giọng nói: "Bận thế sao, anh haicũng thật là, có phải anh lại kêu anh ba đi xử lý mấy cái chuyện phiền phức bênnước ngoài không?"
"Rồi rồi rồi, anh kêu nó về ngay, Taehyung nhớanh ba rồi!" Kim Han nói rồi bèn gọi một cuộc, anh chuyền máy sang cho Taehyung,Taehyung nhận lấy: "Anh ba ạ."
Nghe có tiếng Kim Young Rae truyền đến từ đầu dâybên kia: "Xin lỗi em, anh không về kịp, đợi đến khi cháu đầy tháng thì nhấtđịnh anh sẽ qua thăm, dù sao anh cũng lên chức cậu rồi đấy!"
"Dạ, anh ta cũng đừng ôm đồm nhiều việc quá,không tốt cho sức khỏe đâu."
"Ừ, anh biết rồi."
Bà Kim vẫn luôn muốn đến thăm Sal Ho và Gal Young,nhưng tiếc là tuổi tác đã cao, muốn sang nhưng lại nghĩ tới đoạn đường bôn banên đành thôi, Kim Han mở một đoạn video, bà rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào:"Ừ, tốt lắm."
Taehyung nhớ đến mẹ, nhớ Dawon, nhớ cả ông ngoại.
Cô chậm chạp rũ mắt xuống, rồi mới ngẩng lên mỉmcười.
Hy vọng thời gian đối xử tốt với mọi người, hy vọngcả đời tinh lặng bình yên.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro